Giữa phòng tắm kèm phòng dành cho Kaitlin ở lâu đài có một chiếc bồn tắm đặt sát sàn cùng những ngọn nến hương huệ tự chế đều từ thế kỷ mười chín. Trong khi hệ thống bình nóng lạnh dùng xả láng cùng chiếc rèm vải bông dày hoàn toàn là hàng của thế kỷ hai mốt.
Cuối cùng người cô cũng đã ấm trở lại.
Zach đã xốc Kaitlin về thẳng phòng cô ở lâu đài, ai đó đã để sẵn chiếc khay quả và bánh nướng. Anh gọi cho Dylan thông báo tình hình trong khi chân vẫn bước. Cô chỉ kịp nuốc tạm nửa cái bánh cùng vài quả nho trước khi lao vào bồn tắm, lúc đó Zach biến mất dạng vào căn phòng nào đó trong tòa lâu đài rộng lớn.
Giờ thì tầng hai đã chìm trong vắng lặng. hình như có ai đó trong đám người làm đã vào phòng cô trong khi cô tắm, bởi vì giường chiếu đã sẵn sàng, chiếc áo ngủ của cô xếp gọn gàng một bên, rèm cửa dày lộng lẫy được kéo lại, che đi ô cửa sổ. Kaitlin đoán họ nghĩ cô sẽ ngủ, nhưng cơn tò mò đã chiến thắng sự mệt mỏi trong cô.
Ngay lần đầu dạo quanh tòa lâu đài, cô đã khám phá được rằng phòng tranh của gia đình này chạy dài giữa các phòng dành cho khách và cầu thang chính của tầng hai. Ban sáng cô đã liếc qua những bức tranh treo trên đó. Nhưng giờ khi đã đọc những dòng chữ khắc trên bia mộ gia đình, cô không thể nén được ước muốn ghép từng khuôn mặt với từng cái tên của tổ tiên Zach.
Cô khẽ khàng mở cửa phòng ngủ, nhón gót vào căn phòng chữ nhật có trần cao. Không có ai xung quanh, cô bèn buộc lại dây lưng của chiếc áo choàng dày màu trắng, nhón chân bước trên tấm thảm trang trí đầy hoa văn.
Ngọn chúc đài chiếu ánh sán rực rỡ, treo lơ lửng trên trần đá vòm cung ở chiếu nghỉ dọc phòng tranh. Những ngọn đèn nhỏ hơn soi sáng những bức chân dung, bắt đầu từ Lyndall Harper ở đầu phòng. Có lẽ ngài quãng chừng bốn mươi lăm, cán kiếm chạm khảm đồ quý nằm gọn trong tay ngài, mũi kiếm chống thẳng xuống sàn. Cô không thể không băn khoăn tự nhủ, không biết cây kiếm đó đã từng chứng kiến bao nhiêu trận chiến. Phải chăng ngài đã dùng nó để đánh bại đối thủ, có thể còn giết thêm những người vô tội trước khi cướp đi của cải và tàu thuyền của họ? Tất nhiên là thế.
Lyndall là một tay cướp biển.
Cô trở lại ngắm khuôn mặt ngài, hoảng hốt khi nhận ra Zach giống ngài biết chừng nào. Nhiều hơn một vài tuổi, nặng hơn một vài cân, thêm một ít sứt sẹo của danh tiếng ngài. Điểm tương đồng của huyết quản gia tộc chính là sức mạnh, sức mạnh đến đáng sợ.
Cô thôi ngắm bức tranh mà bắt đầu bước dọc tường, đếm ngược các thế hệ cho đến bức chân dung cha Zach ở đầu kia căn phòng. Cô đoán Zach chưa chịu cho tranh vẽ mình lên đây. Có thể anh không kiên nhẫn ngồi lâu để người ta vẽ ảnh.
Cô mỉm cười trước ý nghĩ này.
Cô đếm ngược tận mười hai thế hệ giữa Lyndall và Zach. Tất cả những bức ảnh trên bức tường đó đều treo trên mảng tường đối diện.
Cô bước lùi lại, quan sát kỹ bức tranh Lyndall thêm một lần nữa. Trong bức vẽ, cầu thang chính trong hậu trường lớn nằm ngay sau lưng ngài, thế nên chắc chắn ngài là người cho xây dựng tòa lâu đài này. Thật lạ lùng khi đứng trong cùng căn phòng, ngắm nhìn chính căn phòng đó gần ba trăm năm trước. Cô lạnh người trước ý nghĩ mơ hồ rằng ngài cướp biển Lyndall đang rảo bước trên cùng tầng lầu.
“Em đang sợ phải không?”, giọng zach vọng lại, tiếng bước chân anh mất hút trên mặt thảm sàn.
Không hiểu sao, giọng nói của anh không làm cô giật mình.
“Ngài ấy trông giống anh quá”. Cô ngoái đầu, hết nhìn Zach lại nhìn bức chân dung.
“Em muốn xem thứ lạ lùng hơn thế này không?”, Zach hất đầu ra hiệu rồi sải bước về phía bức tường treo tranh các quý bà.
Kaitlin bước theo anh trong căn phòng.
“Emma Cinder”. Anh gật gù trước một bức tranh, “Bà chính là vợ của cụ Lyndall”.
Người phụ nữ ngồi nghiêm nghị, thẳng đơ bên cạnh chiếc bàn gỗ nhiều vết lồi lõm, mái tóc đỏ tết bím quấn quanh đầu như mũ miện. Bà đang ngồi thêu, trên người khoác chiếc áo choàng xanh bên ngoài chiếc áo ngắn màu rượu vang với đường ren ôm gọn lấy bầu ngực. Đôi môi đỏ thắm của bà hơi trễ ra trên chiếc cằm thanh nhã. Má bà ửng hồng. Đôi mắt xanh lá sâu thẳm được che rợp bởi hàng mi đen dày.
“Wow!” Kaitlin thốt lên, “Chắc chắn anh sẽ không nghĩ đây là bà cụ mười đời của mình khi ngắm bức tranh này”.
Zach cười nhẹ, “Em nhìn kỹ hơn đi”.
Kaitlin liếc nhìn về phía anh, “Em nên nhìn kỹ hơn phần nào?”
“Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt xanh là, đôi môi cong đầy đặn cùng đường cong của cằm”.
Kaitlin ngước nhìn Zach bối rối.
Anh giơ tay nhẹ vuốt mái tóc ẩm ướt của cô, “Trông cụ rất giống em”. “Không phải”. nhưng ánh mắt Kaitlin lập tức quay trở lại bức tranh, chăm chú hơn. “Chắc chắn mà”.
“Thôi được rồi, có lẽ cũng hơi hơi”, cô thừa nhận. Đôi mắt của cụ và Kaitlin hao hao nhau, màu tóc cũng khá giống. Nhưng có lẽ hàng ngàn phụ nữ New York cũng có đôi mắt màu xanh lá và mái tóc màu nâu đỏ.
“Phải nói là rất giống”, Zach sửa lại.
“Quê cụ bà anh ở đâu?”. Cơn tò mò của Kaitlin lúc này còn mạnh hơn gấp bội lúc ở nghĩa trang. Điều gì có thể đưa Emma đến khu đảo Serenity này để kết hôn cùng Lyndall?
“Cụ ở London”, Zach đáp, “Theo như anh nghe kể thì cụ làm nghề thợ may. Con gái một chủ quán trọ”.
“Và cụ chịu lấy một anh chàng cướp biển?”, Kaitlin phải công nhận Lyndall là chàng hải tặc hết sức đẹp trai. Nhưng như thế vẫn…
“Cụ ông đã bắt cóc bà”.
“Không thể nào”.
Zach ghé sát tai Kaitlin, hạ thấp giọng ra chiều bíẩn, “Ném cụ bà lên tàu, và anh đoán là, tiêu khiển theo cách riêng của ông trên hải trình vượt Đại Tây Dương”.
Kaitlin nhón bước chạm vào bức tranh, “Rồi hai người lấy nhau?”
“Rồi họ lấy nhau”.
“Anh có nghĩ cụ bà hạnh phúc ở đây không? Với chống của bà ấy?” cũng chẳng hiểu sao Kaitlin coi việc Emma được hạnh phúc là điều tối quan trọng.
“Cũng khó mà nói được. Anh đã được đọc một vài bức thư cụ bà nhận được từ gia đình bên Anh. Họ kể rất nhiều chuyện nhưng không hề đề cập đến việc sang đây giải cứu cụ bà. Thế nên anh đoán chắc là cụ bà sống ổn”.
“Thật là buồn”, Kaitlin nói.
“Cụ ông đã xây cho bà một tòa lâu đài. Họ có bốn mặt con. Em nhìn đây này”. Zach từ tốn nắm lấy vai Kaitlin, xoay người cô hướng về bức tường treo tranh vẽ các quý ông.
Cô thích cảm giác Zach chạm vào cô. Có điều gì đó an ủi cô khi bàn tay vững chãi của anh giữ lấy đôi vai cô. Anh đã choàng tay quanh người cô trên suốt chặng đường từ nghĩa trang trở về, cơ thể anh mang lại hơi ấm giữa gió mưa cuồng nộ. Và cả cảm giác chở che nữa.
“Con trai cả Nelson”, Zach nói, một tay khoát nhẹ về phía bức chân dung, tay kia vẫn đặt nhẹ nhàng trên vai cô.
“Còn những người con khác của họ đâu?”
“Bà Sadie bày chân dung họ rải rác ở các phòng khác. Hai người con trai khác của họ mất khi còn nhỏ, còn một cô con gái thì quay trở về tu viện ở London”. “Em đã nhìn thấy mộ bia của những người con trai của họ”, Kaitlin gật gù, “Harold và William thì phải?”
“Trí nhớ em siêu đấy”. Zach vén những sợi tóc ẩm ướt khỏi gương mặt cô, chẳng hiểu sao cô sực nhớ mình đang mặc đồ gì.
Cô gần như ở trần trong chiếc áo choàng trắng mỏng manh, làn da cô ẩm nóng, càng lúc càng ẩm hơn. Cô nhận thấy ve áo hơi mở, ánh mắt Zach cũng dần bị thu hút về phía đó.
Khoảng lặng giữa hai người như tích điện thêm cho không gian.
Cô biết cô nên kéo kín áo choàng lại, nhưng đôi bàn tay cô vẫn bất động dọc thân người.
Zach hơi nghiêng người về phía cô.
Bàn tay Zach chậm rãi di chuyển từ vai lên cổ cô, đầu ngón tay cọ trên làn da nhạy cảm của cô.
“Đôi khi anh nghĩ bọn họ đạt được điều mình cần thật dễ dàng”. Giọng Zach mang âm điệu trầm trầm mạnh mẽ.
“Ai cơ?”, cô cố tìm lại hơi thở. Nhưng từng sợi tơ chú ý trong cô đều quá đổi mỏng manh dưới bàn tay anh.
Bàn tay kia của anh tiến lại gần ve áo cô, “Những anh cướp biển”, anh đáp, “Bọn họ cướp đoạt trước, rồi mới hỏi han người khác”.
Anh giật mạnh chiếc áo choàng, kéo cô áp sát người, đôi môi anh ập vào môi cô. Ấm áp, vững vàng, hé mở và đầy kiên quyết.
Cô chao đảo trước động tác lấn át, nhưng vòng tay anh choàng quanh eo cô, giữ cô đứng vững trong khi nụ hôn không ngừng khám phá.
Anh giật luôn đai thắt chiếc áo choàng, cởi nơ gút làm áo bật mở. Bàn tay anh tự do trượt vào bên trong, quấn lấy vòng eo cô, kéo đôi bầu vú trần của cô áp sát lần vải áo sơ mi của anh.
Đôi tay cô mất tích trong ống tay áo thùng thình, bối rối không biết nên làm gì. Nhưng cô đã thì thầm gọi tên anh, đôi môi cô hé mở, chờ đón lưỡi anh lấn sâu hơn nữa.
Cánh tay dài của anh ôm trọn người cô, ngón tay cái ve vuốt vùng da mềm mại dưới bầu vú. Nhũ hoa cô vươn cao, cảm giác râm ran lướt dọc da thịt. Đùi cô thoải mái, trễ nải mở hờ, anh dễ dàng len vào giữa, chất vải denim của quần anh làm dậy lên những đợt sóng choán ngợp thân thể cô.
Zach khéo léo tránh khỏi bức chân dung trong khi đẩy cô áp sát bức tường đá trơn nhẵn. Tay anh ôm trọn bầu vú cô. Môi anh lần tìm tai cô, cổ cô, bờ vai cô khi một tay anh cởi chiếc áo choàng cô đang mặc. Chiếc áo tụt xuống dưới chân cô, lúc này cô hoàn toàn ở trần.
Anh hơi lùi người trong thoáng chốc, ngắm nghía uống từng giọt hình ảnh thân thể cô.
“Em đẹp quá!” anh hổn hển, môi trở lại tìm môi cô, tay vuốt nhẹ sống lưng cô, xuống hông rồi mặt sau đùi cô. Rồi trở ngược lên eo, lên bụng, lên đôi gò bồng đảo của cô. Cô thở gấp khi anh lần ngón tay dọc đầu nhũ hoa, cảm giác vừa đau đớn vừa đẫm khát khao.
Đôi bàn tay anh lần dấu đôi tay cô, đan những ngón tay anh cùng cô rồi nâng lê ghim chặt trên tường trong khi môi anh khám phá cơ thể cô. Zach áp những nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt trên môi cô, cổ cô, ngực cô, khiến cho đôi nhũ hoa của cô run rẩy, và đôi chân cô như nhũn ra.
Cô rên rỉ gọi tên Zach đầy khẩn cầu.
Anh trở lại với môi cô, đôi tay mải miết bên dưới, ôm phủ bầu vú cô, ngón cái vuốt đôi nhũ hoa ẩm ướt.
Cô luồn tay vào tóc anh, kéo sát đầu anh về phía mình, hôn mê đắm, tâm trí trống rỗng chỉ còn những cái động chạm hay dư vị của anh. Một tay anh lần xuống thấp hơn, xoa xoa bụng cô, đùa nghịch chốc lát rồi trượt hẳn xuống.
Cô choàng tay ôm lấy anh, đẩy người áp sát anh, cố giữ cho đôi chân đã mất hết cảm giác, giấu mặt vào vùng cổ anh, nếm vị mặn trên làn da anh.
Ngón tay anh dò thám bên trong cô, trí óc cô như bị luồng sét đập trúng. Cô thét gọi tên anh, một niềm thôi thúc lấn át. Cô dò dẫm với chiếc cúc quần của Zach, kéo khóa.
Anh nâng cô lên, xoải rộng chân cô, áp cô vào bức tường mát lạnh.
Một chút tỉnh táo còn lưu lại.
“Có áo mưa không anh?”, cô thì thầm. “Có rồi”.
Một tay anh đỡ cô, tay kia nâng cằm cô. Anh hôn cô đắm đuối, cơ thể anh và cô áp sát vào nhau, tâm trí cô bừng bừng không chống đỡ nổi cơn khát thèm. “Lúc này đi”, cô rên rỉ.
Trong thoáng chốc Zach đã vào trong cô, cảm giác ấm nóng từ anh truyền sang làm cơ thể cô như tan chảy, không khí sôi sục thoát khỏi phổi cô.
Tay cô nắm lại, đầu ngón chân cô cong lên trong khi toàn cơ thể cô tuân theo những nhịp hối hả của anh. Đầu cô ngửa về sau, trần nhà cao vợi như đang xoay vòng trên đầu cô. Ánh chớp lóe sáng ô cửa sổ cao cao, trong khi sấm ì ùng vang vọng qua những bức tường đá của lâu đài.
Cô cong người đón anh, cố không áp gần hơn nữa. Hơi thở của cô dồn dập, những nhịp đập rộn tự đáy sây tâm khảm lan tỏa khắp cơ thể cô.
Cô lại gào lên tên Zach, anh đáp lời bằng tiếng thầm thì trong yết hầu. Rồi cơn bão, tòa lâu đài cùng cơ thể cả hai hòa huyện thành một.
Khi đất trời yên tĩnh trở lại, Kaitlin dần dần nhận thức những gì cả hai vừa trải qua.
Quá tệ khi cô và anh làm tình cùng nhau. Cả hai lại chẳng phải đang ở trong căn phòng riêng an toàn nào đó. Cô đang trần truồng, giữa căn phòng không khóa trong lâu đài, nơi có năm người khác đang sống và làm việc. Bất cứ ai trong số đó cũng có thể lên đây vào bất cứ lúc nào.
Cô rên lên khe khẽ.
“Em không sao chứ?”, Zach thì thào, anh nhìn vào khoảng trống giữa cả hai rồi liếc quanh.
“Lỡ có ai đó nhìn thấy bọn mình”, cô nói nhỏ.
Anh ôm chặt cô hơn, “Sẽ không ai làm thế”.
“Không phải cố tình”.
“Những người ở đây đều rất kín tiếng”
“Ừm, có lẽ như thế thật”. “Em hiểu được là tốt rồi”. Cô không kìm được, lén nhìn về phía cầu thang, “Em hoàn toàn trần trụi”.
Zach lặng lẽ cười thầm, “Vậy thì chúng mình chỉ việc xuống nước, xóa bỏ cam kết, tuyên bố về cuộc hôn nhân thôi. Em vẫn lo ai đó nhìn thấy chúng mình à?”
“Ừm”, cô hạ giọng thừa nhận. Cô còn không có thời gian nghĩ về khía cạnh tân hôn. Có lẽ phần nhiều bởi cả hai không thể kiềm chế những nhục cảm ngu ngốc.
“Em thật thú vị”, anh bảo cô.
“Nghe giọng anh như ban ơn vậy”.
“Thật không đấy?”, giọng anh hạ xuống dịu dàng, đôi môi anh lại kiếm tìm môi cô, “Bởi vì ban ơn là điều cuối cùng anh muốn nghĩ đến trong lúc này”.
Nụ hôn của anh kéo dài, sâu lắng và đầy mê đắm. Khi anh ngừng lại, cảm giác khao khát đã sống dậy trên từng tế bào trên cơ thể cô. Cô muốn anh. Bây giờ vẫn thế.
“Mình làm lại nhé?”, anh hỏi, cắn nhẹ vào tai cô, bàn tay anh trượt dọc về phía ngực cô.
“Không phải ở đây”. Cô không muốn lại chơi trò mạo hiểm.
“Tùy em”. Anh nhẹ nhàng tách khỏi cô, đóng cúc quần rồi nâng cô trong vòng tay, bước đến cầu thang tiến về phòng ngủ của anh.
“Áo choàng của em”, cô khăng khăng.
“Em sẽ không cần đến nó đâu”.
Zach ôm gọn tấm thân trần của Kaitlin, hít hà mùi hương dừa từ mái tóc cô, khám phà làn da mềm mịn của cô dưới đầu ngón tay anh. Chiếc chăn phủ ngang nửa người họ, chăn lệch khỏi chiếc giường cỡ lớn.
“Nơi này tuyệt vời quá”, cô thở sâu, một tay ôm lấy cột giường chạm khảm, mắt ngước nhìn những đường trang trí lượn sóng trên trần phòng cao ngất. “Thế này mới là tuyệt vời”, anh chỉnh lại lời cô, tay lượt trên chiếc bụng phẳng cùng đường cong bên hông cô.
Trên giường anh, trông cô thật lộng lẫy, mái tóc màu nâu đỏ óng ả xõa trên mặt gối, làn da trắng ngà sáng bên chiếc chăn lụa ánh vàng.
“Em chưa từng nghĩ người ta có thể sống như thế này”. Cô nắm lấy bàn tay anh đang thơ thẩn bên đùi cô, hôn nhẹ lên lòng bàn tay.
“Anh cũng phải mất một thời gian mới hiểu được nhiều người không có cuộc sống giống mình”, Zach thừa nhận.
Cô thả tay anh ra, chống khuỷu tay đứng dậy, “Có khi nào vì thế mà anh trở nên hư đốn không nhỉ?”
“Anh không nghĩ đấy là hư đốn”, anh chẳng thể dứt khỏi cô, thế nên bàn tay anh vuốt nhẹ đường cong bên hông, trượt xuống cặp đùi thon và làn da mịn bên dưới đầu gối cô, “Hình như năm lên năm tuổi anh đã nhận biết được không phải ai cũng có lâu đài”.
Đôi mắt Kaitlin mơ màng, cô trở nên lặng lẽ.
Zach muốn đánh thức cô, nhưng anh buộc mình im lặng.
Cuối cùng cô nói, giọng nhỏ xíu, “Hình như lúc lên năm em bắt đầu nhận ra đa số mọi người đều có cha mẹ”.
Lời nói của cô khiến Zach bàng hoàng sửng sốt, bàn tay anh khựng lại giữa hành trình thăm dò khám phá, “Em lớn lên mà không có cha mẹ ở bên sao?” Cô gật đầu, thu người lại, cái chớp mắt chậm rãi giấu đi những cảm xúc dâng đầy trong mắt cô.
“Vì sao lại thế?”, anh vừa hỏi vừa quan sát cô kỹ hơn.
“Mẹ mất khi em mới chào đời. Em đã tìm kiếm nhiều nhưng chẳng thể tìm ra bất cứ người họ hàng nào của mẹ em”.
“Katie”, anh thở dài, không biết nên nói tiếp ra sao, trái tim anh tức thì xúc động trước cô.
Cô chưa từng nhắc đến gia đình cô. Vậy nên anh chỉ đơn giản nghĩ cô và họ không mấy gắn bó. Anh nghĩ có lẽ họ sốngở vùng khác, chẳng hạn như Chicago, hoặc California.
“Mẹ em cũng không biết, hoặc bà không muốn tiết lộ ai là cha của em”. Kaitlin khum tay trong không khí, “Vô danh tính. Đó là tất cả những gì được ghi trên giấy khai sinh của em. Bố vô danh tính”.
Bàn tay Zach nắm lại run run khi ngừng lại bên hông cô.
“Anh chưa từng nghĩ đến tình huống này”, anh nói. Dù anh biết lời nói của mình quá vô nghĩa. Tất nhiên anh chẳng thể nào biết được. Thế nhưng, anh cũng chưa từng hỏi cô. Bởi vì anh không muốn tìm hiểu bất cứ chi tiết nào trong cuộc sống riêng tư của cô. Anh chỉ đơn thuần muốn chấm dứt giao ước giữa hai bên và tống khứ cô càng nhanh càng tốt.
Giờ đây anh cảm thấy mình mới thật đáng khinh biết bao.
“Em từng tự hỏi mẹ mình là ai”, Kaitlin thì thầm rất khẽ, như đang nói với chính mình, “Một nàng công chúa chạy trốn. Một trẻ mồ côi. Cũng có thể là một ả điếm”. giọng cô trở nên mạnh bạo hơn, điểm thêm chút âm điệu tự trào từ đáy lòng, “Có lẽ em được thành hình nhờ một ả điếm với anh khách làng chơi nào đó. Anh hiểu như thế có nghĩ là gì không?”
Zach vén lọn tóc cô buông xõa trước trán, “Anh hiểu như thế có nghĩ em sở hữu một trí tưởng tượng vô cùng phong phú”.
“Đó có thể là sự thật”, Kaitlin lì lợm.
“Anh hiểu”. Ý nghĩ đó có lẽ không khiến cô tuyệt vọng, thế nên những ngón tay của Zach trở lại chặng hành trình trên bụng cô, “Cứ cho anh là anh cướp biển, và em thành hình nhờ những phút vui thú xác thịt đơn thuần”. Anh cà các khớp ngón tay mình lên lớp da bên dưới bầu vú cô, “Em biết sao không. Điều này khiến anh được an ủi”.
Cô túm lấy chiếc gối, vờ ném sượt qua đầu anh, “Thứ gì với anh mà chẳng đáng an ủi”.
“Chỉ khi có liên quan đến em thôi”. Anh hất văng chiếc gối sang bên, hiểu rằng những lời mình vừa thốt ra là hoàn toàn chân thật. Anh nhổm người tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Em có được ai nhận nuôi không?”
Cô lặng im một lúc lâu, đôi mắt xanh lá xa xăm của cô làm dội lên hàng trăm dư ảnh cô đơn trong tâm trí anh. Anh tiếc vì đã hỏi, nhưng lời đã nói ra làm sao rút lại được.
“Các ngôi nhà tình thương”, cuối cùng cô nói với anh.
Những từ ngữ giản đơn vậy thôi cũng đủ chất lên ngực anh hàng tấn hối tiếc. Anh thoáng nhớ lại những món đồ gia bảo anh từng khoe với cô. Cả lịch sử gia đình. Những bức chân dung, nghĩa trang dòng họ.
“Anh rất tiếc”, anh thì thầm cùng cô, “Anh không thể tin mình đã quẳng cả tòa lâu đài này vào em”.
“Anh đâu có biết trước”, cô nhắc lại.
“Ước gì anh biết”.
“Thôi được, em ước em từng lớn lên trong một tòa lâu đài”. Cô đã lấy lại tinh thần, lời lẽ can đảm của cô khiến anh ngạc nhiên và vô cùng ấn tượng, “Nhưng cuộc đời đâu cứ muốn là được”, cô kết luận.
“Chúng mình còn có nhiều thời gian và mọi thứ khác”, anh trêu cô, cố làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn.
“Sao anh không xuất hiện và tìm ra em sớm hơn nhỉ?”
Zach điềm đạm nói, giọng hoàn toàn nghiêm túc, “Anh ước gì mình đã làm thế”. Nụ cười của cô từ từ tắt dần, nhưng không biến chuyển thành nét buồn.
Nỗi thôi thúc lớn dần, anh nhướn người hôn cô, nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay mình, cảm giác muốn che chở và nhục cảm dâng lên đồng thời, “Lúc đó cuộc sống của em có tệ lắm không?”, anh đánh cược vận may cất lên tiến nói.
“Hoàn toàn cô độc”, cô thầm thì từ bên hõm cổ Zach, rồi cô bật cười quay đi,”Em không thể tin được em lại kể chuyện này cho anh… anh chứ không phải bất cứ ai khác”.
“Anh thì sao chứ?”, anh không thể nén được cảm giác tổn thương.
“Anh là người đã hủy hoại cuộc đời em”. “Hả?”
Cô liếc nhìn quanh phòng anh, dang tay thật rộng, “Không hiểu chúng mình đang làm chuyện quái quỷ gì thế này?”
“Chúng mình kết hôn rồi”, Zach đáp.
“Do Elvis cả”. Đột nhiên cô trèo khỏi giường.
Anh không muốn để cô đi, không thể để cô rời xa.
“Áo choàng em đâu?”, cô hỏi.
“Dưới lầu”.
Cô buông tiếng chửi thề.
“Em không cần phải đi đâu cả”, anh nói thẳng. Kaitlin có thể ở đây, ngủ lại đây, nằm ở đây trong vòng tay anh suốt cả đêm dài.
Cô quay sang nhìn anh, vẫn trần truồng, vẫn đẹp rạng rỡ, vẫn là người đặc biệt nhất anh từng gặp trong đời.
“Chuyện này hoàn toàn chỉ là nhầm lẫn”, giọng cô do dự khi nói với anh. Zach trèo xuống mạn giường đối diện cô, “Có lẽ nó khiến cho mọi thứ phức tạp thêm tí chút”, anh thừa nhận.
“Phức tạp thêm tí chút sao?”
“Không cần phải thay đổi gì cả”.
“Cái gì cũng cần sửa đổi thì có”. Cô chạm phải áo anh, vô tình làm rơi xuống sàn rồi nhặt lên, “Đáng lẽ chúng mình không nên để bản thân hút vào nhau, Zach ạ. Anh cũng biết rồi nhé, như thế không có nghĩa anh có lợi thế hơn em đâu”.
“Gì cơ?’, anh không theo kịp diễn giải của cô.
“Em phải gọi cho Lindsay”. Cô nhìn quanh phòng, “Có lẽ cô ấy đang ở tầng dưới. Và đang tự nhủ không biết em mất tích phương nào”.
“Lindsay không có dưới tầng lầu”, Zach quả quyết.
Kaitlin xỏ chiếc áo phông rộng thùng thình của anh qua đầu, “Làm sao anh biết được?”
Zach bước vòng từ phía chân giường, “Tối nay Lindsay sẽ không về đây đâu”. “Nhưng…”. Kaitlin đứng yên. Sau một giây, dường như cô đã hiểu thấu ánh nhìn đầy ngụ ý của anh, “Thật vậy sao?”
“Thật”.
“Anh có chắc không?”
“Ô, tấ t nhiên là chắc chứ”. Zach đã quen biết Dylan cả mấy thế kỷ. Anh đã chứng kiến ánh mắt của Dylan khi nhìn Lindsay. Anh cũng đã thấy cái cách Lindsay ngoái lại.
Kaitlin vẫn còn đầy nghi ngờ, “Cô ấy nói cô ấy sẽ không ngủ với anh ta cho đến khi anh ta chịu thừa nhận mình là cướp biển”.
Zach bật cười khi thoáng nhớ ra một cảnh tức cười, “Anh đoán như thế đủ để lý giải cho mọi chuyện”.
“Lý giải điều gì?”
“Cờ hiệu cướp biển phất phơ trên phòng nghỉ bể bơi”.
Kaitlin nín cười vờ nghiêm mặt, “Trả em mười đô la thắng cược”.
Anh tiến lại gần hơn, liều lĩnh kéo cô trở lại trong vòng tay mình, “Katie, em có thể có mọi thứ em muốn”.
Cô ngước nhìn anh, “Em muốn cải tạo tòa nhà của anh. Theo cách riêng của em”. Rồi cô ngừng lại, nghiêng nghiêng đầu, “Điều này đã được ghi lại cả rồi nhé”. “Anh đoán nếu thêm điều kiện em ngủ với anh để chứng thực thì không hợp lẽ lắm?”
“Trái luật nữa”. “Anh là cướp biển, vậy thì việc quái gì anh phải quan tâm tới luật chứ?” Cô không trả lời Zach, nhưng cô cũng không quay đi. Anh nắm bàn tay lại, để khỏi chạm vào cô, “Ngủ với anh nhé, Katie”. Cô do dự, còn anh nín thở. Mắt cô chớp liên tục, trong khi hàm răng cắn nhẹ môi dưới. Anh ngại ngần, giữa dám và không dám.
Cuối cùng, anh quẳng nỗi do dự theo gió, vươn người ra cởi phăng áo sơ mi rồi kéo thẳng cô về phía anh, bao bọc cô trong vòng tay anh, “Anh không thể để em đi được”.
Có lẽ đến mai. Có lẽ không bao giờ.
“Đây là món bánh ngon nhất tớ từng được ăn”, Lindsay nói với Kaitlin, giọng cô vang vang qua căn bếp nhà Gilby trong khi dì Ginny đổ bột vào chiếc bát kim loại lớn.
“Bà ta dạy ta công thức món bánh đó”, dì Ginny nói, phủi phủi tay vào chiếc tạp dề trắng lung thùng che đi bộ váy chấm bi đỏ trắng. Dì đi đôi giày đế mềm màu đỏ, một dải bờm với những quả sơ ri nhựa đính trên mái tóc bà như chiếc mũ con con.
Kaitlin chắc mẩm dì Ginny nghĩ bây giờ vẫn còn ở quãng năm 1952.
“Cháu phả i làm cho lớp mỡ đông lại này”, Ginny thao thao chỉ dẫn, coi hai cô gái trẻ là học viên học hỏi ngón nghề nấu nướng, “Các cháu phải để ý nhiệt độ này, khi xắt nguyên liệu này, khi trộn đồ này. Trước hết chỉ dùng một nửa số đồ thôi. Như thế này này”.
“Dì có ướp lạnh bột không ạ?”, Kaitlin hỏi, hết nhìn tờ công thức món ăn đã ngả màu lại nhìn sang chiếc bát trộn bột, quan sát kỹ đôi tay bà Ginny đang trộn các nguyên liệu với nhau. Cô và Lindsay được giao nhiệm vụ cắt gọt vỏ táo rồi thả vào bát nước đá.
Dì Ginny cười khúc khích, “Đó lá bí mật gia truyền, các tiểu thư xinh đẹp ạ”. Bà hạ thấp giọng, mắt đảo vòng quanh như để chắc chắn chỉ có ba dì cháu trong gian bếp rộng rãi của nhà Gilby, “Ta thường giữ lạnh trong hầm rượu”.
Lindsay quay sang cười cùng Kaitlin, Kaitlin phì cười đáp lại, cảm thấy thư thái vô cùng. Trước giờ chưa từng có ai dạy cô làm bánh. Cô có xem qua vài chương trình dạy nấu ăn, đôi khi còn tự tay chế biến những chiếc bánh nướng con con từ bột mua sẵn, nhưng đa phần cô mmua bánh Sugar Bob, cô chắc chắn chưa bao giờ được một bà dì già cả tính tình dễ chịu chia sẻ công thức nấu nướng truyền thống trong gia đình.
“Cách hiệu quả nhất để bẫy đàn ông”, dì Ginny nói, “Là hãy cho anh ta nếm món bánh nướng hảo hạng”.
“Dì đã kết hôn chưa ạ?”, Kaitlin hỏ i. Dì Ginny vẫn giữ họ Gilby, nhưng như thế chẳng chứng minh điều gì cả. Mà có vẻ dì mê mẩn với công cuộc chinh phục đàn ông.
“Ta ấy hả?”, giọng dì Ginny đượm vẻ mỉa mai, “Chưa. Và sẽ không bao giờ”. “Nhưng dì làm ra món bánh tuyệt vời nhường này”, Lindsay đùa, “Cháu cứ nghĩ dì chỉ cần vung đũa cũng đã hạ gục được bọn họ rồi”.
“Gọt táo tiếp đi nào”, Ginny nhắc nhở cô, “Cháu biết rồi còn gì, luôn luôn có chuyện gối chăn chen ngang”.
Lindsay bối rối ra mặt, “Nhưng hôm qua dì nói phụ nữ chúng ta không nên…” Ánh nhìn sắc như dao của dì Ginny chĩa về phía cô, “Cháu không ngủ với thằng cháu ta đấy chứ?”
“Không đâu dì ơi”.
Kaitlin đánh mắt về phía Lindsay đầy hoài nghi.
Lindsay nháy mắt lại ra hiệu.
“Thế mới ngoan chứ”, Ginny lên tiếng, nụ cười trở lại trên môi bà, “Đấy chính là vấn đề của ta đấy. Lúc nào cũng ngủ với bọn họ, nhưng không bao giờ chịu cưới họ”.
“Dì có tình nhân chứ?”. Câu hỏi nhảy bổ khỏi miệng Kaitlin trước khi cô kịp suy nghĩ. Thời dì Ginny còn trẻ, có tình nhân chắc hẳn phải là chuyện kinh thiên động địa lắm.
“Dustin Cartwell đấy”, dì Ginny thở dài, mắt nhìn xa xăm trong khi mơ màng thái mỡ và cho bột giòn vào hỗn hợp bột trong bát, “Và Micheal O’Conner. Phillip Magneson. À, cả cậu chàng nhà Anderson nữa, Charlie”.
“Tiếp đi dì Ginny”, Lindsay háo hức.
“Ta chừa từng gặp được người nào đúng như mong đợi”, dì Ginny vừa nói vừa lắc lắc mái đầu bạc trắng, “Toàn những ngốc và dở hơi. Thả quần lót trên sàn. Và ngáy ran? Ta không chịu được tiếng ngáy”. Bà xúc thêm một thìa mỡ lợn, “Nào, chúng ta cắt phần này thành khoanh nhé. Nhớ giữ cho lát cắt thật phẳng”.
Kaitlin lại bắt gặp ánh mắt Lindsay nhìn sang, người cô rung rung vì nín cười. Dì Ginny đúng là cây hài cự phách.
Bà đột ngột ngắt chủ đề đàn ông và chuyện gối chăn, trở lại với bàn làm bánh, bà để mỗi cô gái cắt các khoanh bánh, rồi chỉ cho họ cách rắc nước, giữ lạnh nguyên liệu. hai cô gái lăn bột đã nhào, cắt thành lát vừa phải, trộn táo với bột quế, đường và bột ngô, cuối cùng trang trí hình lưới mắt cáo trên bề mặt.
Sau chót, Kaitlin và Lindsay cho những chiếc bánh xinh xinh vào lò nướng.
“Cháu sẽ không muốn chia phần bánh này với Zachary đâu”, dì Ginny nhắc Kaitlin. Nhưng rồi bà ngừng lại, vẻ bối rối lướt qua trên mặt bà, “Ôi trời. Cháu đã kết hôn với cậu ta mà, đúng không?”
“Đúng thế ạ”, Kailtin thừa nhận. Sau đêm qua, cuộc hôn nhân đã giống thật đến kinh hoàng.
Dì Ginny vỗ vỗ trên tay cô, “Giá mà cháu đến gặp và chuyện trò với ta trước”. “Zach có gì không tốt à dì?”, Kaitlin không kìm được câu hỏi. Kể từ khi có hai cô gái đến, dì Ginny cứ bóng gió ám chỉ việc Zach nhất quyết không chịu lấy vợ.
“Đám đàn ông con trai nhà Harper đều bạc tình cả”, dì Ginny chậc chậc lưỡi, “Trước đây toàn thế, rồi đây cũng sẽ chẳng khác đi được”.
Kaitlin phải thừa nhận, cô dễ dãi biết được Zach từng làm tan vỡ trái tim bao cô gái. Đêm qua anh quá đỗi tuyệt vời. Anh đã lái xe giữa đêm tối cứu cô trong cơn bão, khơi gợi nhục cảm trong cô, trêu cô, đồng cảm cùng cô. Nếu một cô gái để cho mình mềm lòng trước típ đàn ông như thế thì chuyện tan nát con tim chỉ là hệ lụy tất yếu.
Dì Ginny quay sang Lindsay, “Giờ thì đến thằng cháu Dylan của ta. Món hời đấy. Cháu ta giàu lắm”.
“Cháu có tiền riêng rồi”, Lindsay nói.
Dì Ginny cười khúc khích, “Tiền thì biết bao nhiêu mới đủ chiều lòng cánh phụ nữ”.
Lindsay hết sức hoang mang, “Dì không phiền khi cháu lấy cháu trai dì chỉ vì tiền ư?”
Vẻ mặt dì Ginny đầy ngờ vực, “Thế thì còn vì lý do nào khác được?” Đôi mày Lindsay nhướn lên, “Tình yêu chẳng hạn?”
“Ôi ôi”. Dì Ginny xua xua tay, “Tình đến rồi đi. Một khoản tiền kếch xủ trong ngân hàng, đó mới là thứ mà phụ nữ chúng ta có thể trông cậy được”. “Những người tình trước đây của dì không có tiền ạ?”, Kaitlin hỏi, thấy thú vị trước cách nghĩ và kinh nghiệm dày dạn của dì Ginny.
Vẻ tinh quái ánh lên trong mắt dì Ginny, thêm lần nữa dì đưa mắt nhìn quanh căn bếp như đang tìm kiếm kẻ nghe lén nào, “Bọn họ đều trẻ trung, nhiệt tình. Ta nghĩ họ chỉ muốn tiền của ta mà thôi”.
“Dì có bức ảnh nào của họ không ạ?”, Lindsay hỏi, cô cũng như Kaitlin, hết sức hứng thú với chủ đề đời sống tình yêu của bà dì lớn tuổi.
“Tất nhiên là có chứ”. Dì Ginny chùi tay lên chiếc tạp dề, với tay ra sau cởi dây. Rồi bà ra hiệu cho hai cô gái trẻ đi theo trong khi chân vẫn tong tả hướng về cửa bếp.
Đến gần cầu thang, Kaitlin hỏi, “Những người đàn ông khác của dòng họ Harper có bạc tình không dì?”
“Bọn họ giống nhau cả mà”, dì Ginny gật đầu quả quyết. “Nhưng họ sẽ không phụ lòng các bà vợ”. Giọng Kaitlin dần chuyển từ khẳng định sang ngờ vực.
“Đôi khi các bà vợ cũng phải nếm quả đắng”.
“Thế còn bà Sadie ạ? Bà Sadie không hạnh phúc khi sống với ông Milton ạ?’
“Milton là anh chàng quá tốt. Anh chàng cũng là người tình tuyệt vời. Nhưng khi bọn họ lấy nhau rồi, cô nàng Sadie lúc nào cũng lo lắng”.
“Vì ông không chung thủyạ?”, Kaitlin hỏi.
Dì Ginny ngừng lại giữa chừng cầu thang, quay sang Kaitlin,“Ôi, không. Đàn ông nhà Harper không bao giờ phản bội đâu”. Bà ngước lên rồi tiếp tục leo cầu thang. “Thế thì vì sao bà Sadie lại lo lắng ạ?”
“Bà ấy là con gái quản gia. Lúc nào cũng vờ như mọi thứ đều ổn thỏa cả. Nhưng từ tận đáy lòng, bà ấy chưa bao giờ thực sự là chủ lâu đài cả. Thế nên bà ấy chẳng muốn thay đổi thứ gì ở đó”.
Ba dì cháu lên tầng hai, dì Ginny dẫn họ đi dọc hành lang rộng. Ánh mặt trời len vào nhau qua cửa sổ mái, các món đồ trưng bày xếp trên giá dọc đường đi. “Lâu đài đó thực sự rất đẹp”, Kaitlin nói. Cô không chắc liệu cô có muốn thay đổi chút gìở đó không nữa.
“Sadie cũng thế”, giọng dì Ginny trở nên buồn bã,“Trước khi Sadie lấy Milton, bọn ta từng tắm tiên ở biển, chạy dọc bãi cát dưới ánh trăng rằm”.
“Dì có thực sự nghĩ ông Milton làm tan nát con tim bà Sadie không?”, Kaitlin hỏi gắng. Cũng giống như trường hợp cụ bà Emma, Kaitlin muốn tin bà Sadie được hạnh phúc ở chốn này.
“Không. Ta không chắc lắm. Nhưng đôi khi bà ấy cảm thấy như bị mắc bẫy, đôi khi bất an”. Ginny mở cánh cửa đôi của chiếc tủ để đồ. Bà kéo chiếc chăn bông kềnh càng, mở nắp chiếc hộpđựng giàyđã tả tơi, lôi ra một đống ảnh,“À hà, đây rồi. Các cháu đến gặp những người tình của ta nào”.