Y Quan Cầm Thú

Chương 72: Tinh tinh tương tích



Lí Tạp Độ nổi giận gầm lên một tiếng, huy động Đồ Long Đao liều lĩnh hướng bão cát đang không ngừng lớn lên chém tới, Đồ Long Đao tuy rằng nhập vào bên trong cát bụi, nhưng lực ly tâm cường đại lại đem Đồ Long Đao từ trong tay hắn đoạt ra ngoài, cuốn vào bên trong cát bụi cuồn cuộn.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ cũng bởi vì lực kéo cường đại mà bị kéo theo sa trụ xoay tròn lảo đảo hai bước, mới có thể ổn định lại thân hình. Đưa mắt nhìn lại thấy Đường Liệp đã dùng năng lượng cường đại cùng với cát bụi ở xung quanh thân thể hắn hình thành một tường vây không thể phá vỡ, hắn tựa hồ hoàn toàn buông bỏ tiến công, dùng sự phòng thủ cường đại làm cho Sa Hoàng Lí Tạp Độ không còn cơ hội tấn công.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ lập tức phát hiện ra sự uy hiếp, trụ cát quay chung quanh Đường Liệp giống như quả cầu không ngừng tăng lớn, nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy, không được bao lâu, Đường Liệp sẽ hình thành một cỗ sa mạc long quyển cường đại.

Nhã Dịch An cao giọng ủng hộ: ” Tốt! Ta đã sớm biết ngươi sẽ không bị thua!” Tiếng nói này đem những ánh mắt của sa đạo chú ý, ánh mắt bọn họ tàn bạo hận không thể đưa hắn ăn sống nuốt tươi.

Thân thể Sa Hoàng Lí Tạp Độ lần thứ hai lẻn vào trong tầng tầng lớp lớp mặt cát, nếu từ phía trên không cách nào đột phá tường vây do Đường Liệp hình thành, chỉ có từ phía dưới tiến hành công kích.

Thân thể hắn chìm vào bên trong mặt cát chừng năm thước, như loài cá tiến tới nơi Đường Liệp đặt chân, nâng đao hướng về phía trước đột phá cát vàng tầng tầng lớp lớp, nhưng không nghĩ đến lớp cát trên đỉnh đầu lại cực kì mỏng manh, vẻn vẹn chỉ có cự ly chừng một thước, đầu đã lộ ra mặt ngoài của lớp cát, nhất thời rõ ràng, Đường Liệp đã lợi dụng năng lượng hút cát bên dưới chân, vì thế lớp cát mới biến đổi mỏng như thế.

Mà môi trường cải biến làm cho Sa Hoàng tính toán sai lầm, vốn địa lợi đang nắm trong tay nhất thời tiêu thất hầu như không còn. Đường Liệp theo trụ cát từ bên trong đáp xuống, quyền phải ngưng tụ năng lượng bao bọc một tầng quang mang mỹ lệ màu lam óng ánh.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ đối diện công kích từ trên cao đánh xuống của Đường Liệp, chỉ đành cứng đối cứng tiếp lấy, trước khi giao thủ hắn đã hoàn toàn rơi vào trong hoàn cảnh xấu, hai quyền va chạm vào cùng một chỗ, cát bụi bao phủ quanh thân hai người đột nhiên đình chỉ xoay tròn, sau đó giống như nổ tung, từ thân thể bọn họ làm trung tâm, hướng bốn phía cuồn cuộn tỏa ra.

Thân thể Sa Hoàng Lí Tạp Độ trầm thật sâu xuống phía dưới, để hóa giải uy lực một quyền này của Đường Liệp, hắn đem lực lượng thừa nhận chuyển dời vào trong cát vàng quanh thân, xung quanh thân thể không ngờ lại hình thành một hố sâu có đường kính chừng năm thước.

Đường Liệp lộn vòng một cái, thân thể vững vàng đứng thẳng sát mép hố cát, nhặt lên Đồ Long Đao dưới chân, ánh mắt sung mãn cao ngạo nhìn phía Sa Hoàng, vết thương sau lưng lại văng máu tung tóe vì lực giao phong cực mạnh vừa rồi, máu tươi dọc theo lưng hắn ồ ồ chảy xuống, không bao lâu mặt cát bên dưới đã nhiễm hồng. Nơi ngực giống như bị búa tạ đánh trúng, một trận sôi trào qua đi, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên khó khăn.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ lảo đảo bước về phía trước một bước, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, hai mắt màu lục âm u giăng đầy tơ máu, nhưng trong ánh mắt lại không hề toát ra bất cứ sự sợ hãi nào.

Sa đạo xung quanh nhìn thấy thủ lĩnh bị nhục, hô to hướng Đường Liệp tụ lại.

Bồ Thị giận dữ hét: ” Các huynh đệ, liều mạng bảo hộ chủ nhân!” Cuộc đại chiến lập tức sẽ phát ra.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ quát to: ” Cút ngay cho ta! Chuyện giữa ta và hắn không cho ai nhúng tay!”

Hắn thong thả đi tới đối diện Đường Liệp, đưa tay lau vết máu trên môi: ” Ta không có bại phải không?”

Đường Liệp bình tĩnh gật đầu, Sa Hoàng Lí Tạp Độ có ý chí chiến đấu ngoan cường tuyệt không thua cho mình, trong nội tâm bỗng nhiên sinh ra cảm tình với hắn, nếu như Sa Hoàng ra lệnh một tiếng, những thủ hạ như sói như hổ sẽ ùa lên, lấy lực lượng của bọn họ dĩ nhiên sẽ không cách nào chống lại. Một người có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn, khẳng định không phải là người xấu.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ vươn tay ra, một luồng cát hút huyền thiết kiếm đến trước mặt của hắn, hắn nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói: ” Hỏa Vân Châu đối với ta có ý nghĩa không tầm thường, ngày hôm nay vô luận thế nào ta cũng phải đạt được nó!” Chân phải bước về phía trước, sát khí bức người lần thứ hai hướng Đường Liệp vọt đi.

Đường Liệp giống như nỏ mạnh hết đà, năng lượng trong cơ thể tổn hao thật lớn, nhưng trạng huống của Sa Hoàng Lí Tạp Độ cũng không khá hơn chút nào so với hắn. Hai người đều là dựa vào ý chí ngoan cường của bản thân chống đỡ, không người nào nguyện ý chủ động chịu thua.

Một thanh âm gấp gáp từ phương xa truyền đến: ” Đại ca…Phù Vân tỷ tỷ không xong…Sao ngươi còn ở nơi này đánh nhau…”

Thân thể Sa Hoàng Lí Tạp Độ run lên, huyền thiết kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống mặt đất. Đường Liệp nghe được tiếng hít thở đột nhiên gấp gáp của hắn. Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, một thiếu nữ vóc người cao to đang cưỡi trên một con bạch đà phóng nhanh tới vị trí của bọn họ, sa đạo đều lui sang hai bên, cô gái kia bởi vì phơi nắng lâu năm ở sa mạc nên màu da chuyển đen, mái tóc ngắn màu lam giống như nam nhân, một đôi mắt màu lục đầy vẻ dã tính sung mãn kiệt ngạo bất tuân, cánh mũi hơi nhếch lên, trên thân mặc bộ võ sĩ phục không tay bằng da cừu, bên dưới mặc chiến quần ngắn, lộ ra cặp chân dài màu nâu duyên dáng. Ánh mặt trời chiếu xuống trên da thịt của nàng, phản xạ ra vẻ sáng bóng khỏe mạnh, rất có điểm hương vị phong tình của những cô gái vùng biển Caribe.( Ca ri bê)

Thiếu nữ này chính là muội muội Toa Lạp Mạn của Sa Hoàng Lí Tạp Độ, nàng xoay người nhảy xuống lưng bạch đà, lớn tiếng hướng Lí Tạp Độ nói: ” Ca ca, ngươi không làm Phù Vân tỷ tỷ thất vọng chứ?”

Sa Hoàng Lí Tạp Độ cho dù lúc quyết chiến hung hiểm nhất với Đường Liệp cũng không hề biểu hiện ra nửa phần sợ hãi, lúc này tinh thần cả người tựa hồ muốn suy sụp, run giọng nói: ” Ngươi…nói cái gì…Phù Vân…nàng…”

” Nếu trễ thêm một khắc chỉ sợ ngươi không còn nhìn thấy được nàng nữa!” Toa Lạp Mạn cố sức lắc cánh tay ca ca, muốn làm cho đầu óc của hắn mau chóng tỉnh táo lại.

Hai mắt sung mãn tơ máu của Sa Hoàng Lí Tạp Độ bỗng nhiên chuyển hướng Đường Liệp: ” Đem Hỏa Vân Châu cho ta…” Miệng của hắn trở nên dị thường trầm thấp, trong đó thậm chí còn có ý tứ như cầu xin.

Trong lòng Đường Liệp khẽ động, theo biểu hiện của Sa Hoàng Lí Tạp Độ mà xem, viên Hỏa Vân Châu này tất nhiên có quan hệ với vị nữ lang tên là Phù Vân kia, hắn nhìn Lí Tạp Độ, quyết đoán nói: ” Nhã Dịch An, đưa Hỏa Vân Châu cho hắn!”

Nhã Dịch An hiển nhiên có chút không muốn, Huyên nhi hung hăng ở phía sau đẩy hắn một cái, lúc này hắn mới luyến tiếc lấy Hỏa Vân Châu ra, chậm rãi đi tới bên người Đường Liệp đưa cho hắn, lầm bầm nói: ” Nếu sớm muộn gì cũng phải cho người ta, cần gì tìm nhiều khí lực như vậy đi đánh nhau…”

Đường Liệp hai tay đưa Hỏa Vân Châu đến trước mặt Sa Hoàng Lí Tạp Độ: ” Tặng cho ngươi!”

Môi của Sa Hoàng Lí Tạp Độ run lên, trong nội tâm đối với Đường Liệp cảm động không thể nào hình dung, viên Hỏa Vân Châu này cuối cùng cũng rơi vào trong tay của hắn, nhưng cũng không phải do cướp giật mà đạt được, điều này là ngoài dự liệu của hắn, càng làm cho hắn cảm động vạn phần đối với Đường Liệp.

” Đi nhanh đi!” Toa Lạp Mạn dùng đôi mắt màu lục xinh đẹp nhìn Đường Liệp liếc mắt một cái, người trẻ tuổi có thể trở thành kỳ phùng địch thủ với đại ca nàng đích xác không hề tầm thường.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ quát to một tiếng, đám sa đạo song song xoay người sải bước đến bạch đà, hắn hướng Đường Liệp gật đầu, vung roi dài quất lên mông bạch đà, con bạch đà giống như mũi tên rời dây cung nghênh đón ánh sáng mặt trời điên cuồng phóng đi.

” Đám sa đạo này thật sự là không có lễ phép, cho bọn họ bảo vật quý trọng như thế, ngay cả lời tạ ơn cũng không nói một câu.” Nhã Dịch An đầy mình oán khí.

Đường Liệp cười ha ha, lại động tới miệng vết thương, thống khổ nhíu mày.

Huyên nhi cuốn quýt đi tới dìu cánh tay hắn.

truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Một vòng mặt trời đỏ bay lên bầu trời, phía dưới mặt trời đỏ bao phủ một tầng mây cát mỏng, biểu tình của Đô Trạch ngưng trọng, quan sát hồi lâu mới nói: ” Không hay, chỉ sợ rất nhanh sẽ gặp phải một trận bão cát lớn!”

Nhã Dịch An cười nói: ” Có lầm hay không, hiện tại tinh không vạn lí, có bão cát cái rắm gì?”

Ngón tay Huyên nhi chỉ ra xa: ” Cô nương kia lại đến!”

Toa Lạp Mạn đi thẳng tới trước mặt Đường Liêp, lớn tiếng nói: ” Ngươi là Đường Liệp?”

Đường Liệp gật đầu: ” Cô nương tìm ta có việc?”

Toa Lạp Mạn nhìn Đường Liệp từ trên xuống dưới, đối với hắn tràn ngập tò mò.

Đường Liệp bị ánh mắt không chút kiêng nể của nàng nhìn chăm chăm, cười nói: ” Cô nương có chuyện gì sao?”

Toa Lạp Mạn gật đầu: ” Bão cát lớn sẽ tới rất nhanh, đại ca bảo ta mang bọn ngươi tới cổ bảo tạm thời tránh né một chút.” Nàng quay bạch đà lại song song với Đường Liệp, lớn tiếng nói: ” Nếu như các ngươi không muốn bị bao phủ bên trong bão cát, thì đi theo ta!”

Đường Liệp và Đô Trạch ánh mắt giao nhau, Đô Trạch lặng lẽ gật đầu, theo dấu hiệu mà xem, trận bão cát này khó gặp, lực phá hoại khó thể phỏng chừng, hay là nghe theo lời khuyên của Toa Lạp Mạn, theo nàng đến cổ bảo tạm thời tránh né.

Nhã Dịch An lặng lẽ hướng Đường Liệp lặng lẽ nói: ” Ngươi không định đi tới sào huyệt của sa đạo đó chứ?”

” Tại sao lại không chứ?” Đường Liệp cười hỏi ngược lại.

Nhã Dịch An tràn ngập lo lắng nói: ” Nếu như đây là một âm mưu…”

Nhĩ lực của Toa Lạp Mạn mười phần nhạy cảm, phẫn nộ cắt đứt lời của Nhã Dịch An: ” Nếu như chúng ta thực sự muốn đối phó các ngươi, giết chết các ngươi chẳng phải là càng thêm dễ dàng, cần gì phải tìm phiền toái bày ra âm mưu?”

Nhã Dịch An cười gượng một tiếng, trốn ra phía sau đội ngũ, tầng mây xa vời càng tụ càng nhiều, hắn cũng nhìn ra bão cát đích xác sẽ tới.

Sức gió trong thời gian ngắn cấp tốc tăng cường, đội ngũ nghênh đón gió cát cật lực tiến lên, cuồng phong khô ráo hỗn loạn sắc bén đập vào trên mặt Đường Liệp rát bỏng đau đớn, Huyên nhi dùng lụa trắng băng bó vết thương sau lưng Đường Liệp, Đường Liệp cũng không thể mặc áo, thân trên kiện mỹ để phơi ra trần trụi.

Toa Lạp Mạn chạy song song với hắn, lớn tiếng nói: ” Nghe ca ca ta nói, ngươi đánh rất giỏi!”

Đường Liệp cười ha ha, Toa Lạp Mạn vỗ nhẹ vào loan đao bên hông: ” Có cơ hội ta muốn lãnh giáo với ngươi một chút!”

Đây xem như là khiêu chiến sao? Đường Liệp nhìn khuôn mặt đẹp hoang dã của Toa Lạp Mạn, vô cùng kinh ngạc tự hỏi nha đầu này sinh trưởng trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy mà vẫn giữ được da thịt nhẵn nhụi như thế.

Lúc này toàn bộ sa mạc đã tràn ngập cát bụi, thái dương vừa mọc lên cũng hoàn toàn bị che lấp, nếu như không có Toa Lạp Mạn dẫn dắt, Đường Liệp bọn họ căn bản không phân biệt được phương hướng.

Toa Lạp Mạn dùng khăn sa che mặt, chỉ về phía trước nói: ” Bên kia chính là cổ bảo!”

Đô Trạch có chút bất an nhìn kiến trúc trước mặt, đó là phế tích của một tòa cổ bảo, cũng là căn cứ địa của sa đạo, phàm là những khách thương đi qua sa mạc Xích Lỗ Đông đều sợ nơi này như rắn rết, không nghĩ tới bọn họ lại muốn thâm nhập nơi này, có thể trận bão cát lớn này là ý tứ của ông trời.

Xung quanh cổ bảo sa đạo cũng không đề phòng nghiêm mật, nhìn thấy Toa Lạp Mạn dẫn dắt nhóm người Đường Liệp đi tới, sáu gã sa đạo thủ vệ khởi động móc xích bánh răng cưa, kéo cửa sắt nặng nề lên.

Mang theo tâm tình thấp thỏm bất an Nhã Dịch An theo đuôi Đường Liệp và bán Tinh Linh dũng sĩ đi vào bên trong phế tích cổ bảo.

Đại bộ phận bão cát bị tường thành cao rộng của cổ bảo ngăn trở, cũng có rất nhiều cát vàng bị cuồng phong thổi tung bay đến.

Toa Lạp Mạn mang theo bọn họ đi vào một chiến hào thật dài có bề sâu chừng hai thước, độ rộng cỡ một thước, sau khi tiến lên chừng năm mươi mét thì đến hậu viện, đây là một kiến trúc nằm phân nửa dưới mặt đất, từ bên trong tỏa ra ba vách tường vây, giảm được rất nhiều sự ăn mòn của bão cát, phía trên dùng mặt vải bằng da che phủ bao trùm, nhưng cũng có tia sáng chiếu đến, cũng có thể ngăn trở bụi bặm từ bên trên.

Trung tâm sân có một cái áo hình tròn ba tầng, nước ở bên trong sa mạc luôn thiếu thốn thì càng đáng quý, Toa Lạp Mạn cởi khăn che mặt, hứng nước rửa cát bụi, chuyển nhìn Huyên nhi cười nói: ” Mau tới rửa ráy đi, đừng để cát vàng che khuất gương mặt xinh xắn của ngươi!”

Huyên nhi xấu hổ nở nụ cười, nhìn ra được Toa Lạp Mạn là một nữ hài tính tình ngay thẳng rộng rãi dễ tiếp cận.

Nếu chủ nhân đã mời, Đường Liệp bọn họ cũng không khách khí, thỏa thích hưởng thụ sự mát mẻ trong ao, Huyên nhi dùng khăn mặt giặt sạch lau vết thương cho Đường Liệp, lại dùng rượu mạnh tiêu độc vết thương, cẩn thận rửa sạch, Đường Liệp nhịn đau, đợi Huyên nhi làm xong thì dùng lụa trắng băng bó lại.

Toa Lạp Mạn nhìn Đường Liệp có chút hả hê: ” Xem ra ngươi cũng không phải là đối thủ của ca ca ta!”

Đường Liệp hoạt động cánh tay một chút, mỉm cười nói: ” Nếu mời chúng ta đến đây, có nên chuẩn bị một ít thực vật chiêu đãi chúng ta? Bụng của ta đã rất đói.”

Toa Lạp Mạn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, nàng thổi một hơi vang dội, bốn gã sa đạo bưng khay từ phòng bếp đi ra, trên khay là thịt dê mới nướng xong.

Nhóm người Đường Liệp đã rất đói, thấy thức ăn ngon thơm ngát, đều tinh thần đại chấn, rất nhanh đã quên mình đang ở bên trong sào huyệt của sa đạo, nắm lên khối thịt, ngụm lớn nghiến ngấu.

Đường Liệp gặm hết một cái đùi dê, chà xát tay vấy mỡ lên cát, sau đó rửa sạch. Lúc này nhìn thấy Sa Hoàng Lí Tạp Độ đang đỏ hồng mắt từ bên trong gian phòng bên trái đi ra.

Thấy Đường Liệp, hắn khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ đi tới chỗ cái ao, nhủi cái đầu trụi lủi vào trong nước, xem ra tâm tình của hắn lúc này cũng không tốt lắm.

Ngâm hồi lâu hắn mới từ trong nước ngẩng đầu lên, dòng nước chảy xuống trên đầu trọc của hắn, trong đôi mắt màu lục âm u tràn ngập bi ai.

Toa Lạp Mạn đi tới kéo cánh tay hắn nói: ” Ca ca, Phù Vân tỷ tỷ ra sao?”

Sa Hoàng Lí Tạp Độ buồn bã nói: ” Ta chỉ hy vọng Hỏa Vân Châu…”

” Có thể cho ta xem bệnh thử không!” Đường Liệp lớn tiếng nói.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt kiên định mà hết lòng tin tưởng của Đường Liệp, hắn với Đường Liệp tuy rằng gặp nhau không lâu, cũng không biết vì sao, Lí Tạp Độ lại sinh ra lòng tín nhiệm đối với Đường Liệp, hầu như không có bất cứ lo lắng gì, Lí Tạp Độ gật đầu: ” Đi theo ta!”

Xốc lên rèm cửa rất nặng, đi vào bên trong chỉ có tia sáng âm u, theo ngọn đèn mờ nhạt, Đường Liệp nhìn thấy trên giường ở trước mặt, có một thiếu nữ mặc áo lụa trắng đang nằm yên lặng, Hỏa Vân Châu đặt trên bụng nàng, tản mát ra quang mang màu hồng.

Sa Hoàng Lí Tạp Độ cố sức cắn môi dưới của mình, khống chế tâm tình bi thương trong lòng, nói: ” Đều là ta hại Phù Vân…là ta hại nàng…”

Đường Liệp được Lí Tạp Độ đồng ý, sau khi kiểm tra thân thể cho Phù Vân, mạch đập và hô hấp của nàng thập phần yếu ớt, da thịt lạnh băng, chạm đến bụng liền cảm giác được hơi hở ra, trong lòng Đường Liệp không khỏi ngẩn ra, xúc giác nhạy cảm của tay phải thông qua việc bắt mạch rất nhanh nhận rõ ra trong bụng Phù Vân là một thai nhi thành hình, thai nhi này không có nhịp tim đã lâu, có thể nói là chết khá lâu rồi. Xem ra nguyên nhân bị bệnh chân chính của Phù Vân là tử thai( thai nhi chết) trong cơ thể, vô cùng có khả năng là vì tử thai ở lại quá lâu trong cơ thể nên dẫn phát ra bệnh cảm nhiễm, đồng thời sinh ra bệnh ung thư.

” Thế nào?” Sa Hoàng Lí Tạp Độ quan thiết nói, lòng kiên nhẫn bấy lâu của hắn đã hoàn toàn đại loạn.

Đường Liệp thấp giọng hỏi: ” Nàng đã mang thai từ khi nào?”

Sa Hoàng Lí Tạp Độ bỗng nhiên trợn to mắt, cơ mặt co quắp thống khổ cực độ, gần như điên cuồng rít gào: ” Ngươi nói cái gì…Ngươi lập lại lần nữa!” Hắn nắm mạnh cánh tay Đường Liệp, thần tình đáng sợ tới cực điểm.

Trong lòng Đường Liệp thầm kêu không ổn, xem phản ứng của Lí Tạp Độ tì tám phần mười thai nhi này không phải của hắn, hắn *** đến tột cùng là ai to gan như vậy, lại dám cấp cho Sa Hoàng Lí Tạp Độ đội cái nón xanh trên đầu?

Lí Tạp Độ rốt cuộc khống chế được tâm tình của mình, bàn tay sờ vào đầu trọc, chậm rãi ngồi xổm xuống mặt đất: ” Giúp ta cứu nàng…”

Đường Liệp yên lặng gật đầu: ” Yên tâm, ta sẽ làm hết sức!”

Lí Tạp Độ buồn bã nói: ” Ta nghe nói Hỏa Vân Châu có thể thanh trừ độc tố trong cơ thể nàng, khôi phục nhiệt độ cơ thể nàng thành bình thường, nhưng không biết làm sao sử dụng.”

Đường Liệp cầm lấy Hỏa Vân Châu, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ lòng bàn tay chảy vào trong kinh mạch của hắn, trước đây hắn từng chữa bệnh cho cha nuôi Thiết Ma Ngao tại Mạt Đề Á Thành, nội đan của Long Tích Dịch gặp phải tay phải của hắn lập tức hòa tan, năng lượng ẩn chứa hoàn toàn bị hắn thu nạp, lần này Đường Liệp muốn tránh vết xe đổ, dùng tay trái cầm Hỏa Vân Châu. Trong lòng thầm nghĩ: ” Nếu như có thể đem Hỏa Vân Châu hóa giải, đem năng lượng nhập vào trong cơ thể Phù Vân, là có thể thanh trừ độc tố trong cơ thể nàng.”

Nhiều lần suy tính rốt cuộc cũng làm ra quyết định, để cho Lí Tạp Độ ôm lấy thân thể Phù Vân, đem Hỏa Vân Châu bỏ vào trong miệng của nàng, dùng năng lượng tay phải cẩn thận thúc động Hỏa Vân Châu dọc theo thực quản của Phù Vân chậm rãi đi xuống, thành công đi đến bụng của nàng, Đường Liệp bắt đầu từng bước tăng mạnh việc đưa năng lượng vào trong cơ thể của nàng.

Lòng bàn tay phải dán sát vào bụng Phù Vân, quang mang lam sắc từ trong lòng bàn tay của hắn hướng bốn phía chậm rãi bắn ra, Hỏa Vân Châu bị năng lượng của Đường Liệp thúc giục, cấp tốc phản ứng lên, quang mang màu hồng từ trong bụng Phù Vân mơ hồ bắn ra, quang mang này theo năng lượng Đường Liệp đưa vào tăng lên, trở nên càng ngày càng mạnh. Quang mang hai màu hồng lam hòa lẫn, đem toàn bộ gian phòng u tối soi sáng sáng sủa lên, Đường Liệp cảm giác được Hỏa Vân châu đang cấp tốc thu nhỏ lại trong bụng Phù Vân, một đoàn nhiệt lưu bắt đầu tiến nhập vào khắp kinh mạch Phù Vân.

Trên trán Đường Liệp tràn đầy mồ hôi, bởi vì vừa rồi cùng Sa Hoàng Lí Tạp Độ giao thủ nên bị tổn hao quá lớn, hiện tại gần như kiệt lực.

Lí Tạp Độ nhìn ra tình cảnh khó khăn của Đường Liệp, lặng yên đi tới phía sau hắn, hai tay dán lên vai Đường Liệp, đem năng lượng bản thân không ngừng truyền qua người Đường Liệp, để Đường Liệp có thể duy trì.

Đường Liệp tập trung tinh thần, đem năng lượng của Lí Tạp Độ cùng với năng lượng của bản thân hỗn hợp cùng một chỗ, lam quang trên bàn tay đại thịnh, dưới sự hợp lực của hai người, Hỏa Vân Châu trong cơ thể Phù Vân cuối cùng biến nhỏ lại, thẳng đến khi triệt để hóa giải vào trong cơ thể của nàng.

Hai người song song thở ra một hơi, Đường Liệp rút tay khỏi bụng Phù Vân, muốn đứng dậy, nhưng bởi vì tổn hao quá lớn, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Lý Tạp Độ cuống quýt nâng hắn dậy, Đường Liệp khoát tay áo nói: ” Ta không sao, ngươi đi chiếu cố Phù Vân cô nương a…” Loạng choạng đi ra cửa, Huyên nhi đã sớm chờ ở đó cùng với Toa Lạp Mạn: ” Ra sao?”

Đường Liệp mệt đến ngay cả một câu cũng nói không nên lời, đi thẳng tới bờ ao, rửa sạch mặt, lại hứng mặt nước ao uống vài ngụm, lúc này mới xoay người nói với Huyên nhi: ” Huyên nhi, ta nhớ kĩ trong đà đội có rất nhiều dược liệu, muội theo ta đi xem.”

Huyên nhi gật đầu, hiểu ý dìu cánh tay Đường Liệp, cảm giác được cơ thể hắn vẫn đang run run, đây là biểu hiện năng lượng tiêu hao quá độ, trong lòng đau xót, ôn nhu nói: ” Chủ nhân…” Đôi mắt đẹp màu lam tuôn ra hai giọt nước mắt trong suốt.

Đường Liệp nhàn nhạt cười nói: ” Cứu sống người là bổn phận của mỗi thầy thuốc…” Nói đến đây hắn lại đột nhiên lâm vào trầm tư, từ khi đi tới Cách Lan Đế Á đại lục, ý nghĩ của hắn đã đột nhiên biến đổi, hiện tại hắn càng giống như một võ giả phiêu bạt hơn, mà không còn là vị bác sĩ phóng đãng không kiềm chế của quá khứ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mác.

Đường Liệp mang theo loại dược liệu có thể trợ giúp xúc tiến sinh sản, Tử Thảo dùng lưu thông máu ứ cùng với Thiên Hoa phấn trị bệnh đậu mùa, dựa theo liều thuốc nhất định đối xứng rồi đưa cho Huyên nhi mang đến cho Phù Vân.

Trải qua sự nghỉ ngơi ngắn ngủi, thân thể Đường Liệp đã khôi phục rất nhiều, năng lượng lại một lần nữa trở về trong cơ thể hắn, Toa Lạp Mạn nhìn thấy một mình Đường Liệp ngồi tại bờ ao điều tức, lặng yên đi tới, nhỏ giọng tò mò hỏi: ” Đường Liệp, Phù Vân tỷ tỷ bị bệnh gì vậy?”

Đường Liệp nhíu mày, chuyện này hắn đích xác không tiện mở miệng, nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Sa Hoàng Lí Tạp Độ, rõ ràng là cũng không biết Phù Vân đang mang thai, nếu như chuyện này tùy tiện nói ra, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái không nhỏ cho hắn, lập tức thản nhiên cười nói: ” Chỉ là bị cảm lạnh bình thường.”

” Bị cảm lạnh?” Toa Lạp Mạn hiển nhiên đối với từ ngữ xa lạ này hoàn toàn không biết gì cả.

Đường Liệp nhân cơ hội hỏi: ” Ngươi có thể nói cho ta biết, Phù Vân làm sao tới đây?” Thông qua sự quan sát vừa rồi đối với Phù Vân, hắn phát hiện Phù Vân vô luận là ăn mặc hay là tướng mạo đều khác nhiều với các sa đạo này, không khỏi hoài nghi sa đạo là bị cướp đến đây, cho nên mới hỏi thử.

Toa Lạp Mạn thở dài nói: ” Phù Vân tỷ tỷ là do đại ca ta nhặt từ trong sa mạc về, lại nói đó đã là chuyện từ một năm trước.”

Trong lòng Đường Liệp không khỏi ngẩn ra, nói như vậy tử thai trong bụng Phù Vân cũng có thể là của Sa Hoàng Lí Tạp Độ, nghĩ lại loại khả năng này cực kì bé nhỏ, quay về nghĩ lại chuyện này cũng không có quan hệ gì với mình, nên không thèm nghĩ thêm nữa.

Toa Lạp Mạn nói: ” Từ sau khi nàng đi tới cổ bảo, thân thể khi tốt khi xấu, trước đây hai tháng thì đột nhiên nặng thêm, đại ca của ta đã mời nhiều thầy thuốc, trùng hợp có vị cao nhân đi ngang qua nơi này, nói cho chúng ta biết chỉ có thể dùng Hỏa Vân Châu trong cơ thể Cấp Triết mới có thể cứu lại tính mạng của Phù Vân, đại ca của ta thật vất vả mới tìm được hành tung của Cấp Triết, ai ngờ lại bị ngươi nhanh chân đến trước.”

Đường Liệp đạm mạc cười, lại nói Sa Hoàng Lí Tạp Độ gặp được mình cũng là may mắn, bằng không mặc dù cho hắn lấy được Hỏa Vân Châu, Phù Vân cũng là con đường chết.

Bên trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Phù Vân, Toa Lạp Mạn đứng dậy muốn tiến nhập vào bên trong phòng, lại bị Đường Liệp ngăn cản.

Huyên nhi thất kinh từ bên trong phòng đi ra, vốn định mở miệng nói cái gì, lại bị Đường Liệp dùng ánh mắt ngăn lại, lặng yên kéo nàng qua một bên thấp giọng nói: ” Ra sao?”

Huyên nhi bám vào bên tai Đường Liệp nhỏ giọng nói: ” Xem ra sẽ sinh rồi…”

Đường Liệp gật đầu, nhẹ giọng dặn Huyên nhi: ” Chuyện này chỉ sợ ta không tiện đứng ra.” Hắn trầm ngâm một chút lại nói: ” Muội bảo Lí Tạp Độ tạm thời tránh một chút, ta có việc muốn đơn độc nói với hắn.”

Lí Tạp Độ hai mắt đỏ bừng từ trong phòng đi ra, đi tới trước mặt Đường Liệp, hạ giọng nói: ” Ngươi đi theo ta!”

Hai người đi tới hậu viện, Lí Tạp Độ bỗng nhiên xoay người lại, gằn từng chữ: ” Ta có chuyện xin ngươi!”

Đường Liệp từ lâu đoán được hắn muốn nói gì, mỉm cười bảo: ” Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhắc chuyện này trước mặt bất kì ai.”

Lí Tạp Độ gật đầu, tuy rằng mới gặp Đường Liệp không lâu, nhưng cảm giác hắn giống như một bằng hữu tương giao nhiều năm, Lí Tạp Độ mời Đường Liệp ngồi xuống, thấp giọng nói: ” Phù Vân là ta cứu lên từ trong lưu sa, lúc đó nàng giống như một con chim nhỏ bị bệnh thần kinh, kinh hoàng bất lực, khi ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên, thì đã yêu nàng lập tức, từ lúc chào đời tới nay, ta chưa từng như vậy…” Trong mắt Lí Tạp Độ ẩn chứa hai dòng lệ quang.

Đường Liệp vỗ vỗ vai hắn, biểu thị an ủi.

Lí Tạp Độ nói: ” Ta từ đủ loại biểu hiện của Phù Vân mà nhìn ra, nàng nhất định từng nhận lấy thương tổn thật lớn…” Hắn dừng một chút mới nói: ” Nhưng ta lại không nghĩ tới…” Trong lòng hắn thống khổ cực độ, nắm chặt hai nắm tay, giận dữ không kềm được nói: ” Nếu để cho ta biết là nam nhân nào thương tổn nàng, ta sẽ đem hắn bằm thây vạn đoạn!”

Đường Liệp có thể lý giải thống khổ của Lí Tạp Độ, thấp giọng nói: ” Phù Vân yêu ngươi sao?”

Lí Tạp Độ thống khổ lắc đầu nói: ” Ta không biết, nhưng ta biết trong lòng nàng có ta, lần trước sau khi ta thụ thương, nàng canh giữ trắng đêm bên giường không ngủ để chiếu cố ta, nếu như nàng đối với ta không có chút tình cảm nào tại sao lại làm như vậy?”

Đường Liệp mỉm cười gật đầu nói: ” Nếu như ngươi yêu nàng, nàng cũng yêu ngươi, cần gì phải làm cho chuyện này trở thành cản trở giữa hai người, bỏ đi *** ánh mắt thế tục đi, bỏ đi *** lời đồn nhảm, chỉ cần chính ngươi có thể hạnh phúc, hà tất xem trọng cái nhìn của những người khác!”

Ánh mắt Sa Hoàng Lí Tạp Độ sáng ngời, những lời này của Đường Liệp nói trúng tâm khảm của hắn, hắn kích động cầm cánh tay Đường Liệp nói: ” Đường Liệp, ta sẽ nhớ kĩ những lời này của ngươi.”

Đường Liệp cổ vũ: ” Muốn cho Phù Vân triệt để tiếp nhận ngươi, phải cởi ra sự bế tắc trong nội tâm của nàng, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể làm được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.