Đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, hai bên là Lily Reardon và Jeff Cervantess, Gray Elliott quan sát MacNeil và cộng sự, Joe Torello, sẵn sàng cuộc thẩm vấn Mitchell Wyatt.
“Họ là ai thế?” Cervantes hỏi.
“Person & Levinson,” Gray đáp lại.
“Anh em nhà Person & Levinson? Trong cùng một phòng?” Lily nói, trông có vẻ bị ấn tượng một cách miễn cưỡng. “Tôi rất ngạc nhiên là họ không giới thiệu cho Wyatt một luật sư dân sự.”
“Họ sẽ làm khi đến lúc.”
Lily báo cáo trực tiếp với Gray và xử lý những vụ mà anh đặc biệt quan tâm. Jeff báo cáo với cô và là trợ lý cho cô tại phiên tòa xét xử Wyatt. “Chúng ta đã có bản tường trình nào về diễn tiến các cuộc điều tra chưa?” cô lên tiếng.
Gray lắc đầu.”Vẫn chưa.”
“Sáng nay ai đưa Wyatt đến vậy?.” Cervantes hỏi.
“Anh ta tự đến. Levinson gọi đến nhà tôi tối qua lúc Wyatt vẫn còn đang trên đường. Có vẻ ai đó đã mách cho Wyatt về các cuộc điều tra của chúng ta, và anh ta cho là lời cáo buộc thiếu lý lẽ, và rằng anh ta chính là kẻ nghi phạm của chúng ta.”
“Và anh ta vẫn hạ cánh xuống O’Hare?”
“Như anh đã thấy đấy.”
“Màn diễn kịch của kẻ vô tội?” Lily gợi ý.
“Hoặc của một kẻ khôn ngoan muốn dẫn chúng ta đến kết luận đó,”Jeff tuyên bố.
“Tôi nghĩ hắn ta còn hơn là khôn ngoan,” Gray nói. Anh lấy từ túi áo của mình ra một bài báo in ra trên mạng và đã được dịch từ tiếng Hy Lạp sang tiếng Anh vào sáng nay. “Sáu năm trước, một phóng viên người Hy Lạp đã phỏng vấn Stavros Konstantatos về chìa khoá dẫn đến sự thành công của ông ta và làm cách nào ông ta lại xoay sở đứng vững trong cuộc cạnh tranh khốc liệt.”
Gray chỉ cho họ bức ảnh trong bài báo, trong ảnh, nhà tài phiệt người Hy Lạp đang ngạo nghễ giơ thẳng hai cánh tay lên trời, nắm tay siết chặt. Lời chú thích được dịch bên dưới bức ảnh được đề là, “Tôi có hai bàn tay để chiến đấu. Bàn tay phải, tôi sử dụng quyền lực và đánh bại tất cả những ai muốn chống lại tôi. Bàn tay trái thì rất khôn khéo, nó sử dụng lý trí, sự khôn ngoan, và quyền lực tự chủ chống lại những kẻ thù của tôi. Tôi tấn công bằng tay này hoặc tay kia.”
” Điều này thì liên quan gì đến Wyatt?” Lily nói, đưa trả tờ báo lại cho anh.
“Mitchell là ‘bàn tay trái’ của ông ta,” Gray nói. “Ông ta ám chỉ Mitchell ngay trong bài báo ấy.”
Cervantes nhìn chăm chú qua tấm kính một chiều. “Thú vị thật, cái kiểu anh ta đang ngồi ở đó.” Chiếc bàn hình chữ nhật với hai chiếc ghế dài được đặt đối diện với tấm gương hai chiều, và một chiếc ghế ở phía đối diện. Wyatt đang ngồi trước tấm gương, nhưng anh xoay chiếc ghế của anh nghiêng so với bàn và chân nọ gác lên chân kia, quay lưng về phía Pearson. Một tấm bản và một cái bút đặt trên bàn gần khuỷu tay anh, cùng với cốc cà phê còn nguyên được MacNeil rót ra.”Anh ta quay lưng lại với một luật sư và lờ đi người còn lại.”
” Anh ta tưởng không cần họ,” Gray suy đoán. ” Tôi cho là anh ta có ý định tự mình xử lý toàn bộ vụ này.”
” Luật sư đại diện cho anh ta chắc chắn đã lưu ý không được để lại ADN nào qua việc uống bất cứ thứ gì chúng ta đưa,” Cervantes nói. “Anh ta cũng biết đây là kính một chiều và chúng ta có thể đang đứng ngoài này.”
Như thể có thần giao cách cảm, Wyatt quay đầu sang phải và nhìn thẳng vào họ.
“Chết tiệt,” Lily nói. “Anh ta bản thân thậm chí còn hơn cả đẹp trai. Nếu có một bà rửng mỡ hay một gã đồng tính nào trong ban hội thẩm, tôi sẽ chẳng bao giờ moi được lời kết án mất.”
Gray lờ đi và xoay đầu hướng về phía tấm kính. “Đi nào,” anh lên tiếng “MacNeil đang định chúi mũi dùi vào xấp ảnh và sẽ cho anh ta biết chúng ta đã theo dõi anh ta cả mấy tháng trời.”
MacNeil lật xấp ảnh anh và Childress đã chụp lên, chọn lấy bức cận cảnh Wyatt và Donovan đang hôn nhau thân mật trên ban công ở Enclave. “Hãy quay ngược về cái ngày anh trai ông bị giết nhé?.”
Wyatt nhướng mày không nói gì.
“Anh có thể giải thích với tôi về chuyện này không?” MacNeil nói, quẳng tấm ảnh lên bàn.
Wyatt hơi nghiêng người về phía trước, dán mắt vào tám ảnh và sau đó là vào MacNeil. “Anh không phải là một ông cụ non cần lời giải thích à?”
MacNeil đập một tấm tương tự lên bàn, nhưng tấm này được chụp vào một đêm trước ở biệt thự, và bàn tay của Wyatt đang ở trên ngực Donovan. “Hãy giải thích chuyện này đi.”
Ánh nhìn của Wyatt vừa vặn lướt qua. “Phần nào anh không hiểu?”
” Hay thật đấy nhỉ,” Gray nói. “Tôi không nghĩ là sẽ dễ dàng moi được biểu hiện nào từ anh ta.”
” Trông anh ta không hề dao động ,” Lily kết luận.
” Không, quai hàm của anh ta siết chặt lại nhưng chỉ một thoáng thôi. Tức giận, và cũng rất giỏi giấu cảm xúc. Hãy nhớ điều đó tại phiên tòa xét xử.”
MacNeil kẹp lại xấp ảnh vào tập hồ sơ bên phải, cố ý để cho Wyatt thấy còn có rất nhiều tập hình trong đống bìa hồ sơ. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại từ đầu” Mac lên tiếng “Anh đã ở đâu trong cái ngày William mất tích?”
“Tôi không biết đó là ngày nào,” Wyatt bình tĩnh trả lời. “Anh ấy đã vắng mặt vài ngày trước khi vợ con nhận ra anh ấy không ở trong trang trại và họ trình báo vụ mất tích.”
“Anh đã từng tới trang trại Wyatt chưa?”
“Chưa.”
“Anh có chắc không.”
“Hoàn toàn chắc chắn.”
Thám tử Torello bước tới tiếp nối cuộc thẩm vấn. Với tay lấy cái phong bì, anh lôi ra một túi nhựa trong chứa một cái cúc bọc da có in hình vẽ và phù hiệu. “Anh có nhận ra cái này không?” Torello hỏi.
Pearson và Levinson trở nên căng thẳng. “Anh không cần trả lời câu hỏi,” Levinson nói nhanh.
Wyatt phớt lờ lời cảnh báo. “Nó trông như cái cúc bị mất từ một trong những cái áo khoác của tôi.”
“Ông có biết tôi tìm thấy cái cúc này ở đâu không, ông Wyatt?” Khi Wyatt không trả lời, Torello tiếp tục, “Chúng tôi thấy nó bị mắc vào ngay phía dưới nắp giếng nơi thi thể anh trai ông được tìm ra. Cái giếng này được phát hiện ra cách vài bước chân từ đường ranh giới quyền sở hữu đất của trang trại Wyatt, nơi anh vừa nói chưa bao giờ tới đó. Anh có muốn cân nhắc lại câu trả lời vừa rồi không?”
“Không, tôi đảm bảo.”
“Vậy anh có thể giải thích tại sao chiếc cúc này trên áo khoác của anh lại văng đến tận khu trang trại đó không?”
” Tôi chịu.”
Torello tựa hông vào góc bàn. “Sao anh lại cho rằng cái cúc mà anh thừa nhận là từ áo khoác của anh lại rơi trên nắp giếng ở một cái trang trại mà anh lại chưa bao giờ đến?”
“Tôi nhắc lại-” Wyatt nhẫn nại nói, “Tôi không thể giải thích vấn đề này.”
Lily trao cho Gray một cái nhìn hài lòng song lại ngỡ ngàng thấy anh đang cau mày, hai tay đút túi quần. “Anh ta không phải người chúng ta cần tìm,” Gray đáp lại cho cái nhìn trân trối của cô. “Và anh ta chắc chắn sẽ chứng minh được điều đó.”
” Ý anh là gì? Sao lại thế được?”
“Tôi không biết, nhưng tôi có linh cảm rằng anh ta đang chuẩn bị nói với chúng ta. Anh ta liếc qua đồng hồ hai lần và bắt đầu cảm thấy ngán ngẩm.”
Trong phòng thẩm vấn, Torello điềm tĩnh nhìn Wyatt, và khi anh không nói gì nữa, Torello gây sức ép với anh. “Để tôi nói cho anh biết chúng tôi nghĩ thế nào về việc chiếc cúc của anh bị bật ra trên nắp cái giếng đó-”
” Tôi chắc chắn đó phải là một câu chuyện rất thú vị, giàu tưởng tượng, nhưng tôi có rất ít thời gian. Anh còn vấn đề nào khác muốn bàn luận hơn là chiếc cúc này không?” Khi Torello cau mày với anh và im lặng, Wyatt tiếp tục, “Tôi sẽ coi như điều này có nghĩa là anh không còn gì để hỏi. Trong trường hợp đó, đây là điều anh cần biết: William mất tích vào tháng 11. Chiếc áo có chiếc cúc bị bật ra đó được làm riêng cho tôi ở Luân Đôn và chuyển đến tôi tại Chicago cuối tháng 12.”
MacNeil bước lên trước và nói với giọng lưỡi hoà giải của một ” gã cớm tử tế “, “Chiếc áo được mua ở đâu và có ai chứng thực ngày chiếc áo được giao không?”
” Tôi sẽ cho anh tên người thợ may ở Luân Đôn. Ông ta cũng sẽ cho anh biết xuất xứ những chiếc cúc này, và xác minh rằng tôi không còn bộ y phục nào với những chiếc cúc như thế.”
” Bây giờ cái áo ở đâu?”
” Tôi đã gửi lại cho ông ta để làm lại chiếc cúc mới và sửa lại lỗ hổng bên trái theo cái cuối cùng. Còn gì nữa không, hay là chúng ta kết thúc tại đây?”
” Chưa hẳn đâu,” MacNeil nói. “Ông phát hiện chiếc cúc rơi ra khỏi áo khoác khi nào?”
” Giữa tháng 11. Tôi lấy chiếc áo ra khỏi tủ và phát hiện ra chiếc cúc đã biến mất. Tôi không biết tôi làm mất nó ở đâu.”
Gray Elliott nhìn chằm chằm qua cửa sổ. “Hoặc là anh ta thực sự không biết, hoặc là anh ta không muốn tin điều đó. ” Không thay đổi hướng nhìn, anh thốt lên, “Bảo MacNeil ra ngoài này.”
Cervantes gõ cửa và thò đầu vào trong phòng thẩm vấn. “Xin lỗi vì làm gián đoạn. Thám tử MacNeil, tôi có thể nói chuyện với anh một chút không?”
MacNeil đi ra ngoài, đóng cửa và nhìn Gray. “Anh tin vào câu chuyện của anh ta à?”
Gray gật đầu. “Cho đến bây giờ thì đúng. Lấy hộ chiếu của Wyatt, và bảo anh ta không được rời khỏi Chicago cho đến khi chúng ta kiểm tra người thợ may kia và nhìn tận mắt thấy chiếc áo đó.”
Wyatt đưa mắt nhìn MacNeil khi anh ta trở lại phòng thẩm vấn và đứng dậy. Không một lời, anh rút cuốn hộ chiếu từ trong túi áo véc và ném lên bàn, sau đó anh cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, và sau đó đặt xuống. “ADN của các vị đây, hoàn toàn tự nguyện. Cố đừng trộn lẫn nó với của ai đó trước khi các người kiểm tra xong. Còn gì nữa không?” Anh nói nhanh, trong khi các luật sư của anh đứng nhỏm dậy là nhặt cái cặp đựng tài liệu của họ lên.
” Đừng rời khỏi Chicago cho đến khi nào ông nhận được tin từ chúng tôi.”
“Tôi sẽ lưu ý điều đó,” anh nói ngắn gọn. “Và bây giờ anh nên lưu ý điều này: Nếu tôi mà thấy những tấm ảnh kia ở bất kỳ đâu, đích thân tôi sẽ mai táng Gray Elliott –và cả anh nữa — dưới cái đống đơn kiện cáo cả hai người, cùng với thành phố Chicago và cả cái bang Illinois này. Và trong lúc tôi làm thế, tôi chắc chắn giới truyền thông sẽ moi móc cái “sở thích” chuyện đi nhòm ngó người khác của các người, và cả những chuyến đi tốn tiền tới quần đảo Carribean để phục vụ cho cái sở thích ấy – tất cả đều tính vào chi phí của chính phủ . Nói tóm lại, tôi sẽ bôi nhọ tên các người trên toàn giới báo chí.”
“Ông đang đe doạ tôi đấy à?” MacNeil nói cứng nhắc.
“Còn chưa rõ ràng chăng?” Wyatt ngắt lời. “À này, màu da rám nắng đẹp đấy,” anh thêm vào, rồi sau đó đi thẳng ra cửa, theo sau là đám luật sư đang cười tự mãn, thế rồi anh lại quay người và xiên thẳng lời đe doạ tiếp theo vào tấm kính một chiều. “Tôi sẽ dành cho anh phần còn lại của buổi chiều để tiếp xúc với Caroline Wyatt và giải thích tôi không có liên quan gì tới cái chết của William. Nếu anh không thể thuyết phục chị ta, tôi sẽ mang chị ta đến văn phòng của anh sáng mai và anh có thể làm điều đó trước mặt tôi.”
Ngay khi Wyatt rời đi, Elliott mở cửa và đi vào phòng thẩm vấn.” Đây là lần thứ hai trong ngày tôi bị gọi là kẻ chuyên đi nhòm ngó người khác, ” anh nhận xét, mắt nhìn trân trối vào cánh cửa đang mở. Chuyển cái nhìn sang MacNeil, anh lên tiếng, “Gặp tôi tại văn phòng sáng mai vào lúc 10h và mang tất cả tài liệu theo. Tôi biết ai đã giết William, nhưng chúng ta sẽ phải hành động từ từ và xây dựng bằng chứng một cách thật cẩn thận.”
“Tôi sẽ ở đó,” MacNeil đáp lời. Khi anh ngước lên, Elliott đang săm soi mái tóc mỏng của MacNeil.
” Tóc anh trông khác lắm.”
” Khác thế nào?” MacNeil hỏi, sau đó nhanh chóng quay đi.
” Tôi không biết chắc lắm. Nó trông …. rất mượt.”
” Dầu gội đầu mới,” MacNeil lầm bầm.