Ỷ Thiên Chi Lâm Cửu

Chương 26: Cùng là khổ tình nhân



Ta cuối cùng cũng kéo
được Ân Ly ra ngoài, từ khi chân nàng không còn chi giác, nàng một mặt
luôn nói là không để ý, nhưng như thế nào cũng không chịu bước ra khỏi
phòng một bước. Nghe nói tạm thời không thể rời khỏi Nga Mi, nàng cũng
chỉ là trầm mặcim lặng, không có dấu hiệu gì cho thấy nàng phẩn nộ bất
mãn cả. Mỗi lần nàng gặp ta đều đối với ta cười nói vui vẽ, nhưng sao ta luôn cảm thấy nàng đang phi thường khổ sở.

Gió thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm mát từ hoa cỏ. Ân Ly nằm ở ghế dài, nhìn ta nói vài câu chuyên, trên mặt luôn hiên lên nụ cười sáng lạn, nhưng trong mắt lại là một mảnh tĩnh mịch.

Đột nhiên, nét tươi cười trên mặt nàng cứng
lại, mắt của nàng cuối cùng có một tia gợn sóng, gắt gao nhìn chằm chằm
phía sau của ta, trong mắt tràn đầy hận ý. Ta quay đầu lại, là Chu Chỉ
Nhược.

Chu Chỉ Nhược nhìn trực tiếp vào Ân Ly rồi ánh mắt đảo qua bốn phía, “Nơi này phong cảnh thật đẹp.” Ta gật gật đầu, ta không biết
nàng muốn làm gì. Chu Chỉ Nhược nhìn về phía Ân Ly, khóe miệng khẽ
nhếch, “Muốn giết ta à” ánh mắt dừng lại ở trên chân Ân Ly , khinh bỉ
nói, “Chỉ bằng ngươi bây giờ ??”

Ân Ly hai mắt bốc hỏa, hai tay
nắm chặc lấy thành ghế bên cạnh, ta nhìn thấy hai đầu gỗ của thành ghế
mơ hồ có vết cắt, Chu Chỉ Nhược thản nhiên cười, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên ra tay. Ta không kịp kinh hô, Chu Chỉ Nhược đã một tay thành chảo bắt được Ân Ly . Ân Ly đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức phẫn nộ xuất
chưởng, Chu Chỉ Nhược nhanh hơn thiểm điện tránh ra. Ân Ly trên mặt
chậm rãi có vẻ đau xót, trên trán đều là mồ hôi, ta bước lên phía trước, muốn đẩy Chu Chỉ Nhược ra, nhưng ta căn bản không có võ công, mới dùng
chút sức đã bị đẩy văng ra.

“A!” Ân Ly kêu thảm thiết. Ta cả
kinh, phản xạ có điều kiện không nghĩ mà tiến lên. Vọt tới một nửa, ta
dừng lại. Đau? Ân Ly biết đau rồi? đây có phải là sự thật không nhỉ. . . . . . Trong khoảng thời gian này , chân của nàng vẫn không có bất kỳ
tri giác, bất kể là chùy đánh vào hay dùng dao cắt nàng cũng không phản
ứng một chút đau đớn nào..

Thật lâu sau, Chu Chỉ Nhược mới buông
tay, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, thân mình thoáng quơ quơ, ta
vội giúp đỡ nàng một phen, “Ngươi không sao chứ?” Nàng lắc đầu, trên mặt vẫn là biểu tình lãnh mạc..

Ta lại xoay người nhìn Ân Ly, nàng
đầu đầy mồ hôi, mắt khép hờ, môi bị cắn phá, còn tại lưu trữ máu. Ta
giúp nàng bôi bôi, lo lắng hỏi, “Châu nhi, làm sao ngươi dạng?” Ân Ly
chậm rãi mở mắt ra, suy yếu nói, “Chân, đau!” Ta mừng rỡ, “Ngươi là nói
ngươi đau chân? Ngươi có thể cảm giác được đau chân rồi?”

Gặp như ta vậy hỏi, Ân Ly cũng kịp phản ứng, lập tức mừng như điên, “Ta, chân
của ta. . . . . .” Ta vội giúp nàng cận thận kiểm tra một phen, xương
cốt trên đùi nàng đã được đã thông, máu cũng lưu thông rồi, ta có chút
kích động nói cho nàng biết, “Không lâu sau, ngươi là có thể tự đi trên
đường rồi.” Ân Ly cực kỳ kinh hỷ.

Ta quay đầu, Chu Chỉ Nhược đã
muốn đi ra ngoài, ta vội đuổi theo, chân thành nói tạ, “Cám ơn ngươi.”
Chu Chỉ Nhược sững người, rồi lạnh nhạt nói, “Không cần, ta chỉ nghĩ đi
trên đường mang theo một kẻ tàn phế rất phiền phức.” Ân Ly nghe xong,
phẫn nộ trừng mắt Chu Chỉ Nhược, “Họ Chu , ngươi đừng khinh người quá
đáng.” Lời tuy là hung tợn, trong mắt hận ý so với lúc trước giảm bớt
rất nhiều.

Chu Chỉ Nhược lạnh lùng liếc Ân Ly một cái, “Muốn báo
thù? Vẫn là chờ ngươi chân tốt lên rồi nói sau.” Dứt lời, phất tay áo mà đi. Đi vài bước lại quay đầu, nhìn chúng ta nói, “Đã quên nói cho các
ngươi biết một tin tức, sáng mai xuất phát đi Thiếu Lâm tự, hảo hảo thu
thập một chút đi.” Nhìn nàng chuẩn bị đi, ta vội hỏi, “Nhưng là chân
Châu nhi .” Ta hi vọng Ân Ly có thể tránh vận động chân quá sức.

Ân Ly hung tợn trừng mắt Chu Chỉ Nhược, “Ngươi muốn đi Thiếu Lâm làm gì,
lại muốn hại ai?” Chu Chỉ Nhược cười khẽ, “ta nghĩ ngươi cũng muốn biết
ca ca Trương Vô Kỵ của ngươi đang làm gì ở đó? ở cùng một chổ với ai?”
Lời vừa nói ra, trong mắt của nàng hiện lên một tia oán hận. Ân Ly đại
chấn, mặt trắng bệch, “Ngươi. . . . . . Ngươi vừa nói cái gì?”

Chu Chỉ Nhược trên mặt đang cười, trong mắt lại lãnh giống như băng ,
“Không có nói gì, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, một ít tin tức về
người trong lòng ngươi thôi, như thế nào? Không muốn nghe a?”

Ân
Ly cắn chặc môi dưới, nửa muốn nghe nữa không muốn nghe. Chu Chỉ Nhược
cũng không làm khó xử nàng, rất nhanh lại mở miệng, “ta nghic ngươi cũng biết, Trương Vô Kỵ đang ở cùng với ai phải không? Ha ha. . . . . . Hắn
sớm đem ngươi quên, đang cùng Triệu Mẫn kia thân mật làm sao nhớ đến
ngươi chưa.” Ta cảm thấy Chu Chỉ Nhược nghiến răng nghiến lợi. Ta nghĩ, đây cũng là vết sẹo của nàng, nếu như vạch trần ra, bị đồng thời sẽ làm tổn thương Ân Ly, nhưng nàng liệu đau bao nhiêu ?

Ân Ly rốt cuộc chịu không nổi rồi, đầy mặt đều là nước mắt, kêu to, “Biến, ngươi cút!”

“Ba ” một tiếng hạ xuống, Chu Chỉ Nhược tát Ân Ly một cái, đầu Ân Ly hoa
lên.”Khóc cái gì khóc? Không tiền đồ! Ngươi khóc hắn nhìn thấy sao? Hắn
đau lòng sao? Có bản lĩnh, thì đi mà đòi lại!” Ta không biết Chu Chỉ
Nhược là mắng Ân Ly, hay là đang mắng chính nàng, hoặc là hai người kiêm có.

Nga Mi đến Tung Sơn Thiếu Lâm, đường xá cũng không gần, thậm chí có thể nói phải có chút xa.

Ta cùng Ân Ly ngồi ở trong xe ngựa, bởi vì Ân Ly không tiện di động, ta
cũng vậy chỉ phải đứng ở trong xe ngựa chiếu cố nàng. Tuy nói, kinh mạch chân nàng đã được đã thông, nhưng muốn đi tức thời thiệt không phải
chuyện dể dàng .

Phía trước đột nhiên dừng, ta ló mặt ra hỏi,
“Làm sao vậy?” Một đệ tử bên cạnh đáp, “Phía trước giống như có nguyên
binh.” Nguyên binh? Ta đang chuẩn bị nhảy xuống xe, lại bị một đệ tử
ngăn cản, “Chưởng môn nói, các ngươi ở lại trên xe đi.” Ta chỉ còn cách
phẫn nộ chui vào trong xe, nghe được bên ngoài binh binh bàng
bàng tiếng đánh nhau.

Đột nhiên, cửa xe bị xốc lên rồi, ta sửng
sốt, là Đinh Mẫn Quân, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.”Mau, đi theo ta.” Đinh
Mẫn Quân lôi kéo ta liền chạy vội , đáng thương ta nghiêng ngả lảo đảo
thiếu chút nữa té xuống đất.”Tránh ra, tránh ra”

Rốt cục dừng, ta thở dồn dập, chạy có một chút như vậy mà cũng làm ta thở không ra hơi
.”Mau, mau đến xem xem đứa nhỏ này.” Ta vừa thấy, Chu Chỉ Nhược ôm một
một đứa nhỏ cả người đầy máu, lo lắng chạy về phía ta .

Bản thân ta hút một hơi khí , ngồi xổm xuống, “Nàng, làm sao vậy?” Ta cảm thấy chân mình nhũn ra.

Đứa bé kia toàn thân vô cùng bẩn , y phục trên người đã muốn nhìn không ra
màu sắc rồi, trên bụng một bãi đen sẫm ,toàn thân một màu đen sẩm của
máu. Sắc mặt tái nhợt đã là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu .

Ta lắc đầu, đứa bé này trên người bị đâm ba kiếm, tất cả đều là vết thương trí mệnh. Một khắc này, ta nhìn thấy trên mặt Chu Chỉ Nhược có cái gì
xúc động, nàng đứng lên, “Hảo hảo an táng.” Nói xong, mặt không thay đổi bước đi.

Từ đó về sau, ta ở bên cạnh Chu Chỉ Nhược , cũng cảm thấy một loại biến hóa, một loại thực vi diệu, nói không ra biến hóa gì.

Hài tử kia, kêu nhị nha. Là con của một người đánh cá, bởi vì gặp phải nạn
hồng thủy, mà biến thành cô nhi, đi theo một đám dân chạy nạn, chạy nạn
đến vậy, bị một đôi vợ chồng lão niên thu dưỡng, vốn tưởng rằng có thể
vượt qua an ổn, ngày, lại. . . . . Chúng ta tại…này thôn nghỉ tạm hai ngày này. Chu Chỉ Nhược một người luôn luôn lãnh mạc với người ngoài , lại đối đứa bé kia rất là chiếu cố, thương tiếc. Đứa bé kia cũng là cực kỳ nhu thuận, tuổi nhỏ nhưng luôn nghĩ biện pháp làm mọi người vui vẻ. Hôm qua đứa nhỏ còn nói, nàng lớn lên muốn đi Nga Mi học võ. Hiện nay. . . . . . Ta sau đó mới biết được, đứa bé kia theo ngươi trong thôn đi
bán củi lửa, mới ra thôn không xa liền đụng phải nguyên binh, lúc chúng
ta đến đó, chỉ còn lại một hài tử đang hấp hối mà thôi.

**********************

Chúng ta ngụ tại một khách sạn, ta cùng Ân Ly các được chia một cái phòng.
Những này qua nghỉ ngơi dã ngoại, làm cho ta toàn thân ngứa ngấy. Ta
liền chậm rãi hưởng thụ cảm giác tắm rửa, tâm tình cũng sung sướng rất
nhiều.

Bước vào cửa phòng Ân Ly thì ta nghe thấy thanh âm của Chu Chỉ Nhược. Các nàng tựa hồ ở tranh chấp cái gì, ta nghĩ lui ra ngoài,
lại bị Chu Chỉ Nhược kêu lại, “Lâm sư tỷ, vào đi.”

Chu Chỉ Nhược
ngồi ở trước bàn, trong tay bưng một ly trà, bộ dạng ưu nhã phẩm trà,
còn Ân Ly thì hai mắt bốc hỏa, hung tợn trừng mắt Chu Chỉ Nhược. Hai
người này không phải đã bỏ qua hiềm khích trước kia rồi hay sao? Vẫn nói móc, đấu khí, nhưng không khí cũng rất hòa hài. Giống hôm nay như vậy,
thật đúng là. . . . . . Hiếm thấy.

“Làm sao vậy?” Ta hỏi.

Ân Ly liếc mắt trừng Chu Chỉ Nhược, cả giận nói, “các nàng lần này đi là muốn giết Tạ tiền bối.”

“Tạ tiền bối?” Ta nhất thời không có kịp phản ứng.

“Chính là Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn”

“Nga, a?” Giết Tạ Tốn? Chẳng lẽ là đại hội tàn sát Kim Mao Sư Vương?

“Họ Chu , ngươi còn muốn hại người sao?” Ân Ly gầm lên.

Chu Chỉ Nhược đem ly trà tiến đến bên miệng, nhấp một miếng, mới thản
nhiên mở miệng, “Ân Ly, ngươi chớ có ăn nói hồ đồ. Bản chưởng môn trong khoảng thời gian này đối với ngươi khách khí, ngươi thật đúng là cho
mình hơn người rồi? Ta Chu Chỉ Nhược làm việc cũng không cần ai phải cho phép cả, việc ta không giết ngươi, đã muốn là rất khách khí rồi, ngươi
đừng tự mình đi tìm chết!”

Ân Ly còn muốn phát tác, ta vội giữa
chặc nàng lại.”Chu chưởng môn, Châu nhi không hiểu chuyện, ngươi đừng
trách nàng.” Ân Ly có chút không phục, muốn nói điều gì, ta vừa trừng
mắt, nàng cắn môi dưới, quật cường im lặng, không lên tiếng nữa.

Chu Chỉ Nhược cũng không có trách cứ, thanh âm khẽ thở dài, nói, “Ân Ly, kỳ thật ta rất thưởng thức ngươi.” Ân Ly nghe nói như thế, không thể tin
ngẩng đầu, có chút cảnh giác lại có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Chu Chỉ Nhược. Ta cũng vậy ngây ngẩn cả người, Chu Chỉ Nhược luôn luôn cao
ngạo, cho tới bây giờ đều là mắt lạnh nhìn người, có thể vào nàng mắt là không nhiều, có thể làm cho nàng thưởng thức đã ít lại càng ít. Huống
chi lời nói vừa rồi, căn bản không giống tác phong của nàng, cũng khó
trách Ân Ly cảnh giác .

Chu Chỉ Nhược cười nói, “Chớ khẩn trương, ta không có gì mục đích, chẳng qua là cảm thấy ngươi cùng ta rất hợp ý
.” Ân Ly ngoài mặt biểu hiện phẫn nộ dự dội nhưng trong mắt đã có một
tia vui mừng. lời nói Chu Chỉ Nhược vừa chuyển, “Cho nên ta hi vọng
ngươi gia nhập Nga Mi.”

Cái gì? Ta sợ ngây người, lại nhìn Ân Ly cũng một bộ dạng sững sốt.

“Vì sao?” Ân Ly hỏi.

Chu Chỉ Nhược lạnh nhạt nói, “Ngươi cảm thấy lấy thân phận tình huống của
ngươi bây giờ, ngươi còn có thể đi đâu?” Gặp Ân Ly tựa hồ vừa muốn động
khí, nói tiếp, “Phụ thân ngươi như vậy? Ngươi cảm thấy hắn có thể dễ
dàng tha thứ cho công phu đọc dược mà ngươi học sao?” Ân Ly sắc mặt đều
thay đổi, Chu Chỉ Nhược như là không nhìn tới, vẫn còn tiếp tục, “còn
kim hoa bà bà kia nữa?”

“Đừng nói nữa” Ân Ly hét lớn.

Chu
Chỉ Nhược lơ đễnh, “Tiến vào Nga Mi là lựa chọn tốt nhất cho ngươi, này
ta nghĩ ngươi cũng hiểu được.” Ân Ly có một tia do dự, “Ta sẽ không giúp ngươi hại Vô Kỵ .” Chu Chỉ Nhược cười lạnh, “Một người nam nhân mà
thôi, ngươi cảm thấy ta còn không bỏ xuống được”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.