Y Sinh Thế Gia

Chương 74



Tối hôm đó, Thiệu Vinh nằm trên giường suốt đêm cũng không ngủ được.

Đoạn phim ngắn kia cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu, cảnh tượng người đàn ông có khuôn mặt giống mình bị hành hạ tàn nhẫn trước khi chết cứ như đang xảy ra ở trước mắt nhưng Thiệu Vinh lại không thể làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn bị roi quất, bị làm nhục, cuối cùng bị bắn chết.

Hình ảnh Tô Tử Hàng nhìn vào ống kính nói “An Dương, thật xin lỗi” khiến Thiệu Vinh cảm thấy trái tim mình giống như bị bóp chặt, đau đến không thở nổi.

Muốn mở miệng gọi hắn, nhưng cổ họng giống như bị chặn lại, không phát ra được tiếng nào.

Trong màn hình truyền đến tiếng cười trầm thấp như ác quỷ của Âu Dương Lâm, làm cho dạ dày Thiệu Vinh nổi lên từng đợt ghê tởm.

Âu Dương Lâm, vị pháp y nổi tiếng trong truyền thuyết kia lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy hành hạ Tô Tử Hàng. . . . . .

Còn Thiệu An Quốc, mặc dù không có trực tiếp tham gia quá trình luân x Tô Tử Hàng, nhưng ông ta và Âu Dương Lâm là đồng bọn, là người cuối cùng nổ súng bắn Tô Tử Hàng. Một phát súng chưa giết được, lại tiếp tục dùng một mũi thuốc mê tiễn hắn lên đường. . . . . .

Ông ta cũng không khá hơn Âu Dương Lâm được bao nhiêu.

Mặc dù tới giờ cũng chưa từng gặp Tô Tử Hàng, không có tình cảm sâu đậm gì với hắn, nhưng dù sao đó cũng là ba ruột của mình, nhìn hắn giãy dụa điên cuồng trước khi chết, nghe tiếng gào thét như dã thú của hắn, nhìn hắn bị hành hạ tàn nhẫn như thế, Thiệu Vinh thật sự. . . . . . Không thể tha thứ được.

Cậu thật sự không thể tha thứ cho hai người kia.

Thiệu Vinh lấy điện thoại di động trong túi ra, ngơ ngác nhìn ánh sáng màu xanh trên màn hình, chần chừ hồi lâu rồi đặt tay trên nút số 1, nhưng vẫn không có cách nào nhấn xuống.

Chiếc điện thoại di động này là Thiệu Trường Canh tặng cậu.

Nhớ lúc đầu Thiệu Trường Canh không kiềm chế được hôn cậu, hai cha con chiến tranh lạnh một thời gian, Thiệu Vinh chạy đến nhà Thiệu gia ăn sủi cảo với Thiệu Thần, sau khi Thiệu Trường Canh tới nơi liền chạy vào phòng bếp giải thích rồi xin lỗi cậu.

Thật ra bản tính của Thiệu Trường Canh vô cùng cao ngạo, tính cách của hắn đã quen làm người lãnh đạo, làm viện trưởng nhiều năm hầu như đều là người khác nghe theo hắn, hắn rất ít khi làm gì sai, huống chi là nói xin lỗi người ta.

Thiệu Vinh chưa từng nghe hắn nói xin lỗi bất kì ai.

Nhưng hôm đó, hắn lại chạy vào phòng bếp kiên nhẫn giải thích với mình, “Tối hôm qua không có nghĩ đến cảm nhận của con, là ba sai rồi. Tiểu Vinh đừng giận có được không?”

Giọng nói của hắn rất dịu dàng, lúc cúi đầu nói bên tai mình làm cho cơn tức của mình thoáng cái liền tiêu tan phân nửa.

Ba sai rồi, ba xin lỗi.

Hắn cư nhiên lại nói xin lỗi mình.

Lúc này nhớ lại, sở dĩ hắn kiên nhẫn giải thích rồi xin lỗi mình như vậy còn không phải là vì quan tâm mình sao? Nếu không cần, hắn cần gì phải đuổi theo mình, dùng thân phận trưởng bối xin lỗi đứa con trai này?

Sau đó hắn còn dẫn mình đến trung tâm mua sắm, chọn một chiếc điện thoại mới nhất tặng mình, chiếc điện thoại di động màu trắng đặt riêng, là kiểu dáng và màu sắc mà mình thích nhất.

Mỗi chuyện hắn làm đều chu đáo và tỉ mỉ như vậy, mười mấy năm qua chưa bao giờ thay đổi.

Công ơn dưỡng dục nhiều năm, sự quan tâm chăm sóc tận tình, tất cả mọi việc Thiệu Vinh đều nhớ rất rõ ràng, cậu cảm thấy cho dù có giao ra sinh mạng này cũng khó mà trả đủ.

Lúc này cầm chiếc điện thoại di động trong tay, Thiệu Vinh đột nhiên rất nhớ Thiệu Trường Canh.

Chuyện Tô Tử Hàng không hề liên quan gì đến hắn, lúc ấy hắn vẫn còn đi học, Thiệu Vinh tin tưởng với tính cách chính trực của hắn, hắn không thể nào gia nhập xã hội đen lúc còn nhỏ tuổi như vậy. Cậu vẫn còn nhớ vụ án buôn lậu nội tạng mấy năm về trước, nửa đêm Thiệu Trường Canh chạy tới bệnh viện làm phẫu thuật, vì cứu mạng bệnh nhân suy thận kia mà gánh hết bao nhiêu nguy hiểm.

Sau khi Trần Đan qua đời, hắn đích thân tham dự tang lễ, lấy danh nghĩa tặng tiền thưởng đưa tiền cho Trần Lâm Lâm. Vụ kiện tranh cãi điều trị lần này, hắn cũng cố gắng bảo vệ cấp dưới, bồi thường một khoản tiền cho người nhà bệnh nhân, giữ lại tấm bằng cho vị bác sĩ vô tội kia.

Hắn đối xử rất tốt với cấp dưới, vốn dĩ hắn cũng không cần tiền, không thể nào vì tiền mà tham gia việc buôn lậu nội tạng tàn nhẫn như vậy.

Sống chung với hắn hơn mười năm, Thiệu Vinh hoàn toàn tin tưởng nhân cách của hắn.

Mặc dù biết rõ mình không nên đem việc chán ghét Thiệu An Quốc đổ lên người hắn, nhưng dù sao Thiệu An Quốc cũng là người cha mà hắn kính trọng nhất, nếu An Dương muốn trả thù Thiệu gia, Thiệu Trường Canh hiển nhiên sẽ đứng về phía Thiệu gia. . . . . .

Ân oán sâu đậm như vậy đã phân Thiệu gia và An gia thành hai bên đối lập.

Thiệu Vinh bị kẹp ở giữa thật sự rất mệt mỏi.

Cậu không thể rời khỏi Thiệu Trường Canh, người đã nuôi dưỡng mình nhiều năm, người vô cùng yêu thương mình, nhưng cậu cũng không thể bỏ qua cái chết của Tô Tử Hàng rồi thản nhiên trở lại bên cạnh hắn.

Không biết bây giờ hắn sao rồi, điện thoại di động gọi mãi mà không được. . . . . .

Thiệu Vinh ấn số hắn lần nữa, bên tai vẫn vang lên mấy tiếng “Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Thiệu Vinh ấn lại nhiều lần, cuối cùng đành bất đắc dĩ cúp điện thoại, ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị một tin nhắn cuối cùng do Thiệu Trường Canh gửi tới “Con đứng ở lối ra chờ ba, đừng đi lung tung.”

Rốt cuộc hắn có đến sân bay không? Nếu không đón được mình, lẽ ra hắn phải gọi điện thoại cho mình mới đúng chứ, sao đến giờ vẫn không thấy tin tức gì hết vậy?

Không chịu được nỗi bất an mãnh liệt dưới đáy lòng, Thiệu Vinh định rời giường mở đèn đi tìm An Dương, đột nhiên ngoài cửa vang lên vài tiếng đập cửa, tiếp theo truyền đến giọng nói dịu dàng của An Dương: “Tiểu Vinh, đã ngủ chưa?”

Thiệu Vinh vội vàng nằm xuống giường, làm bộ như đã ngủ.

Nghe trong phòng không có phản ứng gì, An Dương liền mở cửa đi vào, nương theo ánh đèn ngoài hành lang nhìn Thiệu Vinh đang nằm trên giường nhắm chặt mắt, dưới lông mi thật dài xuất hiện quầng thâm mờ mờ.

Bộ dạng ngủ như vậy. . . . . . Thật sự rất giống người kia.

Có điều lông mi còn rung rung đã sớm bán đứng chủ nhân giả bộ ngủ rồi.

An Dương cười cười, đi tới ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn thay Thiệu Vinh.

“Nếu không muốn nhìn thấy tôi thì cứ tiếp tục nhắm mắt đi, nghe tôi nói là được rồi.”

“. . . . . .” Bị hắn vạch trần như vậy, Thiệu Vinh đành phải mở mắt. Nhìn ánh mắt dịu dàng của An Dương, cậu lúng túng quay đầu sang chỗ khác, “Ách, tìm tôi có việc sao?”

An Dương vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ tóc Thiệu Vinh, “Muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Thiệu Vinh gật đầu, khẩn trương hỏi: “Nói chuyện gì?”

Đối với An Dương, trong lòng Thiệu Vinh luôn có cảm giác rất quái dị, vừa xa lạ, nhưng khi nhìn nụ cười của hắn lại cảm thấy rất gần gũi. Có lẽ do Tô Tử Hàng từng yêu hắn, Thiệu Vinh cũng không ghét hắn được.

An Dương im lặng một lát rồi nói: “Mấy năm qua tôi không có chăm sóc tốt cho cậu. Sau khi bị tai nạn, do chân bị thương nên phải nằm suốt trong bệnh viện. Đến khi thân thể hoàn toàn bình phục, tôi liền đến mộ viên thăm baba cậu, vừa lúc nhìn thấy cậu đặt hoa trước mộ hắn. Cậu lớn lên rất giống hắn, vì vậy. . . . . . Nhất thời tôi không có cách nào đối mặt với cậu.”

Thiệu Vinh gật đầu.

Bắt hắn nhìn gương mặt giống người yêu mình như đúc chắc chắn không hề dễ chịu, vì thế việc hắn không nhìn nhận mình ngay lập tức Thiệu Vinh cũng cảm thấy rất bình thường. Về phần tại sao lúc mình còn bé An Lạc lại giao mình cho Thiệu Trường Canh mà không có dẫn về An gia, đoán chừng do hắn không muốn nhìn thấy con trai của Tô Tử Hàng đi.

Bất kể vì lí do gì, Thiệu Vinh thật sự rất may mắn mới có thể đi theo Thiệu Trường Canh.

Thân thế vừa phức tạp lại dính vào nhiều âm mưu rắc rối, có thể gặp được người cha như Thiệu Trường Canh là chuyện may mắn nhất trong đời Thiệu Vinh.

An Dương sờ sờ đầu Thiệu Vinh, nói: “Tiểu Vinh, thật xin lỗi, tôi và Tử Hàng không thể làm hết trách nhiệm của một người cha với cậu.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh nghe hắn nói như vậy, lỗ mũi không khỏi nóng lên.

Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn, nhớ lại đoạn phim kia, Tô Tử Hàng cũng có đeo một chiếc nhẫn giống hệt như vậy.

Không ngờ tình cảm của hai người bọn họ đã tiến triển tới mức độ này, nếu không phải Tô Tử Hàng gặp chuyện không may, có lẽ bọn họ đã mang mình đi sống một cuộc sống bình yên rồi.

Nếu như năm đó không có xảy ra chuyện gì, có lẽ tuổi thơ của mình sẽ gắn liền với bọn họ, mình sẽ có hai người cha tốt là Tô Tử Hàng và An Dương.

Nhưng rất nhiều biến cố đã xảy ra, vốn là hai người cha, bây giờ một chết thảm, một trọng thương, người cậu kia cũng không muốn nuôi lớn con trai của Tô Tử Hàng, cuối cùng chính là Thiệu Trường Canh chứa chấp đứa cô nhi không cha không mẹ này, mười mấy năm qua đều hết mực yêu thương, nuôi dưỡng mình nên người.

Nếu như đây mới thật là kết cục nhất định, Thiệu Vinh cũng không cảm thấy nuối tiếc.

Bởi vì nguyên nhân riêng mà hai người cha đều không thể chăm sóc cậu, nhưng không sao, cậu vẫn còn có Thiệu Trường Canh, có Thiệu Trường Canh là đủ rồi.

“Không có gì.” Nhìn vẻ khổ sở trong mắt An Dương, lòng Thiệu Vinh cũng thắt lại, không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ biết nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: “Cậu không cần tự trách mình.”

*lúc này nhìn nhận nhau rồi thì theo xưng hô theo đúng vai vế, anh/em trai của mẹ đều gọi là cậu.

An Dương nhìn Thiệu Vinh, sau một lúc lâu mới cười cười, cầm lại tay cậu nói: “Tiểu Vinh, con là một đứa trẻ tốt. Con lớn lên rất giống Tử Hàng, tính cách cũng giống hắn, vậy thật tốt.”

Thiệu Vinh trầm giọng hỏi, “Vậy tiếp theo cậu có tính toán gì không? Con nghe cậu Lạc nói, cậu ấy muốn bán nhà tổ của An gia.”

An Dương gật đầu, “Cậu dự định cùng An Lạc ra nước ngoài làm ăn. Kể từ khi Tử Hàng mất, An gia không còn giao thiệp buôn bán với xã hội đen nữa, bây giờ câu lạc bộ của An Lạc làm ăn phát đạt, công ty ở nước ngoài cũng phát triển, nếu con có hứng thú có thể đi với cậu.”

Thiệu Vinh vội vàng nói: “Con không biết làm ăn, không hiểu gì về mấy cái này.”

An Dương cười cười, “Có cậu dạy con, con sẽ học nhanh thôi.”

Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, nói: “Con muốn tiếp tục học cho xong, đã học được một năm rồi, con không muốn bỏ dở nửa chừng.”

“Là con thật sự muốn làm bác sĩ, hay là vì Thiệu Trường Canh?”

Nhắc tới Thiệu Trường Canh, Thiệu Vinh không khỏi trở nên căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Điện thoại của ba vẫn không gọi được, có phải cậu bắt ba con rồi không?”

An Dương nhìn Thiệu Vinh, không trả lời.

Thiệu Vinh càng thêm sốt ruột, “Chuyện này không có liên quan đến ba, dù sao đi nữa ba cũng đã nuôi con nhiều năm, chuyện của Thiệu An Quốc không nên đổ lên người ba, kế hoạch trả thù của cậu có thể bỏ qua ba được không?”

“Đừng làm hại ba con có được không?” Giọng nói Thiệu Vinh mang theo cầu xin, “Cậu. . . . . .”

Nghe giọng nói khẩn cầu chân thành của đứa nhỏ này, An Dương rốt cuộc mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, cậu sẽ không động đến hắn.”

Chẳng biết tại sao chỉ một câu nói đơn giản của An Dương lại có sức nặng như một gói vàng.

Tâm tình thấp thỏm của Thiệu Vinh rốt cuộc cũng dịu xuống, cậu thở ra một hơi, nắm đấm tay cũng buông lỏng ra.

An Dương trầm giọng hỏi: “Con không hận hắn sao?”

Sắc mặt Thiệu Vinh đột nhiên cứng đờ.

“Hoa hồng đen hôm sinh nhật mười tám tuổi đó là do cậu tặng, cậu thấy hắn lái xe chở con về nhà, có phải sau khi về nhà đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh lúng túng không biết nên trả lời thế nào.

An Dương nhìn Thiệu Vinh, khẽ thở dài, “Hắn đối xử với con như vậy, không ngờ con lại xin tha cho hắn.”

“Chuyện này, chỉ là hiểu lầm thôi.” Thiệu Vinh sợ nói bậy bạ gây thêm bất lợi cho Thiệu Trường Canh, vội vàng lảng sang chuyện khác, “Bây giờ ba đang ở đâu? Sao điện thoại gọi mãi cũng không được? Cậu thật sự không làm gì ba chứ?”

An Dương im lặng trong chốc lát, nói: “Bây giờ chắc hắn đang bận rộn sắp xếp chuyện hậu sự cho Thiệu An Quốc.”

Thiệu Vinh kinh ngạc: “Hậu sự? Thiệu An Quốc không phải đang chữa bệnh ở Anh sao?”

An Dương lắc đầu, “Ông ta vốn dĩ không có bệnh. Lần này ông ta định bí mật về nước xử lí chuyện chuyển giao bệnh viện An Bình, lo rằng sẽ gặp chuyện không may ở sân bay nên cố ý vòng một vòng lớn, vòng từ Paris mới về tới đây. Lina nhận được tin, định đến sân bay giải quyết ông ta, không ngờ nhìn thấy ông ta gặp tai nạn xe cộ trên đường. Có thể do ông ta quá nóng lòng, lái xe tốc độ cao nên bị lật xe văng khỏi đường cao tốc.”

“. . . . . .”

“Thiệu Trường Canh có đến sân bay đón con, nhưng nửa đường nghe được tin cha chết nên phải đổi hướng quay về bệnh viện.”

Thiệu Vinh nhất thời không nói được lời nào.

Thiệu Trường Canh mang theo tâm tình vui sướng đến sân bay đón mình, đi tới nửa đường lại nghe tin cha chết, tâm tình chuyển biến từ vui sướng sang đau buồn, chắc chắn hắn đã bị đả kích rất lớn.

Thiệu Vinh không nhịn được cảm thấy đau lòng, thật sự muốn ở bên cạnh hắn vào lúc này, muốn ôm hắn, an ủi hắn, giúp hắn bớt đau khổ, nhưng cậu cũng cảm thấy nếu bây giờ mà trở lại bên cạnh hắn sẽ vô cùng khó xử.

Huống chi. . . . . . Thiệu An Quốc chết rồi, Thiệu Vinh cũng không cảm thấy đau khổ.

Lúc trước ông ta đối xử với Tô Tử Hàng như vậy, còn phái người đuổi giết anh em họ An, thiếu chút nữa đã đụng chết bọn họ, ngay cả bệnh Alzheimer ông ta cũng có thể giả, có cái gì là không dám làm?

Tội nghiệp Thiệu Trường Canh lúc ấy còn lo lắng cho ông ta như vậy, bỏ công bỏ sức tìm bác sĩ tốt nhất, nào ngờ thật ra ông ta chỉ muốn tìm cớ trốn ra nước ngoài, vì vậy mới giả bộ mắc loại bệnh này.

Lần này lái xe quá tốc độ bị lật xe, coi như đã bị báo ứng.

Tội nghiệp Thiệu Trường Canh vô tội, lần nào cũng phải đứng trước đầu ngọn sóng giải quyết rắc rối cho cha, hôm nay còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy, mấy năm qua đều do một mình hắn gánh hết trọng trách nặng nề Thiệu An Quốc lưu lại, thật sự vô cùng mệt mỏi. . . . . .

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Thiệu Vinh, An Dương nhẹ nhàng sờ tóc cậu, dịu dàng nói: “Cậu còn chưa kịp ra tay thì Thiệu An Quốc đã xảy ra chuyện, có lẽ kết cục này cũng là điều mà Tử Hàng hi vọng,” ngừng một chút, “Thật ra cậu không ra tay cũng là chuyện tốt đối với con.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh tin tưởng lời giải thích này, cậu cảm thấy An Dương không cần thiết phải gạt mình. Hơn nữa theo như lời An Dương nói, Thiệu An Quốc chết ngoài ý muốn thật sự là kết cục tốt nhất, nếu do chính tay An Dương giết hắn, Thiệu Vinh thật sự không biết nên đối mặt Thiệu Trường Canh như thế nào.

“Lúc ấy ngoài sân bay có rất nhiều cảnh sát, An Lạc sợ con bị dính líu nên mới đưa con về An gia.”

“Vâng.” Thiệu Vinh gật đầu.

Im lặng một hồi, Thiệu Vinh lại hỏi: “Vậy, cậu có trả thù những người khác ở Thiệu gia không?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu, An Dương khẽ cười cười, vỗ nhẹ tay cậu, nói: “Con yên tâm, Thiệu Trường Canh khổ cực nuôi lớn con như vậy, nể mặt con, cậu sẽ không ra tay với hắn. Điện thoại của hắn gọi không được không phải là hắn đã xảy ra chuyện, chẳng qua bây giờ Thiệu gia đang loạn cả lên, tạm thời hắn không có thời gian để ý tới con.”

Lúc này Thiệu Vinh mới cảm thấy yên lòng lại.

An Dương lấy một tấm thẻ từ trong túi đưa cho Thiệu Vinh: “Đây là tiền lần trước con đưa cậu, bây giờ cậu trả lại cho con, mật mã là 612612 sinh nhật của con, nhớ cho kĩ.”

“Vâng.” Thiệu Vinh nhận lấy thẻ.

“Tối mai cậu sẽ cùng An Lạc ra nước ngoài, con có muốn đi theo hai cậu không, con cứ tự quyết định đi, cậu sẽ không ép buộc con.” An Dương đứng lên, im lặng nhìn Thiệu Vinh một lúc lâu, đột nhiên nói, “Tiểu Vinh, cậu có thể ôm con một cái không?”

“. . . . . .” Thiệu Vinh còn chưa kịp trả lời, thân thể đột nhiên bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Giống như sợ người trong ngực sẽ biến mất, hai cánh tay của hắn càng siết chặt, cứ như muốn ấn đối phương vào trong cơ thể của mình.

Thiệu Vinh thậm chí không biết hắn đang ôm đứa con trai xa cách nhiều năm hay đang ôm người yêu nhung nhớ nhiều năm.

Chỉ là cái ôm ấm áp này có vẻ rất tuyệt vọng, khiến cho hốc mắt Thiệu Vinh cũng nóng lên.

Buổi nói chuyện bình tĩnh tối hôm đó với An Dương đã làm Thiệu Vinh thay đổi cái nhìn về hắn.

Thật ra An Dương cũng không phải là người máu lạnh vô tình như trong tưởng tượng, ngược lại hắn là người làm việc rất có nguyên tắc. Chuyện của Tô Tử Hàng, chắc chắn hắn rất muốn trả thù, nhưng hắn cũng chỉ nhằm vào những người đã hại chết Tô Tử Hàng, ngoài ra không có thành kiến gì với những người Thiệu gia còn lại.

Thiệu Vinh có thể hiểu được cách làm của hắn, thậm chí còn có chút đồng tình với hắn.

Người sống, càng đau khổ hơn so với người chếr. Cậu có thể nhìn ra được, cho dù bây giờ Thiệu An Quốc đã chết, trong lòng An Dương cũng không khá hơn là bao.

Vết thương quá sâu này khó mà lành lại theo thời gian.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Vinh và An Dương bình tĩnh nói chuyện với nhau, có lẽ cũng là lần cuối cùng.

Nhìn bóng lưng cô đơn lúc An Dương rời đi, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.

Giữa An Dương và Tô Tử Hàng còn rất nhiều tiếc nuối, vốn dĩ bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau, nhưng cách biệt thân phận và nhiều chuyện không may xảy ra đã dẫn đến kết cục bi thảm ngày hôm nay.

So với bọn họ, Thiệu Vinh cảm thấy mình thật sự may mắn hơn rất nhiều.

Mấy năm qua Thiệu Trường Canh vẫn một mực kiên nhẫn chờ đợi mình, Thiệu Vinh thật sự không tưởng tượng được nếu hắn có một chút nản lòng hoặc dao động, cùng với người suy nghĩ và dao động nhiều như mình, có lẽ đã sớm không còn kiên trì tới lúc này rồi.

Đến hôm nay cậu mới phát hiện ra, trong lúc vô tình mình đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của hắn.

Đến hôm nay mới càng nhận thức được rõ ràng, có người ba nuôi và người yêu như Thiệu Trường Canh là chuyện may mắn đến cỡ nào.

May là hai người không có gặp chuyện không may. May là vẫn còn thời gian. May là lúc hiểu rõ tâm ý của nhau vẫn chưa quá muộn. May là mình vẫn còn cơ hội mua đồng hồ đeo tay tặng hắn.

—— May là hắn vẫn còn một mực chờ ở đây, không bỏ cuộc, không rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.