Đây là bài thơ thứ hai Trì Tiểu Hà giấu trong quần áo.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vuốt hàng chữ thêu trên vải bố, tay nghề thêu thùa của Trì Tiểu Hà cũng không tốt, thậm chí có thể nói là quá tệ, một câu thơ thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không phải người quen thuộc bài thơ này, căn bản không biết nàng đang thêu cái gì.
Vì sao nàng lại yêu thích sâu sắc hai bài thơ này vậy?
“Trì Tiểu Hà biết chữ sao?” Tạ Cát Tường dùng sức nhớ lại, “Hình như kẻ buôn người kia có nói, Trì Tiểu Hà chỉ biết đọc tên mình, thậm chí còn không biết viết tên ra.”
Triệu Thụy khẳng định lời nàng nói: “Đúng, nàng xác thật không biết chữ.”
Một người không biết chữ, thậm chí có thể nói căn bản là người không biết đọc văn thơ, vì sao trên xiêm y của mình, lần này đến lần khác lại thêu thơ từ, hơn nữa thơ từ ý cảnh phần lớn đều tương đồng.
Có lẽ, hai bài thơ này mới là chấp niệm của nàng.
Tạ Cát Tường bỏ mảnh vải kia vào ba lô tùy thân của mình, tiếp tục tìm kiếm trong xiêm y cũ.
Hạ Uyển Thu bên người nàng, tra soát lại các bộ xiêm y nàng đã kiểm tra một lần, tranh thủ sẽ không bỏ sót.
Đối với mớ xiêm y kia, Triệu Thụy căn bản không muốn đụng tới.
Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua các đồ dùng gia đình đang được bài trí trong phòng ngủ, cuối cùng rơi xuống bàn ghế mình đang ngồi.
Vừa rồi nha hoàn Tiểu Mai mới nói, mỗi ngày Trì Tiểu Hà không có việc gì để làm, chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn hồ nước trong viện, hồ nước Chúc gia cách Mặc Mai Hiên cũng không tính xa, từ cửa sổ phía Bắc lầu hai vừa vặn có thể nhìn thấy một góc hoa sen.
Hồ nước, hoa sen, thơ từ.
Ánh mắt Triệu Thụy hơi trầm xuống, theo ánh mặt trời ngoài cửa sổ nhìn phía hoa sen đang lay động đầy hồ.
Hoa sen Chúc gia thật xinh đẹp, chăm sóc cũng rất tỉ mỉ, từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy mảng mảng xanh biếc.
Nắng hè chói chang, lá sen tràn ngập hồ.
Đình viện thật sâu của Chúc gia, không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật, mà vụ án mạng này, có liên quan đến bí mật đó hay không.
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Triệu Thụy đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Về nguyên nhân cái chết của Hách phu nhân cùng Chúc đại thiếu gia, người Chúc gia có lời chắc chắn nào không?”
Tạ Cát Tường buông cái áo cũ trong tay, hơi suy tư một chút: “Chưa từng, người Chúc gia hay dùng chữ bệnh đột phát linh tinh, người hầu trong nhà cũng giữ kín miệng, không phải không biết chân tướng, mà là không dám nói ra.”
Triệu Thụy gật gật đầu, biết nhà như vậy, người hầu nhất định sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ, ngược lại cũng không để giáo úy đi ép hỏi.
Xiêm y Trì Tiểu Hà không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ có hai cái tay nải, vào đông một bộ, mùa hè hai bộ, cẩn thận tìm kiếm hai lần cũng chỉ có một manh mối.
“Đi thôi, chúng ta tra không ra cái khác đâu.”
Mảnh vải này có thể là do Chúc gia sơ sẩy, hoặc có thể là do, cao cao tại thượng ngạo mạn, làm cho bọn họ để sót chứng cứ mấu chốt.
Từ Mặc Mai Hiên ra ngoài, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy nha hoàn Tiểu Mai buồn chán chờ ở trong sân.
Tạ Cát Tường lại treo lên nụ cười ôn hòa, hỏi nàng: “Hiện tại chỉ một mình ngươi ở nơi này?”
Tiểu Mai vẫn dùng ánh mắt nhão nhão dính dính đuổi theo Triệu Thụy, miệng lại đáp: “Đúng vậy nha, nô tỳ là nô tỳ của Trì di nương, chờ tìm được Trì di nương về rồi, nô tỳ còn muốn hầu hạ nàng nữa.”
Tạ Cát Tường hỏi: “Trì di nương là người có tính tình như thế nào?”
Lúc này đây, Tiểu Mai lại thu hồi ánh mắt.
Nàng nghiêm túc nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Đại nhân, di nương chúng ta là người rất tốt, nàng đối xử với nô tỳ rất tốt, còn tốt hơn mẫu thân nô tỳ.”
Tạ Cát Tường rất là ngoài ý muốn.
Nàng cho rằng Tiểu Mai sẽ đơn giản trả lời một câu lấy lệ, không ngờ Tiểu Mai nghiêm túc như vậy.
Tiểu Mai không nhìn biểu tình của nàng, cũng mặc kệ mọi người kinh ngạc, nàng tiếp tục nói: “Nàng là người đối xử với nô tỳ tốt nhất trên đời này, nô tỳ rất thích nàng, chờ nàng trở lại nô tỳ còn muốn tiếp tục hầu hạ nàng.”
Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, thấy ánh mắt nàng dừng trên giàn nho trong viện, lúc này mới nói: “Làm phiền ngươi, đóng cửa đi.”
Cánh cửa đóng lại phía sau bọn họ, gió ngừng thổi, cảnh phai nhạt, hết thảy như dừng lại ở quang ảnh những ngày cũ, dường như chủ nhân chưa bao giờ rời đi.
Trong tay Tiểu Mai không có chìa khóa Mặc Mai Hiên, nàng cũng không thèm để ý, trực tiếp đưa mọi người đi ra ngoài.
“Đường trong phủ thực loạn, buổi tối luôn có người khóc,” Tiểu Mai nói, “Các đại nhân cũng không nên đi lung tung, đỡ phải bị dọa sợ.”
Tạ Cát Tường cười ra tiếng: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, bất quá chúng ta hẳn sẽ không đến nữa đâu.”
Tiểu Mai dừng lại, đoàn người vừa vặn đi đến trước cửa Nguyệt Môn.
Nàng quay đầu sang, dùng đôi mắt như mắt mèo nhìn Tạ Cát Tường.
“Mặc Mai Hiên là sân viện đại thiếu gia thích nhất, nói rõ phải dành riêng cho di nương, phòng ngủ phía Bắc nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy hồ hoa sen.”
Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng có ánh sáng thuần túy nhất.
Phảng phất như lưu li dưới ánh nắng ngày hè, sáng lạn hút hồn người.
Tạ Cát Tường nghiêm túc đáp lại nàng: “Cảm ơn.”
Tiểu Mai đứng trước cửa Nguyệt Môn, duỗi tay gõ gõ, cửa Nguyệt Môn theo tiếng mở ra.
“Đại nhân đi thong thả.” Tiểu Mai khom mình hành lễ.
Từ hậu viện ra ngoài, âm thanh náo nhiệt chớp mắt rót vào trong tai, lúc này người đến Chúc gia càng nhiều, cơ hồ không còn chỗ đặt chân.
Tạ Cát Tường nghe tiếng khóc, tiếng la, tiếng nói chuyện, tiếng tụng kinh đầy bên tai, hơi hơi nhíu mày.
Triệu Thụy liếc mắt nhìn người Chúc gia trong linh đường một cái, duỗi tay chắn thành một vòng phía sau Tạ Cát Tường: “Đi thôi, xem ra người Chúc gia cũng không rảnh nói chuyện cùng chúng ta.”
Chờ ngồi trên xe ngựa, Tạ Cát Tường mới lấy mảnh vải kia ra xem.
“Hai bài thơ này, đều có quan hệ đến hồ nước.”
Triệu Thụy nói: “Trì Tiểu Hà họ Trì, tên cũng có chữ Hà của hoa sen*, nếu là khuê tú tầm thường, sẽ sưu tầm riêng các bài thơ có ý cảnh hồ nước bông sen linh tinh, cũng là hợp lý, nhưng Trì Tiểu Hà căn bản không phải khuê tú.”
*Hoa sen còn được gọi là Hà Hoa
Nàng chẳng những không phải khuê tú, mà ngay cả chữ nàng cũng không biết được mấy cái, có thể sưu tầm riêng thơ từ liên quan đến tên mình, còn che che đậy đậy thêu trên xiêm y mặc bên người, liền có chút quỷ quyệt.
Tạ Cát Tường nói: “Vừa rồi Tiểu Mai có nói, Mặc Mai Hiên là sân viện đại thiếu gia thích nhất, dặn dò sắp xếp riêng cho Trì Tiểu Hà ở, câu chuyện này có thể còn một cách nói khác không?”
Triệu Thụy lấy chén trà ấm trà từ trên bàn ra, quen tay quen chân rót một chén cho Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường suy nghĩ một lát, cân nhắc rõ ràng tính hợp lý của câu chuyện cũ này, sau đó liền mở miệng: “Có lẽ, chuyện cũ sẽ là như vầy.”
“Vốn dĩ Chúc đại thiếu gia cùng Liễu phu nhân thanh mai trúc mã từ nhỏ, lại là biểu huynh muội thân thiết, sau khi thành thân, bởi vì các loại nguyên do hai người vẫn luôn không có hài tử.
Vốn dĩ hai người còn chưa để ý lắm, nhưng sau đó có khả năng đại thiếu gia lại xảy ra chuyện, thế cho nên ốm đau trên giường, vì vậy Liễu phu nhân liền sốt ruột, đặc biệt chọn một người ngoài không nơi nương tựa làm thiếp cho Chúc đại thiếu gia, lấy lý do sinh con nối dõi.”
Tạ Cát Tường rũ mắt xuống: “Thường nghe người mới cười, nào biết người xưa khóc, Chúc đại thiếu gia có lẽ chưa bao giờ gặp qua nữ tử như Trì Tiểu Hà, dẫn đến càng lún càng sâu, di tình biệt luyến*, yêu nữ tử lẻ loi hiu quạnh này.”
*di tinh biệt luyến: thay người yêu như thay áo
“Hai bài thơ kia chính là chứng cứ bọn họ đính ước, Trì Tiểu Hà không biết chữ không hiểu thơ, Chúc đại thiếu gia khẳng định hiểu, mấy cái này hẳn đều do hắn nói cho Trì Tiểu Hà nghe.
Trì Tiểu Hà mệnh khổ, nửa đời trước lang bạt kỳ hồ, đối mặt với Chúc đại thiếu gia ôn nhu săn sóc nàng như thế, Trì Tiểu Hà cũng động lòng, cho nên nàng mới tỉ mỉ thêu những câu thơ đó trên xiêm y, một mình nhớ lại những ân ái đã qua.”
Nói tới đây, ngữ khí Tạ Cát Tường đột nhiên thay đổi: “Nếu không có Liễu phu nhân, đây hẳn là một đoạn nhân duyên tốt đẹp, nhưng chàng đã có thê tử, Chúc đại thiếu gia rốt cuộc còn có thê tử kết tóc thanh mai trúc mã, tư tình của hai người cứ như vậy bị Liễu phu nhân phát hiện, nữ tử luôn luôn ôn nhu này phát hiện hai người phản bội, lập tức phát điên lên.”
“Nàng giết Chúc đại thiếu gia trước, sau đó vu oan Trì Tiểu Hà, thả nàng ta chạy vào hầm băng, muốn lẳng lặng tiêu hủy chứng cứ phạm tội.”
Tạ Cát Tường nói xong câu chuyện mình vừa cân nhắc, lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đúng lúc một chén trà hoa cúc đưa đến trước mặt, Tạ Cát Tường nhận lấy uống một hơi.
“Ta nói thế nào?” Nàng hỏi Triệu Thụy.
Tay cầm chén trà của Triệu Thụy khựng một chút, thực tự nhiên rót thêm trà cho nàng: “Uống thêm một ít, ngày mùa hè quá nóng.”
Tạ Cát Tường lại uống tiếp một chén trà, vẫn hỏi tiếp không buông tha: “Thế nào, nếu là dựa theo ta suy luận, vụ án này thành lập được chưa?”
Triệu Thụy rũ mắt nhìn nàng, mặt mày đều là ôn nhu không dễ phát hiện.
“Nha đầu ngốc,” Triệu Thụy thấp giọng nói, “Nếu Trì Tiểu Hà đã chấp nhận cuộc sống cẩm y ngọc thực, lại thật lòng yêu nhau, hạnh phúc mỹ mãn với Chúc Cẩm Trình, vậy vì sao nàng phải kiên trì không ngừng tìm kiếm Cố Đông?”
Tạ Cát Tường như bong bóng xì hơi trong nháy mắt.
“Ai nha, quên mất manh mối này,” Tạ Cát Tường buồn rầu nói, “Hơn nữa theo manh mối này, toàn bộ chuyện cũ liền sụp đổ, căn bản không thành lập.”
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt nàng ảo não, cũng biết nàng vội vã phá án, hơi suy tư nói: “Đừng vội, hiện tại chúng ta còn chưa biết Chúc đại thiếu gia chết như thế nào đâu.”
Chúc phủ không báo quan, bọn họ không thể tùy tiện tới cửa điều tra nguyên nhân cái chết.
Nghe hắn nói như vậy, Tạ Cát Tường càng phát sầu: “Ta cũng muốn biết nguyên nhân Chúc đại thiếu gia chết, rất có thể hắn chết cùng ngày với Trì Tiểu Hà, nếu có thể biết nguyên nhân hắn chết, án này sẽ rõ ràng hơn nhiều.
Đáng tiếc……!Chúc gia không cho chúng ta tra.”
Triệu Thụy hơi hơi giương khóe môi lên, ánh mắt lại nhuộm lạnh lẽo: “Chúc gia không cho tra, bổn thế tử không thể tra sao?”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía hắn, tựa hồ lần đầu phát hiện hắn là Triệu đại thế tử “ngang ngược bá đạo”.
Tuy rằng trong lòng biết như vậy không đúng, cũng không phù hợp qui trình phá án, nhưng trong nháy mắt, Tạ Cát Tường vẫn kích động.
Nàng chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mông, nhiệt huyết chớp mắt nhen nhóm lên trong lòng, làm nàng vậy mà lại phá lệ chờ mong.
“Chúng ta tra như thế nào?” Tạ Cát Tường dằn lòng không đặng hỏi.
So với án mạng thứ nhất, hiện tại nàng càng tích cực cũng càng chủ động, thật sự xem mình trở thành một thành viên Cao Đào Tư, cẩn thận tra án.
Triệu Thụy nhìn mắt hạnh nàng lập tức sáng ngời, như nhiễm mưa mùa hè, hơi nước ẩm ướt ập vào trước mặt, thấm vào ruột gan.
“Sao lại là chúng ta?” Triệu Thụy nhướng mày, “Tạ thôi quan cũng không biết võ công, vạn nhất bị người phát hiện thì làm sao đây?”
Tạ Cát Tường nghi hoặc nói: “A, chẳng lẽ không phải trực tiếp phái giáo úy xông vào? Lại còn cần ta tự mình ra trận?”
“Xông vào không phải phong cách của ta,” Triệu Thụy duỗi tay nắm nút thắt như ý trên búi tóc nàng, “Ta còn rất hàm súc, Cát Tường còn không hiểu tính ta?”
Tạ Cát Tường: “……”
Luôn cảm thấy hắn đang chọc mình, nhưng không có chứng cứ.
“Được được, đương nhiên sẽ dẫn muội theo, không dẫn muội theo làm sao tra án?”
Triệu Thụy thấy tiểu cô nương sắp sửa nổi nóng, lúc này mới tiến đến nàng bên tai, nhỏ giọng nói: “Tạ thôi quan chuẩn bị một chút, đêm nay chúng ta đến thăm linh đường Chúc gia.”
Lỗ tai Tạ Cát Tường lập tức đỏ hồng.
Nàng duỗi tay muốn đẩy Triệu Thụy ra, nhưng tay nhỏ mềm mại tay mới vừa trúng ngực Triệu Thụy, lại nhanh chóng rút trở về.
Hắn luyện ngực thành cứng như vậy từ bao giờ chứ?
Bất quá……!Xúc cảm vẫn rất tốt.
Tạ Cát Tường đỏ mặt, nhanh chóng cúi đầu: “Có chuyện, có chuyện nói đàng hoàng được rồi, đưa qua gần làm cái gì.”
Triệu Thụy cúi đầu nhìn lỗ tai nàng đỏ rực, thong thả ung dung ngồi trở lại chỗ của mình.
“Chuyện cơ mật, đương nhiên phải thận trọng a.”
Triệu Thụy thở dài: “Tạ thôi quan, muội vẫn chưa đủ chuyên nghiệp.”
Tạ Cát Tường: “……”
Sao cảm giác lại bị hắn chọc nữa vậy? Ai có thể nghĩ đến muốn phá án còn cần phải thăm linh đường ban đêm?.