Hà Húc phản ứng chậm nửa nhịp nhìn về phía Tạ Thanh Dao, một lúc sau mới kinh ngạc hỏi: “Cái gì, đây là có ý gì?”
Tạ Thanh Dao hung hăng hút một hơi thuốc, quay đầu lạnh lùng nhìn Hà Húc, gằn từng chữ: “Có nghĩa là, cách xa Tiêu Sách một chút, em không chiếm được lợi ích gì trên người hắn đâu.”
Hà Húc buông lỏng mi tâm, cũng đúng, Tạ Thanh Dao thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ tới nguyên nhân cậu bị thương. Khổ thì có chút khổ, nhưng so với lời hứa hẹn hào hoáng mà không thực của Tạ Thanh Dao, tự mình trả giá để đổi lấy vẫn làm cho cậu an tâm hơn.
Hà Húc ngồi thẳng người, cũng không cảm kích: “Đa tạ ngài quan tâm, bất quá tôi cũng không cần ở trên người anh ta đạt được chỗ tốt gì, tôi chỉ cần lấy thứ mà mình xứng đáng nhận là được rồi.”
“Em thiếu bao nhiêu tiền tôi cho em, ngay bây giờ, lập tức cắt đứt liên lạc với Tiêu Sách!”
Tạ Thanh Dao dùng sức quăng thuốc lá xuống đất giẫm tắt, động tác cử chỉ vô cùng mạnh bạo, Hà Húc thậm chí chẳng hề hoài nghi nếu cậu nói thêm một chữ “Không”, Tạ Thanh Dao sẽ vung tay tát tới.
Nhưng sự tín nhiệm của cậu đối với Tạ Thanh Dao đã sớm cạn không còn gì, Hà Húc chuẩn bị bị tát, ngẩng đầu nhìn thẳng Tạ Thanh Dao phủ định: “Tôi không muốn.”
Nhưng mọi thứ không diễn ra như cậu nghĩ.
Giống như việc Hà Húc sẽ cự tuyệt hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tạ Thanh Dao, hắn hít sâu một hơi cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng vẫn không nhịn được cắn răng: “Hà Húc, bây giờ không phải lúc em tùy hứng, tôi là vì muốn tốt cho em.”
“Tôi hiểu, nhưng anh ta có thể cho tôi tiền. “Hà Húc cúi đầu nắm chặt góc áo, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt,” Tôi cần tiền.”
“Tôi nói tôi sẽ cho em…”
“Lời của Tạ tổng, có thể coi là thật sao? Không phải ngài còn nói yêu tôi sao, không phải cũng là giả sao. “Hà Húc cười lắc đầu, giọng điệu không để ý lắm,” So với lời hứa mờ mịt của Tạ tổng, vẫn dùng những vết thương này đổi lấy tiền khiến tôi an tâm hơn.”
Loan Tụng ở ghế lái phụ nghe hai người nói chuyện, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, đây là nói cái gì với cái gì, cứ tiếp tục như vậy hai người nhất định sẽ sụp đổ……
Tạ Thanh Dao nhất thời im lặng, thương tổn của hắn đối với Hà Húc giống như đóng đinh vào tấm ván gỗ, mặc dù rút đinh ra, vết thương lại vĩnh viễn vẫn còn.
Hà Húc không tin hắn, đây cũng là sai lầm của hắn.
*Wattpad: LinhLam1301* WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
“Giao lộ phía trước thả tôi xuống đi, đoàn làm phim nếu ngài không cho tôi đi, tôi sẽ không đi. Nhưng bên chương trình tuyển chọn, xin lỗi, tôi nghĩ năng lực của tôi còn chưa đủ tư cách đại diện cho công ty dự thi.”
Khuyên bảo không có kết quả, Tạ Thanh Dao dần dần cũng không có kiên nhẫn. Trong khoảng thời gian này tình trạng sức khỏe của Tề Nhạc rất kém cỏi, điều này đã làm cho hắn tiêu hao rất nhiều tinh lực, thật sự không có thời gian rảnh rỗi giảng đạo lý với Hà Húc.
“Đây là quyết định của công ty, không phải em cảm thấy không được là có thể không đi.” Dường như là để phòng ngừa Hà Húc tranh luận, Tạ Thanh Dao lập tức đuổi theo một câu: “Em cần phục tùng quyết định của công ty vô điều kiện, trừ phi em có tiền hủy hợp đồng.”
Lại là tiền. Nhắc tới tiền, Hà Húc một chữ cũng không phản bác được.
Tạ Thanh Dao đây là đang ép cậu rời xa Tiêu Sách, loại cơ chế tuyển tú này cậu cũng biết được vài phần, một khi bị đưa đi huấn luyện, cậu sẽ hoàn toàn ngăn cách liên lạc với bên ngoài.
Điện thoại di động tuy rằng cũng là thứ rất thông thường, nhưng nếu Tạ Thanh Dao cố ý muốn đưa cậu vào đó, tất nhiên sẽ không cho cậu bất kỳ cơ hội liên lạc với ai.
Hơn nữa chỉ cần Tạ Thanh Dao có ý muốn cho cậu lưu lại chương trình, chỉ cần thoải mái ném mấy đồng tiền, là có thể để cậu một đường đi thẳng tới trận chung kết, muốn giữa chừng bị loại cũng không có cơ hội.
Nghĩa vụ cậu cần thực hiện đối với Tiêu Sách còn chưa xong, nếu như bỏ dở nửa chừng, cậu khẳng định không lấy được tiền…
“Tạ tổng, ngài cần gì phải ép tôi như vậy? “Trầm mặc một lúc lâu, Hà Húc tự giễu nhếch khóe miệng,” Tôi chỉ là một vai phụ không quan trọng, thật không đáng để ngài phí công như vậy.”
“Vậy em diễn tốt vai của em đi, diễn tốt vai tôi sắp xếp, mà không phải Tiêu Sách sắp xếp cho em.”
Nhiều lời vô ích, Tạ Thanh Dao so với cậu còn quyết tâm hơn. Hà Húc nhẹ nhàng thở dài, dựa vào ghế chỉ cảm thấy mệt chết đi được, trên lưng bỗng nhiên dựa vào một cánh tay ấm áp.
Hà Húc sững sờ, dừng lại động tác ngửa ra sau không dựa vào nữa, quay đầu lại thoáng nhìn Tạ Thanh Dao ở sau lưng cậu vươn tay, nhìn tư thế tựa hồ là sợ cậu đè lên vết thương trên lưng, cố ý ngăn lại để cho cậu không dựa vào.
Thấy tình cảnh này, Hà Húc không nhịn được cười khẽ một tiếng, “Dù sao đều là diễn thế thân, là ai sắp xếp lại có gì khác biệt đâu?”
Câu trả lời đương nhiên là “không tốt”.
Hà Húc không nói nhảm nữa, xe cũng không dừng lại ở giao lộ kế tiếp. Tiết Lạc trực tiếp lái xe đến bệnh viện, Tạ Thanh Dao kéo Hà Húc xuống xe, trực tiếp kéo cậu vào phòng khám.
*Wattpad: LinhLam1301* WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Có thể là bởi vì tâm tình bác sĩ không tốt, hoặc là bác sĩ không có kiên nhẫn như Loan Tụng, thay thuốc đau đến mức Hà Húc gần như chết đi sống lại, sinh ra một thân mồ hôi.
Từ trên giường bệnh run rẩy bò xuống, Hà Húc còn chưa mặc xong quần áo, đã nghe thấy Tạ Thanh Dao đang gọi điện thoại cho Ava.
“Thay Andy ra, gọi Hà Húc đi dự thi…… Tôi biết, đó là chuyện cô nên nghĩ, mặc kệ dùng biện pháp gì, cuối cùng phải là Hà Húc đi.”
Tạ Thanh Dao cau mày nói chuyện điện thoại xong, lúc quay đầu Hà Húc đã thay xong quần áo đứng bên cạnh hắn.
“Thứ hai tuần sau vào doanh phỏng vấn, em trên người có thương tích cũng đừng chuẩn bị gì cả, hảo hảo dưỡng thương, thứ tư trực tiếp đi dự thi, Ava sẽ an bài tốt những thứ này.”
“Không thể không đi sao, Tạ tổng? “Hà Húc không có hy vọng gì, nhưng vẫn cố chấp hỏi.
“Không thể không đi.”
Bốn chữ ngắn gọn hữu lực, không thể cãi lại. Hà Húc im lặng, đang muốn sờ điện thoại di động cùng Cố Khanh An nói rõ tình huống hiện tại của cậu, hi vọng cậu có thể cùng Tiêu Sách xin nghỉ các loại, điện thoại di động đột nhiên bị lấy đi.
Hà Húc còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, hai cánh tay bỗng nhiên bị người một trái một phải đỡ lấy, tiếp theo cậu đã bị kéo vào một gian phòng bệnh đơn.
Hai vệ sĩ cao lớn thô kệch một trái một phải đứng ở hai bên giường bệnh, Hà Húc từ trên giường ngồi dậy kinh ngạc nhìn hai người này, Tạ Thanh Dao ở cửa không nhanh không chậm đi vào.
“Trước khi vào doanh em ở trong phòng bệnh này dưỡng thương cho tốt, về phần thứ này, tôi giúp em cất trước, chờ em thi đấu xong sẽ đưa cho em. “Tạ Thanh Dao quơ điện thoại di động của Hà Húc trong tay, thuận tay chỉ Loan Tụng ngoài cửa,” Mặt khác trong lúc này cậu ấy cũng không được tới gần nơi này, em cần gì cứ nói với hai người này, bọn họ cái gì cũng biết.”
*Wattpad: LinhLam1301* WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nói cho hay thì là để cậu hảo hảo dưỡng thương, nhưng đây rõ ràng chính là muốn giam lỏng cậu. Hà Húc tức giận, nhịn không được cười lạnh nói: “Cái loại tôi cần bọn họ đều biết sao?”
Sắc mặt Tạ Thanh Dao trầm xuống, lạnh giọng quát vệ sĩ trong phòng, dùng sức đóng cửa phòng bệnh lại.
Mắt thấy Tạ Thanh Dao nổi giận đùng đùng đi tới, Hà Húc theo bản năng muốn trốn, nhưng vẫn chậm một bước, vừa bước ra đã bị một sợi dây lưng lưu loát trói chặt cổ tay, hai tay bị vặn ngược ấn về phía sau, thanh âm lạnh lùng của Tạ Thanh Dao vang lên.
“Loại nhu cầu đó phải không, bọn họ sẽ không, nhưng tôi thì có!”