Edit: Mộc
Trạm Lam chỉnh sửa tốt sơ yếu lí lịch, gửi tới địa chỉ mà Tô Vĩ Tín
đưa cho cô. Nếu nói cô gửi đi sơ yếu lí lịch còn không bằng nói cô gửi
một bản tự giới thiệu, bởi vì ngoại trừ kì nghỉ cô từng đi làm thêm, căn bản chưa có bất cứ kinh nghiệm làm việc nào khác.
Khi cô gửi tin đi thì Tô Vĩ Tín còn đi công tác, tiếp cô là trợ lý Lâm của Tô Vĩ Tín.
« Tô luật sư đã sắp xếp xong xuôi, cô là sinh viên khóa mới, không có kinh nghiệm làm việc, vì thế sẽ để cô đến chỗ Cao luật sư học hỏi
trước. Đúng rồi, cô chắc cũng biết Cao luật sư chứ ? »
Trạm Lam gật đầu : « Biết, là học trưởng ở trường tôi, sinh viên ưu tú nổi tiếng. »
Chị Lâm cười nói : « Đúng vậy, là anh ta. Hai năm qua Cao luật sư ở
đây cũng có chút thành tích, cô đi theo anh ta có thể học được không ít
kinh nghiệm, hơn nữa cô và anh ta lại từ cùng một trường ra, nhất định
sẽ thân thiết hơn, Tô luật sư cũng vì lí do này mà để cô tới bên cạnh
Cao luật sư. Văn phòng này còn chưa từng nhận thực tập sinh bao giờ, cô
là người thứ nhất, Tô luật sư đúng là rất tốt với cô. »
Đúng là Tô Vĩ Tín dụng tâm lương khổ, Trạm Lam chỉ cười nhạt, bởi vì
trong lòng biết rõ phần quan tâm này của Tô Vĩ Tín không vì cái gì khác, chỉ bởi vì cô là người mà Phong Thiên Tuyển giới thiệu mà thôi.
Từ sau cái đêm cô say rượu kia, Phong Thiên Tuyển không còn xuất
hiện, Trạm Lam bắt đầu mỗi ngày đi làm, dường như lại trở về cuộc sống
trước kia.
Chỉ là cô hiểu rõ, đã có thứ gì đó đang thay đổi.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Trạm Lam xin nghỉ với Cao Vĩ, mỗi ngày Ngô
Nghị đều đưa đón cô đi làm, chỉ có khoảng thời gian này là cô được tự
do.
Ngồi ở quán cà phê gần Tín Uy, chuông gió trước cửa kính thường phát
ra tiếng vang, kèm theo tiếng nhân viên phục vụ nhiệt tình « Hoan nghênh ghé qua », trong không khí hỗn loạn có mùi thơm nhè nhẹ của cà phê,
Trạm Lam hưởng thụ thời gian nhà nhã khó có được.
« Trời nóng nực muốn chết, không gọi được xe, chờ có lâu không ? »
Nghe tiếng nói, Trạm Lam ngẩng đầu lên, Chu Hân Nhã mặc nghiêm chỉnh, tóc dài ở sau gáy, dáng vẻ phụ nữ tinh anh.
« Không sao, dù sao cũng còn sớm mà, ở chỗ này chờ một chút cũng là hưởng thụ. » Trạm Lam quấy tách cà phê.
« Cậu thật là chẳng thay đổi chút nào, luôn hiểu được cách tự vui
vẻ. » Chu Hân Nhã cười, gọi nhân viên phục vụ lấy một ly cà phê đá :
« Đúng rồi, mình vừa mới trở về, biết được Thanh Dương không nhận thực
tập sinh nữa. Cậu làm sao bây giờ, không phải đã dốc hết sức xin thực
tập sao ? »
« Ừ. »
« Ông chủ của bọn mình thật là, đã nói sẽ nhận cậu rồi, hợp đồng cũng ký, ai biết đang êm đẹp tự nhiên lại thay đổi ý kiến, không biết chạm
dây thần kinh nào. » Chu Hân Nhã có chút lo lắng : « Trạm Lam, hay là
cậu chờ thêm, tôi sẽ nói với ông chủ, xem có thể dàn xếp thêm hay
không. »
« Không cần, Hân Nhã, mình tìm được chỗ rồi. »
« Hả ? Nhanh vậy à ? Là văn phòng luật nào thế ? »
Trạm Lam mím môi: “Là Tín Uy.”
“Cái gì?” Chu Hân Nhã kinh ngạc.
Vẻ mặt Chu Hân Nhã nghi ngờ, nhưng Trạm Lam không biết nên giải thích thế nào, đành phải nói : « Cậu đừng hỏi, đến lúc thì mình sẽ kể tỉ mỉ
cho cậu. »
Chu Hân Nhã biết rõ tính cách của Trạm Lam, chỉ cần là chuyện cô
không muốn nói thì cho dù cạy miệng cô cũng không được : « Được rồi. Có
điều mình đúng là vui thay cho cậu. »
Trạm Lam rất cảm kích sự quan tâm của Chu Hân Nhã, nghĩ tới mục đích
hôm nay của mình, liền nói : « Đúng rồi, vật mà mình muốn cậu mang đến
có mang theo không ? »