…
Khoảng cách giữa anh và cô giống như hai đường thẳng song song, dần dần xa
nhau và không có giao điểm.
Hôm sau đến công ty, Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam không có gì bất thường, một người tiếp tục ăn món mà
mình thích nhất, một người chạy đi chạy lại trong công ty, vui vẻ và hoạt bát giống như mọi ngày.
Nhưng Lâm Mặc vẫn cảm thấy có điều khác lạ, cô phát hiện ra Tô Á Nam trang điểm
mắt đậm hơn thường ngày, mặc dù màu rất gần với màu da nhưng cô vẫn có thể nhận
thấy. Cô biết, nếu không phải biểu diễn hay hát trên sân khâu thì Tô Á Nam sẽ
không trang điểm đậm như vậy, cách giải thích duy nhất là cô ấy đang che giấu
điều gì đó.
Có vẻ như là đã thất bại rồi.
Lâm Mặc thở dài, nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô quay người đi nghe
điện thoại.
Liễu Vân Dật thấy Giang Hạo Vũ vừa ăn bữa sáng vừa xem lịch công việc, không
nén được tò mò lại gần hỏi – “Không phải là
đã phát từ hôm qua rồi sao, vì sao bây giờ mới xem? Sắp đến giờ xuất phát rồi”.
Năm giờ sáng họ đã đến tập trung ở công ty, đúng sáu giờ xuất phát, bắt đầu
hoạt động quảng cáo đĩa nhạc ở Thượng Hải.
“Hôm qua chưa xem.” Giang Hạo Vũ không ngẩng đầu lên tiếp tục xem. Đêm qua, anh
ngồi bên cửa sổ, nhìn ngắm đèn đường phía dưới lầu lần lượt bật sáng rồi lại
lần lượt tắt đi, trời sáng lúc nào anh cũng không biết, đến khi Lâm Mặc gọi điện gọi anh dậy anh mới sực nhận ra
thời gian.
Anh không nói ra được thành lời cảm xúc của anh khi nghe thấy giọng của Lâm
Mặc, dường như anh đang lạc vào một lớp sương mù. Cả đêm qua, anh chỉ nghĩ đến
hai người phụ nữ, Chung Nhã Tuệ và Lâm Mặc. Nếu tính thời gian của hai người
phụ nữ này trong suy nghĩ của anh thì có thể nói
rằng, một nửa đêm thuộc về Chung Nhã Tuệ, những hình ảnh về quãng thời gian họ
hẹn hò lần lượt hiện lên như một bộ phim, nửa đêm còn lại hoàn toàn thuộc về
Lâm Mặc, anh phân tích từng cảm xúc của mình đôì với cô rồi cố gắng phủ nhận,
rốt cuộc anh vẫn hoang mang giữa một lớp sương mù.
Đúng lúc đó Lâm Mặc gọi điện thoại tới.
Cô vẫn giữ thái độ lãnh đạm, không đợi anh phản ứng cô đã cất tiếng trước.
Giọng nói của cô giống như một làn gió thổi vào đầu anh một làn sương mỏng mát
lành.
Có lúc anh hơi ích kỷ nghĩ, vì sao anh phải kiềm chế những cảm xúc của mình với
cô ấy? Nếu có cơ hội ở bên nhau không phải anh có thể coi
như đó là bù đắp những luyến tiếc với Chung Nhã Tuệ sao?
Mặc dù anh biết Chung Nhã Tuệ và Lâm Mặc là hai người có tính cách hoàn toàn
khác nhau nhưng vì ngoại hình giống nhau đến kỳ lạ nên anh bắt đầu có hoang
tưởng có lẽ họ chỉ là một người, một người với hai tính cách cuốn hút anh khiến
anh không sao thoát ra được.
Liễu Vân Dật vừa đoán vừa hỏi Tô Á Nam, lúc đó cũng đến sớm để đi cùng họ với
giọng ám muội: “Hôm qua hai người đi ăn có làm điều gì không thể nói cho người
khác không thế?”.
“Không có, ăn xong là về thôi.”
“Nói dối, không có gì vì sao bây giờ Giang Hạo Vũ mới xem lịch trình?”
“Anh đi mà hỏi anh ấy xem anh ấy
có làm gì với ai không, tôi về nhà ngủ luôn một giấc rất thoải mái.” Tim Tô A
Nam đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
Theo như hiểu biết của cô về Giang Hạo Vũ, chắc chắn anh ấy đã nhớ Chung Nhã
Tuệ suốt đêm, cũng giống như cô nhớ anh. Có lẽ, cô không thể
chờ đợi đến ngày Giang Hạo Vũ muốn hẹn hò với cô được nữa.
“Sắp đến giờ rồi, xe đang đợi ở dưới tầng, chúng ta đi thôi.” Lâm Mặc nghe điện thoại rồi giục mọi người, tiện tay cầm một chiếc áo khoác đưa cho Tô Á Nam: “Hôm nay
bên ngoài lạnh, cậu cầm theo áo đi nhé”.
Một câu nói rất bình thường, một hành động không có gì đặc biệt nhưng khiến cho
Tô Á Nam vô cùng cảm động, cô ôm lấy Lâm Mặc, suýt chút nữa thì bật khóc.
Liễu Vân Dật và Bách Vũ Trạch cười sư tỉ của họ hóa ra cũng có lúc tình cảm như
vậy, họ trêu đùa khiến tâm trạng Tô Á Nam bình tĩnh trở lại.
Do công việc quảng cáo rất vất vả, sau khi xuống máy bay không nghỉ ngơi nên
buổi chiều, Giang Hạo Vũ cảm thấy rất khó chịu, đầu anh đau kinh khủng.
Một bên đầu của anh đau đến mức khiến anh có cảm giác như mình sắp chết.
Mọi người tiếp tục chuẩn bị đến nơi khác làm việc. Lúc sắp xuống xe, Giang Hạo
Vũ dựa người vào ghế không sao đứng dậy được nữa, anh muốn cố gắng tham gia nốt
lần này nhưng đầu đau tới mức khiến anh gần như mất cả lý trí.
Trương Như biết anh không thể tiếp tục được nữa, đành đi cùng hai người còn lại
của Secret, để Lâm Mặc ở lại chăm sóc Giang Hạo Vũ, nếu khỏe hơn sẽ
tiếp tục đi cùng họ.
Lâm Mặc dìu anh nằm lên hàng ghế phía cuối xe,
lấy hai viên thuốcaspirin giảm đau
đầu cho anh uống rồi chạy đến cửa hàng gần đó mua túi chườm đá đặt lên trán và
cổ anh, tay nhẹ nhàng xoa lên hai
huyệt thái dương.
Cảm giác lạnh kích thích lên thần kinh của Giang Hạo Vũ giúp anh cảm thấy minh
mẫn trở lại. Anh mở mắt, thấy Lâm Mặc đang bận rộn quỳ xuống bên chăm sóc anh
với vẻ lo lắng.
“Làm phiền cô rồi.” Anh khó khăn nói, mỗi tiếng thốt lên anh đều cảm thấy đầu
mình đau nhức.
Lâm Mặc hơi ngạc nhiên rồi quay về vẻ điềm nhiên vẫn có.
“Lần đầu tiên? Hay là rất nhiều lần rồi?” Cô giả vờ hờ hững hỏi, trong lòng rất
mong nhận được câu trả lời. Cô biết trước đây anh không mắc bệnh này.
Giang Hạo Vũ chau mày, anh cảm thấy nhắm mắt lại sẽ dễ chịu hơn. Anh lấy tay
giữ túi chườm trên trán rồi trả lời: “Rất lâu rồi, từ hồi học đại học”.
Lúc đầu, mỗi lần nghĩ tới Chung Nhã Tuệ và những lời nói của cô khiến anh đau
lòng, chứng đau nửa đầu của anh bắt đầu phát tác, đau đến mức anh ôm đầu nằm
lăn lộn trên giường, về sau quen dần, anh có thể khống chế bản thân nằm yên
trên giường đợi cơn đau giảm dần rồi biến mất. Có một thời gian dài không phát
bệnh, anh tự hỏi không biết vì đã lầu rồi anh không nhớ đến Chung Nhã Tuệ hay
vết thương cô gây ra cho anh đã dần dần lành miệng, không ảnh hưởng đến anh
nữa?
Anh mở mắt nhìn, bỗng nhiên thấy Lâm Mặc ở bên mình đã thay đổi, tóc dài tha
thướt, cô mặc một bộ váy liền thân màu trắng, vui vẻ cười đùa giống hệt Chung
Nhã Tuệ.
Không, nhất định đó là ảo giác. Anh vội vàng nhắm mắt lại.
Lâm Mặc không nhận ra vẻ kỳ lạ của anh, trong đầu cô vẫn lớn vởn hai chữ “đại
học”.
Đúng là cô đã làm anh bị tổn thương quá sâu sắc, anh đã chịu nỗi đau khổ đó
suốt mười năm. Cô phải làm gì? Cô đã nợ anh, mãi mãi không bao giờ
trả được món nợ đó.
Trái tim cô đau đớn không sao thở được, cô biết bệnh của mình sắp phát tác. Tìm
cớ để xuống xe, lấy thuốc trong túi ra uống, cô nhìn vào lọ thuốc và yên lặng.
Rốt cuộc hai người đã làm gì sai? Nếu ông trời muốn trừng phạt, trừng phạt một
mình cô là đủ rồi. Tất cả đều là lỗi của cô, nếu có cơ hội để bù đắp cho anh,
cô sẽ bù đắp bằng tất cả những gì mình có, kể cả
sinh mạng của cô.
Cô nhìn đồng hồ rồi cầm điện thoại gọi cho Tô Á Nam. Tô Á Nam vừa xong việc
đang trên đường về công ty.
Lâm Mặc hít một hơi thật sâu hỏi cô: “Hôm qua, cậu và Giang Hạo Vũ… thế nào rồi?”.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một lát rồi vang lên giọng nói buồn bã của Tô Á
Nam: “Còn thế nào nữa? Anh ấy nói không muốn yêu”.
“Có cần mình giúp đỡ không?” Nhìn về chiếc ô tô cách đó không xa, cô hạ quyết
tâm.
Nếu muốn anh ấy có được vui vẻ và hạnh phúc, có lẽ Tô Á Nam, người bạn thân bao
năm nay của cô là lựa chọn tốt nhất.
Đợi đến bao giờ họ có tình cảm với nhau, cô có thể yên tâm rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống bận rộn
khác.
Quảng cáo album mới
chỉ là bước đơn giản, nhưng người nghệ sỹ phải vất vả và bận rộn suốt cả năm,
thậm chí có thể nói, càng bận rộn càng thể hiện vị trí và sự nổi tiếng của mình
trong làng giải trí.
Tháng Mười, bộ phim về ba người được mở máy. Đồng thời, bộ phim do Giang Hạo Vũ
và Tô Á Nam đóng vai chính bắt đầu được quảng cáo mạnh mẽ.
Lâm Mặc ra hiệu cho Tô Á Nam phải biết nắm lấy thời cơ, trong thời gian quảng
cáo phim mới nên để lộ ra nhiều tin tốt lành, bởi với những bộ phim tình cảm
như thế này, những tiết lộ nho nhỏ về hai diễn viên chính có thể làm hài lòng
trí tò mò của đại chúng.
Mặc dù đây là sách lược quảng cáo vẫn thường dùng nhưng ai có thể khẳng định
người ta không thể phim giả tình thật? Chỉ cần có sự bắt đầu, một người có tính
cách cố chấp như Giang Hạo Vũ cũng có thể nảy sinh tình cảm.
Đừng thấy Tô Á Nam trên sân khâu là một con người cá tính mà không tin cô là
một cô gái rất truyền thống, mong ước lớn nhất của cô là tìm cho mình một chân
mệnh thiên tử rồi giành toàn quyền cho người ấy quyết định, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ hạnh phúc mà thôi.
Tô Á Nam bắt đầu đối xử rất tốt với Giang Hạo Vũ, không chỉ trong đời sống mà
còn cả trên sân khấu.
Giang Hạo Vũ không giỏi đối đáp trước các cơ quan thông tin đại chúng, khi gặp
các câu hỏi khó trả lời cô luôn giúp anh đối đáp, dù người ta có đồn thổi gì cô
cũng không để ý. Thể hiện ra bên ngoài, cô giữ vai trò là một bậc tiền bối tốt
bụng luôn giúp đỡ Giang Hạo Vũ. Trong đời sống riêng tư, cô luôn ủng hộ các sở
thích của anh, giả vờ cũng thích những điều đó và tranh thủ không ít cơ hội
được ở cạnh anh.
Tất cả các cơ quan truyền thông bắt đầu đồn thổi về tình cảm giữa hai người,
mặc dù Tô Á Nam ngay lập tức lên tiếng giải thích rõ ràng nhưng mỗi khi nhắc
đến Giang Hạo Vũ, thái độ của cô vẫn rất ngọt ngào và vui vẻ.
Trong giả có thật, trong thật có giả, làng giải trí bắt đầu không phân biệt rõ
đâu là thật đâu là giả. Cho dù người trong cuộc có giải thích hay không, nội
dung giải thích là gì, tin tức vẫn được lan truyền theo cách của nó không ai có
thể can thiệp được.
Cũng may, tin đồn về hai người không có những ảnh hưởng tiêu cực, ngược lại còn
có tác dụng rất lớn giúp Secret ngày
càng nổi tiếng hơn. Mọi người đều ủng hộ mối quan hệ của hai người, thậm chí
còn thật lòng chúc phúc cho hai người trở thành một cặp đôi hạnh phúc trong
làng giải trí.
Đối với những lời đồn thổi này, trong lòng Giang Hạo Vũ
hiểu rất rõ bởi khi anh bắt đầu vào nghề đã có người nhắc nhở anh. Mặc dù không
muốn nhưng anh đã chọn lựa nên phải chấp nhận.
Anh biết Tô Á Nam là một cô gái thông minh, sau khi bộc lộ tình cảm của mình,
cô ấy không bao giờ nhắc đến chuyện ấy nữa. Cô đối xử tốt với anh theo cách
khiến cho anh không cảm thấy bị làm phiền và cũng không phải suy nghĩ nhiều,
yên lặng ở bên anh như một người bạn tốt, giúp đỡ anh không tính toán, không có
hy vọng nhận lại được gì từ anh.
Nếu nói Tô Á Nam có tình cảm không rõ ràng với anh, thậm chí lợi dụng công việc
để tranh thủ tình cảm của anh thì anh sẽ không còn gì phải suy nghĩ. Ngược lại,
cô thật lòng với anh, điều này trong làng giải trí nhất định có bia miệng, nếu
anh không đối xử tốt với cô mọi người sẽ nghĩ anh là người ích kỷ.
Cô là một người tốt bụng, không tính toán thiệt hơn, thực sự là một người bạn
rất tốt.
Lâm Mặc luôn đi cùng hai người bọn họ, mỗi lần nhắc đến tin đồn thổi này, cô
luôn thấy có một người yên lặng bỏ đi, còn cô luôn trả lời với các cơ quan
truyền thông một cách không rõ ràng, có lúc giả vờ như vô tình nhắc đến hai
người hoặc đến Tô Á Nam để tạo nên một làn sóng tò mò trong công chúng. Tuy
nhiên, khi ở bên Giang Hạo Vũ, cô chọn cách im lặng, cô không thể nhắc đến Tô Á
Nam với anh, cô không thể trêu đùa anh như những người khác trong nhóm Secret. Thậm
chí có lúc cô không dám đối mặt với anh, đối mặt với cảnh anh đứng cạnh Tô Á
Nam.
Đây là quyết định của cô nên cô phải kiên trì đến cùng.
“Gần đây mệt quá ạ? Sắc mặt chị không tốt.”
Lâm Mặc đang ghi lịch trình mới cho Secret, đột nhiên nghe thấy có một giọng trầm trầm hỏi, cô
ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hóa ra là Bách Vũ Trạch, cậu thấy cửa phòng làm việc của Lâm Mặc không đóng nên
đem đến cho cô một tách trà hoa quế đặt lên bàn. Tiếp xúc nhiều với nhau nên
cậu ấy biết thói quen và sở thích đó của cô.
Lâm Mặc đang mệt mỏi, khi ngửi thấy mùi nước hoa tỏa ra trên người cậu, tâm
trạng cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Cô đặt bút xuống, đứng dậy hoạt động cho
giãn gân cốt rồi mới cười với Bách Vũ Trạch: “Mọi người bắt đầu nổi tiếng rồi”.
Thấy Lâm Mặc nói vậy, Bách Vũ Trạch rất vui. Không biết vì sao, bây giờ cậu
không còn coi trọng danh lợi nữa, trong làng giải trí có rất nhiều điều khiến người ta mê hoặc nhưng Lâm Mặc đã dạy cậu làm thế nào
để hoàn thành mơ ước của mình với
một tâm trạng bình thản.
Điều cậu quan tâm bây giờ là câu nói của Lâm Mặc, cô nói họ nổi tiếng rồi, đối với cậu đó là một lời khẳng định, cho dù có gặp nhiều
khó khăn hơn cậu cũng không còn cảm giác gì nữa.
“Hiện có tối nào không có việc, nhóm phim tạm thời cũng không có vai
diễn của em, hay là… cùng nhau đi ăn?” Cậu cẩn thận cất tiếng mời cô, mắt
không bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào của Lâm Mặc. Cô ấy có đồng ý không? Đột nhiên
đến mời cô như vậy có đường đột quá không?
Cậu đã quan sát Lâm Mặc trong một thòi gian dài, dường như cô không bao giờ đi
ăn cùng mọi người, đừng nói đến việc đi ăn với riêng một người, ngoại trừ Tô Á
Nam. Bây giờ Tô Á Nam thường xuyên ở bên Giang Hạo Vũ nên lâu rồi họ không tụ
họp.
“Lẽ nào được nghỉ ngơi cậu không về nhà với bố mẹ?”
“Bố và mẹ em đi gặp bạn rồi, em về cũng chỉ có một mình.” Cậu nói dối cô, bố mẹ cậu ít
khi ra khỏi nhà, nói gì đến chuyện đi gặp bạn bè.
Nghĩ lại lúc sáng trước khi ra khỏi cửa, mẹ cậu gọi cậu lại nói vài lời nên cậu
yên tâm với câu nói dối của mình.
Mẹ cậu đang cầm bình nước tưới hoa ngoài vườn, thấy cậu ra ngoài nên hỏi cậu có
cần đưa đến công ty không? Cậu không muốn mẹ cậu vất vả nên quyết định đi xe bus.
Mẹ cậu hỏi: “Sao không thấy trợ lý của các con là cô Lâm Mặc đến đón con nữa?”.
“Chân của con đã gần khỏi hẳn rồi, con tự đi được. Bọn con có ba người, lẽ là
chị ấy lại đi đón từng người được!” Câu nói của cậu có vẻ hơi buồn. Cậu thấy
hơi nhớ những ngày đó.
Mẹ cậu nhìn cậu rồi nở một nụ cười. Cậu bị mẹ cười đến mức sởn da gà, cảnh giác
hỏi: “Sao mẹ cười con như thế?”.
“Con trai, mẹ tuyệt đốì không phải là một bậc phụ huynh cổ hủ, chuyện tình cảm
rất khó nói lý do vì sao, chỉ có thử mới biết.
Vì thế con hãy làm theo trái tim con mách bảo, nếu thất bại thì ôm mẹ khóc một
trận là xong.”
Cậu ngạc nhiên đến mức toát mồ hôi. Vì sao mẹ
câu lại nói những lời như vậy?
Lúc đó chuông điện thoại của cậu vang lên, Lâm Mặc gọi đến báo cho cậu lịch
trình hôm nay. Trên điện thoại hiện lên bức ảnh của Lâm Mặc đang nghiêng người
chăm chú làm việc.
Mẹ cậu nhìn điện thoại của cậu, cười có vẻ bí mật rồi không nói gì nữa quay
người bước vào nhà.
Nhưng cậu biết mẹ đã phát hiện ra bí mật của cậu, bí mật mà cậu luôn cất giữ
trong lòng bấy lâu nay.
Sau một ngày suy nghĩ, cậu quyết định nghe lời mẹ, bước đi theo tiếng gọi của
trái tim mình. Vì thế cậu lấy hết dũng cảm mời Lâm Mặc đi ăn.
Có lẽ cô sẽ từ chối, cô là một người luôn giữ những nguyên tắc của mình và chưa
phá lệ vì bất kỳ ai nhưng cậu vẫn hy vọng mình sẽ có một vị trí đặc biệt trong
lòng cô.
Lâm mặc dựa người vào bàn làm việc, thấy ánh mắt lấp lánh hy vọng của cậu, trái
tim cô đột nhiên mềm lại, cô quay người thu dọn đồ đạc. Cô cầm túi chuẩn bị đi,
thấy Bách Vũ Trạch vẫn đứng yên lặng không phản ứng gì.
“Không phải là đi ăn cơm sao?” Cô hỏi.
“Chị… Chị đồng ý rồi?” Bách Vũ Trạch rõ ràng là
không dám tin vào tai mình.
Nhìn thấy cậu ngạc nhiên không biết phải làm gì, Lâm Mặc cảm thấy rất buồn
cười. Cô kéo tay cậu bước ra khỏi văn phòng, trêu cậu: “Tôi không được nổi
tiếng để làm kiêu như các cậu”.
Chọn một nhà hàng có phòng riêng là ý kiến của Lâm Mặc. Hiện tạiSecret càng ngày càng nổi tiếng nên paparazzi đi
theo họ cũng dần dần nhiều lên. Mặc dù đi xe của Lâm Mặc nhưng họ vẫn cần đề
phòng bị chụp ảnh trộm. Lâm Mặc không muốn trở thành nhân vật nữ chính trên bìa
các tạp chí lá cải.
“Ở đây giữ riêng tư rất tốt, lần sau giới thiệu Hạo Vũ và Á Nam đến đây hẹn
hò.” Bách Vũ Trạch rất hồn nhiên lấy hai người đó ra để trêu đùa thì thấy sắc mặt Lâm Mặc nghiêm lại, chau
mày.
“Sao thế? Chị sợ hai người họ gặp phiền phức sao?” Cậu biết, mặc dù công ty
không có lệnh cấm mọi người không được yêu nhưng tốt nhất là nên tránh chuyện
tình cảm như thế này. Mặc dù Giang Hạo Vũ và Tô Á Nam được các fan rất ủng
hộ nhưng việc này có liên quan đến việc hai người đó luôn không thừa nhận sự
tồn tại mốquan hệ yêu đương giữa họ. Khi tình yêu được công khai, tình hình lúc
đó không ai có thể biết rõ được.
Lâm Mặc lấy lại bình tĩnh, gắp thức ăn vào bát mình. “Họ sẽ không gặp phiền
phức gì, Á Nam có thể giải quyết tốt chuyện này”.
‘Thế chị…”
“Dạo này chân cậu khỏi hẳn chưa? Lúc đóng phim có vẫn đề gì không?” Lâm Mặc
không muốn nói đến vấn đề mà cô không muốn đối mặt
nên ngắt lời cậu để chuyển chủ đề.
Bách Vũ Trạch thấy cô quan tâm đến mình, trong lòng rất vui nên nhanh chóng
quên luôn chủ đề vừa rồi.
Họ nói chuyện rất vui vẻ, bình luận về các món ăn, Bách vũ Trạch kể chuyện cười, cười đến đau cả bụng, Lâm Mặc mặc dù
không quá khoa trương như cậu nhưng nụ cười cũng không tắt trên miệng cô. Không
khí giữa hai người rất vui vẻ.
Sau khi ăn, Lâm Mặc vào nhà vệ sinh rửa tay thì gặp Chương Vận ở đó.
Không mặc bộ quần áo cổ hủ lúc làm việc, hôm
nay Chương Vận trang điểm rất quyến rũ. Cô nhìn thấy Lâm Mặc nhưng không tỏ vẻ
ngạc nhiên, ngược lại còn nhìn cô cười với vẻ mờ ám.
“Gần đây ít đến chỗ chị chơi, không phải là vì cậu bạn trai nhỏ đó chứ?” Chương
Vận cũng đi ăn ở nhà hàng đó và đã sớm nhận ra hai người. Cô thấy Lâm Mặc bỗng
nhiên có thể cười thoải mái trước mặt Bách Vũ Trạch nên có cảm giác hơi yên
lòng. Đối với bệnh của Lâm Mặc, đây là một bước đột phá tốt bởi
đôi khi tình yêu là liều thuốc tốt có thể chữa tất cả mọi bệnh tật.
“Đừng đoán linh tinh nữa, em chỉ coi cậu ấy là người nhà thôi.”
“Người nhà?”
“Cậu ấy và anh trai em dùng cùng một loại nước hoa đã ngừng sản xuất, trên
người cậu ấy có mùi hương của anh trai em.” Không hiểu vì sao cô lại nhắc đến
anh mình một cách tự nhiên như thế có lẽ nguyên nhân là vì Bách Vũ Trạch. Mùi
hương trên người cậu ấy đem đến cho cô một cảm giác bình yên giống như anh trai
cô mãi mãi bảo vệ cô, đó là một cảm giác vô cùng ấm áp.
“Em có một người anh trai thật sao?” Chương Vận rất kinh ngạc bởi trong hồ sơ Lâm Mặc đưa cho cô không nhắc đến anh trai. Cô luôn
nghĩ Lâm Mặc là trẻ mồ côi.
“Vâng, em có một người anh trai nhưng anh ấy không còn nữa.” Trong lòng cô cảm
thấy đau đớn nhưng dường như đã quen với cảm giác khổ sở này, cảm xúc trên mặt
cô không hề thay đổi.
“Chị rất xin lỗi.” Chương Vận có thể thấy anh trai chiếm một vị trí rất lớn
trong lòng Lâm Mặc, nếu không cô sẽ không chỉ vì một mùi hương mà coi người
khác như người nhà của mình.
Lẽ nào cô ấy bị bệnh là do anh trai đã qua đời?
Cô rất muốn hỏi nhưng không thể thốt lên thành lời. Những bí mật Lâm Mặc cất
giấu trong lòng đến hôm nay mới tiết lộ ra một chút xíu nhờ có Bách Vũ Trạch,
người mà cô ấy coi là người thân. Cho dù cô có hỏi cũng không có được đáp án,
tốt nhât cứ để từ từ.
Chương Vận trêu cô nhẹ nhàng: “Quyết định sau này chúng ta sẽ coi đây là địa
điểm chữa trị, chị thấy môi trường ở đây khá thích hợp để chữa bệnh cho em”.
Lâm Mặc ngạc nhiên, đột nhiên phát hiện ra mình nhắc đến chuyện này trước mặt
Chương Vận. Cô ngẩng đầu cười nói: “Được, nhưng điều kiện là những lần đó chị
phải mời em đến đây ăn cơm”.
“Có vấn đề gì đâu, dù sao tiền chữa bệnh em trả cho chị cũng đủ để em ăn ở đây
cả nửa năm rồi.” Đúng thật, phòng tư vấn của cô không phải là nhà nghỉ và phòng
khám, Lâm Mặc tốn nhiều tiền như thế chỉ để đến đấy ngủ và lấy thuốc, nghĩ đến
đó, Chương Vận cảm thấy mình vô cùng thất bại trong nghề bác sỹ tâm lý.
Lâm Mặc là một bệnh nhân có ý chí vô cùng kiên cường, cô là một trường hợp kỳ
lạ trong những bệnh nhân mắc căn bệnh tâm lý này.
“Vì tình bạn chị muốn nhắc nhở em một câu không thu phí. Cậu bé đó có vẻ không
chỉ đơn giản coi em như người thân, không nên làm tổn thương đến cậu ấy nhé!”
Hai người bước ra khỏi phòng vệ sinh, chào tạm biệt rồi trở về với bạn của
mình.
Bách Vũ Trạch đang ngồi đợi cô, trông thấy cô, cậu nở một nụ cười rạng rỡ. Trong lòng hơi buồn, cô tự hỏi
những lời Chương Vận nói có đúng không? Bách Vũ Trạch đối với cô… Cô buồn bã ôm đầu, trong lòng nghĩ, đúng là
đáng chết, vì sao cô lại phạm sai lầm như vậy? Có phải vì nỗi nhớ anh trai của
cô quá sâu sắc không? Nếu không cô đã không
để mình rơi vào cảm giác huyễn hoặc như thế. Nếu Bách Vũ Trạch thật sự có tình
cảm với cô, cô sẽ cảm thấy rất khổ sở.
Ngồi xuống chỗ của mình, cô không còn tâm trạng để tiếp tục nói chuyện nên mượn
cớ công ty gọi điện đến bảo cô về, vội vàng chia tay Bách Vũ Trạch.
Sau này cô cần lưu tâm đến chuyện này nhiều hơn.