Khi Trạm Lam tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ giữa khe rèm cửa sổ, ở
trên bệ cửa tạo thành vùng ánh sáng vàng rực rỡ.
Khi đứng dậy, phía sau gáy truyền đến một cơn đau nhức, cô xoa huyệt
thái dương, cố hết sức duy trì tỉnh táo. Căn phòng xa lạ, cách trang trí và bày biện xa lạ, thiết kế gian phòng tràn ngập sự mạnh mẽ nam tính,
nhưng cô không có tâm trí đâu mà thưởng thức.
Xốc chăn lên đi xuống giường, ngón chân còn chưa chạm được đến mặt
đất, gió lạnh từ dưới vạt áo thổi vào, cô chợt rùng mình một cái mới
phát hiện đồ mặc trên người đã không phải chiếc quần dài kín đáo kia của mình.
Nghĩ đến điều gì đó, cô vô thức khẽ chau mày.
Sàn nhà được trải thảm lông dày, rất mềm mại, cô không tìm thấy giầy, không thể làm gì khác đành đi chân trần lên trên, bộ lông thật dày bị
cô giẫm dưới chân giống như dẫm lên bông, không cần phí sức đoán cũng
biết giá tấm thảm này nhất định là không rẻ.
Cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, không kịp suy nghĩ nhiều liền mở cửa phòng, nhưng tiếp đó là một hồi yên tĩnh.
Bạch Trọng Lãng ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đối diện với phòng ngủ, cho nên đã phát hiện ra cô trước.
“Trạm Lam?” vẻ mặt Bạch Trọng Lãng khó tin, hôm qua không biết Phong
Thiên Tuyển nói chuyện gì với anh trai, bây giờ anh trai đã thả hắn khỏi phòng. Nghĩ đến thái độ trước đó của mình có phần không tốt cho nên
sáng sớm hôm nay đặc biệt chạy đến nhận lỗi, nhưng ai biết được lại gặp
Giang Trạm Lam ở chỗ này?
Trạm Lam rõ ràng còn chưa kịp hoàn hồn, nhất là thấy một số người đàn ông xa lạ đang ngồi trong phòng khách, kinh
ngạc sững sờ ngay tại chỗ.
Cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ tơ tằm người giúp việc thay cho tối hôm qua, chiếc váy ngủ màu trắng trong dán lên thân thể của cô, ôm quanh
những đường cong tinh tế và gợi cảm của cô. Mái tóc dài đen nhánh trơn
mềm thuận thế buông xuống xõa trên lưng, đôi mắt đen lúc này đầy mờ mịt
và luống cuống.
Phong Thiên Tuyển hờ hững liếc mắt nhìn cô một cái, nhả ra một làn
khói, che đi sự ngạc nhiên lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất.
Thì ra, cô chính là Giang Trạm Lam.
Giang Trạm Lam, người khiến cho hai anh em Bạch gia đều đem lòng yêu.
“Từ khi nào mà anh ba cũng Kim ốc tàng kiều vậy?” Một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon mở miệng nói đùa.
Bạch Trọng Lãng chạy ngay đến trước mặt Giang Trạm Lam, xoay vai cô, vẻ mặt quan tâm: “Trạm Lam, sao em lại ở đây?”
Cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, bởi vì ngay cả chính cô cũng không biết.
Lúc này Phong Thiên Tuyển mới mở miệng: “Tối hôm qua tôi bị phục
kích, là Giang tiểu thư thấy việc nghĩa liền hăng hái làm nên đã giúp
tôi tránh được một kiếp nạn. Sau đó Giang tiểu thư có thể vì hoảng sợ
quá mức nên ngất đi, tôi mới mang cô ấy về đây.”
Trạm Lam nghiến răng, sự thật từ trong miệng hắn rõ ràng là đã bị bẻ cong ghê gớm.
Mà sau khi nghe lời giải thích của hắn, người đàn ông vừa mới mở miệng liền cười nhẹ một tiếng, dường như đang nghe chuyện cười.
Bạch Trọng Lãng hơi cau mày: “Nếu là vậy thì Trạm Lam cũng không nên
tiếp tục ở đây làm phiền anh Phong nữa, bây giờ em sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Người giúp việc mang giầy và quần dài của Trạm Lam tới, Bạch Trọng
Lãng liền nhận lấy, sau đó ngồi xổm xuống phía dưới, nâng lên một chân
của Giang Trạm Lam.
Cô lại càng hoảng sợ, bản năng muốn tránh khỏi sự đụng chạm của hắn: “Tôi có thể tự đi được…”
Bạch Trọng Lãng không nói gì nhưng cũng không buông cô ra. Trạm Lam
đứng một chân không chắc chắn, đành phải lấy tay đặt lên bờ vai của hắn.
Dùng ống tay áo tỉ mỉ lau chùi hai chân cô, cẩn thận từng chút đi giầy vào cho cô.
Mộ Thiệu Ương và Phong Thiên Tuyển ngồi đối diện, trong mắt hai người đều tràn ngập vẻ hứng thú, cậu hai nhà họ Bạch không coi ai ra gì, vậy
mà cũng có lúc dịu dàng quan tâm như vậy, thật đúng là đã được mở rộng
tầm mắt.
Bạch Trọng Lãng cởi áo khoác của mình choàng lên người Trạm Lam, nói lời tạm biệt với Phong Thiêu Tuyển. Khi đi tới cửa chính, Giang Trạm
Lam hơi quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua bả vai của Bạch Trọng Lãng nhìn
về phía phòng khách, không ngờ lại vừa vặn đụng phải Phong Thiên Tuyển.
Ánh mắt của hắn thâm sâu khó lường, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười nhạt như có như không.
Trạm Lam mím môi, nhanh chóng quay đi.
Sau khi hai người rời đi, Mộ Thiệu Ương vẫn còn có việc chưa xong,
ngày hôm nay hiếm khi được qua đây ăn bữa sáng, không ngờ tới lại được
xem một màn kịch hay.
Phong Thiên Tuyển thản nhiên mở miệng: “Thiệu Ương, giúp tôi điều tra người phụ nữ tên là Giang Trạm Lam này.”
“Vâng, anh ba.”