– Khách quan! Rượu quế hoa của ngài!
Một tên tiểu nhị trong quán mang một bình rượu quế hoa tới bàn của Âu Dương. Rượu quế hoa chính là rượu nổi tiếng nhất ở nơi này. Tuy rằng rõ ràng là rượu, trên thực tế số lượng rượu quế hoa rất ít. Theo Âu Dương thấy ngược lại càng giống như đồ uống.
– Đa tạ!
Âu Dương quay về phía tiểu nhị cảm tạ một tiếng khiến tiểu nhị vô cùng giật mình nhìn lại Âu Dương. Sau đó hắn quay về phía Âu Dương mỉm cười rời đi.
Dù sao tại Tiên giới, người bình thường là người không có địa vị gì. Tuy rằng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nhìn qua rất bình thường, nhưng trong hai người, trên người Ngụy Bỉnh Dập thỉnh thoảng phát ra nhiều tia khí thế. Chỉ cần là tiểu nhị tinh mắt đều nhìn thấy điều này. Chỉ sợ hai người kia đều là tu luyện giả. Nhưng bình thường đám tu luyện giả làm sao lại đi nói cảm ơn với người bình thường nói được?
– Cũng may lúc trước lão tử không nương nhờ vào Thiên Đình. Bằng không Âu Dương nhất định cũng sẽ sát thần đồ thôi!
Một đại hán vỗ ngực tỏ ra may mắn nói. Thứ hắn uống không phải là rượu quế hoa, mà là một loại rượu cực kỳ mạnh. Vừa nhìn đã biết hắn là một hán tử đặc biệt dũng cảm!
– Lão Lục, ngươi có thể không khoác lác nữa được không? Ngươi không khoác lác nữa, sau này chúng ta vẫn là bằng hữu!
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Một hán tử dáng hình gầy yếu chỉ vào lão Lục kia nói. Câu nói này của hắn cũng khiến mọi người trong tửu điếm đều cười ha ha. Cho dù là Âu Dương cũng không ngoại lệ!
– Không khoác lác nữa, sau này ta vẫn là bằng hữu…
Câu nói này quá kinh điển… Âu Dương rượu uống quế hoa nghe lời này thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
– Thế nào? Dù nói thế nào ta cũng là linh tiên!
Đại hán rõ ràng đã đỏ mặt.
– Cút! Thiên Đình người ta muốn thấp nhất cũng là cấp Đế. Ngươi còn không cảm thấy xấu hổ hay sao…
Tiểu tử kia cũng uống rượu quế hoa giống với đám người Âu Dương. Lúc này tiểu tử kia nghe lão Lục khoác lác tỏ ra rất khinh thường. Tuy nhiên tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng mọi người ở chỗ này đều nghe ra được, hai người kia hẳn là bạn tốt.
– Ôi… Có phải ta cũng nên nói cho ngươi biết không cần giả vờ trâu bò, sau này ta vẫn là bằng hữu hay không…
Ngụy Bỉnh Dập quay về phía Âu Dương nói một câu. Âu Dương hung hăng trừng mắt với Ngụy Bỉnh Dập một cái. Tuy nhiên câu nói này thật sự rất vang…
– Tất cả mọi ngừoi cười cái gì! Lão tử là Nhị công tử Triệu gia. Các ngươi dám đắc tội với Triệu gia sao?
Người cao lớn nghe trong tửu điếm thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, có chút không nhịn được quát lớn.
Quả nhiên, sau khi hắn vừa mở miệng nói ra câu này mọi người chung quanh đều ngừng cười. Xem ra Triệu gia ở chỗ này vẫn có lực uy hiếp nhất định!
– Triệu gia làm gì vậy?
Ngụy Bỉnh Dập chọc vào người Âu Dương hỏi.
– Làm sao ta biết được! Thời gian ta ở Tiên giới còn không lâu bằng ngươi đâu!
Âu Dương khinh thường trừng mắt với Ngụy Bỉnh Dập một cái. Tại Tiên giới này, cố gắng lắm mình cũng chỉ biết được những thế lực lớn. Ngươi muốn hỏi lực chiến đấu của mỗi người bên Thiên Đình thế nào, Âu Dương có thể nói ra chính xác. Nhưng ngươi muốn hỏi thành thị nào nổi tiếng nhất Thiên Nam, Âu Dương tuyệt đối không biết…
Từ lúc Âu Dương tiến vào Tiên giới đến bây giờ tổng cộng mới được bao lâu. Trong toàn Tiên giới, nơi Âu Dương thường đi tới nhất, chính là Tây Bắc. Cho nên đối với Thiên Nam và vài chỗ khác Âu Dương thật sự không thế nào biết rõ được.
– Không phải ngươi đã ở Tiên giới bảy ngàn năm sao?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi. Chung quy đã sống bảy ngàn năm không thể cái gì cũng không biết gì chứ!
– Bảy ngàn năm cái rắm!
Âu Dương khinh thường liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Khiêm một cái. Từ lúc Âu Dương tiến vào Tiên giới đến bây giờ tính toán đâu ra đấy mới được bao nhiêu năm? Trong bảy ngàn năm kia, hắn ở trong một không gian song song. Chỉ có điều chỗ đó thời gian chênh lệch với bên này có hơi lớn một chút thôi…
– Ôi… Triệu gia làm gì vậy?
Ngụy Bỉnh Dập chọc vào một người ngồi phía sau mình tò mò hỏi! Thời điểm hắn hỏi người ta như thế, người ta trực tiếp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn một cái……
Ngụy Bỉnh Dập cực kỳ phiền muộn. Nếu như tại Ma giới, có người nào dám nhìn hắn như thế, vậy tiếp theo người này nhất định sẽ bị băm thành tám mảnh! Nhưng lúc này nơi này không phải là Ma giới, Âu Dương cũng đã nhiều lần yêu cầu Ngụy Bỉnh Dập phải biết điều, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết.
– Ngay cả Triệu gia ngươi cũng không biết sao?
Người kia phát hiện Ngụy Bỉnh Dập thật sự không phải đang nói đùa với hắn, hắn ghé người qua nhỏ giọng nói:
– Triệu gia chính là người thực tế nắm giữ này Bách Hoa Thành. Ngươi kia hẳn chính là Triệu Khiêm Phong, Nhị công tử của Triệu gia. Bên cạnh hắn hẳn là Ngụy Trung Hưng Thái tử gia của Ngụy gia!
– Ngụy gia?
Ngụy Bỉnh Dập có chút sững sờ. Tuy nhiên Âu Dương đụng hắn một cái. Không phải có rất nhiều người cùng họ sao? Tại Tiên giới nếu có thể lôi hết những người cùng họ với mình, chỉ sợ phải đến mấy ngàn người thậm chí là hơn vạn người…
– Đúng, nghe nói Ngụy gia này có quan hệ với Ma giới. Nghe nói là một mạch do Ma Vương đã từng lưu lại…
Người kia nhẹ giọng nói. Sau khi hắn nói xong chợt nghe Ngụy Bỉnh Dập tức giận nói:
– Ngươi thả rắm thối lắm!
Phụt…
Âu Dương đang nâng cốc uống, trực tiếp phun ra ngoài! Việc này thực sự quá trớn rồi. Không ngờ được Ngụy Bỉnh Dập còn có chuyện phong lưu như vậy. Một Ma Vương tới Tiên giới chơi, còn lưu lại một mạch gì đó!
– Ngươi có tin hay không tùy ngươi.
Người kia nhìn dáng vẻ dũng mãnh của Ngụy Bỉnh Dập cũng không nói gì với Ngụy Bỉnh Dập nữa, trực tiếp quay đầu tiếp tục uống rượu của mình. Ngụy Bỉnh Dập còn muốn lôi kéo người ta nói cái gì, Âu Dương đã kéo Ngụy Bỉnh Dập lại, cười đầy vẻ xấu xa nói:
– Làm được lắm lão Ngụy. Ta thật không nhìn ra! Thì ra ngươi rất trâu….
– Cút sang một bên……
Ngụy Bỉnh Dập trừng mắt với Âu Dương một cái, sau đó sắc mặt hắn lại bỗng nhiên thay đổi!
– Sao vậy? Thật sự có việc này sao?
Âu Dương thấy Ngụy Bỉnh Dập thay đổi sắc mặt như vậy lập tức nhìn ra. Chỉ sợ Ngụy Bỉnh Dập thực sự có chuyện gì đó ở Tiên giới này!
– Ha ha ha ha! Ta nhớ ra rồi!
Ngụy Bỉnh Dập vỗ bàn một cái. Cũng may nơi này vốn khá hỗn loạn. Căn bản không có ai chú ý tới hắn.
– Tình huống thế nào vậy?
Âu Dương cảm thấy bối rối. Hắn bị Ngụy Bỉnh Dập xem như đứa trẻ mới sinh sao?
– Mạch này có liên hệ với ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập không có ý tốt chỉ vào Âu Dương nói. Nhưng tiếp theo cái chén trong tay Âu Dương trực tiếp bay đến trên đầu Ngụy Bỉnh Dập!
– Ngươi tới địa ngục cho ta! Lão tử ngay một người vợ còn chưa chạm qua. Cả đời này miệng lão tử còn chưa hôn một nữ hài nào. Ngươi tính chơi khó ta sao?
Âu Dương vừa kích động lập tức vận dụng cả những từ hiện đại. Tuy nhiên này cũng không thể trách hắn được. Từ ánh mắt của Ngụy Bỉnh Dập, Âu Dương cảm thấy gia hoả này không có ý tốt. Hơn nữa ánh mắt kia giống như mình đã làm gì việc không muốn để cho người khác biết, giống như lưu lại một mạch gì đó!