– Đừng nói là chúng ta, hiện tại quân địch cũng không biết vị trí cụ thể cũng như số lượng của đội kỵ binh này!
Lính liên lạc tiếp tục hồi báo.
– Không biết vị trí cũng như số lượng… Không biết vị trí cũng như số lượng…
Trong miệng Lăng Trung Thiên lẩm bẩm, trong đầu của hắn đang phân tích rốt cuộc tại sao lại xuất hiện tình huống này.
Theo phân tích của hắn, nếu xuất hiện tình trạng không biết số lượng và vị trí chỉ có một khả năng, đó chính là quân trang nhẹ nhàng, hơn nữa số lượng cực kỳ ít. Bọn họ có thể tùy tiện tìm chỗ để ẩn nấp. Cũng chỉ có tình huống như vậy mới có thể khiến quân địch hoàn toàn không phát hiện được sự hiện hữu của bọn họ.
Nhưng nói như thế cũng không hợp lý. Nếu như nói số lượng ít, vậy bọn họ làm sao đánh tan ba trăm bộ binh tinh nhuệ. Làm sao có thể đột ngột tiến vào trong kho quân nhu được?
– Tiếp tục điều tra! Thông báo trung đội số 22 và trung đội số 24 ở phía bắc lưu ý. Nếu như đội kỵ binh này có thể đột phá vòng vây, có khả năng rất lớn, bọn họ sẽ tới phía bắc!
Tuy Lăng Trung Thiên đưa ra một mệnh lệnh như vậy, nhưng trên thực tế hắn lại không xem trọng khả năng này. Thâm nhập vào phía sau lưng địch như vậy, khả năng có thể ra được thực sự quá thấp! Nhưng bọn họ đã tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, Lăng Trung Thiên hi vọng bọn họ lại có thể sáng tạo ra một kỳ tích nữa.
Thời tiết tháng sáu vô cùng không ổn định. Bầu trời vừa mới trong xanh chỉ trong chốc lát không ngờ đã lác đác có những hạt mưa nhỏ. Lúc này người của trung đội số 7 đang cách Phì Thủy Thành khoảng chừng 40, 50 dặm, tránh mưa trong một sơn động tại Đại Thương Sơn.
Lúc này cách thời gian bọn họ đốt kho quân nhu là ba ngày. Trong ba ngày này bọn họ không hề gặp phải quân địch nào. Bởi vì không có người nào ngờ được bọn họ lại to gan đi tới gần Phì Thủy Thành như vậy. Rất rõ ràng lúc này có không ít quân Tây Kỳ đang tìm kiếm bọn họ. Cho nên trong ba ngày này trên căn bản bọn họ đều trốn bên trong Đại Thương Sơn.
Địa thế Đại Thương Sơn hết sức phức tạp. Cơ bản không thích hợp cho kỵ binh dừng lại. Nhưng Lăng Túc chính là một kẻ tìm đường không tầm thường. Hắn cho rằng cho dù là quân địch cũng tuyệt đối không ngờ được bọn họ sẽ ẩn núp trên Đại Thương Sơn, nơi cách Phì Thủy Thành gần như vậy. Cho nên nơi này hẳn là chỗ an toàn nhất của bọn họ.
– Đội trưởng! Ngươi nhanh quản hắn đi. Ta không chịu nổi hắn nữa!
Lý Vĩ với vẻ mặt đau khổ chạy tới trước mặt Lăng Túc nói. Người khiến hắn không chịu nổi chính là Vương Mông. Kể từ sau khi biết Âu Dương có kỹ thuật bắn cung đáng sợ như vậy, Vương Mông liền mặt dày mày dạn tìm Âu Dương yêu cầu được học tập. Hắn bị Âu Dương từ chối. Âu Dương nói, ngươi căn bản không có tiềm năng làm xạ thủ.
Đương nhiên Vương Mông không thể nào chấp nhận thất bại như vậy. Hắn liên tục quấy rầy. Càng thất bại, hắn càng dính chặt lấy Âu Dương. Nhưng lâu dần hắn phát hiện, không ngờ Âu Dương trực tiếp không để ý đến sự hiện hữu của hắn. Điều này khiến hắn vô cùng phiền muộn.
Trong một lần ngẫu nhiên hắn nghe thấy những huynh đệ khác nói Lý Vĩ và Âu Dương ở cùng một thôn. Cho nên hắn bắt đầu thay đổi mục tiêu. Bắt đầu ra tay với người ở bên cạnh Âu Dương, hy vọng có thể khiến Lý Vĩ động tâm, sau đó nhờ Lý Vĩ hỗ trợ hắn đối phó với Âu Dương.
Lần này Lý Vĩ thật sự đã gặp phải đối thủ. Bản thân hắn là người nói nhiều nhưng trước mặt Vương Mông, hắn chỉ kiên trì được một buổi sáng đã phải nhận thua. Khi đối mặt với sự vô sỉ của Vương Mông, Lý Vĩ chỉ có thể cảm thấy mình không bằng…! Những lời lải nhải của hắn so với Vương Mông quả thực chỉ giống như một chú chim non chưa biết nói chuyện…
– Đội trưởng! Ta sắp điên rồi!
Hiện tại, Lý Vĩ sắp phát khóc. Trong khoảng thời gian này, Vương Mông quấy rầy với hắn khiến tâm trạng hắn thật sự mờ mịt. Lý Vĩ nghi ngờ, nếu như tiếp tục để Vương Mông làm như vậy nữa, hắn nhất định không chịu nổi mà chạy ra khỏi Đại Thương Sơn.
Lăng Túc nhìn Lý Vĩ như vậy, liền cảm thấy buồn cười. Trước đây hắn đã biết Vương Mông khó chơi, nhưng hắn không biết Vương Mông lại khó chơi tới mức này. Hắn bắt đầu nghi ngờ, Vương Mông làm tới chức đội phó có phải dựa vào cái miếng biết ăn nói của hắn hay không?
Trời mưa không có dấu hiệu giảm bớt. Mới đầu còn mưa nhỏ, đến bây giờ đã biến thành mưa lớn tầm tã. Nhưng Lăng Túc biết biết rõ thời tiết tháng sáu thay đổi rất thất thường. Cơn mưa to này hẳn sẽ không kéo dài quá ba giờ.
– Đội trưởng, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Hác Trì đi tới bên cạnh Lăng Túc. Hiện tại Lăng Túc đang vừa gặm lương khô vừa quan sát bản đồ quân sự.
Nghe thấy Hác Trì nói vậy, Lăng Túc chỉ về phía trên Phì Thủy Thành nói:
– Tuy Phì Thủy Thành không được tính là thành lớn, nhưng cũng có đến vài ngàn quân canh giữ. Chúng ta ăn không vào. Lại nói nữa, cho dù quân canh giữ ít, tất cả đoàn kỵ binh chúng ta cũng không có năng lực tấn công. Cho nên không thể đụng vào nơi này. Từ nơi này đi tây nam sẽ gặp phải quân địch trấn giữ phía đông nam. Cho nên bên kia cũng không an toàn.
Lăng Túc đang phân tích. Trong thời gian ba ngày này hắn đều phân tích tìm con đường tốt nhất. Trên đường đánh tới đây trung đội số 7 của hắn đã tạo ra từng kỳ tích một. Thậm chí đánh tới bây giờ quân số chưa hề giảm một người. Hiện tại hắn muốn nghĩ một biện pháp có thể mang theo tất cả các huynh đệ an toàn ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
– Ngươi xem bên này. Đây là nơi xa nhất về phía bắc của Tây Kỳ quốc, cũng vị trí quân phía bắc chúng ta đang đóng!
Lăng Túc chỉ tay về phía bắc Phì Thủy Thành nói:
– Quân đội của chúng ta ở chỗ này là cường thế nhất. Trên căn bản chúng ta chiến đấu vẫn gây áp lực đối với quân Tây Kỳ. Nếu như chúng ta có thể tìm được một biện pháp dọc đường đi thu hút quân địch đến Phì Thủy Thành. Như vậy chúng ta có thể từ vị trí này đánh một trận nhỏ, đột phá vòng vây!
Thật ra Lăng Túc đã sớm phát hiện ra tuyến đường này. Tuy ở đây phòng thủ tương đối kém, nhưng vẫn cần số lượng đông đảo. Bọn họ không phải là 370 người. Bọn họ chỉ có ba mươi bảy người. Ba mươi bảy người làm sao mới có thể đột phá vòng vây? Trọng điểm chính là có thể thu hút người bên này về phía Phì Thủy Thành hay không? Một khi quân địch ở phía bắc tiến về Phì Thủy Thành, như vậy bọn họ có thể vòng qua Đại Thương Sơn. Với tốc độ của bọn họ nhất định có thể lao ra ngoài.
– Muốn khiến bọn họ tiến về Phì Thủy Thành nhất định phải làm Phì Thủy Thành phát sinh nguy cơ. Tuy Phì Thủy Thành nhỏ, nhưng lại là yếu địa chiến lược của bọn họ. Bọn họ không dám để mất dễ dàng được. Một khi Phì Thủy Thành bị uy hiếp, như vậy quân phía bắc ở gần nhất chắc chắn sẽ gấp rút tới tiếp viện!
Hác Trì gật đầu, biểu thị sự tán thành đối với phân tích của Lăng Túc.
– Không sai. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chúng ta làm thế nào mới khiến Phì Thủy Thành cảm thấy có nguy hiểm phải cầu viện?