Yêu Chàng Rồi Nha

Chương 1



“Ha…… Ha…… Hô! Suyễn chết ta, đến nơi đây…… hẳn là…… là có thể chứ!”

Một cô gái trẻ tuổi mặc lễ phục tân nương chật vật tránh trong cái
thùng rác lớn ở một ngõ nhỏ tối đen, trên trán mồ hôi rơi xuống làm xót
mắt, nhưng nàng chính là híp mắt lại, gắt gao nhìn động tĩnh bên ngoài,
không dám có hơi chút phân tâm.

“5 phút, đều không có tiếng
bước chân, hẳn là bỏ xa bọn họ rồi?” Tháo xuống ren trơn trượt vướng bận trên tay, cô gái quăng vào thùng rác, rồi mới thật cẩn thận từ trong
thùng rác, lén lút bả đầu tìm hiểu.

“Bọn họ đi rồi sao?” Yên
lặng tỉ mỉ miêu tả qua mắt to, cô gái cẩn thận nhìn ngoài ngõ mỗi một
cái bóng dáng chớp lên qua, không dám có gì sơ thất, lỗ tai cũng chuyên
chú nghe tiếng vang gì khả nghi.

Một hồi lâu sau –

“Có thể đi, đều 10 phút, bọn họ hẳn là buông tha cho.” Cô gái kéo làn váy
cưới đứng lên, một trản đèn đường đầu ngõ nhỏ mờ nhạt loáng thoáng chiếu ra một đôi không có mang hài, vết thương luy luy bạch ngọc, xem ra nàng vừa rồi là chạy như thế nào cùng với chạy đoạn đường rất xa.

Rón ra rón rén đi đến đầu ngõ hẻm, cô gái dựa tường, bả đầu chậm rãi hướng bên ngoài tìm hiểu.

“Không nửa bóng người, thật tốt quá!” Khóe môi gợi lên một chút mỉm cười vui sướng, nàng nhỏ giọng may mắn.

Đi trở về thùng rác lớn, nàng cởi lễ phục tân nương vướng chân vướng
tay trên người ra quăng vào thùng rác, ở trong lễ phục tân nương, nàng
còn có mặc một bộ quần áo.

Ngẩng đầu nhìn ánh sao của bầu trời đêm ảm đạm, cô gái thấp giọng nói: “Lúc này không đi, còn đợi khi nào?”

Nàng hít sâu một hơi, đi đến đầu ngõ nhỏ lại nhìn một hồi lâu sau,
liền lớn mật đem chân ra bên ngoài một bước, nhưng vào lúc này.

“Mau! Các ngươi đến đầu kia tìm, nhớ rõ đem từng cái địa phương đều
phải cẩn thận điều tra, lão bản phân phó, nhất định phải đem người bắt
đến, nếu không không thể trở về, cho nên các ngươi nhất định phải đem
người tìm ra!”

Lộn xộn tiếng bước chân, đi theo mệnh lệnh phân biệt hướng địa phương khác nhau tán đi.

Cô gái nhanh chóng thu hồi chân, thầm kêu một tiếng không xong, “Thảm ! Bọn họ làm sao có thể đuổi tới nơi này?”

Nàng vụng trộm liếc mắt ra phía bên ngoài dò xét một cái, “Cái lão tặc kia thế nhưng phái nhiều người như vậy tới bắt ta, xem ra lần này hắn
thật sự bị buộc nóng nảy!”

Nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền gần đến, nàng vội vàng trốn đằng sau thùng rác lớn.

“Cái này nên làm cái gì bây giờ? Lão tặc phân phó tìm không thấy người lại không thể trở về, bọn họ người nhiều như thế, không cần bao lâu ta
nhất định sẽ bị bắt.” Nghe được tiếng bước chân nguyên bản hướng nàng mà đến vòng cái phương hướng khác, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khúc
tất, ôm chân sát tường mà ngồi. “Nếu muốn cái biện pháp, nhất định nghĩ
cái biện pháp!”

Nhưng là có biện pháp nào có thể cho nàng thuận lợi bỏ chạy đây?

Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nàng bình tĩnh tự hỏi.

Vì dự phòng vạn nhất, trước đó nàng đều chuẩn bị tốt, chính là nàng
không nghĩ tới lão tặc sẽ phái ra người nhiều như vậy đến bắt nàng, nếu
không có nhóm người này, muốn chạy trốn liền đơn giản hơn……

Đúng vậy! Nếu làm cho bọn họ nghĩ đến nàng không ở nơi này, bọn họ sẽ
đến địa phương khác tìm, như vậy kế hoạch của nàng là có thể tiếp tục,
nhưng là phải làm như thế nào đây?

Cô gái tự hỏi, đồng thời khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn lễ phục tân nương trong thùng rác, một cái ý tưởng hiện lên ở trong đầu.

“Ta nhớ rõ gần chỗ này…… làm như vậy hẳn là có thể chứ?”

Nàng nhìn động tĩnh bên ngoài ngõ nhỏ, lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn
kém 5 phút liền đêm khuya, 5 phút này chỉ có thể xin ông trời phù hộ
đừng làm cho bọn họ tìm được ta.” Nói xong, nàng khinh thủ khinh cước
xuất ra lễ phục tân nương, không dám làm ra một chút tiếng vang gì.

khinh thủ khinh cước: nhẹ tay nhẹ chân, ở đây là nhẹ nhàng.

Nàng ôm lễ phục cẩn thận tránh ở sau thùng rác, hai mắt thẳng nhìn đồng hồ, tâm treo thật cao.

Còn có 4 phút, a! Tiếng bước chân lại xuất hiện.

Còn có 3 phút, tiếng bước chân càng lúc càng gần! Cô gái lau mồ hôi lạnh trên trán.

Còn có 2 phút, thượng đế a, xin người phù hộ ta, trăm ngàn đừng để bọn họ tìm được ta. Cô gái ở trong lòng cầu nguyện.

Còn có 1 phút, nàng một bên cố gắng kéo thân lui đến sau thùng rác,
một bên nhắm mắt chuyên chú lắng nghe tiếng bước chân chính hướng một
ngõ nhỏ khác đi đến.

Mau một chút! Mau một chút a, cô gái giao nắm tay càng nắm càng nhanh, rồi mới –

Một trận tiếng xe động cơ ở trong đêm đen vang lên, nàng mạnh mở mắt ra, đến đây!

“Nhanh chút! Chúng ta mau đưa rác trong ngõ nhỏ này thu dọn, thu xong
liền đi, nghe nói nơi này thường thường có chuyện ma quái, vừa mới tôi
giống như thoáng nhìn mấy cái bóng đen đang chớp lên, làm tôi sợ muốn
chết!” Người tới nói tiếng Anh dày đặc giọng Mexico, trong đêm khuya im
lặng có vẻ đột ngột dị thường.

“Thật vậy chăng? Cậu ở nơi nào
thấy ?” Một giọng nói tiếng Anh không chuẩn khác vang lên, là có đặc làn điệu của người nước Nga.

“Ai nha! Hiện tại thảo luận cái này cái gì? Chúng ta mau đưa rác thu dọn xong, lát lại nói với cậu.”

Hai bóng người thẳng tắp hướng trong ngõ nhỏ đi, cuối cùng bóng người biến mất ở đèn đường, ánh trăng đều chiếu không tới góc.

“Hôm nay cũng không tệ lắm, không có thi thể trẻ con.” Nhanh nhẹn lấy
rác trong thùng, người có làn điệu nước Nga nói mang chút may mắn.

“Ân, thi thể hư thối mùi thật khiến cho người ta không thể chịu đựng
được, hơn nữa vừa nghĩ đến trên xe có cổ thi thể, khiến cho lòng người
thẳng sợ hãi.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người vừa nói vừa
tha túi rác nặng hướng ngoài ngõ đi đến, không phát hiện có mạt bóng
người lén lút theo ở phía sau bọn họ.

“Chúng ta đi nhanh chút thôi! Tôi giống như lại thấy được……” Thanh âm nồng hậu Mexico lại run run vang lên.

“A! Kia nhanh chút! Mẹ nó! Công việc này thật đúng là không phải người làm.”

Thanh âm người nước Nga mắng cùng tiếng đóng cửa xe, một bóng đen nhỏ
xinh vọt tới sau xe rác, nhờ vào thân xe che lấp, động tác nhanh chóng
đem lễ phục tân nương móc ở trên then cửa sau cửa xe, rồi mới lại nhanh
chóng trở lại trong ngõ nhỏ.

Như vậy hẳn là có thể đi! Lễ phục
màu trắng thực rõ ràng, sau khi xe đi qua, bọn họ hẳn là sẽ nhìn thấy
được, đến lúc đó…… Cô gái nhìn xe rác rời đi, ở trong lòng thầm nghĩ.

Một lát sau, giọng nam trầm thấp vang lên –

“Nhìn thấy không? Mắc tại trên xe là lễ phục tân nương, tiểu thư nhất định tránh ở trên đó, chúng ta mau đuổi theo!”

Tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, nhưng lần này là ngược hướng với chỗ ngõ nhỏ của cô gái chạy đi.

Thật tốt quá! Kế hoạch thành công!

Nhìn bóng người đám kia rời đi, cô gái khóe miệng mang mỉm cười.

“Kế tiếp sẽ nghĩ biện pháp đến sân bay, chỉ cần rời đi nước Mỹ, lão
tặc sẽ bắt không được ta.” Nhìn đám người kia biến mất bên trái sườn
trong ngõ nhỏ, nàng chạy đi hướng bên phải chạy như điên.

Ha ha a, nàng cũng sắp tự do, lão tặc nhất định không thể tưởng được con vịt tới tay thế nhưng còn thoát được đi.

Chuyển thân, nàng hướng đường cái lớn chạy tới.

5 phút sau, cô gái dưới đèn đường xoay người thở mạnh, tóc dài theo gió bay lên.

“ Đáp cái xe tiện lợi, nếu không sẽ…… không kịp thời gian máy bay cất
cánh.” Nàng dựa vào ánh đèn nhìn xem trạm xe bên cạnh, “Liền đi cái xe
trên mạng đả nói đi, an toàn lại tin cậy, hơn nữa nhất định sẽ tới sân
bay Đạt Phúc.”

Cô gái vội vàng đứng dậy, đi đến ven đường vẫy tay, rất khiến cho lái xe chú ý.

Xe ở bên người nàng dừng lại, lái xe quay cửa kính xe xuống, nhìn nàng nói: “Tiểu muội muội, đã trễ thế này như thế nào một mình đứng ở chỗ
này? Có phải cùng cha mẹ cô rời đi hay không?”

Tiểu cô nương?
Nàng cười cười, không có trả lời câu hỏi của lái xe, mà là lấy tiếng Anh lưu loát nói ra thỉnh cầu của chính mình: “Tiên sinh, có thể cho tôi
đáp cái xe tiện lợi không?”

“Tiểu muội muội, tôi phải đến sân
bay nha.” Lái xe chỉa chỉa chữ trên bảng hướng dẫn phía trước đường, hắn tưởng nàng hẳn là không phải muốn đi sân bay, hơn nữa đã trễ thế này,
muốn đưa nàng cũng là đưa nàng đến cục cảnh sát đi.

“Tôi muốn
đến sân bay a!” Cô gái hiểu được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì. “Lái xe tiên sinh, anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã muốn hơn hai mươi tuổi.”
Nàng xuất ra hộ chiếu chỉ lên ngày sinh cho lái xe xem, “Tôi muốn đến
sân bay đáp máy bay về Đài Loan, nhưng xe của tôi không khéo lại đậu ở
trên đường, vừa mới bị công ty sửa xe mang đi duy tu, cho nên tôi nghĩ
xin anh đưa ta đến sân bay, làm ơn.”

Nhìn ngày sinh trên hộ
chiếu, lại nhìn khuôn mặt cô gái, lái xe nhếch miệng cười, rồi mới mở ra một bên cửa xe ý bảo nàng ngồi vào, đợi nàng ngồi vào đằng sau của
mình, hắn giỡn nói: “Nữ nhân Phương Đông đều tuổi trẻ giống cô sao?”

Cô gái khẽ cười, “Kia cũng không nhất định.” Nàng biết chính mình hé
ra mặt oa nhi thường làm cho người ta đem tuổi của nàng đoán ít đi năm
tuổi.

“Ha ha a, cô thật sự là khôi hài.” Lái xe vừa nói vừa đem xe chạy đến trên đường cao tốc. “Cô là người Đài Loan a?”

“Hẳn xem là như vậy, tôi sinh ra ở nước Mỹ, nhưng phụ mẫu tôi đều là người Đài Loan.”

“Vậy cô biết nói tiếng Trung không?” Lái xe tò mò hỏi.

“Đương nhiên, tôi nói cho anh nghe.” Cô gái đầu tiên là mắt nhìn kính
chiếu hậu xem có truy binh hay không, rồi mới nói: “Tôi gọi là Hứa Anh
Phác, năm nay hai mươi mốt tuổi, học khoa y nhảy lớp nên sang năm có thể thuận lợi tốt nghiệp, nhưng ba tháng trước lão tặc nhân vì kinh thương
thất bại, phái người bắt con gái riêng là tôi đây trở về giả mạo thiên
kim chính quy gả cho đối thủ một mất một còn, tính dùng chính sách đám
hỏi vãn hồi công ty hắn, còn dùng tiền chữa bệnh của mẫu thân tôi uy
hiếp tôi thuận theo, vốn tôi là đáp ứng rồi, nhưng không lâu tôi biết……
biết được tin tức mẫu thân tôi ở bệnh viện đã bệnh chết, cho nên tôi mới nghĩ biện pháp theo lễ đường trốn tới…… tôi muốn đến Đài Loan, bởi vì
nước Mỹ đã muốn không có lý do để tôi tiếp tục ở lại.” Nói xong, ánh mắt của nàng ám ám, chợt khóe miệng của nàng lại giơ lên một chút mỉm cười, chính là cười lại mang chua sót.

“Thì ra tiếng Trung dễ nghe như thế a!” Chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước, lái xe cười gật đầu nói.

Tuy rằng hắn nghe không hiểu nội dung nàng nói, nhưng ngữ điệu đầy
nhịp điệu rất có hương vị, hơn nữa nói còn nghe được ra tình cảm.

Bất quá, không biết có phải lỗi của hắn hay không, mấy câu cuối cùng
kia của nàng nghe qua như thế nào có cỗ hương vị bi thương?

“Là mẫu thân tôi dạy tôi.”

“Vậy cô cũng có thể dạy tôi vài câu không? Như là bạn khỏe không, cám
ơn, thực xin lỗi linh tinh…… A, đúng rồi, đúng rồi, mặt khác cũng thuận
tiện nói cho tôi biết tên tôi phát âm như thế nào đi, tên của tôi gọi là Snail • Smith.” Học vài câu tiếng Trung, lần khác khi gia tộc tụ hội
liền có thể hướng thân bằng bạn tốt hiến vật quý.

“Được, tôi
đây trước tiên là nói về phát âm tiếng Trung tên anh, anh hãy nghe cho
kỹ, Snail là nói như vậy……” Cô gái một bên chú ý động tĩnh hậu phương,
một bên hảo tâm dạy lái xe nói tiếng Trung.

5 phút sau –

“Tôi đã biết, cám ơn cô a, cô gái nhỏ.” Tuy rằng nàng đã muốn hai mươi tuổi, nhưng khuôn mặt của nàng thoạt nhìn nho nhỏ, hơn nữa thanh âm của nàng cũng tinh tế nộn nộn, nghe qua giống như tiểu bảo lệ mười hai tuổi nhà bọn họ đang nói chuyện, đáng yêu cực kỳ!

“Đừng khách khí,
lái xe tiên sinh, anh……” Cô gái nói còn chưa nói xong, khóe mắt dư quang thoáng nhìn trên kính chiếu hậu, cảnh tượng làm nàng trợn to mắt, “Cẩn
thận! Đằng sau có lượng lớn xe tải…… A a a!”

Nói thì chậm, khi
đó thì nhanh, nàng không kịp đem lời nói cho hết, liền cảm thấy sau đầu
có một cỗ lực va đập thật lớn hướng xe bọn họ va chạm, trong tiếng
phanh, nàng nghe được lái xe quát to, xe mạnh chuyển biến, thanh âm lốp
xe ma sát mặt đất, thanh âm lan can đứt đoạn, rồi nàng cảm thấy mới thân thể rơi xuống.

Lực va đập mãnh liệt làm cho nàng thống khổ
nhắm mắt lại, nàng biết chính mình đúng là vẫn còn trốn không thoát quốc gia nhốt nàng hai mươi năm này, nàng sắp sửa táng thân nơi này……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.