Thời điểm chúng ta đến Hào Châu là trước khi hôn lễ diễn ra một ngày. .
Minh giáo giáo chủ đại hôn, làm cho thị trấn bé nhỏ này trở nên náo nhiệt
hẳn, trên đường cái, khách điếm, khắp nơi đều có thể nhìn thấy được
người cầm trường kiếm trong tay . Điều này làm lão bản của khách sạn
,các tiểu thương cười đến vui vẻ.
Cơ hồ là các đại môn phái đều có
người đến, tình cảnh này so với lúc trước tấn công Quang Minh đỉnh còn
muốn náo nhiệt hơn .Tuy nhiên, ở nơi này có bao nhiêu là thật tâm đến
chúc mừng, có bao nhiêu là vì Đồ Long đao Ỷ Thiên kiếm mà đến, cũng
không biết được .
Vừa dàn xếp chổ ở xong,đưa chúng tôi đưa thiếp bái
phỏng tới chổ hôn lễ. Lần này xuất hành không chỉ có Võ Đang thất hiệp,
mà còn có một người đã lâu chưa từng xuất núi Trương Chân Nhân cũng tới. Có thể thấy được, Võ Đang đối Trương Vô Kỵ yêu thương cỡ nào.
Có chút ngoài ý muốn là Nga Mi không có người nào tới tham gia, cho nên ta đương nhiên trở thành đại biểu duy nhất của Nga Mi. Chu Chỉ Nhược vừa
nhìn thấy ta thì trong mắt nàng rõ ràng hiện lên một màng sương mỏng,
nàng thái độ khác thường đem ta ôm lấy, thanh âm hơi nghẹn ngào, “Lâm sư tỷ, cám ơn ngươi.”.
Ta đột nhiên không biết nên nói cái gì, đối với
loại chuyện này, trong lòng ta thật là kháng cự . Nàng rất nhanh bình
tĩnh trở lại, tiến ra chào hỏi Võ Đang và những người khác. Toàn bộ quá
trình, Trương Vô Kỵ vẫn nắm tay nàng, thường thường thì thầm hai câu,
rất là nùng tình mật ý. Ta nghĩ nếu không phải đã hiểu biết kết cục, ta
nhất định sẽ phi thường hâm mộ mối nhân duyên trước mắt này.
“Cửu tỷ tỷ, cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình đi.”
Ta lấy lại tinh thần, Dương Bất Hối hướng tới ta nháy mắt một cái, còn
thường thường ánh mắt hướng Mạc Thanh Cốc nhìn nhìn, ý tứ kia quá mức rõ ràng đi. Ta khẩn trương nhìn quanh bốn phía, hoàn hảo bọn họ cũng không có chú ý tới sự khác thường bên này , hung hăng trừng mắt nhìn nàng
liếc mắt một cái, “Chớ nói lung tung” .
“Ta làm sao nói lại lung
tung, các ngươi vốn chính là. . . . . .” Dương Bất Hối thanh âm một chút cao lên, làm ta sợ tới mức vội vươn tay che miệng nàng lại. Cái này,
muốn thanh minh cũng quá khó khăn đi.
“Ha ha” ta cười xong vội buông
tay ra, “Chúng ta vừa rồi chỉ là chơi đùa thôi.” Cũng may, Võ Đang thất
hiệp cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, không mất bệnh hiếu kỳ, gặp ta
không muốn nói, cũng không hỏi tới.
“Cửu tỷ tỷ, chuyện này có gì đâu khó nói, ngươi cùng thất đệ vốn chính là vị hôn phu hôn thê a.”
Cái gì? Ta không thể tin nhìn Dương Bất Hối, lại nhìn hướng Mạc Thanh Cốc, hắn sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt lóe ra, nhưng không có nói cự tuyệt. Đang
nhìn xem Võ Đang chư hiệp,đến cả Chu Chỉ Nhược cũng là vẻ mặt bình tĩnh, tự hồ chỉ có ta này đương sự là hoàn toàn không biết gì cả.
“Sao lại thế này?” Ta nghe đến thanh âm của mình đều thay đổi.
“Tiểu Cửu, ngươi không biết sao?” Trương Tùng Khê ngạc nhiên.
“Cái gì?” Ta mờ mịt, không biết Trương Tùng Khê vừa nói cái gì.
“Ngươi cùng thất đệ hôn sự a,là sư phó của ngươi vào sáu năm trước, tự mình lên Võ Đang lập thành .”
Ta cả kinh đi đứng như nhũn ra, vì sao chuyện này ta không biết, thật sự
là buồn cười, hôn nhân của mình khắp thiên hạ mọi người điều biết, duy
chỉ có chính mình không biết.
“Tiểu Cửu, ngươi, không có sao
chứ.” Ta đưa tay chỉ về phía Mạc Thanh Cốc hỏi, “Ngươi cũng biết có phải hay không?” Gặp Mạc Thanh Cốc gật đầu, ta đột nhiên nở nụ cười, ta cảm
thấy được từ mình thật giống như một đứa ngốc, bị người ta coi như con
khỉ để chơi đùa. Ta ngẩng đầu lên, cố gắng không cho nước mắt chảy
xuống, “Tiểu Cửu, ta không phải cố ý muốn giấu giếm ngươi, ta chỉ nghĩ
là ngươi cũng biết.”
“Đúng vậy a, ta cũng vậy đã cho ta biết,
đáng tiếc ta không biết.” Điều này có thể trách ai? Mạc Thanh Cốc sao?
Võ Đang chư hiệp sao? hay là sư phó? hoặc là chính mình? Biết rõ ai cũng không thể trách, nhưng lòng vẫn là ức chế không chịu nỗi mà đau.
“Ngươi sáu năm , vẫn theo giúp đỡ ta, là bởi vì ta là vị hôn thê của ngươi
sao.” Ta không biết mình tại sao muốn hỏi như vậy, nhưng ta muốn tìm
được đáp án.
Mạc Thanh Cốc gật đầu, trong nháy mắt đó, ta cảm thấy tâm mình như bị cái gì đè xuống.
Ta đi đến trước mặt Trương Chân Nhân, thật sâu cúi mình vái chào, “Có thể
thỉnh chân nhân, nói cho Tiểu Cửu tình hình cụ thể được không.”
Nhờ Trương Chân Nhân kể lại toàn bộ sự việc xong, ta mới biết được, khi đó, Ân lục hiệp đã biết Kỷ Hiểu Phù chết, Nga Mi cùng Võ Đang quan hệ
thông gia thì không thể tốt . Lúc ấy, võ lâm các phái tranh chấp không
ngừng, đều tự cho mình là vua. Minh giáo thế lực cường đại, chết mà
không sợ. Triều đình lại đang một bên như hổ rình mồi, vì củng cố thế
lực của mình, Võ Đang Nga Mi đều cần một đồng mình lớn mạnh. Từ xưa đến
nay, muốn trở thành đồng minh thì phương thức đơn giản nhất là kết thông gia. Vốn nhờ hôn sự Ân lục hiệp cùng Kỷ Hiểu Phù ,nên quan hệ liên
minh hai phái đã trở nên ràng buộc, ai ngờ lại bị lại bị một tình huống
phát sinh cắt đứt. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tìm một hôn sự khác
thây thế, mà ta liền biến thành vật hi sinh để cân bằng trong trò chơi
này. Ta nghĩ đây là không phải ông trời trả thù ta đem tin tức Kỷ Hiểu
Phù chết đi nói cho Ân lục hiệp, nhiễu loạn nội dung vở kịch đã được
định sẵn.
Ta suy nghĩ, đi đến Trương Vô Kỵ trước mặt, nói, “Vô
Kỵ, ngươi bây giờ là Minh giáo giáo chủ rồi, sẽ không lại cùng Võ Đang
đối địch chứ.”
Trương Vô Kỵ có chút khó hiểu nhìn ta, nhưng vẫn là gật gật đầu.
“Tốt lắm” ánh mắt lại hướng Chu Chỉ Nhược nhìn nhìn, “Cũng sẽ không cùng Nga Mi đối địch chứ.”
Trương Vô Kỵ gật đầu lần nữa, ta xoay người, nhìn thủy chung vẻ mặt mỉm cười
nhìn Trương chân nhân, “Nay Minh giáo uy hiếp đã trừ, mà Nga Mi từ sau
khi sư phó qua đời,thời thế sớm đã không còn như năm đó nữa. Cho nên ta
nghĩ, ta cùng thất hiệp cái kia hôn sự cũng nên giải trừ đi.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta , tròng mắt đều muốn rớt xuống. Mạc Thanh Cốc sắc mặt trắng bệch, thân hình chao đảo.
“Tiểu Cửu, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?” Ta chưa từng gặp Du Liên Chu giọng nói nghiêm khắc như thế.
“Biết” ta ngẩn đầu, có chút chột dạ tận lực không nhìn tới Mạc Thanh Cốc. Ta
không biết vì sao, nhìn bộ dạng kia của hắn, ta có chút mềm lòng, ta
thậm chí hoài nghi mình có phải đã làm sai rồi không.
Trương Chân Nhân thấy vậy, thở dài, nói, “Tiểu Cửu, ngươi đi theo ta.” Ta không yên bất an theo phía sau khi hắn , vào bên trong phòng. Trương Chân Nhân từ một cái hộp lấy ra một khối ngọc bội, ta nhận được đó là khối ngọc sư
phó thường mang, 6 năm trước, nàng đột nhiên không thấy nó nữa, ta vẫn
cho là nàng bị trộm rồi, hoặc là đã đánh mất, không nghĩ tới.
“Đây là ngươi sư phó năm đó vì ngươi lưu lại tính vật đính hôn này.” Nói
xong đem ngọc bội đưa cho ta, “Có thể nhìn ra được, ngươi cùng tiểu Thất là có cảm tình , có thể nói cho cái lão nhân ta biết, ngươi vì sao phải từ hôn không?”
Ta cất xong ngọc bội, nghĩ nghĩ, nói, “Kỳ thật,
ta cũng không phải không thích tiểu Thất, ta chỉ phải . . . . . Chính là không thích loại cảm giác bị người trói buộc . Nếu miễn cưỡng thành
thân, ta nghĩ chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc. Chân Nhân, thực xin lỗi, đã đem phiền phức đến cho ngài rồi.”
Trương Chân Nhân lắc đầu,
“Tiểu Cửu, kỳ thật năm đó cho các ngươi đính hôn, không đơn thuần là vì
hai phái hợp tác. Sư phó của ngươi nói, tính cách của ngươi không thích hợp đi trên giang hồ, nàng sợ sau khi mình mất, ngươi sẽ bị khi dễ, cho nên hắn lập ra việc hôn nhân này, nàng là hi vọng ngươi có thể có được
cuộc sống bình an.”
Ta nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay , nước mắt khống chế không nổi đi rơi xuống đất, sư phó, ta cuối cùng là phụ lòng người.
“Tiểu Cửu, như vậy, ngươi còn muốn từ hôn không?” Trương Chân Nhân hỏi.
Ta lau làm nước mắt, ngẩng đầu, gằn từng chữ, “Ta còn là muốn từ hôn.” Ta
nghĩ, ta thật là một người Vô Tâm vô tình , biết rõ hành động của mình,
sẽ mang lại cho người thương tổn, nhưng ta vẫn là cố chấp kiên trì, chỉ lo lắng chính mình.
Cuối cùng hôn sự lui, ta cũng vậy không có
khí lực nhìn sắc mặt những người khác , một người có vẻ bệnh ngã xuống
giường. Đầu óc hỗn loạn giống như ngựa quần, Mạc Thanh Cốc sắc mặt tái
nhợt, ánh mắt thống khổ , luôn luôn tại trước mắt ta sáng ngời, giờ đây
không còn thấy bóng dáng. Ta đây là làm sao vậy? Làm sao vậy? Ta không
phải vẫn tôn trọng liberdade sao? Ta không phải thích nhất câu kia, nếu
vì liberdade cố, hai người đều có thể phao sao? Ta cũng không có làm sai không phải sao?
“Lâm sư tỷ, có ở trong không?” Là thanh âm của Chu Chỉ Nhược.
Ta ngồi xuống, sửa lại đầu tóc lộn xộn, “Cửa không có khóa, vào đi.”
“Lâm sư tỷ, ngươi, có khỏe không.” Chu Chỉ Nhược vào cửa, thuận tay khép cửa lại, đi đến bên giường, ngồi xuống.
“Ta có thể có chuyện gì” ta cười cười, đứng dậy rót cho nàng một ly
trà.”ngươi ngày mai sẽ phải làm tân nương tử rồi, như thế nào còn tới
đây tìm ta .”
Nàng tiếp nhận ly trà, đỏ mặt cúi đầu, nửa ngày
không có lên tiếng. Không xong, chẳng lẽ ta vui đùa quá trớn rồi?điều
chỉnh thái độ lại, Chu Chỉ Nhược đột nhiên mở miệng, “Lâm sư tỷ, ngươi
nghĩ hôn lễ sẽ diễn ra thuận lợi sao?”
Ta ngạc nhiên, chẳng lẽ
nàng cũng xem qua Ỷ Thiên Đồ Long ký ? Xem ra ta lại nghĩ nhữn chuyện
không đâu rồi, ta hung hăng gõ đầu mình một cái, “Lâm sư tỷ?” Ta cười
xấu hổ, thấy nàng vẻ mặt sầu khổ, vội hỏi, “Vì sao nghĩ như vậy?”
“Ta. . . . . . trong lòng ta sợ hãi.” Chu Chỉ Nhược ấp úng.
Ta nghĩ cũng không phải không có khả năng, nên khuyên nàng một câu, “Tục
ngữ nói, nhân duyên là do kiếp trước tu luyện mà có, không thể cưỡng cầu mà hạnh phúc được” Xem Chu Chỉ Nhược sắc mặt lập tức trở nên cực
kỳ khó coi, ta vỗi vàng nói thêm một câu, “Ngươi cùng Trương giáo chủ,
nhân duyên thiên định, không cần lo lắng đâu.” Nghe ta nói như vậy, Chu
Chỉ Nhược sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, ta thực hoài nghi nếu ta không
thêm mặt sau câu kia, nàng là không phải sẽ trực tiếp thưởng thưởng cho
ta một chưởng chứ?.
Sau khi nói chuyện, ta tận lực đem câu chuyện
chuyển hướng sang hôn lễ ngày mai,mới phát hiện tình cảm của nàng cùng
Trương Vô Kỵ, giống như là một quả bom chôn ở trong lòng nàng , không
thể đụng chạm. Cũng khó trách, trong Ỷ Thiển thế giới có nói qua sau khi bị từ hôn, nàng tính tình biến đổi lớn. Mà ta, có biết trước, cũng
không ngăn cản được.