Ngoại truyện 1:
Quay trở lại với gia trang họ Đỗ. Thực ra Đỗ Quyên không hề được chuyển đi bất cứ bệnh viện nào cả, để đảm bảo sự sự an toàn và tiện cho việc chăm sóc Đỗ bố quyết định để con gái về nhà rồi mời bác sĩ riêng tới chăm sóc. Hằng ngày công việc của họ là trông nom Đỗ Quyên và thay băng cho cô. Hôm nay cũng vậy, họ vừa mới thay băng cho cô xong. Kể từ khi Đỗ Quyên về nhà, cô luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, thi thoảng còn mê sảng la hét lung tung.
Cánh cửa vừa đóng lại, Quyên dần dần mở mắt. Cô đã tỉnh lại. Mùi sát trùng làm cô nhăn mày khó chịu. Cô từ từ ngồi dậy, vết thương ở bụng lại nhói đau, đầu thì nặng chịch. Cô ôm lấy bụng nhìn ra xung quanh. Đây là đâu? Căn phòng có lối bày trí hiện đại toát lên vẻ xa hoa hiếm có khẳng định con mắt bày chí của chủ nhân.
Cô ra khỏi giường đi khắp phòng. Ồ, đây là phòng cô mà. Sao cô lại ở đây? Cô nhớ lại. Khi ấy, cô đâm phải Vũ rồi chạy ra khỏi căn nhà hoang được một đoạn thì gặp phải Tam Đại Bang Chủ Hắc Long Bang – Bình và Hoàng Văn. Bình là người mà cô thuê để ám sát Dương nên cô rất rõ. Còn Hoàng Văn, hắn ở đó làm gì cô cũng chẳng rõ.
Sau một hồi tranh luận, cuối cùng cô cũng biết được Bình là đàn em của Hoàng Văn. Chính hắn ta mới là Đại Bang Chủ Hắc Long Bang. Hắn ta đã trách cô khi dám động tới con nhỏ Dương đáng ghét ấy. Cô không phục, lời qua tiếng lại, hắn ta bỏ đi, tên Bình kia đã đâm cô một nhát rồi đẩy cô xuống sông. Khi trẫm mình trong dòng nước lạnh buốt đêm đó, cô nghĩ mình đã chết, nhưng xem ra cô đã được ai đó cứu sống. Nếu ông Trời chưa để cô chết, cô sẽ sống, sống để trả hết mọi ân oán mà người ta đã ban tặng cho cô.
Khi Quyên còn đang miên man suy nghĩ về chuyện đã xảy ra thì bên ngoài cửa có tiếng xoáy chốt. Có lẽ ai đó định vào phòng. Nhưng khi cánh cửa sắp được mở ra thì cô nghe thấy tiếng nói chuyện.
– Cậu nói sao? Đào Châu muốn gặp tôi?
Thì ra là bố cô. Đỗ bố định vào phòng thăm con gái thì nhận được cuộc gọi từ thám tử tư. Sau một hồi nói chuyện, ông đã hiểu được vấn đề. Đào Châu – em gái Đỗ cố phu nhân, Đào Ngọc Quyên và cũng là mẹ Đỗ Quyên, người mà mười bảy năm về trước đã ẵm đứa con gái chưa nhìn thấy mặt mẹ của ông đi – hiện đang trong tình trạng nguy kịch. Bà ta bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối nên hối hận, muốn nói cho ông biết về tung tích của con gái ông. Đỗ bố nghe tới đây thì mừng rỡ hỏi địa chỉ rồi cùng Đỗ phu nhân lên đường.
Quyên đứng trong phòng, cô đã nghe chọn vẹn câu chuyện. Chẳng lẽ cô còn có em gái, mà còn là con của mụ hồ ly tinh kia với bố cô. Và hơn hết sao lại liên quan đến dì Châu và mẹ cô? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đúng là từ nhỏ tới lớn, cô luôn muốn có một người em gái để bầu bạn, cô sẽ đồng ý chia cho em đồ chơi mà cô yêu thích nhất, cho em mặc chiếc váy mà cô thích nhất … Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có con gái theo cách này. Sự thật có lẽ chỉ sáng tỏ khi cô đi theo bố mà thôi. Nghĩ sao làm vậy, cô liển lẻn ra ngoài mà chẳng để ý đến sức khoẻ của mình.
Ra được ngoài cổng, nhận thấy xe của bố cô đã đi được một đoạn khá xa, cô liền bắt taxi rồi trèo lên. Cô ra lệnh cho người tài xế đuổi theo chiếc xe của bố cô rồi mệt mỏi tựa vào thành ghế. Thấy cô mặc áo bệnh nhân, sắc diện không được tốt, bác tài vừa lái xe vừa chú ý đến cô. Dù sao người ta cũng là bệnh nhân, nhỡ chẳng may lại xảy ra chuyện gì trên xe của anh thì chắc anh chết mất. Anh mới nhận việc ngày hôm nay thôi mà, nhà anh còn có những năm miệng ăn nữa. Cầu Trời mọi việc an lành. Nhận thấy thái độ của bác tài có phần không bình thường, cô khó chịu đáp:
– Tôi không phải bệnh nhân chốn viện. Hay anh sợ tôi không có tiền?
Bác tài thấy cô đã biết những hành động của mình thì lúng túng. Tay lái bất giác cũng nghẹo một cái. Thấy thế cô hét lớn:
– Coi chừng!
Bác tài ngay lập tức chỉnh lại xe rồi nói:
– Không phải đâu cô. Nhìn người cô là tôi biết tiểu thư con nhà giàu rồi. Tôi thấy cô sắc diện không tốt nên sợ cô có mệnh hệ nào thôi.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Quyên nghe người ngoài nói những lời này, lòng bỗng chốc ấm hẳn. Cô dịu giọng nói:
– Cảm ơn anh. Nếu anh làm tốt việc lần này, nhất định tôi sẽ nói với bố gọi cho công ty của anh để khen thưởng.
Bác tài thấy thế liền cảm ơn rối rít rồi chăm chú lái xe. Quyên cũng vì thế mà yên tâm dựa vào thành ghế nghỉ ngơi một chút. Dù gì cô cũng là bệnh nhân mới hồi phục, hoạt động cũng vì thế mà trở nên bất tiện hẳn. Ngày trước cô có chạy nhảy cả ngày cũng chẳng thấy mệt, ấy vậy mà giờ mới có vài bước đã đi chẳng nổi. Haizz. Cô thở dài nhắm mắt.
Khoảng ba mươi phút sau, xe dừng lại một ngôi nhà gỗ ở ngoại đô Hà Nội. Căn nhà không lớn lắm, chỉ có một tầng, kiến trúc đậm chất Hàn Quốc. Ngoài trời trăng treo lơ lửng trên ngọn cây, mông lung, mơ hồ, như nước, như sương, bất định. Cũng giống như cõi lòng cô vậy, mơ hồ chẳng có lời giải đáp. Thấy Đỗ bố và Đỗ mẹ đã ra khỏi xe và vào nhà, cô cũng xuống xe và dặn bác tài đợi cô quay lại. Cô đi theo bố mẹ tới một phòng lớn. Tới đó, họ vừa vào nhà, cô đã đứng áp sát bên ngoài nghe:
– Anh rể, cuối cùng anh đã tới.
Là dì Châu. Đúng là dì rồi, nhưng sao giọng dì yếu quá. Quyên nghĩ ngợi một lát rồi tiếp tục nghe ngóng.
Trong phòng, Chủ tịch Đỗ nhìn bộ dạng của em vợ mà cũng thấy xót xa. Một cô gái xinh đẹp, thuỳ mị là thế, lại trở nên đáng thương tới dường này. Cô ta bị chính chứng ung thư ấy làm cho mất khả năng làm mẹ. Còn gì đau khổ hơn khi người phụ nữ mất đi thiên chức ấy. Phải chăng đó chính là quả báo? Vậy sao ông không thấy hả hê gì cả. Cũng có lúc ông cầu cho người bắt con gái ông phải chịu quả báo. Một đứa con còn đỏ hỏn, thậm chí chưa nhìn thấy mặt mẹ, vậy mà họ cũng nỡ bắt đi. Quả không đáng làm người, quả báo này đúng lắm. Nhưng sao ông nhìn bà ta tội nghiệp lại thấy thương thương.
Phải chăng đó là quy luật của quả báo? Khi một người đối xử không tốt hay hại ta, ta thường trông chờ vào quả báo rơi xuống đầu họ để lòng cảm thấy hả hê. Nhưng thực tế quả báo sẽ chẳng đến sớm như ta tưởng. Nó chỉ đến khi lòng thù hận đã trôi xa, khi đối với ta họ chẳng còn là nỗi bận tâm, khi mọi tha thứ được cho đi nhẹ bẫng. Và giây phút họ nhận quả báo, ta không những không hả hê mà còn cảm thấy thương xót?
Hơn nữa, bà ta chịu liên lạc với ông, chịu cho ông biết tung tích con gái mình. Hẳn là cũng ân hận lắm rồi. Nghĩ vậy ông ân cần tiến lại gần giường bệnh hỏi:
– Em vợ, nói xem, con gái anh ở đâu?
– Chuyện nói ra quả là dài. Được, trước khi chết em sẽ nói rõ sự thật cho anh và Lê Hân biết, hy vọng mọi người tha thứ cho em và chị em. Nhớ năm đó ….
Đào Châu thở dài một tiếng rồi kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe. Thì ra Lê Hân – mẹ Đỗ Minh Châu năm đó chính là bạn thân nhất của bà. Chủ tịch Đỗ tự lập trên thương trường, giành giật mãi, cuối cùng cũng tạo được uy tín cho ADB. Năm đó, Lê Hân chính là thư kí của Chủ tịch Đỗ. Đỗ cố phu nhân Đào Ngọc Quyên do đang mang thai nên chẳng có thể giúp được gì cho chồng. Bà bầu thì hay tự ti về bản thân, nghĩ mình bầu xí xấu xí, hơn nữa, cạnh chồng lại có một cô thư kí xinh đẹp nên lòng bỗng chốc bất an. Bà nghĩ ra một kế sách là cài em gái Đào Châu vào công ty làm nội gián.
Đàn bà quả nhạy cảm. Dự đoán của Đào Ngọc Quyên đã thành sự thực. Chủ tịch Đỗ bên Lê Hân là một đôi trai tài gái sắc, được mọi đồng nghiệp ngưỡng mộ. Ban đầu hai người còn trong sáng, Đỗ bố xác định là người đã có gia đình, chẳng muốn lăng nhăng bên ngoài, Lê Hân không muốn làm kẻ thứ ba nên mối quan hệ chỉ đơn thuần là chủ tớ. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Đỗ bố dần dà có cảm tình với cô thư ký xinh đẹp.
Trong một cơn say rượu, ông đã cưỡng đoạt người con gái ấy. Do đã mến mộ từ lâu, bà cũng đồng ý trở thành tình nhân của ông. Chủ tịch Đỗ cảm thấy có lỗi với vợ nên vẫn hết mực chăm sóc. Đào Châu cũng nghi ngờ một dạo. Nhưng do tin tưởng bạn mình nên đã bỏ qua lời đàm tiếu mà tiếp tục làm việc, bỏ qua cảnh báo của chị gái.
Đào Ngọc Quyên ban đầu cũng tin tưởng em gái mà đối xử tốt với chồng. Bà trách mình quá đa nghi. Năm tháng sau, bà hạ sinh một cô công chúa xinh đẹp kiêu sa. Chủ tịch Đỗ còn bỏ cuộc họp quan trọng để đến đón con gái chào đời. Ngày hôm đó, bà đã vui đến mức khóc nức nở.
Nếu mối quan hệ ấy cứ diễn tiến như thế thì chẳng còn gì để nói. Nhưng Đào Ngọc Quyên là một người hay ghen cực kỳ. Bên cạnh Chủ tịch Đỗ, ngoài em gái còn thuê rất nhiều tai mắt và thám tử tư. Giấy không bọc được lửa, sự việc Đỗ bố có tình nhân bên ngoài cuối cùng đã tới tai bà ta. Hơn nữa ả tình nhân kia còn đang mang bầu.
Ghen tuông mù quáng cộng thêm nghĩ mình sinh con gái, nếu ả mà sinh được con trai thì bà sẽ chẳng giữ được gia đình nên Đào Ngọc Quyên rắp tâm lập kế hoạch hãm hại bằng được hai mẹ con họ Lê.
Sau khi tìm hiểu và sắp xếp, cuối cùng bà ta quyết định hành động tại siêu thị. Theo kế hoạch, bà ta đã gặp Lê Hân tại quầy bán đồ cho trẻ sơ sinh khi Đỗ bố đưa Lê Hân đi mua đồ, bà cũng sắp tới ngày sinh rồi. Bà đã hẹn Lê Hân ra cửa hàng café trên tầng năm để nói chuyện. Cuối cùng cuộc nói chuyện đã kết thúc bằng một cuộc cãi vã. Kết quả là Đào Ngọc Quyên đã không kiềm chế được mình mà đẩy Lê Hân xuống cầu thang. Lê Hân đau quá đã ngất đi, máu chảy dài xuống chân.
Thấy vậy, tưởng bà đã chết, Ngọc Quyên liền chạy chốn. Nhưng cùng lúc đó, Đỗ bố phát hiện ra và đã đưa Lê Hân tới bệnh viện. Nhờ các bác sĩ phẫu thuật, Dương đã được sinh ra an toàn và được Lê Hân lấy tên “Đỗ Minh Châu” – có nghĩa là viên ngọc sáng.
Đào Ngọc Quyên cứ tưởng đã diệt trừ được hậu hoạ, ai ngờ lại làm cho gia đình thêm rối tung rối mù. Quẫn chí, bà cũng em gái lên kế hoạch hãm hại mẹ con họ Lê lần nữa. Đào Ngọc Quyên đề nghị em gái bắt cóc con Lê Hân từ phòng trẻ. Do không đề phòng, kế hoạch của họ trót lọt. Châu Châu được giao nhiệm vụ trừ khử Minh Châu để diệt cỏ tận gốc. Nhưng bà không nỡ, dù sao cũng là con của bạn thân. Bà đang đưa cô vào cô nhi viện và báo tin thành công với Đào Ngọc Quyên. Đào Ngọc Quyên nhận được tin, mãn nguyện tự sát bỏ lại Đỗ Quyên còn bế ngửa. Chủ tịch Đỗ thương xót, lấy tên của bà đặt tên cho con gái.
Về phần Châu Châu, sau khi để tang chị gái, lương tâm cắn rứt nên đã tìm tới cô nhi viện nhận lại Minh Châu. Nhưng không may, trên đường trở về bà bị sốt rét. Khi đi qua nhà họ Nguyễn trước kia, kiệt sức bà ngất đi. Nhà họ Nguyễn là người có tình. Buổi sáng khi bà Nguyễn đi chợ đã phát hiện ra bà nên đã cưu mang. Nhận thấy mình không thể không chồng mà nuôi đứa bé này, hơn nữa họ Nguyễn rất tốt bụng nên bà đã bỏ Minh Châu ở lại. Vậy là cô đã được nuôi lớn ở đây, Bố cô chọn cho cô cái tên DƯƠNG – ánh sáng.
Kể xong mọi chuyện, bà bao biện cho mình và chị gái:
– Anh rể, em biết chị em đã có lỗi với hai người rất nhiều. Nhưng chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chị em. Nếu năm đó anh không có gì với Lê Hân, chị em đã không làm vậy. Anh biết chị em mà, yêu anh mù quáng. Mười bảy năm trôi qua, hai bên đều có tổn thất. Lê Hân bỏ qua thù oán mà chăm sóc Quyên rất tốt, xem như mọi thứ đã xoá sạch rồi. Anh đừng trách chị em nữa.
Quyên đứng ngoài nghe xong câu chuyện bỗng chốc bừng tỉnh. Ấy vậy mà bao năm qua cô chưa từng gọi Lê Hân bằng mẹ, lại còn hỗn láo với cha, hãm hại chính em gái của mình. Cô sai rồi, thực sự sai rồi. Vết thương ở ổ bụng lại bắt đầu rỉ máu. Đỗ Quyên đau quá co mình lại. Có lẽ khi nãy bác tài nghẹo tay lái đã làm vết thương ở ổ bụng cô rách ra. Mắt cô dần nặng trĩu, Quyên đã ngất. Bên trong nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài. Chủ tịch Đỗ phát hiện ra con gái kinh ngạc hét lên:
– Quyên, sao con lại ở đây.
Đỗ phu nhân Lê Hân chạy ra sau thấy vậy hoảng hốt nói:
– Quyên, con đang ở nhà cơ mà. Con sao thế? Mau tỉnh lại đi.
– Mau đưa tiểu thư tới bệnh viện.
Tên thám tử đứng bên cạnh thấy vậy liền khuyên. Vậy là Quyên được đưa vào bệnh viện trong vòng tay của bố mẹ. Trong căn nhà gỗ, Đào Châu trút hơi thở cuối cùng.