May mà lần này đánh trận thắng lớn. Bằng không với tính cách của Lăng Trung Thiên sợ là có thể đánh hắn gần chết.
– Thám báo thám báo! Mỗi lần ta đều nói ngươi phải chú ý tin tức tình báo. Bản thân ngươi xem ngươi làm thế nào?
Lăng Trung Thiên chỉ vào tin tức tình báo trong mười ngày gần nhất đang nằm trên bàn. Những tin tức tình báo này đơn giản một cách đáng thương. Gần như không có tác dụng gì. Bởi vậy có thể thấy được thủ đoạn tình báo của Tiếu Minh Vận kém tới mức nào.
– Nguyên soái, mạt tướng biết tội!
Tiếu Minh Vận không có ý biện minh nữa. Vào lúc này bản thân hắn cũng biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn. Nếu như không phải Mộc Vãn Phong ngu ngốc đột nhiên ra tay bị Lăng Trung Thiên giết chết, lần này cho dù bọn họ có thể đánh thắng cũng không thể nào đánh ra thắng lợi xuất sắc như vậy.
– Hừ! Ngươi chỉ biết nói có tội. Trước tiên nói xem, trong thắng lợi lần này, ngươi cho rằng điểm mấu chốt nhất ở đây là gì!
Đánh thắng trận, cho dù Lăng Trung Thiên sẽ trừng phạt Tiếu Minh Vận cũng sẽ không làm gì quá mức. Hắn làm như vậy thật ra chỉ đang chỉ điểm cho sư đệ của mình.
– Nguyên soái! Mạt tướng cho rằng, điểm quan trọng nhất trong thắng lợi lần này chính là nguyên soái có thể giết chết thống soái quân địch ngay trước trận. Cũng chính bởi vì…
Tiếu Minh Vận biết, lần này Mộc Vãn Phong chết gần như đã là dây dẫn lửa khiến đối phương tan ra. Trước trận, thống soái của mình bị người ta giết chết, đả kích này thực sự quá lớn.
Tuy nhiên Tiếu Minh Vận còn chưa nói hết đã bị Lăng Trung Thiên ngắt lời! Chợt nghe giọng nói của Lăng Trung Thiên có chút không vui nói:
– Chém soái trước trận quả thật đả kích sĩ khí của binh lính, nhưng phân tích của ngươi vẫn quá phiến diện!
Lăng Trung Thiên nói xong liền đứng dậy đi tới trước một tấm bản đồ quân sự.
– Đây là chỗ nào?
– Phì Thủy Thành!
Tiếu Minh Vận không rõ tại sao Lăng Trung Thiên lại chỉ vào Phì Thủy Thành trên bản đồ.
– Ngu xuẩn. Nếu như không có trung đội số 7 đại náo tại Phì Thủy Thành, ngươi cảm thấy trong tình trạng vẫn còn năm ngàn quân tinh nhuệ, ngươi có thể đánh xuống được sao?
Lúc này Lăng Trung Thiênd đã có chút bội phục Tiếu Minh Vận. Đúng là sư đệ hắn cái gì cũng tốt, nhưng lại không nắm bắt được thời điểm mấu chốt.
– Trung đội số 7 từ nơi này…
Lăng Trung Thiên bắt đầu giảng giải tất cả chiến dịch trung đội số 7 đạt được trên đường xông vào phía sau lưng địch.
– Ở chỗ này, bọn họ đốt một kho quân nhu coi như gián tiếp giúp chúng ta một vấn đề nhỏ. Sau đó đám nhóc con to gan lớn mật này không ngờ không lựa chọn lùi về phía sau, mà tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Không ngờ bọn họ thực sự tiến vào đến Đại Thương Sơn. Sau khi ngủ đông tại Đại Thương Sơn một thời gian, trung đội số 7 dùng mưu kế đánh chớp nhoáng vào Phì Thủy Thành đồng thời bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành. Lúc này mới có được cục diện tốt như vậy để ngươi giành được chiến thắng!
Lăng Trung Thiên nói lại một lần về quá trình trung đội số 7 xâm nhập vào sau lưng địch và trận chiến vừa giành được thắng lợi. Tiếu Minh Vận và Diêm Lương đứng bên cạnh, con mắt đã sớm lồi ra ngoài.
Trung đội số 7 này một đường đi tới, có thể nói từng bước đều chính là sống sót thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng bọn họ lại có thể thành công giết một thành chủ, bình yên vô sự đi ra. Có thể tưởng tượng điều này cần tính toán tốt tới mức nào.
– Hơn nữa đến nay có một việc ta nghĩ mãi vẫn không hiểu. Ngươi có biết là cái gì không?
Lăng Trung Thiên nhìn Tiếu Minh Vận. Thật ra trong lòng hắn vẫn có một nghi vấn. Cho dù chờ tới lúc nhìn thấy trung đội số 7 trở về, hắn vẫn cảm thấy không thể tin được.
Tiếu Minh Vận và Diêm Lương đều không nói gì. Bọn họ cùng nhìn Lăng Trung Thiên. Bọn họ biết Lăng Trung Thiên sẽ nói ra.
Chờ một hồi, Lăng Trung Thiên mở miệng nói:
– Bọn họ từ chỗ quân đông nam xông vào phía sau lưng địch có ba mươi hai người! Một đường đánh tới bây giờ, không ngờ bọn họ không hề tổn thất một người nào!
Lăng Trung Thiên nói xong, liền phát hiện Tiếu Minh Vận và Diêm Lương đều vô cùng bối rối.
Ba mươi hai người, tính cả những thành viên trung đội số 10 được giải cứu được là ba mươi bảy người. Nhưng ba mươi bảy người này làm sao đánh ra nhiều trận thắng tuyệt vời như vậy vẫn có thể bình yên vô sự xông ra ngoài?
– Nguyên soái, mạt tướng thấy có lẽ có liên quan đến Thần Xạ Thủ kia!
Tuy rằng Diêm Lương không tự mình ra trận giết địch, nhưng hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng biểu hiện của Âu Dương. Đặc biệt là khi trong loạn quân một mình Âu Dương thành công áp chế tất cả cung thủ của đối phương. Đồng thời sau khi Âu Dương biểu diễn kỹ thuật bắn cung Thần Tiễn một cung bắn ra bốn mũi tên, sâu trong lòng Diêm Lương đã có ý nghĩ như vậy.
Nghe Diêm Lương nói, Lăng Trung Thiên cũng gật đầu. Cho tới bây giờ hắn vẫn vô cùng bội phục đối với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Âu Dương không phải là một tu luyện giả giống như hắn. Hắn chỉ là một người có chút lực lượng bình thường. Nhưng hắn làm sao khống chế được cung tên trong tay mình bắn ra mũi tên điên cuồng như vậy?
Tất cả những thắc mắc này chỉ có thể chờ sau khi trung đội số 7 tỉnh lại mới có thể biết được. Nhưng không nghi ngờ chút nào, lần này trung đội số 7 đã lập công. Nếu như luận công ban thưởng, đủ để bọn họ thăng lên ba cấp!
Sau khi liên tục ngủ một ngày một đêm, Lăng Túc là người đầu tiên tỉnh lại. Sau khi hắn tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức. Chỉ cần thân thể hơi động nhẹ, vết thương trên người sẽ lập tức cảm thấy đau đớn. Sau khi hắn vừa tỉnh liền khẽ cử động thân thể một chút, nhất thời đau tới mức nhe răng nhếch miệng.
– Một đám heo. Ta vẫn là người đầu tiên tỉnh lại!
Lăng Túc nhìn những đội viên đang ngủ say, hắn khẽ mỉm cười. Sau đó hắn cứ nằm tại chỗ nhớ lại những cuộc đại chiến trên đoạn đường xâm nhập vào phía sau lưng địch.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Từ lúc chém giết ba trăm bộ binh tinh nhuệ cứu Vương Mông ra, đến đốt cháy kho quân nhu, lại tới chuyện một mình Âu Dương đứng trước Phì Thủy Thành áp chế hơn trăm cung thủ. Trên đoạn đường này, không có chiến công nào không lớn. Lăng Túc biết, bọn họ lập được chiến công như vậy, nhất định sẽ được ngợi khen. Nhưng nghĩ đến chuyện khen ngợi hắn lại cảm thấy đau đầu.
– Ôi… Với tính cách của cha, chỉ sợ không thể thiếu quở trách một trận!
Đối với sự quan tâm khác thường của Lăng Trung Thiên, hắn có chút không chịu nổi. Từ nhỏ đến lớn, Lăng Trung Thiên gần như không cho hắn một chút thể diện nào. Cho dù Lăng Túc biết Lăng Trung Thiên sợ hắn trở thành một công tử bột trưởng thành chỉ biết dựa vào tổ tông. Nhưng có đứa con nào không muốn mình được lớn lên trong sự cưng chiều của cha mẹ?
– Đội trưởng, ngươi cũng tỉnh…
Giọng nói của Âu Dương truyền đến. Thật ra Âu Dương đã tỉnh lại được một lúc. Hắn cũng đang suy nghĩ. Tuy nhiên không giống với những suy nghĩ của Lăng Túc, hắn đang nhớ lại lại những lực lượng vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Có thể là do tính cách, không ngờ hắn lại mong muốn nhận được loại lực lượng kia…