Yêu Còn Khó Hơn Chết

Chương 45: Cô thừa nhận cô đã thua



Đạo diễn Phùng thấy Trần Mặc Dương đi vào, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bắt tay với Trần Mặc Dương, nói: “Ôi, Trần tổng, anh thật sự là một ngườibận rộn, gặp anh thật sự không dễ chút nào, tôi còn đang định mượn mặtmũi của Từ Y Khả để mời anh…”

Lại quay đầu nháy mắt với Từ Y Khả: “Y Khả, cô xem…” Câu nói tiếp theo củađạo diễn Phùng còn chưa ra khỏi miệng, Trần Mặc Dương đã ngồi xuống đốidiện Từ Y Khả , ôm cô gái trẻ bên cạnh, nói: “Đạo diễn Phùng anh cứ nóiđùa, như tôi đây , sao có thể bận rộn bằng các vị được.”

Cô gái trong lòng nhìn vào mắt anh , nửa người trên dán vào người anh, bưng ly rượu cho anh.

Trần Mặc Dương cầm lấy, nâng ly rượu lên bảo: “Mọi người chơi vui vẻ chút,đêm nay mọi chi phí tính cho tôi… Này, cục trưởng Vương tôi mời ông!”

Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn vào người Từ Y Khả, hơn nữa trước mặt Từ Y Khảlại ôm cô gái bên cạnh càng chặt hơn. Cô gái bên người anh uốn éo, không đứng đắn tán tỉnh.

Đạo diễn Phùng có chút ngạc nhiên, dường như không có phản ứng gì trong một lúc, nhìn lại thấy Từ Y Khả, đang hờ hững mở mắt, rồi cúi đầu xuống.

Ai đó có mắt nhìn đều nhìn thấy mối quan hệ của bọn họ có cái gì đó khôngđúng, huống chi đạo diễn Phùng là một người từng trải, cho nên hiểu được hơi ngượng ngùng , thu lại câu nói kế tiếp.

Mấy vị lãnh đạo kìa bắt đầu có chút ngại ngùng, dù sao Trần Mặc Dương làcon trai của Trần Chính Quốc, nhưng lại nghĩ lại, Trần Mặc Dương là mộtngười có hành vi phóng đãng, trong Giang Nhạc ai chả biết điều này, bọnhọ với anh ta , thì thật đúng là sư hổ gặp sư phụ. Bởi vậy vừa rồi nhìnthấy Trần Mặc Dương tiến vào mà tất cả đã dừng lại một chút.

Cục trường Vương vốn đã muốn đem Từ Y Khả đặt trên trên sô pha, Trần MặcDương đột nhiên vào làm gián đoạn hành động của ông ta, ông ta rất bựcmình, nhưng trên mặt cũng không dám tỏ thái độ.

Ông cụng ly với Trần Mặc Dương, giọng có chút đớt, nói: “Trần tổng, nào nào nào, tôi mời cậu… Cậu mới là người đáng nể, nè… … Nhìn xem cậu đã sửasang lại nơi này … Còn chúng tôi, đầy tớ nhân dân…haiz, chỉ cố gắng phục vụ…”

Trần Mặc Dương chuyển bàn tay xuống đáy ly, nói: “Sao lại nói thế, tôi làdân, ông là quan, về sau còn phải nhờ các vị chiếu cố nhiều.” tuy là nói như vậy, nhưng biểu hiện trên mặt lại hoàn toàn lơ đễnh. Cục trưởngVương cười gượng hai tiếng, dù sao, Thiên Tinh có chuyện gì cũng khôngđếu lượt ông chiếu cố!

Khi nói chuyện tay ông ta vẫn ở sau lưng giữ Từ Y Khả, đề phòng cô đứngdậy. Ở ngoài mặt không nhìn thấy gì, nhưng trong ánh sáng tối, bàn taymập mạo của ông đè chặt trên đùi của Y Khả.

Mặt Từ Y Khả không thay đổi, xoay đùi mình tránh tay ông ta, ông ta lại nắm lấy tay cô, còn xoa xoa sờ sờ, Từ Y Khả hận muốn hất ông ra , nhưngcũng không có hét lên, cũng không dữ dằn phản kháng, cô không muốn bịTrần Mặc Dương chế giễu. Cô có dự cảm, Trần Mặc Dương đêm nay sẽ ở trong này xem trò , rất có thể muốn gây khó dễ cho cô.

Cục trưởng Vương thấy Trần Mặc Dương đã rời tầm mắt , hơn nữa trong phòngồn ào , cho nên động tác lại càng mạnh hơn. Vừa rồi chợt nghe được đạodiễn Phùng nói muốn mượn mặt mũi Từ Y Khả mời Trần Mặc Dương, trong lòng ông còn lộp bộp một cái, nhưng thấy thái độ của Mặc Dương thế kia, ôngta yên lòng .

Lúc học đại học Từ Y Khả cũng nghe qua không ít chuyện như vậy, lãnh đạolớn tuổi thường xuyên lợi dụng quyền lực trong tay cưỡng bức dụ dỗ nữcấp dưới trẻ tuổi phát sinh quan hệ. Nhưng dù sao chỉ là nghe nói thôi,lúc này chuyện như thế này xảy ra trên người mình, cô có thể tưởng tượng được bây giờ cô muốn thoát ra cũng không dễ dàng gì.

Sắc mặt cô dưới ánh đèn càng trắng bệch, cô tức giận thấp giọng cảnh cáo:“Cục trưởng Vương, nếu ông không mở tay ra tôi sẽ hét lên đấy!”

Cô thật không thể tin nổi, người giống ông ta quyền cao chức vọng vậy màdám ngang nhiên làm chuyện đồi bại như vậy. Hơn nữa còn có vẻ rất quenthuộc, xem ra chuyện như vậy không phải làm lần đầu tiên ông ta làm!

Ông ta đương nhiên không vì cô hù dọa mà dừng lại, ông đưa ly rượu lêntrước mặt cô: “Tiểu Từ, cô đi theo tôi, theo tôi đi, tuyệt đối không cóthiệt cho cô, cô đừng cho tôi lớn tuổi, lớn tuổi mới có thể làm nhiềuchuyện, tôi… tôi ngày mai sẽ chuyển công tác cho cô, cô muốn làm ở đây,cục tài chính? Đài phát thanh? Phòng nhân sự? doanh nghiệp nào! Chỉ cầncô gật đầu, tôi đều có thể giúp cô sắp xếp, cô có thể hiểu rõ , khôngphải ai cũng có cơ hội này…”

Từ Y Khả đẩy ông ta ra, chỉ thiếu không thể phun ngụm nước vào cái khuônmặt buồn nôn kia, cô cúi đầu hận mắng: “Vô sỉ!” Còn không bằng cầm thú.

Ông không biết xấu hổ nói: “Tiểu Từ à, tôi nghĩ cô là cô gái thông minh, bố mẹ cô cũng khó khăn, cô phải nghĩ cho bố mẹ, ở Giang Nhạc ra ngoài buôn bán không phải là chuyện đơn giản, tôi không có giỏi giang gì, nhưng có thể kiếm cho bố mẹ cô một vài hợp đồng làm ăn cũng là chuyện có thể…”

Cô hơi đang chần chờ, cái tay bẩn thỉu kia lại sờ lên đùi cô, thịt trênmặt bởi vì đắc ý cười mà rung rung , nói: “Hãy theo tôi đi…”

Đạo diễn Phùng thấy Trần Mặc Dương hầu như không có ý định nhúng tay vào,trên mặt vô cùng lo lắng, hối hận đêm nay mình đã tính sai, cô gái giagiáo như Từ Y Khả mới ra xã hội vẫn chưa hiểu đời, gặp phải loại chuyệnnhư thế này hoặc là nhẫn nhịn chịu đựng, hoặc là trực tiếp cự tuyệt. Cục trưởng Vương không phải là người hiền lành gì, mắt còn nhỏ hơn cây kim, nếu ông muốn ra tay mạnh hơn , chỉ sợ sẽ toi việc.

Đạo diễn Phùng nhiều lần muốn qua đó, còn muốn chờ một chút, chỉ cần TrầnMặc Dương mở miệng nói một câu, chuyện gì cũng sẽ được giải quyết .

Trần Mặc Dương cố tình nhìn mà như không thấy, chỉ ôm cô gái bên cạnh muavui. Cô gái kia trời sinh đã lẳng lơ, cô toàn thân xụi lơ nằm trên đùiTrần Mặc Dương, mặc một cái đầm ngắn, lúc này váy bị Trần Mặc Dương kéoxuống, mắc kẹt trên ngực, càng làm cho bộ ngực kia to lên mấy phần, màTrần Mặc Dương còn vùi đầu vào chỗ kia. Cô gái kia còn ngưỡng cổ lên rên rỉ vài tiếng, tay cũng không nhàn rỗi, với vào đũng quần anh vuốt ve.Một cảnh thối nát như vậy, nhưng Triệu Vịnh Lâm cẫn rất bình tĩnh, chẳng qua chỉ có một chút ngạc nhiên vì thái độ Trần Mặc Dương đối với Từ YKhả, cô không tin anh ta không thấy Từ Y Khả đang bị cục trưởng Vươngquấy rầy chật vật như thế nào bên cạnh .

Triệu Vịnh Lâm suy nghĩ, chẳng lẽ hai người họ đã hết rồi, dù sao Trần MặcDương cũng không phải là loại người yêu ai lâu dài, cho dù Từ Y Khả cóđặc biệt thế nào, cũng sẽ không thể thay đổi được tính cách anh ta. Cònvề chuyện kết hôn, em gái cô cũng không phải là không có khả năng, chỉlà có người chồng như vậy, Vịnh Oái chỉ sẽ bị đau khổ mà thôi, cô phảitrở về khuyên lại con bé.

Da đầu đạo diễn Phùng run lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ chịu đựng của Từ Y Khả, nhìn lại Trần Mặc Dương vẫn đang mặc kệ, cắn răng, chuẩn bị điqua. Dù sao cũng là cấp dưới của anh , anh sao có thể để cho cô rơi vàotình cảnh vậy. Không ngờ lúc vẫn đang đắm say trong hoan ái Trần MặcDương hơi hơi nâng mặt, ánh mắt dữ dằn nhìn vào đạo diễn Phùng, nói:“Đạo diễn Phùng, chuyện như vậy, tốt hơn anh đừng nên can thiệp, lúc cần giúp cô ta tự nhiên sẽ biết mở miệng.”

Anh ta đang đợi, đợi xem cô có thể nhẫn nhục đến bao giờ, chờ cô bao giờmới nhìn anh cầu cứu. Cô không phải nói về lòng tự trọng sao, anh sẽ cho cô biết, thế giới này không có nơi nào cho cô để giữ cái lòng tự trọngđó, không cho cô một bài học, cô sẽ vĩnh viễn không nhớ được!

Từ Y Khả nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Vịnh Lâm, khi bản thân đangphải đối mặt với chuyện như thế này, mà người đàn ông kia vẫn say mêcùng người phụ nữ khác trong lòng.

Vẻ mặt của Triệu Vịnh Lâm, sự phóng đãng của Trần Mặc Dương, bộ mặt xấu xí của cục trưởng Vương, mỗi hình ảnh đều đâm vào nỗi đau cực hạn của cô,trong đầu lóe lên một tia sáng.

Từ đầu đến cuối cô luôn chịu đựng khi bị cục trưởng Vương quấy rối, khôngcó ra sức chống cự, có lẽ từ trong thâm tâm cô vẫn chờ, cô muốn nhìn xem anh ta rốt cục có thể tuyệt tình đến cở nào. Bây giờ cô thừa nhận cô đã thua, cô không có hận anh ta! Nếu mối tình này ngay từ đầu được xem làmột ván bài, lợi thế duy nhất của cô là vị trí của cô trong tim anh ta,mà anh ta vốn dĩ không có tim, cho nên cô thua hoàn toàn, thua thảm bại.

Cô thở sâu, hung hăng giẫm giày cao gót trên chân ông ta, thừa dịp ông tabị đau, cô bỗng nhiên đứng dậy, oán hận nhìn về phía Trần Mặc Dương, anh thản nhiên nhìn cô, thậm chí trên mặt còn có chút khinh miệt cười.

Cục trưởng Vương nghĩ Từ Y Khả đã bị thuần phục, không ngờ cô có thể phảnkháng lại, tức giận, ông đã chọn cô ta rồi, Triệu Vịnh Lâm ông không thể động , cũng không tin phụ nữ như cô ta có thể thoát khỏi bàn tay nhưlai phật chưởng của ông, ông đưa tay giữ lại. Từ Y Khả thuận tay lấy lyrượu trên bàn hất vào khuôn mặt béo phệ của ông ta: “Súc sinh!”

Cô đã chuẩn bị rồi, ngày mai dù có bị trả thù gì cô cũng chịu .

Đặt ly rượu mạnh xuống, xoay người ra khỏi sphòng.

Trong phòng yên tĩnh.

Da đầu đạo diễn Phùng càng tê rần, khối thịt trên mặt cục trưởng Vương dữtợn đang rung rung, đêm nay bị mất mặt trước nhiều người như vậy, cụctrưởng Vương không thể chịu nhục như vậy, ngay cả anh ta cũng sẽ gặpphiền phức. Nhìn qua lại thấy Trần Mặc Dương lúc này đã hất người phụ nữ trên người ra, lưng nhàn nhã dựa vào sô pha uống rượu. Đạo diễn Phùnglắc đầu, hoàn toàn không rõ đây là cái dạng tình huống gì!

Ngày hôm sau, Từ Y Khả như bình thường đi làm, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bịxa thải , cùng lắm thì chuyển nơi ở, cô cũng đã chán ghét cái thành phốGiang Nhạc này lắm rồi. Cô chỉ lo lắng, tên cục trưởng súc sinh kia còncó thủ đoạn khác hay không, có thể uy hiếp bố mẹ cô hay không!

Vài ngày sau đều trôi qua trong bình an vô sự, không có gì gió thổi cỏ laychỉ có một lần đạo diễn Phùng tìm cô, nói: “Về sau làm việc nhất địnhphải linh hoạt một chút, loại chuyện này đương nhiên không thể đưa taychịu trói, nhưng cũng không thể làm việc mà không để ý hậu quả, liềulĩnh như vậy cũng không được!”

Cô mân miệng không nói lời nào, đạo diễn Phùng thấy bộ dáng cô, thở dài,kinh nghiệm đều phải được tích lũy , nhưng cô ấy mới chỉ là cô bé haimươi, dù sao vẫn chưa thành thục lõi đời.

Anh ta nói: “Được rồi, cô cũng đừng lo lắng gì nhiều, cũng tại tôi ngày đó, nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Tuy cô không tin đạo diễn Phùng sẽ thay cô chịu trách nhiệm cho hậu quảnày, nhưng nghe những lời nói này, trong lòng vẫn có một chút cảm kích,anh là người bình thường lạnh lùng làm người ta khó gần, một chút quantâm đó làm cho cô cảm thấy vô cùng quý trọng.

Hôm nay là sinh nhật cô, nhưng cũng là hôn lễ của Đinh Tĩnh. Tiệc cưới vàobuổi tối, tổ chức ở khách sạn, cô là phù dâu, vốn định xin nghỉ ốm mộtngày để qua giúp. Nhưng Đinh Tĩnh bảo không cần, nói hôn lễ buổi tốichín giờ mới bắt đầu, cũng chả có việc gì để giúp đỡ , buổi tối tan tầm, muốn về sớm .

Nhưng nghĩ lại cô cũng chẳng giúp được gì nên đành thôi. Chẳng qua bạn tốtcủa cô đã cưới sớm như vậy, trong lòng hơi buồn, tâm trạng cả một ngàycứ lơ lửng.

Thật ra tâm trạng cô những ngày gần đây luôn không tốt, còn tệ hơn cả thấtthần, từ khi quen nhau đến giờ vẫn chưa đến hai tháng, nhưng lại để lạicho cô một vết thương long sâu như vậy.

Mà bây giờ mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng chờ cái tên cục trưởng kia ra đòn cảnh cáo.

Lúc tan sở, giám đốc đài tìm cô nói chuyện. Cô nghĩ rằng, cái gì đến cũng đã đến rồi.

Giám đốc đài là một người đàn ông khoảng năm mươi, lúc trước làm ở thành ủymười năm, sau đó chuyển qua đây . Ông tự rót cho Từ Y Khả một ly nước,tươi cười, nói: “Không cần khách khí, không cần khách khí, cô ngồi đi.”

Từ Y Khả ngồi xuống, vô thức xoa xoa ly nước giấy, nước suýt chút nữa đổ ra ngoài.

Bộ dạng khí phách của giám đốc đài làm cô sợ. trước một dao, sau một đao, cô thà ở nhà mà sống vui vẻ một chút.

Ông ta nói: “Cô tên là Từ Y Khả phải không, vậy gọi cô là Tiểu Từ nhé, làm việc đã quen chưa?”

“Vâng, Tốt rồi ạ.”

“Vậy là tốt rồi, cái kia…”

Từ Y Khả nói: “Không có việc gì, giám đốc,ông có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Ông ta nói: “Tiểu Từ à, tối hôm đó, chuyện của cục trưởng Vương làm cho côphải tủi thân rồi , ông ta uống một chút rượu vào liền sinh sự, cô không cần phải để trong lòng.”

Từ Y Khả càng nghe càng không hiểu.

Ông nói tiếp: “Cục trưởng Vương cũng không biết quan hệ của cô và Trần MặcDương, việc đụng đến người của Trần Mặc Dương là đắc tội, ông ta sau khi tỉnh rượu đã rất hối hận rồi, cô hãy mở lòng, coi như nể mặt mũi củatôi hóa giải chuyện này được không!”

Từ Y Khả nói: “Giám đốc, tôi không hiểu ý của ông.”

Ông ta cười cười: “Cục trưởng Vương cả đời cẩn thận, thật vất vả mới lênđược vị trí này, bây giờ ông ta bị đuổi, ngay cả tuổi già cũng khó giữ.

Đương nhiên Trần tổng tuổi trẻ quyền lực, ra tay mạnh nhẹ thể nào đều được ,tất cả chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt cục trưởng Vương nói lời xin lỗi,cô cũng khuyên nhủ Trần tổng, bỏ qua chuyện này được không.”

Từ Y Khả hiểu ra, có lẽ Trần Mặc Dương đã ra tay với cục trưởng Vương ,nhưng anh ta không vừa mắt ai không cần lý do, cô cũng không dám tự mình đa tình cho là anh ta vì mình.

Từ Y Khả nói: “Giám đốc, ông hiểu lầm rồi , tôi và Trần tổng không có quan hệ gì, chuyện này tôi không thể giúp được gì.”

Giám đốc vỗ vỗ vào vai cô: “Vợ chồng son không nên giận dỗi, Trần tổng vẫnrất quan tâm đến cô, Tiểu Từ à, làm việc đều phải chừa cho người ta conđường sống, chuyện này coi như tôi xin cô , cô hãy nói tốt với Trần tổng một chút, không làm trễ thời gian hẹn hò các người nữa … “Ông ta cườitủm tỉm muốn tiễn khách, chuyện này cứ vậy xem như đã xong .

Xem ra, giám đốc cũng không cho cô cơ hội giải thích , Từ Y Khả đành phảithu dọn đồ đạc tham gia hôn lễ. Lúc đến khách sạn đã gần bảy giờ, thợtrang điểm vẫn đang ở phòng make up cho cô dâu. Đinh Tĩnh thấy cô, nói: ” Tới rồi à, thay quần áo đi, để thợ trang điểm make up cho cậu.”

Từ Y Khả đi thay áo quần, cô chỉ vào Văn Kỳ, nói với thợ trang điểm: ” Xin cô, cô làm gì cũng được, nhưng đừng có make up cho cô ấy thành nhưvậy.’ “

Vằn Kỳ nhìn mình trong gương, thấy cũng rất đẹp , nhưng bị Từ Y Khả khinhbỉ, tức thiếu chút nữa hộc máu, bất mãn gào lên: ” Tớ như thế này khócoi lắm sao!”

Từ Y Khả nói: ” Khó coi chết đi được, màu mắt , má hồng hoàn toàn không hợp.”

Văn Kỳ chậc chậc hai tiếng, đẩy vai Từ Y Khả ra: ” Nói chuyện với tình yêu, nói chuyện với bạn bè giọng điệu khác nhau hoàn toàn , hôm nay anh tađến đây, tớ muốn xem anh ta dạy dỗ cậu như thế nào!”

Ánh mắt Từ Y Khả ảm đạm xuống, nói: ” Cậu đừng trêu tớ .”

Đinh Tĩnh dường như đã nhìn ra, nói: ” Được rồi, đừng trêu nhau nữa, kháchkhứa đã đến rồi đấy , Văn Kỳ, đừng quên, nhiệm vụ của cậu hôm nay là phụ tớ uống rượu.”

Văn Kỳ rất dũng cảm nói: “Đâu có, chị đây luyện rượu lâu năm như vậy chính là để dùng vào lúc này .’

Từ Y Khả nói: ” Vậy tớ phải làm gì?”

Văn kỳ nói: ” Cậu phụ trách đón hoa cô dâu, để xem cậu có thể viết tên cậudưới sổ hộ khẩu của Trần Mặc Dương hay không, sau này chị cô cũng sẽđược hưởng phúc, hưởng thụ hương vị của cuộc sống cao quý ở Giang Nhạcnày.”

Từ Y Khả khó chịu nói: ” Sao lại lôi anh ta vào.”

” Haiz , bạn trai của cậu, ngay cả nhắc đến cũng không được hả!”

Từ Y Khả mở miệng, muốn nói cô cùng người đàn ông kia đã hết rồi , nhưnghôm này là ngày vui của Đinh Tĩnh, cô không thể vì chuyện của mình màphá hỏng chuyện vui.

Lúc hôn lễ bắt đầu, Văn Kỳ là người chặn rượu chủ yếu, nhưng Từ Y Khả uốngcũng không ít, Đinh Tĩnh lo lắng nói: ” Y Khả, cậu không biết uống, uống ít một chút.’

Mắt Từ Y Khả hơi đỏ, nói: “Đinh Tĩnh, tớ không nỡ, không nỡ, sao cậu đã kết hôn rồi…”

Cô nửa tỉnh nửa say kéo tay áo chú rễ: “Anh nhất định phải đối xử thật tốt với Đinh Tĩnh, bọn tôi, Đinh Tĩnh của bọn tôi, không những xinh đẹp,hiền lành, có rất giỏi…”

Chú rễ tính tình hiền lành, thấy cô kéo áo, vẫn cười, nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ đối với Đinh Tĩnh thật tốt.”

Văn Kỳ thấy thế, lôi cô đi, nói: “Mất mặt chết đi được, người ta còn tưởng cậu đối với chú rễ có tình ý, uỷ thác đâu đâu…”

Từ Y Khả rơi nước mắt: “Cậu không buồn à…”

Văn Kỳ trợn trắng mắt, đưa cho cô một ly trà, nói: “Uống đi, uống đi, cậu còn muốn giật hoa cô dâu không…”

Cô bước đi nặng nề: “Giật cái gì mà giật, đàn ông đều bạc tình, chả ai đáng để gửi gắm cả đời cả…”

Văn Kỳ tìm chỗ cho cô ngồi xuống, nói: “Nào nào , ngồi đây!”

Văn Kỳ để cô ngồi đó, cô lại qua chỗ Đinh Tĩnh xem còn có chuyện gì nữa không .

Đầu Từ Y Khả choáng váng, cô ngồi vậy, biết bản thân lúc này có chút thất thố , nhưng không thể kiểm soát được.

Có người ngồi xuống bên cạnh, là Mã Tuấn, anh ta là một trong những phụ rễ hôm nay.

Cô nhìn lên, rồi lại nhìn xuống.

Trong mắt Mã Tuấn có vài phần lo âu, nói: ‘Rất khó chịu sao…”lại đưa khăn cho cô lau mồ hôi.

Từ Y Khả không sức lực vẫy vẫy tay: ” Không cần phải lo cho tôi, anh đi giúp mọi người đi…”

Cô không nhớ anh ta nói cái gì, cô chỉ thấy ồn ào chết đi được, bên taivẫn là giọng nói của anh ta. Sau cuối anh ta cũng đi, Đinh Tĩnh đến .

Cô đứng lên cụng ly với Đinh Tĩnh, nói: ” Đinh Tĩnh,cậu nhất định phải hạnh phúc.”

Đinh Tĩnh nói: ” Uhm, cậu cũng vậy nhé, hôm nay là sinh nhật cậu, cũng chưa chúc mừng cậu.”

Cô cảm động ôm Đinh Tĩnh: ” Cậu… cậu còn nhớ ư…”nước mắt đều dính lên cả áo cưới của Đinh Tĩnh.

Không biết ai đã kéo cô ra , lúc tiệc cưới kết thúc, đầu cô vẫn choáng vángmơ hồ . Mã Tuấn nói muốn đưa cô về. Đinh Tĩnh cũng quen biết Mã Tuấn,nói: ” Phiền anh đưa cô ấy về nhà an toàn.”

Từ Y Khả đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, cô muốn từ chối , nhưng không có sức nói chuyện.

Sau lại Mã Tuấn hình như có chuyện gì đó, lúc rời đi vẫn nhìn cô.

Cô không để ý, chờ anh ta vừa đi, chạy ra cửa khách sạn, một chiếc taxi liền đến trước mặt cô, cô mở cửa lên xe.

Lái xe nói: “cô gái, cô uống say ư”

Cô lắc đầu.

Lái xe lại hỏi cô đi đâu.

Cô ựa một cái, không có sức lực phun ra hai chữ: ” Thiên Tinh!”

Phía trước lái xe lắc đầu, con gái bây giờ thật là, uống say khướt như vật còn muốn đi quán rượu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.