Hà Húc từ chỗ Tiêu Sách trở lại bệnh viện mới khởi động máy, vừa khởi động lên, điện thoại suýt nữa nổ tung.
Cuộc gọi của Tạ Thanh Dao một cái lại tiếp một cái, Hà Húc luống cuống tay chân ấn nghe, phía đối diện chém đầu che mặt chính là mắng một trận.
Chờ Tạ Thanh Dao không mắng nữa, Hà Húc mới ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi: “Tạ tổng tìm tôi có chuyện gì?” *Nhờn:))*
Tạ Thanh Dao vừa rồi còn phát hỏa đột nhiên câm nín, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu “Không có gì”. *Dỗi*
“Không có gì, vậy tôi cúp máy trước.”
“Chờ một chút…… Quên đi, bây giờ em đang ở bệnh viện đúng không, lát nữa tôi qua đó nói thẳng với em.”
Chuyện gì nhất định phải nói trước mặt cậu? Hà Húc cúp điện thoại, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Chưa đầy nửa giờ, Tạ Thanh Dao đã mang theo một thân hàn khí vào cửa. Chỉ thấy trong tay hắn xách theo rất nhiều đồ ăn, sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy mới cởi áo khoác trên người, gọi Hà Húc tới ăn cơm.
“Không biết bây giờ em có khẩu vị gì, chỉ mua một chút thôi, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Hà Húc vươn cổ nhìn lại vài lần, đều là món ăn của mấy nhà hàng Tạ Thanh Dao tương đối thích, hơn nữa có thể là vì bận tâm cậu đang dưỡng thương, đồ trên bàn đều lấy thanh đạm làm chủ, nhưng vẫn cực kỳ dinh dưỡng.
Hà Húc ở bên ngoài chạy hơn nửa ngày, cũng không nghiêm túc ăn cái gì, lúc này ngửi mùi cơm liền cảm thấy đói bụng, kéo ghế ngồi xuống tùy tiện mở một phần thức ăn bên ngoài ra.
“Đúng rồi, ngài tới đây là muốn nói gì với tôi? “Hà Húc đang ăn đột nhiên nhớ tới nguyên nhân Tạ Thanh Dao muốn tới, vừa ăn vừa thờ ơ hỏi.
Tạ Thanh Dao không trả lời ngay, hắn buồn bực không lên tiếng rót cho Hà Húc ly nước, chờ Hà Húc lại nhịn không được hỏi một lần mới trả lời.
“Ba em… Hà Vi không phải chạy về phía em, mục tiêu của ông ấy là mẹ tôi. “Tạ Thanh Dao còn muốn nói tiếp, nhưng dừng một chút vẫn nhịn không nói, đưa tay gắp hai miếng thức ăn vào bát Hà Húc, dùng đề tài khác chuyển hướng:” Nói cách khác em là thay mẹ tôi chắn dao, tôi có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho em.”
Hà Húc nhét một ngụm cháo vào miệng, nghe hắn nói vậy, cháo đột nhiên không còn thơm nữa. Cậu xấu hổ rụt tay về, cúi đầu cười khổ nói: “Nhưng người hành hung chính là cha tôi.”
“Chuyện đó em đừng quản, dưỡng thương cho tốt là được. “Tạ Thanh Dao lại tiếp tục thêm không ít đồ vào bát cậu, thấy cậu không ăn liền thúc giục vài tiếng, sau đó lại bổ sung một câu:” Chờ vết thương của em khỏi, tôi sẽ không bạc đãi em.”*Wattpad: LinhLam1301* WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc ngậm cháo liên tục gật đầu, nhưng cũng không để trong lòng. Mục tiêu của Hà Vi không phải cậu, điểm ấy ngược lại làm cho cậu rất ngoài ý muốn, cậu cho rằng Hà Vi sau khi ra tù liều mạng tìm cậu chính là vì muốn tính sổ, không thể tưởng được người ông ta hận nhất nguyên lai không phải mình, là Huân Duệ người đề nghị cho ông ta mức án tử hình.
Thế nhưng, người cầu Huân Duệ làm việc đó, vẫn là chính cậu a.
Nghĩ vậy, trong lòng Hà Húc có thêm vài phần áy náy. Bởi vì chuyện của cậu, Huân Duệ mới có thể bị liên lụy, bị Hà Vi loại người nguy hiểm này theo dõi, hiện tại duy nhất đáng ăn mừng chính là Hà Vi lần nữa vào tù, hơn nữa bởi vì là tái phạm, cân nhắc hình phạt sẽ nặng một chút, cũng có thể vì bọn họ tranh thủ nhiều một chút thời gian thanh tịnh.
Nhưng cứ trốn tới trốn lui như vậy đến tột cùng khi nào mới có thể an tâm đây? Hà Húc biết trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp, hơn nữa lúc này đây lại là Huân Duệ nhúng tay vào vụ án này, Hà Vi chỉ biết càng thêm ghi hận Huân Duệ. Nghĩ tới nghĩ lui, vì không muốn liên lụy những người khác nữa, Hà Húc cảm thấy cậu cần phải đi gặp Hà Vi một lần.
Giữa cha con bọn họ sớm muộn gì cũng phải có kết thúc.
Hà Húc ở bên im lặng ăn cơm, Tạ Thanh Dao cũng im lặng, giống như Hà Húc, hắn cũng đang tự hỏi chuyện của chính mình.
Về chuyện Hà Vi hành hung, Tạ Thanh Dao còn biết một ít nội tình, nhưng hắn không nói cho Hà Húc, hắn muốn tự mình đi nghiệm chứng một chút, sau khi xác định lại trở về nói cho Hà Húc cũng không muộn.
Hai người ôm tâm sự ăn cơm xong, Hà Húc ngáp một cái giả bộ muốn ngủ, Tạ Thanh Dao sẽ không ở lâu, dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt liền rời khỏi bệnh viện.
Ở bên cửa sổ nhìn xe Tạ Thanh Dao rời đi, Hà Húc mặc áo khoác vào cũng rời khỏi bệnh viện.
Trại tạm giam của Hà Vi cách chỗ cậu không xa, Hà Húc chặn một chiếc taxi chạy thẳng đến đó.
Trên đường Hà Húc nhìn cảnh tượng đổ nát ngoài cửa sổ, nhịn không được nghĩ đến khoảng thời gian trốn đông trốn tây này của mình, cậu trốn Hà Vi, sợ hãi Hà Vi, trốn tránh tới tận mười bảy năm, kết quả cuối cùng vẫn không tránh được một kiếp này.
Sờ băng gạc phía dưới quần áo, Hà Húc luôn cảm thấy kết quả này ít nhiều có vẻ hơi buồn cười, sớm biết như thế, lúc trước hoàn toàn không cần phải trốn, còn lo lắng hãi hùng thời gian dài như vậy.*Wattpad: LinhLam1301 * WordPress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu đang suy nghĩ đến xuất thần, tài xế đã một cước phanh lại dừng ở cửa trại tạm giam. Hà Húc đang chuẩn bị trả tiền xuống xe, bỗng nhiên nhìn thấy Maybach của Tạ Thanh Dao đậu ở cửa, bên cạnh còn có Rolls Royce của Huân Duệ.
Hà Húc bối rối, cậu bất quá nhất thời cao hứng muốn tới gặp Hà Vi một lần, kết quả Tạ Thanh Dao vì sao lại ở đây? Hắn từ bệnh viện rời đi liền đi thẳng tới nơi này?
Tài xế đợi nửa ngày thấy cậu chậm chạp không trả tiền, không khỏi lên tiếng thúc giục, Hà Húc cất điện thoại đi, cau mày nói: “Sư phụ, trở về chỗ cũ đi.”
Tài xế không hiểu ra làm sao quay đầu lại nhìn cậu một cái, thầm nghĩ người này sợ là có tật xấu gì đó, lầm bầm khởi động xe lại chở Hà Húc về bệnh viện.
Trở lại bệnh viện, Hà Húc nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu tới tới lui lui đều là Hà Vi và Tề Nhạc, ban ngày tiếp nhận quá nhiều tin tức của hai người này, nhắm mắt lại không cần cố ý suy nghĩ đều là mặt của bọn họ.
Chuyến đi tới chỗ Tiêu Sách kia khiến cậu thu hoạch tương đối phong phú, không chỉ hiểu rõ ân oán giữa Tiêu Sách và Tề Nhạc, mà còn hiểu rõ vì sao tính tình Tề Nhạc lại đại biến.
Bốn năm trước Tiêu Ngạn lưu lại di thư rơi xuống lầu mà chết, từng chữ đều chỉ ra chuyện này có liên quan đến Tề Nhạc, mà khi Tiêu Sách muốn đi tìm Tề Nhạc chứng thực, Tề Nhạc lại trốn ra nước ngoài, từ đó về sau bốn năm bặt vô âm tín.
Bây giờ Tề Nhạc về nước, Tiêu Sách lập tức cho người đi điều tra toàn bộ tin tức của Tề Nhạc mấy năm nay, tuy Tề Nhạc vẫn ở nước ngoài, nhưng tiếc rằng thế lực của Tiêu Sách cũng không chỉ ở trong nước, có tai mắt ở rất nhiều quốc gia, rất nhanh liền tra được tin tức của Tề Nhạc.
Lấy lý do ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu trốn đi bốn năm, trong mấy năm này Tề Nhạc cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy. Thị trường của anh ta ở trong nước rất lớn, nhưng đó cũng là nhờ Tiêu Ngạn đã vì anh ta mà trải đường khắp nơi, tài nguyên đều đưa tới trong tay, ra khỏi đây anh ta chính là một ngôi sao ngoại quốc bình thường, không có sự ủng hộ to lớn sau lưng, anh ta ở nước ngoài nửa bước cũng khó đi, không bao lâu cũng bởi vì chênh lệch này mà có mắc chứng rối loạn cảm xúc.
Nhưng vẫn còn chưa hết, người xưa luôn nói “Phúc vô song chí, họa vô đơn chí”, cũng áp dụng mà rơi vào trên người Tề Nhạc, mắc phải chứng rối loạn cảm xúc không bao lâu, Tề Nhạc liền tra ra bệnh thận, không thể không nhập viện trị liệu.
Chỉ là ở viện an dưỡng đã hao phí hơn phân nửa thời gian và tiền tiết kiệm của Tề Nhạc, chờ thân thể rốt cục khôi phục không kém bao nhiêu mới về nước, một là cảm thấy danh tiếng của mình vẫn còn, hai cũng là anh ta quả thật không có nhiều tiền tiết kiệm để tiêu xài ở nước ngoài như vậy.
Tề Nhạc chính là một tên lừa đảo dối trá, anh ta chỉ yêu chính mình, nhưng luôn có kẻ ngốc cam tâm tình nguyện trả giá vì anh ta.