Những ngày nghỉ cuối tuần
cũng qua, tuần mới lại bắt đầu.
Nhan Nặc đến công ty rất sớm, đến nơi mới phát hiện ra Tần Phóng đã ở công ty
từ lúc nào. Cô giải quyết mail và bưu kiện từ cuối tuần trước, sau đó in những
văn kiện quan trọng, ngay cả thiếp mời dự tiệc của một số công ty cô cũng sắp
xếp ổn thỏa, sau đó gõ cửa: “Sếp Tần.”
“Vào đi.”
Nhan Nặc bước vào, đặt văn kiện và tài liệu trên bàn anh, nói: “Sếp tổng, bên
Hạo Thiên đã chính thức ký hợp đồng, tuần sau chính thức thi công. Ngoài ra, có
một số bữa tiệc của mấy đơn vị trong ngành mời anh tham gia, tôi đã lọc qua một
lượt, những nơi quan trọng tôi đều để cả ở đây rồi.”
“Ừ, để đấy!” Tần Phóng lạnh nhạt nói, thấy Nhan Nặc còn đứng đực ra đấy, anh
ngẩng đầu hỏi: “Cô còn có việc gì à?”
“À, không. Tôi ra ngoài đây.”
Trước khi đóng cửa lại, Nhan Nặc liếc nhìn Tần Phóng một cái, cô biết, sếp của
cô lại không vui rồi.
Cô về chỗ của mình, lúc rảnh rỗi liền ngồi thu dọn đồ đạc. Sáng sớm tới văn
phòng cô phát hiện trên bàn có mấy món quà nho nhỏ, nhớ đến chuyện hôm nay, lúc
đi làm mọi người đều chúc bù câu: “Chúc mừng sinh nhật”, trong lòng thấy vô
cùng ấm áp.
Buổi trưa, Tần Phóng có một bữa tiệc nên đã rời khỏi văn phòng từ sớm, lúc về
thấy Nhan Nặc và các nhân viên khác đi ăn cơm vẫn chưa về. Anh bực bội vò đầu,
đặt món đồ trên tay lên bàn Nhan Nặc rồi anh lại thấy không thỏa đáng lắm nên
lại cầm về phòng, khi ngồi xuống lại cảm thấy mình không cần phải lằng nhằng
thế, vậy là lại sầm mặt đứng dậy ra ngoài. Anh vừa đặt món đồ xuống thì Nhan
Nặc về, thấy hành động của anh có phần kỳ lạ, cô nghi ngờ hỏi: “Sếp tổng, có
việc à?”
Tần Phóng đỏ bừng mặt, hơi ngại ngùng, hắng giọng nói: “Đây là tặng phẩm được
nhận trong bữa tiệc trưa nay, tôi cũng không dùng làm gì, tặng cô vậy!”
Nói xong, anh có cảm giác như bị người ta bóc trần, nhanh chóng về lãnh địa của
mình.
Nhan Nặc sững lại, cô tới bàn cầm “tặng phẩm” lên ngắm nghía kỹ càng, thời buổi
này tặng phẩm cũng gói ghém cẩn thận thế này sao? Cô bóc ra coi, đó là một quả
cầu pha lê nửa hình tròn. Bên trong quả cầu trong suốt là mô hình căn nhà có
ruộng vườn, cô sờ thấy bên dưới đáy có một công tắc, bật lên một cái, ánh cầu
vồng dần xuất hiện ở thế giới nhỏ bé và yên tĩnh bên trong quả cầu, lại có
tiếng nhạc Happy birthday nữa.
Không ngờ lại có “tặng phẩm” đặc biệt thế này, Nhan Nặc mỉm cười.
Thực ra Tần Phóng có một trái tim rất chu đáo.
Sáng sớm, vô tình anh nghe thấy các đồng nghiệp nói thứ Sáu là sinh nhật Nhan
Nặc, còn nói buổi trưa sẽ chúc mừng bù cho cô, trong lòng anh cảm thấy không
thoải mái lắm.
Hóa ra hôm đó là sinh nhật cô, hèn gì cô vui như thế.
Bữa tiệc kết thúc, anh đi chọn quà cho cô.
Anh tự lý giải thế này, tất cả các đồng nghiệp đều tặng, mình là cấp trên mà
không tặng thì kẹt xỉ quá.
“Chào anh, anh mua quà tặng bạn gái à?”
“Bạn.”
“Bạn anh là con trai hay con gái ạ? Tặng nhân dịp gì thế?”
“Con gái, sinh nhật cô ấy!”
“A, hóa ra bạn là con gái… Hay là tặng căn nhà cầu vồng hạnh phúc kiểu mới
nhất này đi. Nó áp dụng kỹ thuật đặc biệt mô phỏng cầu vồng, còn có nhạc nữa,
mặc dù nhỏ nhưng rất đặc biệt đó.”
“Cái này phù hợp à?”
“Anh ạ, anh chưa nghe câu nói: “Nhìn thấy cầu vồng chính là bắt gặp hạnh phúc”
à? Con gái đều thích những món quà nhỏ mà tinh tế, hơn nữa đây là kiểu bán chạy
nhất của cửa hàng chúng tôi đó.”
Thực sự gặp hạnh phúc sao?
“OK, lấy cái này.”
Bây giờ anh ngồi nghĩ chuyện ban nãy phá lệ tới cửa hàng đồ lưu niệm mua đồ,
chính anh cũng cảm thấy không thể hiểu nổi. Có điều qua cửa xếp của văn phòng,
thấy cô mỉm cười bên món quà của mình, cô ấy có vẻ thích nó.
Như có ánh nắng chói chang trong lòng anh.
Anh cũng không suy nghĩ xem vì sao lại thế nữa.
Thứ Năm, công trình ngoài bãi đất xảy ra tranh chấp, Phương Lỗi vội vàng tới
xem tình hình.
Tan ca, Tần Phóng cũng đi ra ngoài, lúc về dẫn theo một đứa bé trai. Chú bé cứ
nắm chặt tay Tần Phóng, Tần Phóng hất tay ra nhưng chú bé cứ bám riết lấy anh
không rời. Tần Phóng cao hơn 1m80 còn đứa trẻ chưa cao bằng nửa anh, lúc cười
hai má lúm đồng tiền trông rất đáng yêu.
“Thằng nhóc này, buông tay ra! Tự tìm chỗ nào đấy mà chơi, chú còn có việc, làm
xong việc chú dẫn đi ăn cơm.” Tần Phóng bức xúc gào lên, cái tên nhóc con này,
từ lúc tan học cho tới bây giờ cứ bám chặt lấy anh như băng dính, thật là khó
chịu.
“Không đâu, cậu cháu nói bây giờ nhiều người xấu lắm, cậu dặn cháu nhất định
phải đi theo chú, nếu không sẽ bị người xấu bắt rồi chặt tay chặt chân cho đi
bụi đời, cháu không muốn đâu.”
Cậu bé chu miệng rồi túm chặt lấy gấu áo Tần Phóng, đôi mắt đen tròn to đảo
liên tục.
“Nhan Nặc, giúp tôi trông chừng nó, đừng để nó chạy lung tung.” Tần Phóng ấn
đứa bé cho Nhan Nặc, thấy cô không hiểu gì, anh nói thêm: “Tên nhóc này là cháu
của Phương Lỗi, bố mẹ nó đi học ở nước ngoài, trước đây nó ở với ông bà ngoại,
đợt trước bố Phương Lỗi bị ngã phải nằm viện, mẹ cậu ấy không chăm lo được nên
để cậu ấy phải chăm.”
Phương Lỗi không ở đây thì đương nhiên Tần Phóng phải lo rồi. Trước khi vào văn
phòng anh còn quay lại lườm Lý Hạo: “Thằng nhóc thối tha, đừng chạy lung tung
đấy.”
Lý Hạo rụt cổ, nhân lúc Tần Phóng quay lưng lại cậu bé thè lưỡi làm mặt quỷ,
thấy Tần Phóng quay lại, cậu liền ngồi im giả bộ ngoan ngoãn, mở to đôi mắt tò
mò nhìn Nhan Nặc.
Nhan Nặc thở dài, xem ra không thể nghỉ làm đúng giờ rồi, cô bỏ ví vào ngăn kéo
rồi nhận nhiệm vụ trông chừng chú nhóc.
Lý Hạo thấy Nhan Nặc rót nước cam rồi cho mình ăn điểm tâm, nói chuyện lại dễ
nghe, dịu dàng nên thích ngay. Cậu bé ngồi rung chân, miệng nhai bánh ga tô
nhồm nhoàm: “Chị ơi, chị dịu dàng hơn mẹ em nhiều, lại còn xinh đẹp nữa, chắc
nhiều người cưa chị lắm nhỉ?”
Nói xong, cậu bé gật đầu tự khẳng định.
Nhan Nặc sững lại, không phải đứa bé này mới học lớp hai sao? Hay bây giờ trẻ
con lớn sớm?
Cô cười nhạt nhìn đứa bé vẻ bất lực: “Em cũng đẹp trai lắm!”
“Thế ạ? Hi hi, nhiều người cũng nói thế.”
Lý Hạo đưa tay vuốt ve gương mặt mình, đôi mắt đảo liên tục rồi bắng nhắng hỏi:
“Chị ơi, chị có bạn trai chưa?”
“Khụ khụ…” Nhan Nặc đang uống nước, bị hỏi câu chặn họng thế này nên ho liên
hồi.
Anh bạn nhỏ Lý Hạo còn đưa ra kết luận như đúng rồi: “Phản ứng thế này chứng tỏ
là chưa có rồi, cậu em cũng chưa có người yêu, hay là chị làm mợ em đi? Em
thích chị lắm, mẹ em đã hung dữ lắm rồi, nếu cậu em lấy một bà mợ đanh đá nữa
thì những ngày tháng sau này của em làm sao sống nổi?”
Cuối cùng Nhan Nặc cũng đã hiểu tại sao Tần Phóng lại phát điên vì tên nhóc
này, cái tên Lý Hạo này đúng là một con quỷ nhỏ, ngay cả cô cũng không đỡ được.
“Lý Hạo!” Không biết Tần Phóng đã bước ra từ lúc nào, gào ầm lên.
Lý Hạo lè lưỡi rồi lập tức đứng phắt dậy: “Có mặt!”
Tần Phóng bắt đầu dạy dỗ: “Mày không an phận thì đừng trách chú ném mày ra
ngoài.”
Chưa có tên nào dám khua chân múa tay trước mặt anh cả, đây là tên đầu tiên!
“Vâng!” Lý Hạo nói.
Tần Phóng nhìn Nhan Nặc đang ngại ngùng, lại thấy đồng hồ đã chỉ hơn sáu giờ, anh
chậm rãi nói: “Muộn rồi, cùng đi ăn cơm đi.” Nói xong, không đợi Nhan Nặc có cơ
hội trả lời, anh dắt Lý Hạo đi xuống dưới.
Anh không muốn nghe cô từ chối.
“Chị ơi, đi nhanh lên, em đợi.” Lý Hạo vẫy tay với cô trước khi bị kéo lê đi.
Cô còn làm thế nào được nữa? Đành đi theo thôi.
Lý Hạo lên xe rồi vẫn không chịu ngồi yên, hơn nữa còn chủ động nói với Tần
Phóng: “Chú ơi, cháu muốn tới quán ăn Thiên đường của bé gần đường Nam Kinh mới
mở, bạn bè cháu đi hết rồi, nghe nói ở đó có món cánh gà nướng rất ngon.”
Tần Phóng gào lên: “Chú nói đi đâu là đi đấy, cháu lẩm bẩm cái gì thế hả? Còn
nói nữa thì nhịn cơm.”
Nhan Nặc im lặng, cô biết rõ hai người, một lớn một bé này không dễ đối phó.
Lý Hạo vỗ đầu Tần Phóng rồi nói giọng đầy thương cảm: “Chú, xem ra chú nghèo
lắm, ngay cả cánh gà cũng không đủ tiền mua, nhưng chú đừng lo, cháu sẽ bảo cậu
cháu tăng lương cho chú, ai bảo chúng ta thân thiết chứ.”
“Mày!” Tần Phóng tức điên lên, suýt nữa thì bị nó làm cho chóng mặt. Rốt cuộc
ai trả lương cho ai chứ? Cái tên nhóc không biết rõ đầu đuôi này.
Nhan Nặc cố nhịn, nhưng cuối cùng cũng phải bật cười vì thấy dáng vẻ Tần Phóng
thua cuộc rất thú vị. Còn Tần Phóng thấy cô cười thì cơn tức cũng dịu xuống,
không hiểu sao anh lại thích nhìn cô cười.
Lý Hạo ngấu nghiến ăn cánh gà nướng, còn không quên giới thiệu với Nhan Nặc:
“Chị ơi, cái này ngon lắm đấy, chị ăn đi.”
Cậu bé nói rồi đặt hai cánh gà vào đĩa của Nhan Nặc, miệng ngậm một cái, trên
bàn vẫn còn hai cái, đưa mắt nhìn Tần Phóng đang gầm gừ, cậu bé đành phải đưa
cho anh và nói: “Chú, của chú đây.”
Cậu đã nói rồi, trả tiền là đại gia, không được đắc tội.
“Tại sao mày gọi chú là chú, còn gọi cô ấy là chị?” Tần Phóng cảm thấy không
công bằng chút nào, cứ như anh và Nhan Nặc cách nhau cả đời vậy.
Lý Hạo nhìn Tần Phóng theo kiểu “chú ngốc lắm”, vừa gặm cánh gà vừa nói: “Bởi
vì cậu cháu nói chú và cậu là anh em tốt, vì thế cháu đương nhiên phải là gọi
là chú rồi, hay chú muốn cháu gọi là cậu? Còn về chị ấy thì… Chị ấy trẻ thế
này, gọi là cô thì già quá.”
“Cái thằng nhóc này…”
Tính khí Tần Phóng bắt đầu phát tác, anh ra bộ hung dữ nạt nó. Nhan Nặc không
già, chả nhẽ anh già lắm sao? Cái tên này ngứa da rồi à?
Nhan Nặc dịu dàng nói: “Sếp Tần, Tiểu Hạo vẫn là một đứa bé, anh so đo với nó
làm gì.”
Mặc dù sự láu cá của nó khiến người ta đau đầu.
“Hứ!” Tần Phóng lạnh lùng đáp lại.
Ăn cơm xong, Tần Phóng đưa Nhan Nặc về, Phương Lỗi vẫn chưa về nên thằng nhóc
vẫn đi theo anh.
Tối hôm đó, điện thoại Nhan Nặc có nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Đoàn
Dịch Sâm, cô không nghe. Cô tắm rửa xong, điện thoại lại kêu, cô đang định tắt
thì thấy người gọi đến là Tần Phóng.
“A lô, sếp Tần?”
“Ừ, là tôi, cô…” Giọng Tần Phóng có chút lo lắng.
“Có chuyện gì à?”
“Ngày mai cô…”
Nhan Nặc cảm thấy đầu máy bên kia có chút hỗn loạn.
“Chị à, là em, Tiểu Hạo đây, chú em ngốc lắm, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, ngay
cả hẹn hò với con gái cũng không biết, hèn chi chưa có bạn gái. Á… chị ơi,
chú hạ độc thủ với em rồi.”
“A lô, là tôi.”
“Sếp Tần, có chuyện gì à?”
“Phương Lỗi ngày kia mới về, cái tên này lại muốn đi chơi, còn đòi cô nhất định
phải đi cùng, mai cô có thời gian không?”
“Chị ơi, thực ra là chú muốn hẹn hò với chị… Á…”
“Mày có ngậm miệng lại không?”
Lại hỗn loạn, một lúc sau yên tĩnh hơn cô mới nghe thấy tiếng Tần Phóng.
“Nhan Nặc? Còn đó không?”
“Ừm, tôi đây.”
“Mai cô rỗi không? Thực ra tôi không biết chăm trẻ con cho lắm, vì thế thêm một
người nữa sẽ tốt hơn, cô cũng biết cái tên này lắm trò rồi đấy.”
“Mai à?…” Cô suy nghĩ, cũng không có gì, chỉ nghỉ ngơi thôi: “Mai cũng được,
vậy chúng ta đi đâu?”
“Nó nhất định đòi đi vườn bách thú, cũng không biết có gì vui nữa. Vậy nhé,
sáng mai tám giờ tôi qua đón cô.”
“Vâng.”
“Vậy được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chung cư nhà Tần Phóng.
Cúp máy rồi Tần Phóng còn đứng sững một lúc. Lúc Nhan Nặc do dự anh còn tưởng
cô từ chối, cũng may không phải. Bất giác, anh có cảm giác chờ đợi ngày mai
tới.
Lý Hạo vừa tắm xong, nhảy ngay lên người Tần Phóng, hỏi: “Chú, sao chú lại nhìn
điện thoại rồi đỏ mặt thế?”
“Bị mày hun nóng đấy, mau đi ngủ.”
“Chú, chú còn hung dữ nữa là không ai yêu đâu.”
“Mày ngứa da hả?”
“…”