CHƯƠNG 43: BƠI À BƠI…
Thật sự là nhẹ mỏng nhỏ ngắn… lại còn bó sát >o
Về chuyện bơi lội, cảnh trong tưởng tượng của Vi Vi là thế này, Đại
Thần trần nửa thân trên, mặc một chiếc quần bơi nhẹ mỏng nhỏ ngắn
(>o
Thế nhưng, hiện thực là…
Đến biệt thự rồi, Vi Vi lấy quần bơi của anh từ trong túi ra, Tiêu Nại đón lấy, khẽ nhướn mày.
“Sao lấy cái này?”
“A?” Cô cứ lấy đại mà chẳng nhìn gì cả, có vấn đề gì sao?
“Chiếc này là do cô của anh tặng sau khi đoạt giải quán quân bơi lội, anh chưa từng mặc bao giờ.”
“Anh không thích ư?”
“Anh thì sao cũng được,” Tiêu Nại mỉm cười, “Chỉ là không ngờ thì ra Vi Vi thích dạng này.”
Anh vào phòng trong thay quần bơi bước ra, Vi Vi mới biết dạng mà anh nói… là dạng nào…
Thật sự là nhẹ mỏng nhỏ ngắn… lại còn bó sát >o
Vi Vi bị thứ sắc đẹp đàn ông lồ lộ này khiến choáng váng xây xẩm cả
đầu óc, khi Đại Thần bảo “Sao em không đi thay đồ đi”, Vi Vi rất ngoan
ngoãn đi thay đồ bơi vừa mới mua khi nãy.
Cũng may là lúc bước ra thì đã tỉnh táo, cô túm lấy một chiếc khăn lông quấn quanh người.
Tiêu Nại đã thong thả bơi dưới hồ rồi, thấy cô bước ra bèn bơi lại gần, đưa tay.
“Xuống đây.”
“Không, em không biết bơi.” Vi Vi vịt cạn níu chặt lấy khăn lông, thà chết cũng không chịu xuống nước.
“Anh dạy em.”
Vi Vi nghĩ ngợi rồi vẫn thấy không có can đảm: “…Nhiều nhất là em ngồi bên hồ rửa chân là được.”
Tiêu Nại bó tay, lộ ra vẻ không thèm đếm xỉa gì đến cô nữa rồi điềm
nhiên bơi đi. Ánh mắt Vi Vi dõi theo anh, thấy anh lướt qua ngọn sóng,
trồi lên hụp xuống, thân thể cao thon rắn chắc khỏe mạnh thoáng ẩn
thoáng hiện, mặt cô thoắt nóng hẳn lên.
Cô thật sự bị Đại Thần dẫn dụ đến mức càng ngày càng háo sắc mất rồi~~
Vi Vi vừa kiểm điểm bản thân, vừa tiếp tục ngang nhiên theo dõi không hề chớp mắt. Nhìn được một lúc, cũng có ý muốn thử xem sao, thế là ngồi xuống bên hồ, đưa chân ra sục vào nước.
Thoáng chốc một cảm giác mát lạnh từ chân truyền lên, cả người từ
trên xuống dưới như thể mỗi một sợi lông đều thấy thoải mái bất ngờ.
Vi Vi ngồi bên hồ nghịch nước rất vui sướng, nhất thời không chú ý
đến hành tung của Tiêu Nại, đợi đến lúc phát hiện ra, anh đã bơi đến
cạnh cô, bất thình lình tóm lấy bàn chân cô, kéo phắt cô xuống dưới.
Vi Vi rơi tõm xuống nước một cách không hề phòng bị, thoáng chốc uống đến mấy ngụm… nước rửa chân của chính mình…
Sau đó vì tay chân luống cuống, bị người nào đó hô hấp nhân tạo…
Về sau lại vì sợ bị chết đuối, nên ôm chặt lấy thân thể trần nửa trên của người nào đó…
Tóm lại là… một lời khó nói…
Lúc trở về, Vi Vi chỉ biết bơi một xíu xiu, nhưng mà… thân thể… lại nhận chịu một tổn thất cực lớn T__T
Bạn Tiêu Nại trước kia tuy là quán quân giải bơi lội liên minh các
trường, nhưng không đam mê bơi lội đến nỗi mỗi ngày đều phải tập luyện.
Thế nhưng từ hôm ấy, lại bỗng thấy đam mê trở lại. Dù sao biệt thự họ
hàng nhà anh trống thì vẫn cứ trống, thế là cứ đến chạng vạng lại đưa Vi Vi đến bơi hai tiếng đồng hồ.
Vi Vi đã thích thú với việc bơi lội, nhưng đối với hành vi gì gì đó
của người nào đó dưới cái mác dạy học thì, vẫn kiên quyết kháng cự. Thế
nhưng tuy cô có quyết tâm chết cũng không chịu khuất phục thì lại không
có giá trị vũ lực tương đương, vẫn thường xuyên không cẩn thận bị… nam
sắc dụ dỗ… = =
Thế là trong hồ bơi nhà họ hàng Đại Thần, thường xuyên thấy được bóng dáng quẫy đạp giãy giụa của cô trong nước… = = [Lạy Phật cho con nghỉ
tu 5’…]
Một lần nào đó cố gắng chống cự kịch liệt, Vi Vi đến cả câu “Chúng ta vẫn chưa đến mức tắm hồ uyên ương mà” cũng nói ra rồi. Nghĩ lại cũng
phải, một cái hồ bơi to như thế, chỉ có hai người họ, thế chẳng phải là
hồ uyên ương hay sao = =
Nhưng phản ứng của Tiêu Nại lại là – –
“Thì ra Vi Vi thích mãnh liệt hơn à?”
Cái người quá sức vô sỉ này, Vi Vi đành phải ngoan ngoãn phục tùng.
Vậy nên khi lại nhận được cuộc điện thoại từ Điệp Mộng, Vi Vi vẫn rất vui sướng. Ngày nào cũng ăn đại tiệc “bơi lội” kiểu này, thực sự là đã
quá mức dinh dưỡng …
Điệp Mộng hỏi: “Vi Vi, tối mai có rảnh không? Cùng ăn cơm với nhau đi.”
“Ngày mai ư?” Vi Vi hơi suy nghĩ một lúc rồi nhận lời, “Vâng được.”
Vi Vi nhận lời nhanh chóng như thế đương nhiên không phải để tránh né chuyện đi bơi với Đại Thần rồi, mà nhớ ra lần trước ở Tất Thắng Khách
là do Điệp Mộng mời, Vi Vi thấy mình nên mời lại một lần mới phải.
Vậy nên hôm sau, Vi Vi đã bỏ rơi người nào đó, xách chiếc ví nhỏ một
mình đi đến điểm hẹn. Vậy nhưng khi đứng trước cửa nhà hàng mà Điệp Mộng nói, nhìn cảnh lộng lẫy xa hoa đó, Vi Vi cảm thấy có phần thấp thỏm,
băn khoăn.
Chắc sẽ đủ tiền chứ…
Thôi mặc vậy, cùng lắm thì gọi Đại Thần đến cứu bồ.
Vi Vi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Điệp Mộng: Em đến rồi, chị ở đâu?
Rất nhanh Điệp Mộng đáp lại: Cúc Hiên.
Trong phòng, Điệp Mộng đút điện thoại vào túi.
“Cô ấy đến rồi.”
Tiểu Vũ Thanh Thanh hỏi với vẻ không tin cho lắm: “Cô ta thật sự là mỹ nữ? Có đẹp bằng Yêu Yêu không?”
Mười mấy phút trước, ở buổi họp hội Bích Hải Triều Thanh Các và cả để hòa giải do Tiểu Vũ Yêu Yêu đề xướng này, Điệp Mộng đã nói ra chuyện
gặp nhân vật Lô Vĩ Vi Vi ngoài đời một cách “vô ý”, còn nói cô ấy vô
cùng xinh đẹp.
Ở đây ngoài Chiến Thiên Hạ, Tiểu Vũ gia tộc, Chân Thủy Vô Hương, còn
có mấy game thủ cũng ở thành phố B nữa, đa số đều quen hoặc biết đến Lô
Vĩ Vi Vi, nhưng lại không tin lắm rằng Lô Vĩ Vi Vi là mỹ nữ.
Người của gia tộc Tiểu Vũ càng không tin, bèn hùa nhau bắt Điệp Mộng hẹn Lô Vĩ Vi Vi đến đây.
Thế là, Điệp Mộng bèn giả vờ ra ngoài gọi một cú điện thoại, nhưng
thực tế là để đề phòng sơ suất, tối qua cô ta đã hẹn với Vi Vi trước
rồi.
Điệp Mộng nghe câu hỏi đó của Tiểu Vũ Thanh Thanh thì không trả lời
ngay, để mọi người thắc mắc đến chịu không nổi rồi mới đáp: “Đến rồi là
biết ngay ấy mà.”
Tiểu Vũ Thanh Thanh “hờ” lên một tiếng: “Tôi hiểu rồi, chắc chắn là
không đẹp bằng Tiểu Vũ Yêu Yêu, Yêu Yêu là đệ nhất mỹ nữ của toàn game
mà.”
Tiểu Vũ Yêu Yêu nửa thẹn nửa giận bảo: “Cậu đừng khoa trương thế nữa, ai cũng lấy ra đem so với tôi.”
Tiểu Vũ Thanh Thanh thè lưỡi ra làm duyên: “Biết rồi biết rồi, hạ thấp giá trị của cậu nhỉ.”
Điệp Mộng nhìn Tiểu Vũ Yêu Yêu, trong lòng cười lạnh.
Cười đi cười đi! Lát nữa xem ngươi còn cười nổi nữa không.
Dựa vào đâu mà ngươi vênh váo kênh kiệu, dựa vào đâu mà gia tộc Tiểu
Vũ các ngươi ngạo mạn kiêu căng trong bang phái ta lập ra, chẳng phải
chỉ dựa vào cái khuôn mặt đó và cái danh hiệu Giang hồ đệ nhất mỹ nữ đó
à? Dựa vào đâu mà ngươi hạnh phúc như thế, ngươi có biết hạnh phúc của
ngươi xốn mắt lắm không, ngươi có biết cái bữa tiệc hòa giải ngươi đề
xướng ra là vô cùng giả tạo không?
Nếu không phải là ngươi, Thiên Hạ sẽ không quen biết Tiểu Vũ Thanh Thanh.
Ngươi có biết không, ta rất căm ghét ngươi.
Ngay đây thôi, khảo nghiệm cho ngươi sẽ có ngay đây.
Tình yêu của ngươi có thể vượt qua khảo nghiệm này không?
Chắc không qua nổi đâu!
Vốn chỉ là tình yêu được lập nên bởi diện mạo bên ngoài. Đàn ông như
Chân Thủy Vô Hương lại không động lòng vì sắc đẹp ư? Trước một nhan sắc
khuynh quốc khuynh thành như thế?
Hơn nữa anh ta từng là chồng của Lô Vĩ Vi Vi, có gì đau khổ và tiếc
nuối hơn một người đã từng có tất cả lại đánh mất tất cả trong vô thức?
Nhưng mà.
Nếu vượt qua được, vậy thì, ta chúc phúc cho các ngươi! Thật sự chúc mừng!
Điệp Mộng uống cạn một ly.
Mọi người đang cười nói hi hi ha ha, mắt lại không ngừng bắn về phía
cửa. Một lúc sau, cửa mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía
đó, nhưng chỉ thấy một gương mặt tròn trịa tươi cười. Như thế mà cũng là mỹ nữ á? Tiểu Vũ Thanh Thanh đang định cười nhạo thì mới phát hiện, thì ra chỉ là một người phục vụ.
Sau đó, mới là một cô gái bước ra từ sau lưng người phục vụ ấy.
Cô phục vụ mặt tròn trịa nhiệt tình nói: “Xin chào, chính là đây.”
Cô gái kia lịch sự gật đầu với cô phục vụ, theo động tác của cô, vài
sợi tóc khẽ trượt xuống, rơi trên chiếc cổ trắng ngần của cô một cách
khêu gợi. Đợi khi cô quay lại, chỉ thấy mái tóc đen óng buông xõa lượn
theo gương mặt mỹ miều khiến người ta tim đập cuồng loạn không kiềm chế
nổi, một đôi mắt sáng như ánh sao. Trong đôi mắt cô ấy dường như thoáng
một nét kinh ngạc, đôi mi dày khẽ rung, đôi mắt đẹp long lanh, như có
ánh sáng tuyệt vời vừa lướt qua vậy.
Điệp Mộng đã nhìn thấy Vi Vi, nhưng lần này cô ấy mặc một chiếc váy
in hoa cổ chữ V màu hồng phấn ôm lấy thân người, lại khiến Điệp Mộng
ngẩn ra một lúc rồi mới đứng dậy gọi cô.
“Vi Vi.”
Tiếng gọi “Vi Vi” này của cô ta khiến mọi người thoáng chốc tỉnh hẳn. Mọi người chỉ cảm thấy cô gái bước vào này cực đẹp, nhất thời không thể liên hệ cô ấy với bốn chữ “Lô Vĩ Vi Vi” lại được. Bây giờ bị Điệp Mộng
nhắc nhở, mới ý thức ra cô ấy chính là Lô Vĩ Vi Vi.
Cô ấy lại là Lô Vĩ Vi Vi?
Sao cô ấy có thể là Lô Vĩ Vi Vi được?
Nếu như cô là Lô Vĩ Vi Vi, vậy thì người được gọi là Giang Hồ Đệ Nhất Mỹ Nữ…
Mọi người không hẹn mà đều quay lại nhìn Tiểu Vũ Yêu Yêu, cơ hồ cùng cảm thấy…
Quá nhạt nhẽo!
Trước một nhan sắc mỹ miều rung động lòng người này, vẻ đẹp trong sáng của Tiểu Vũ Yêu Yêu thoáng chốc trở nên quá nhạt nhẽo.
Vả lại…
Dáng người quả thật kém xa quá.
Tiểu Vũ Yêu Yêu thực ra cũng rất xinh xắn, chỉ có điều dung mạo của
cô nàng mọi người đã thấy nhiều rồi, không còn kinh ngạc nữa. Trên diễn
đàn có hình có clip, gặp được người thật lại thấy không đẹp bằng trong
hình, chí ít là nước da không bằng rồi. So sánh ra thì, Lô Vĩ Vi Vi
không hề có danh hiệu mỹ nữ này lại có một nhan sắc kiều diễm nổi bật,
khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Thế là mọi người lại bắt đầu nghi ngờ, nếu cô gái này là Lô Vĩ Vi Vi, thế thì Tiểu Vũ Yêu Yêu sao có thể cướp Chân Thủy Vô Hương từ tay cô ấy được?
Mọi người lại như có thần giao cách cảm với nhau, liếc nhìn Chân Thủy Vô Hương.
Đàn ông hiểu bản tính háo sắc của đàn ông nhất, lúc đầu Chân Thủy Vô
Hương li dị với Lô Vĩ Vi Vi trong game, nhanh chóng cưới Tiểu Vũ Yêu
Yêu, các game thủ nam trong bang phái tuy cảm thấy anh ta không có đạo
đức, nhưng trong lòng đều thầm ngưỡng mộ. Nhưng lúc này nhìn thấy Lô Vĩ
Vi Vi, các game thủ nam ngồi đây đều thấy hớn hở, cảm thấy trong lòng
Chân Thủy Vô Hương e là cũng đang tiếc nuối chết đi được.
Điệp Mộng nãy giờ theo dõi phản ứng của Tiểu Vũ Yêu Yêu và Chân Thủy
Vô Hương, lúc ấy mím môi vẻ rất hài lòng, nói với người phục vụ: “Này
chị ơi, cho tôi thêm một cái ghế ở đây.”
Sau đó lại nói với Vi Vi: “Vi Vi, ngồi đây.”
Vi Vi gật đầu, bước đến đó, thần sắc điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghiên cứu tình hình trước mắt thật nhanh chóng.
Thực ra ban nãy nhận được tin nhắn, Điệp Mộng bảo đang ở trong một
phòng bao nào đó, Vi Vi đã cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng cuối
cùng vẫn tin tưởng bạn bè nên không nghĩ nhiều, không ngờ vừa bước vào
lại là tình cảnh thế này.
Vi Vi không quen biết ai ngoài Điệp Mộng, nhưng gương mặt Tiểu Vũ Yêu Yêu thì vẫn có chút ấn tượng, nếu Tiểu Vũ Yêu Yêu đã ở đây thì thân
phận những người khác không cần nói cũng biết.
Chắc đây là cuộc hội họp của các game thủ ở thành phố B trong bang Bích Hải Triều Thanh Các chăng.
Nhưng lại không hiểu vì sao lại gọi cô đến.
Vi Vi ngồi xuống bên cạnh Điệp Mộng, những người khác lúc này như mới trở lại bình thường, nhưng vẫn có chút cảm giác không chân thực.
Tiểu Vũ Thanh Thanh buột miệng: “Cậu là Lô Vĩ Vi Vi?”
Tiếng nói cô ta hơi the thé, Vi Vi nhìn cô ta một cái, gật đầu.
“Phải.”
Nếu đã đến thì cứ theo vậy, Vi Vi rất hào sảng, gật đầu ra hiệu với mọi người, “Xin chào, tôi là Lô Vĩ Vi Vi.”