Thôi chết! Bị người ta nhìn thấy rồi!
Mễ Bối ngẩng đầu nhìn. Cậu sinh viên dong dỏng cao đang đứng ngay bên trái cô. Ánh mặt trời chiếu sau lưng anh ta, Mễ Bối không trông rõ mặt. Cô nheo mắt, nhưng cũng chỉ thấy một bóng đen mờ mờ, đầu tóc rối bù.
Lúc này, chuông vào học đột nhiên vang lên.
Bóng đen khẽ chuyển động, gương mặt không còn bị ngược sáng toát lên
một sức quyến rũ lạ kỳ, hai hàng lông mày rậm nhướng lên chứng tỏ chủ
nhân của chúng là người rất ngang ngược,đôi mắt đẹp đang từ trên cao
nhìn xuống, dường như không hề quan tâm tới Mễ Bối đang ngồi dưới đất,
cặp môi mỏng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo, rõ ràng là đang tỏ ý mỉa mai, chế giễu Mễ Bối.
Anh ta nhìn chăm chăm vào đầu gối trắng muốt đang chảy máu của Mễ Bối, ánh mắt tà ác như mắt quỷ hút máu:
– Chảy máu rồi!
Sau đó anh ta lại lạnh ngạt ngước mắt lên, hờ hững buông thêm một câu:
– Chảy máu rồi!
Dường như hai câu vừa rồi là của hai con người hoàn toàn khác nhau
vậy. Mễ Bối ngẩn người ra nhìn người con trai lạ, không biết phải làm
sao.
Anh chàng kia nói xong, ưỡn ngực đi thẳng không buồn quay đầu lại.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, nghịch ngợm nhảy múa trong sân
trường tràn ngập mùi hương thơm mát của mùa hạ.Mễ Bối ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo đầu gối xuống chân. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên máu
của Mễ Bối, một mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta phải rùng
mình.Chẳng trách trên Thiên đình vẫn nói con người có máu có thịt, xước
da một chút là sẽ đau, sẽ chảy máu. Mễ Bối nhìn chăm chú vào vết máu
trên chân mình, nhớ lại cuộc sống không có cảm giác trên Thiên giới,
thầm cảm thấy rằng đau đớn làm con người ta sáng suốt hơn.
Anh chàng kia đã đi xa rồi, nhưng Mễ Bối vẫn còn nghe anh ta lẩm bẩm:
– Khổ nhục kế hả? Trò này cũ lắm rồi.
Mễ Bối cố nhịn đau, gắng gượng đứng dậy rồi mới phát hiện đã vào giờ
học, cả ngôi trường rộng lớn hầu như không một bóng người, lẽ nào vừa
mới đi học ngày đầu tiên, cô đã bị muộn?
Mễ Bối quên cả vết thương ở chân, khập khiễng lê bước trên con đường
nhỏ. Hầu như chẳng còn thấy bóng học sinh mặc đồng phục đâu nữa. Mễ Bối
lo lắng đưa mắt nhìn khắp nơi, mồ hôi đầm đìa? Có lẽ, cô đã lạc đường
mất rồi.
Đột nhiên, từ phía xa, chợt xuất hiện một vật thể màu trắng đang
chuyển động, trông rất giống một học sinh mặc đồng phục của trường. Mễ
Bối liền mừng rỡ đuổi theo bóng trắng đó. ?oĐi theo anh ta, nhất định sẽ đến được khu lớp học?.
Lại gần, cô mới nhận ra bóng trắng này chính là anh chàng có ánh mắt
giống quỷ hút máu lúc nãy. Anh ta đang ung dung đi đằng trước, miệng gặm bánh mì, tay phải cầm một bịch sữa.Bộ đồng phục trắng của anh ta vừa
nhàu nát vừa dúm dó, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Mễ Bối cứ lặng lẽ theo
sau anh ta, rẽ hết đường này sang đường khác.
Anh chàng kia dường như phát hiện ra mễ Bối đi theo mình, lúc đi qua
chỗ rẽ, anh ta còn liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ hơi ngạc
nhiên, rồi lập tức chuyển thành giễu cợt, sau đó lại tiếp tục sải chân
bước về phía trước. Mễ Bối nghiến răng, nhịn đau chạy theo.
Chuông báo vào học từ 8 giờ 50, Mễ Bối nhìn đồng hồ thấy đã chỉ sang 9 giờ 20; muốn khóc mà không có nước mắt.
Tháng sáu đầu hạ, càng gần trưa, ánh mặt trời càng độc. Mễ Bối kéo lê bên chân bị thương theo anh chàng lạ mặt phía trước đi khắp sân trường, được một lúc thì mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo cô.Chân bị thương lại phải
vận động liên tục làm máu càng lúc càng chảy nhiều hơn, nhanh hơn. Đến
khi mồ hôi mang theo muối chảy vào vết thương, Mễ Bối mới cảm thấy đau
như đang có mũi dùi xuyên qua tim mình vậy.
Lại đi thêm hai mươi phút nữa, cánh cửa lớn trang hoàng rực rỡ đã
hiện ra trước mắt. Mễ Bối thầm nhủ ngôi trường này đúng là lớn thật, sớm biết vậy thì cô đã để ông Tư lái xe đưa vào tận nơi rồi.
Ra khỏi cổng, Mễ Bối mới ngẩn người đứng sững lại? Không đúng! Chỗ
này không phải là nơi vừa rồi ông Tư dừng xe sao? Lẽ nào mình đã đi một
vòng xung quanh trường rồi quay trở lại đây?
Cô đang nghĩ thì một chiếc taxi màu xanh lục chạy lướt qua trước mặt, gương mặt đáng ghét kia thò ra cửa sổ, hả hê cười chế giễu:
– Bye bye?
Khi chiếc taxi phóng vụt qua, cuốn lên một cơn gió nóng mang theo mùi xăng nồng nồng, Mễ Bối mới giật mình hiểu ra: Vừa rồi mình đã bị gã
đáng ghét kia lừa cho đi một vòng!
Cô móc điện thoại ra xem. 9 giờ 50. Mồ hôi chảy dài trên lưng Mễ Bối. Máu ở đầu gối vẫn chảy ròng ròng, lúc này Mễ Bối chỉ muốn bỏ học, cô
ngồi phịch xuống đất không động đậy.
…
Trong lớp học, cô giáo đang ra sức dùng phấn vẽ những ký tự loằng
ngoằng lên bảng, cứ như là cuối năm sẽ bình chọn giáo viên xuất sắc lấy
tiêu chuẩn là ai dùng phấn nhiều hơn vậy. Sinh viên bên dưới ủ rũ như
tàu chuối khô,gà gật ngủ.
Lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ nhỏ như tiếng mèo cào. Cô
giáo không nghe thấy, vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt giảng bài. Tiếng
gõ cửa vẫn kiên trì vang lên.
– Thưa cô, có người gõ cửa kìa!
Một sinh viên nam ngồi hàng đầu bực bội lên tiếng nhắc.
Lúc này, cô giáo mới dừng tay phấn, ra mở cửa. Đám sinh viên bên dưới cũng nhân cơ hội này nói mấy câu chuyện phiếm, thật rôm rả.
– Em là ai?
Cô giáo hỏi, mặt lạnh băng.
Cô gái trẻ ngẩng đầu, cặp mắt to long lanh nhìn cô giáo đầy sợ sệt. Cô mở miệng, nhưng không phát ra được tiếng nói.
– Nói đi, em tìm ai?
Cô giáo nói to hơn.
Ánh mắt các sinh viên trong lớp đều dồn cả vào cô gái mới này. Cô rất xinh đẹp, đám con trai đều cảm thấy ngất ngây. Nhưng trên đầu gối trắng muốt của cô lại có một vết máu đã khô, đông đặc lại ở bắp vế, màu máu
nổi bật trên nền trắng, làm mọi người không khỏi rùng mình.
– Hỏi mà không trả lời! Em bị câm à?
Chữ ?ocâm? thốt ra từ miệng cô giáo như một mũi tên độc găm thẳng vào tim cô gái, chỉ thấy cô khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, đau đớn nhíu
hai hàng lông mày lá liễu, lắc đầu rồi lại gật đầu. Cả lớp cười ồ lên.
Một sinh viên nam ngồi ở cuối lớp ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh lùng
quét qua người cô gái tội nghiệp đứng ngoài cửa lớp một lượt rồi lại gục đầu xuống, tiếp tục ngủ, dường như hoàn toàn không có gì liên quan tới
mình, dường như anh ta chưa bao giờ gặp cô gái này, dường như người đã
hại cô phải tốn công đi vòng quanh trường rồi đến muộn là một người khác vậy.
Bị cô giáo hỏi dồn, lại bị cả lớp cười nhạo, Mễ Bối không biết làm
sao, lúng túng đứng đó như gà mắc tóc. Đôi mắt sáng như pha lê long
lanh, êm đềm như nước hồ thu trong cổ tích.
– Hả? Em vẫn không thèm trả lời hả? Em nghĩ tôi bắt nạt em chắc?
Cô giáo rít lên. Vừa rồi giảng bài chẳng ai thèm chú ý, bây giờ lại
được cả lớp hưởng ứng, cô ta không khỏi có chút hả hê, đắc ý.
Trong lớp bắt đầu nổi lên tiếng nói chuyện rào rào, chợt từ phía sau vang lên một tiếng quát:
– Ầm ĩ quá! Có để cho người ta ngủ không đấy!
Lớp học lập tức yên lặng như tờ, dường như không ai dám gây sự với anh chàng vẫn còn đang ngái ngủ này vậy.
Mọi người đều nhìn về phía anh ta, không dám thở mạnh. Cô giáo lẩm
bẩm định nói gì đó, nhưng cũng không dám thốt ra thành tiếng. Chỉ thấy
anh chàng kia chậm rãi móc điện thoại ra, bấm bấm mấy cái, sau đó cau
mày, mắng xối xả vào điện thoại.
– Ông làm chủ nhiệm khoa kiểu gì thế? Hôm nay, lớp Luật Kinh tế 7 năm thứ nhất có phải có sinh viên mới chuyển vào không? Cho ông ba giây để
xuất hiện trước cửa lớp, không thì đừng trách!
Nói xong, anh ta liền dập máy, lười nhác đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Mễ Bối ngây người ngoài cửa lớp. Sống ở nhân gian đã mười chín năm,
đây là lần đầu tiên cô gặp một người ngang ngược như anh chàng này.Cô
hít sâu một hơi không khí trong lành, rồi đưa mắt nhìn cô giáo, thấy cô
ta mặt tái mét, run rẩy vì phẫn nộ, nhưng lại không dám làm gì cậu sinh
viên kia.
Quả nhiên, chưa đầy ba giây sau, một thầy giáo cao gầy đã ngoan ngoãn xuất hiện ngay cửa lớp. Ông ta chạy vào kéo cô giáo ra mắng cho một
trận, sau đó lại niềm nở giới thiệu sinh viên mới chuyển từ Đại học Tây
Thành tới, rồi thầy chỉ tay vào ghế trống ở hàng cuối, nói với Mễ Bối:
– Mễ Bối, em ngồi ở kia có được không?
Mễ Bối nhìn theo ngón tay run run của thầy, thì thấy ngay anh chàng
đang nằm gục xuống bàn ngủ khò khò kia. Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Trên quãng đường ngắn từ cửa lớp đến chỗ ngồi, tất cả sinh viên trong lớp đều đưa mắt nhìn cô, có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt thông cảm,
thương hại. Mễ Bối chậm rãi bước tới bên cạnh ông thần ngủ vừa nổi cáu
khi nãy.
Chỗ của Mễ Bối cạnh cửa sổ, nhưng cái người ngồi ngoài này hình như hoàn toàn không để ý rằng mình đang cản đường người khác.
Mễ Bối nhớ lại cảnh cả thầy lẫn trò đều rất sợ anh chàng ngang ngược
này, trong lòng cũng hơi run, không biết có nên đánh thức anh ta dậy hay không.
Nghĩ một lúc lâu, cô quyết định cố len vào. Mễ Bối cẩn thận cố hết
sức không chạm phải lưng tên ôn thần quái ác này, nhưng lúc sắp vào được bên trong rổi thì cô lại không cẩn thận để tay quệt phải góc áo của anh ta.
– Làm cái gì vậy?
Gã ngang ngược gắt gỏng, rồi nhảy dựng người lên làm Mễ Bối thót
mình, ngồi phịch xuống ghế, trợn tròn mắt lên vì sợ hãi, không dám thở
mạnh.
Anh ta lự mắt nhìn Mễ Bối:
– Là cô hả?
Ngưng lại một chút rồi anh ta lại quát lên:
– Ai bảo cô ngồi đây?
Chỉ nghe giọng nói cũng thấy anh ta đã hoà hoãn đi không ít. Nói xong anh ta lại trợn mắt lên nhìn Mễ Bối, hình như chợt nhớ ra là cô không
thể nói được, bèn quay mặt ra mắng thấy chủ nhiệm khoa đang cười xun xoe mấy câu, rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
Mễ Bối nhìn anh ta chăm chú, lặng lẽ cúi đầu trong tiếng xì xào hả hê khi thấy người khác gặp phải tai hoạ của đám sinh viên còn lại.Cô lấy
sách ra, trong lòng thấp thỏm không yên, thi thoảng lại liếc mắt nhìn
trộm gã cùng bàn xấu tính.
Mễ Bối phát hiện anh ta ngủ liền một mạch cả ba tiết học, giữa giờ
cũng không ai dám làm phiền, mọi người đều ra ngoài hoạt động cho giãn
gân, giãn cốt.