Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 25



Độc Cô Lưu Vân ôm lấy đại điêu đang sợ đến ngây người, lung tung sờ tới sờ lui trên người nó, xúc cảm bóng loáng mềm mại truyền tới cực kỳ dễ chịu, đáng tiếc vẫn
không thể làm cho cỗ lửa nóng giảm nhiệt.

Hiện tại hắn nóng đến
mức muốn cháy thành tro, trong lòng chỉ nghĩ tìm một chỗ phát tiết hết
ra, căn bản không hề chú ý đến cái thứ trong lòng mình là người hay là
gì, chỉ muốn ôm chặt lấy Chu Mộ Phỉ, hắn mở to đôi mắt đỏ bừng vì dục
vọng mà tìm kiếm trên người đại điêu, ý đồ muốn tìm một cái động để hắn
cắm vào, giảm bớt thống khổ.

Chu Mộ Phỉ bị Độc Cô Lưu Vân cứ y
như bạch tuộc quấn lên người sờ tới sờ lui, cổ còn cảm giác được luồng
khí nóng rực của hắn phun ra, cả người liền 囧 , lại nhìn thấy ánh mắt
của Độc Cô Lưu Vân phảng phất như muốn ăn mình, nhất thời cả kinh, lông
trên cổ dựng thẳng đứng, vừa giãy dụa kịch liệt vừa lớn tiếng kêu với
Độc Cô Lưu Vân: “Nga~~~~ nga~~~~” Ngươi nhìn cho rõ cái đi, ông đây là
một con điêu đó!

Nhưng mà, hiện giờ tiếng kêu của y chẳng còn tác dụng gì với Độc Cô Lưu Vân nữa, hắn vẫn cứ sống chết ôm lấy y không
buông tay, vẫn cứ tiếp tục đại nghiệp tìm kiếm động động.

Nội lực của hắn quá thâm hậu, Chu Mộ Phỉ dùng hết sức chín trâu hai hổ vẫn
không đẩy được hắn, vì thế cứ theo kiểu vò mẻ lại nứt ngồi bệch luôn
xuống đất, thở phì phì mà thầm nghĩ: Tìm đi, tùy tiện tìm đi, ông đây
không tin ngay cả một con điêu mà ngươi cũng dám làm!

Độc Cô Lưu
Vân quả thực không có năng lực này, đừng nói hiện giờ hắn đang bị dược
tính kích thích đến thần trí mơ hồ, cho dù hắn có hoàn toàn thanh tỉnh
đi nữa thì cũng không chưa chắc hoàn thành được nhiệm vụ yêu cầu có kỹ
thuật cao này.

Cho nên kết quả của việc bận rộn một trận đương
nhiên chỉ là uổng công vô ích, bất quá hắn vẫn chưa chết tâm, vẫn còn
đang siêng năng sờ soạng, dù sao thì giờ bên cạnh hắn chỉ có vị này mà
thôi.

Lúc mới bắt đầu, Chu Mộ Phỉ sốt ruột mà mặc hắn gây sức ép, nghĩ rằng chỉ cần hắn mệt rồi thì sẽ dừng tay thôi.

Nhưng dần dần, y có cảm giác không thích hợp, không phải bởi vì Độc Cô Lưu
Vân chậm chạp không chịu dừng tay, mà là y bỗng cảm thấy trong cơ thể có một luồng nhiệt khác thường bắt đầu khởi động, mau chóng lưu chuyển
toàn thân, hơn nữa càng lúc càng nhiều càng lúc càng nóng….

Chu Mộ Phỉ nhất thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ bản thân cũng trúng xuân dược?

Mẹ nó chim điêu mà cũng trúng xuân dược hả!!!

Chu Mộ Phỉ hoảng sợ đẩy Độc Cô Lưu Vân đang quấn quít ra khỏi người, nhưng y chỉ mới dùng có chút lực thì phát hiện ra cả người mềm nhũn vô lực,
đừng nói Độc Cô Lưu Vân có nội lực thâm hậu, chỉ sợ cho dù là người
thường không có võ công, y cũng không thể đẩy ra nổi.

Hiện giờ y
có thể rõ ràng cảm nhận được cái ấy ấy của Độc Cô Lưu Vân đang chọt lên
bụng y, lại còn không ngừng chà qua chà lại, da đầu không khỏi run lên
từng đợt.

Nhưng mà cái này không phải là chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở đằng sau kìa.

–Chu Mộ Phỉ hoảng sợ phát hiện ra, y đang bị rụng lông, lại còn rụng đặc biệt mau!

Chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, lông trên người y cứ như hoa tuyết rơi
rụng lả tả, trên đất chất đầy một tầng lông nâu dày y như cái thảm.

Chu Mộ Phỉ bị dọa đến choáng váng, trợn to mắt điểu nhìn đống lông điêu đó, nội tâm không ngừng điên cuồng hết lên: Cứu mạng a! Ai tới nói cho ta
biết đây là xảy ra chuyện gì đi!

Giờ có phải là mùa thu đâu, sao ông lại rụng nhiều lông như vậy!

Nếu còn rụng nữa, ông đây không phải sẽ biết thành con điêu trụi lông sao!

Nghĩ đến cả người ngay cả một cọng lông cũng không có, biến thành bộ dáng gà luộc điển hình, Chu Mộ Phỉ đau khổ nhịn không được phải ngửa mặt lên
trời rơi hai hàng nước mắt như sợi mì bản to. (╥﹏╥)

Chu Mộ Phỉ
ngạc nhiên nhìn cơ thể khổng lồ của mình đột nhiên y như quả bóng cao su bị xì hơi, dần dần hiện ra hình người, sau đó cái cánh chậm rãi biến
thành tay người, móng vuốt cũng bắt đầu biến thô, cuối cùng thành chân
người mềm mềm trắng trắng….

Y suýt nữa là trợn đến lọt tròng mắt rớt xuống đất.

Đây là chuyện gì, y biến thành người rồi sao?

Bản thân không phải là đang nằm mơ chứ?

Chu Mộ Phỉ theo bản năng mà nâng hai tay vừa mới biến ra vuốt mặt mình, quả nhiên là mặt người, lại còn có đủ ngũ quan của người nữa chứ.

Y vẫn không dám tin, đưa ngón tay vô miệng, cắn một cái!

Giây tiếp theo, y liền đau đến hét thảm “Ngao” một tiếng!

Y không nghe lầm, xác thực là có thể phát ra âm thanh!

Độc Cô Lưu Vân đang ôm Chu Mộ Phỉ tìm động động nhưng tới giờ vẫn còn chưa
tìm thấy cũng cảm nhận được biến hóa của y, liền mở to đôi mắt giăng đầy tơ máu nghi hoặc nhìn người trong lòng “vừa mới xuất hiện”.

Tuy hiện giờ thần trí của hắn rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra người trước mắt này rất đẹp.

Hàng lông mày thon dài đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt, mắt hai mí
rất rõ ràng, mũi thẳng tú lệ, đường viền ngũ quan rất rõ ràng, dáng
người thon gầy, cơ bắp cân xứng vân da rõ ràng, màu da tiểu mạch, mái
tóc hỗn loạn rối tung ở trên vai lại là màu nâu đậm, làm nổi bật hai nụ
hoa nâu nhạt ở trước ngực, vừa nhìn qua liền cảm thấy đặc biệt mượt mà
ngon miệng.

Hỏa diễm trong mắt Độc Cô Lưu Vân lại càng bùng cháy
mạnh hơn, cúi đầu cắn lên nụ hoa của người kia một cái, vừa liếm vừa
cắn, tay phải còn trượt từ eo của Chu Mộ Phỉ xuống dưới cúc môn, dùng
lực xoa nắn, sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn bởi vì xúc cảm co giãn lạ thường, lỗ mãng dùng ngón tay chọt thẳng vào cái động rốt cục
cũng đã tìm được kia.

Chu Mộ Phỉ vốn còn đang đắm chìm vào nỗi
khiếp sợ vừa mới biến thành người, bất ngờ không kịp đề phòng liền bị
hai ngón tay của người kia đâm mạnh vào nơi bí ẩn ở đằng sau, nhất thời
đau đến nước mắt lưng tròng, hét thảm lên một tiếng.

Đáng tiếc,
Độc Cô Lưu Vân đang bị dục hỏa đốt người, không phân rõ thực hư, căn bản không để tâm đến cảm thụ của y, hiện giờ, hắn đang hoàn toàn vui sướng
mà chìm đắm với cái động hắn vừa tìm được…. Tuy cái động này có chút
chật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình và hưng trí của hắn!

Nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được cái động này quá nhỏ, “thằng nhỏ” của mình
không thể trực tiếp đâm vào, cho nên tuy lòng nóng như lửa đốt, cực kỳ
muốn dẫn “thằng nhỏ” trực tiếp chọt thẳng vào, nhưng hắn vẫn dùng hai
ngón tay thay thế chọt vào thử xem có thể sử dụng hay không, thử xem coi một khi “thằng nhỏ” chọt vô rồi thì có bị ép đến hư luôn hay không.

Cúc hoa của Chu Mộ Phỉ chưa từng có bất cứ ai khai thác qua cứ như vậy mà
bị hắn ngạnh sinh dùng hai ngón tay đâm thẳng vào, đau đến mức phải kêu
thảm ra tiếng, hai hàng nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, liều mạng tránh
thoát ra khỏi cái ôm của Độc Cô Lưu Vân.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân
đang nóng lòng muốn phát tiết sức lớn đến không thể tưởng tượng nổi, mà y vừa mới từ chim lột xác thành người, cả người vô lực mềm nhũn như một
đứa con nít, có thể đứng vững là tốt lắm rồi, làm sao có dư lực để tránh thoát khỏi sự giam cầm của Độc Cô Lưu Vân chứ? Vì thế y đành phải bất
lực tùy ý để ngón tay của Độc Cô Lưu Vân thăm dò trong mật huyệt, miệng
thì mắng loạn thất bát tao: “Độc Cô Lưu Vân ngươi cái đồ hỗn đản mau
buông ra cho ông! Ngươi muốn làm chết ông luôn sao!”

Độc Cô Lưu
Vân mắt điếc tai ngơ, chỉ một lòng một dạ dùng ngón tay khuấy lộng cái
chỗ chật chội ấm áp kia, dùng phần lý trí còn sót lại để phán đoán xem
coi cái động vừa tìm được này có thể dùng hay không.

Một lát sau, hắn rốt cục cũng cảm thấy cái động không còn chặt như trước nữa, hơn
nữa hình như còn có chút co giãn, hẳn là có thể sử dụng.

Vừa đưa
ra được kết luận, Độc Cô Lưu Vân liền xoay Chu Mộ Phỉ lại, mặt hướng
xuống đất, sau đó tách đùi y ra, một tay nắm lấy eo y, một tay khác thì
đỡ lấy đại dương v*t đã cương đến cứng ngắc đặt lên cửa động nhỏ hẹp nấp trong hai cánh mông trắng nõn nà, rồi thẳng lưng dùng sức đâm vào
trong.

Chu Mộ Phỉ giãy dụa muốn thoát ra, đáng tiếc lại bị Độc Cô Lưu Vân y như cái đai sắt quấn chặt đến nỗi không thể phản kháng gì
được.

Y không từ bỏ ý định muốn cố gắng đi về phía trước, bỗng
cảm giác có một vật thể vừa nóng lại vừa cứng đỉnh vào nơi tư mật của
mình, sau đó không chút khách khí đâm thẳng vào!

Dũng đạo nhỏ hẹp nháy mắt bị bắt buộc chống đỡ đến cực hạn, cảm giác đau đớn như bị xé
rách khiến Chu Mộ Phỉ đau đến kêu một tiếng “Ngao” thảm thiết.

Nhưng cơn đau vẫn không dừng lại tại đó, đại gia hỏa kia vẫn còn đang liều mạng chen vào sâu bên trong.

Chu Mộ Phỉ đau đến mức giọng cũng bị biến đổi, vừa ồ ồ thở dốc vừa rơi lệ
đầy mặt mà tức giận mắng: “Ta x, mau dừng lại a, ông thực sự sắp bị cái
tên ngu ngốc ngươi giết chết rồi!”

Nhưng Độc Cô Lưu Vân căn bản
không nghe được người trước mắt đang kêu cái gì, hiện tại hắn đã hoàn
toàn đắm chìm vào cỗ khoái cảm vừa mới bùng nổ.

“Hô…..” Hắn thở
ra một hơi thỏa mãn, sau đó lại tiếp tục vùi sâu vào dũng đạo đã đem lại cảm giác tiêu hồn cho hắn, rồi dựa vào bản năng mà bắt đầu nhịp đâm
rút.

Chu Mộ Phỉ bị hắn làm đau, muốn giãy dụa nhưng không có sức, đành phải trút căm phẫn bằng cách lần lượt ân cần hỏi thăm các vị phụ
mẫu thân quyến của Độc Cô Lưu Vân.

Chỉ tiếc, Độc Cô Lưu Vân đang
trong tình huống thần trí hỗn loạn căn bản không hề chú ý tới y đang nói cái gì, chỉ tự cố tự địa tóm chặt lấy eo Chu Mộ Phỉ mà ra sức đỉnh
lộng.

Ban đầu Chu Mộ Phỉ cảm thấy đau đến không thể chịu nổi,
nhưng sau đó lại không cảm thấy đau đớn nữa, dần dần biến thành cảm giác tê dại ngưa ngứa khác thường.

Lúc này, lửa nóng trong cơ thể vốn bị y xem nhẹ lại vì bị đau đớn từ chỗ tư mật truyền tới cũng bắt đầu
không chịu cô đơn lại một lần nữa nổi dậy tàn sát bừa bãi trong cơ thể
y, khiến y từ thân đến tâm đều bị thiêu đốt đến không chịu nổi.

Chu Mộ Phỉ há miệng thở ra hơi thở nóng rực, sâu trong nội tâm thì lại ẩn
ẩn chờ mong cái thứ ở phía sau có thể thô bạo mà đâm chọt vào người y.

Mỗi một lần Độc Cô Lưu Vân đâm vào, y sẽ không nhịn được mà run rẩy toàn
thân, thậm chí còn theo bản năng vặn eo hùa theo hắn hòng đạt được khoái cảm lớn hơn và để khiến cho cơn nóng trong lòng được tiêu trừ bớt.

Mỗi khi Độc Cô Lưu Vân đỉnh vào sâu hơn một chút, Chu Mộ Phỉ đều sung sướng đến mức muốn kêu to thành tiếng, đồng thời nội bích còn co rút một cái, bao chặt lấy cái cây thịt đang xâm lược, khiến Độc Cô Lưu Vân càng sảng khoái càng hưng phấn hơn, khiến động tác trừu sáp càng lúc càng hung
mãnh.

“A…..Ngô….” Điểm mẫn cảm liên tục bị lực lớn đánh mạnh vào, khoái cảm mãnh liệt đến mức khiến Chu Mộ Phỉ nhịn không phải run rẩy
kêu to, nội bích bị chà đạp cũng chịu không phải cảm giác sung sướng quá mức mãnh liệt mà càng co rút nhanh hơn, dùng lực ép chặt cây gậy còn
đang chôn ở trong đó.

Độc Cô Lưu Vân bị y kẹp đến chịu không nổi, vì thế đâm mạnh vào chỗ sâu nhất, sau đó phân thân run rẩy một trận,
bắt sơ tinh của mình vào đũng đạo của Chu Mộ Phỉ.

Cùng lúc đó,
bởi vì Chu Mộ Phỉ không thể chịu đựng được cơn kích thích quá lớn này,
toàn thân liền run rẩy, cất cao giọng rên rỉ thành tiếng, phân thân nãy
giờ chưa hề được người đụng tới cũng không khống chế được mà bắn ra từng cỗ bạch trọc (tinh dịch).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.