Xuyên Việt Chi Tu Chân Nữ Hoàng

Chương 8: Bái kiến sư phó



Từ sau khi hội thơ kết thúc, phủ Hoàng Tố Yên thế nhưng đột
nhiên trở nên rất náo nhiệt, cơ hồ mỗi ngày đều có hoàng tỷ, hoàng huynh đến liên kết cảm tình, thuận tiện tham thảo một chút thơ. Hoàng Tố Yên
không biết trong lòng họ rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nghĩ đến cũng
biết không phải chuyện tốt gì! Hoàng Tổ Yên ngoại trừ xã giao bình
thường, nếu có thể tránh liền tránh. Nói đùa, nàng thế nhưng còn có rất
nhiều chuyện muốn làm a! Ai lúc rảnh rỗi không có việc gì cùng họ nói
chuyện phiếm a!

Trải qua mấy ngày nay, Hoàng
Tố Yên có thể vận dụng linh khí cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn
có thể phát ra công kích linh khí.

Nhưng đối với
chân chính vận dụng, nàng còn kém rất nhiều, mỗi một lần nàng nhìn thấy
mẫu hoàng, ánh mắt kia đều có vẻ quá nhiệt liệt. Làm hại mẫu hoàng không dám đến chỗ nàng liên lạc cảm tình nữa.

“Nô tỳ Ngữ nhi cấp thái nữ điện hạ thỉnh an, thái nữ điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!“

Hoàng Tố Yên để quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn thấy một mỹ nhân cung trang hướng mình hành lễ.

“Bình thân! Là mẫu hoàng gọi ngươi tới? Có chuyện gì không?”

“Hồi thái nữ, nữ hoàng tuyên ngài đến ngự thư phòng.” Ngữ nhi cúi đầu kính cẩn nghe theo đáp.

“Nga! Bản cung đã biết. Ngươi đi trước đi! Bản cung một hồi liền đi.”

“Vâng, nô tỳ xin cáo lui.” Nói xong, cúi đầu lui ra ngoài.

Chuyện gì chứ? Lúc này mẫu hoàng vừa mới hạ triều đi! Không biết, đi xem chẳng phải sẽ biết sao?

“Trúc nhi, thay y phục”.

“Vâng”

Ngự thư phòng

“Nhi thần tham kiến mẫu hoàng”

“Yên nhi không cần đa lễ, đứng lên đi!”

“Tạ mẫu hoàng.” Nàng ngẩng đầu, thấy trong ngự thư phòng ngoại trừ nàng cùng mẫu hoàng
còn có một người, không khỏi sửng sốt một chút, lập tức khôi phục biểu
tình lãnh đạm.

Người kia nhìn như vậy, hài lòng gật gật đầu, đi lên phía trước, “Thảo dân Vân Uyển Thanh bái kiến thái nữ điện hạ.“

“Ừ, không cần đa lễ!” Hoàng Tố Yên quan sát nàng ta, khoảng chừng hai mấy, ba mươi tuổi, dáng người xinh đẹp, tóc dài chỉ dùng một mãnh lụa màu ngân bạch cột, trên
mặt rất không biểu tình gì, mắt lấp lánh hữu thần, mặc bạch y. Trời ạ!
Nàng nói cổ đại này ‘Cao nhân’ thế nào cứ như nhau đều thích mặc bạch y
như vậy a?

“Yên nhi, vị tiền bối này chính
là người trước khi ngươi sinh ra liền tiên đoán qua ngươi sau này sẽ là
người bất phàm, mà nàng cũng là người nổi danh trên giang hồ rất nhiều
năm” Mẫu hoàng hướng nàng nháy nháy mắt, tiểu nha đầu, vị này hẳn là phù hợp yêu cầu của ngươi đi!

“Tiền bối?” Hoàng Tố Yên nhìn người trước mặt này cũng không có chú ý đến mẫu hoàng của nàng, kỳ quái a! Mẫu hoàng tại sao gọi nàng ấy là tiền bối?

“Đúng vậy! Tiểu nha đầu, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tiền bối nha! Đừng
xem ta tuổi trẻ tiêu sái như vậy, ta trên thực tế đã năm mươi tuổi! So
với mẫu hoàng của ngươi lớn hơn không ít đi” Vân Uyển Thanh nhìn thấy nàng biểu tình kỳ quái, cũng mới phát hiện nghi vấn của nàng, rất đắc ý giải thích.

Này có cái gì tốt mà đắc ý? Không phải là một lão thần côn không già
thôi sao? Trong lòng Hoàng Tố Yên thầm khinh bỉ nàng ta một chút, nhưng
trên mặt vẫn biểu tình nhàn nhạt hướng nàng hành lễ, “Đồ nhi bái kiến sư phó.” Nàng biết mẫu hoàng nếu đem nàng gọi tới đây, đó chính là đã cùng nàng
ấy nói chuyện, vì thế nàng cũng sẽ không nói lời vô ích, trực tiếp bái
kiến.

“Hảo, hảo, hảo, có thể thu được thái nữ làm đồ nhi như vậy, ta cũng rất cao hứng a! Ha ha…“

“Tiền bối, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Tiền bối tính luyện tập nơi nào?” Mẫu hoàng nàng vui mừng hỏi.

“Nga! Ta tính mang nàng đến chỗ ở của ta, chỗ ấy linh khí đầy đủ đối với tu luyện võ công có rất nhiều chỗ tốt.” Tân nhiệm sư phó của nàng rất nhanh liền quyết định.

“A! Phải rời khỏi hoàng thành? Thế nhưng…” mẫu hoàng có chút lo lắng nhíu nhíu mày, “Yên nhi, ngươi quyết định như thế nào?“

Hoàng Tố Yên vừa nghe nói nơi có linh khí đầy đủ, liền quyết định muốn
đi đến đó tu luyện, mặc dù sư phó nàng không thể dạy nàng tu chân thế
nào, nhưng nàng có thể chính mình thăm dò a! Hiện đại có cơ hội tốt như
vậy nàng cũng muốn nhìn một chút, ở địa phương linh khí đầy đủ đối với
tu luyện là có lợi thật lớn. Mà Hoàng Tố Yên cũng biết mẫu hoàng đang lo lắng cái gì, nàng thân là thái nữ, nếu như không ở hoàng thành rất dễ
khiến cho người có tâm tư không tốt tận dụng cơ hội, hơn nữa địa phương
cách hoàng thành xa cũng không thể thường xuyên cùng đại thần trong
triều ‘Liên lạc cảm tình’. Thử hỏi một chút, một bên là người ngươi
tuyệt không hiểu biết, thái tử mấy năm không thấy mặt được một lần, một
bên là thường xuyên đến an ủi một chút, thường thường còn tới nhà của
ngươi đến cùng ngươi nói chuyện phiếm, ngươi ủng hộ ai? Thế nhưng… Nàng
ngẩng đầu, kiên định nhìn mẫu hoàng nói, “Mẫu hoàng để cho ta cùng
sư phó đi đi! Ta sẽ thường xuyên trở về, những ngày lễ tụ hội lớn một
chút, ta cũng sẽ tận lực về tham dự, như vậy sẽ không gây trở ngại đến
phát triển sau này.“

Đối với Hoàng Tố Yên nói phát triển cái gì, hai người ở đây chắc hẳn đều rất rõ ràng.

“Mẫu hoàng tin ngươi, ngươi đã cho rằng có thể, vậy cứ quyết định như vậy đi!”

“Tạ mẫu hoàng!” Hoàng Tố Yên cảm kích nhìn mẫu hoàng liếc mắt một cái, nàng biết mẫu
hoàng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng người quyết định tin lời của nàng, đối với lần này cảm giác được trong lòng rất là ấm áp.

“Được rồi! Các ngươi đã quyết định như thế, ta cũng không có gì để nói, dù
sao tu luyện võ công cũng không phải mỗi ngày luyện không ngừng là có
thể luyện tốt được, thỉnh thoảng bỏ lỡ mấy ngày cũng là không có gì” Sư phó mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt lại không mấy cao hứng.

Hoàng Tố Yên đi tới trước mặt nàng, rất nghiêm túc hành lễ, “Sư phó, ta biết ngài cho rằng luyện võ nên toàn tâm toàn ý, nhưng ta cũng
vậy không có biện pháp, mới như thế tự ý quyết định, ta nhất định sẽ nỗ
lực, sẽ không để cho ngài thất vọng”

Nhìn mặt Hoàng Tố Yên nghiêm túc như vậy, sư phó cũng thu hồi biểu tình mất hứng, hài lòng gật gật đầu, “Vậy được rồi! Ngươi trước đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi!”

“Vâng”

________________Ta là đường ranh giới a _________________

Trước cửa cung

Nhìn phụ hậu trước mắt khóc đến nước mắt rơi tí tách, Hoàng Ngữ Yên bất đắc dĩ, “Phụ hậu, ta chỉ đi Thương Sơn tu luyện, qua một khoảng thời gian liền sẽ trở lại gặp ngài, ngài đừng khóc có được không? Hửm?”

Phụ hậu nháy mắt mấy cái, ủy khuất nhìn nàng, “Yên nhi ngươi tại sao có thể nói dễ dàng như vậy a! Ngươi đi chuyến này phụ hậu thế nhưng sẽ rất lâu không thấy được ngươi a! Còn nói chỉ là quá
một khoảng thời gian, ta biết, ngươi đi chuyến này, khẳng định ít nhất
phải một năm mới có thể trở về. Ô ô…” Còn chưa nói hết, lại che mặt khóc lên.

Ông trời của ta a! Ai tới cứu cứu nàng a! Hoàng Tố Yên đem ánh mắt cầu
cứu, nhìn về phía Ngọc nhi cùng Trúc nhi, ách! Nhìn thấy bọn họ cũng có
bộ dáng hai mắt đẫm lệ, nàng càng không biết nói gì. Vội đưa mắt nhìn
sang mẫu hoàng cùng nhị hoàng huynh đang đứng ở một bên xem kịch vui, ai biết nàng (hắn) thế nhưng đều quay đầu đi chỗ khác, làm bộ không nhìn
thấy ánh mắt nàng. Ngay cả sư phó cũng làm bộ làm tịch đứng một bên ngắm hoa.

Một đám không lương tâm a! ! ! Cuối cùng
vẫn là mẫu hoàng chống không lại ánh mắt muốn giết người của Hoàng
Tố Yên, đành phải đi tới, đem ôm phụ hậu đang khóc lôi ra, “Được rồi, được rồi, hoàng nhi chỉ đi ra ngoài một chuyến, các ngươi liền làm như sinh ly tử biệt a!” Ôn nhu lau nước mắt phụ hậu, “Hoàng nhi không phải đã nói, qua một thời gian liền sẽ trở lại gặp ngươi sao? Đừng khóc, được không? Hoàng nhi đã trưởng thành, nên học một chút bản
lĩnh, nếu không nàng sau này thế nào có thể bảo hộ chính mình đây?“

“Ừ…” Phụ hậu thuận theo tựa trong lòng mẫu hoàng, thấp giọng đáp một tiếng.

Mẫu hoàng đắc ý liếc xéo nàng một cái. (Sally: hai mẹ con này cũng thật là…)

Hoàng Tố Yên không đi trách mẫu hoàng nàng thỉnh thoảng biểu hiện tính
trẻ con ra ngoài, đi tới trước mặt hai vị tiểu thị, kéo tay hai người, “Các ngươi cũng không cần khổ sở, lần này ta đi là học võ, cũng không phải
đi chơi, vì thế không thể mang bọn ngươi đi, nhưng ta cách một khoảng
thời gian liền sẽ trở lại gặp các ngươi, không nên lo lắng! Hửm?”

“Vâng” Cả hai nhu thuận gật gật đầu.

“Ừ, đây mới là hảo Ngọc nhi, Trúc nhi của ta” Hài lòng nhìn hai bọn hắn, hai người khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng
đến độ bóp nhẹ sẽ thấy máu. Hoàng Tố Yên xoay người đối với sư phó bất
lương một mực nhìn nàng cười nhạo nói: “Sư phó, chúng ta đi thôi!“

“Ha ha! Tốt” Vừa cười, vừa đi tới, đem nàng ôm lấy, xoay người tiêu sái ngồi trên lưng ngựa.

“Mẫu hoàng, phụ hậu, nhi thần đi, thỉnh hai vị bảo trọng!”

“Ừ, hoàng nhi cũng phải chiếu cố tốt chính mình a! Tiền bối, Yên nhi liền giao cho ngươi” Trong mắt mẫu hoàng nồng đậm không muốn, Hoàng nhi mới bốn tuổi a! Còn
nhỏ như vậy đã phải rời khỏi nhà đi học võ, kêu nàng thế nào bỏ được?
Nhưng… Lại có biện pháp nào đâu? Thân là thái nữ, Yên nhi nhất định phải có năng lực bảo hộ chính mình.

“Bệ hạ yên tâm đi! Thái nữ giao cho ta, ta sẽ không để cho người khác có cơ hội thương tổn đến nàng”

“Ừm”

“Như vậy tại hạ cáo từ!” Sư phó hướng mẫu hoàng chắp tay, kéo dây cương, “Giá!”

Chúng ta liền như thế xuất phát.

“Sư phó, chúng ta đây là đi Thương Sơn?” Hoàng Tố Yên nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn về phía sư phó, tiểu thân thể này thật đúng là không phải bất tiện bình thường a!

“Không, trước chúng ta đi một chỗ đón một người.”

“Đón người? Đón người nào a?”

“Sư huynh của ngươi!” Sư phó đột nhiên tặc tặc lưỡi cúi đầu nhìn nàng nháy nháy mắt. (Sally: từ đây con đường thu thập hậu cung của tỷ đã bắt đầu)

Hoàng Tố Yên đột nhiên có cảm giác bị người khác tính kế, nàng nghi ngờ nhìn sư phó, hi vọng nàng ta có thể giải thích cho nàng một chút, nét
mặt của sư phó vì sao đột nhiên làm cho nàng cảm giác… Ác hàn!

“Ha ha! Đến lúc đó ngươi chẳng phải sẽ biết sao?” Sư phó hiển nhiên không muốn tiết lộ một chút tin tức nào, tự nhận là tiêu sái vô cùng lắc lắc mái tóc.

“A, đúng rồi, không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi, còn là một hạt giống đa tình
như vậy! Trông hai tiểu thị kia của ngươi, bị ngươi nói một chút, mặt
liền đỏ bừng lên, ánh mắt đưa tình nhìn ngươi, chậc chậc… Ta cũng không
có nghĩ ngươi sớm như vậy đã trưởng thành a! Mới bốn tuổi mà thôi a!” (Sally: haha chết cười mất)

Hoàng Tố Yên không nói gì! Nhưng đối với với này việc này nàng cũng
không muốn nhiều lời cái gì, ở trong thân thể nàng vốn cũng không phải
là linh hồn tiểu hài tử bốn tuổi, muốn nàng tận lực đi giả trang bộ dáng tiểu hài tử xấu xa thiên chân vô tà, nàng thực sự làm không được. Về
phần Ngọc nhi cùng Trúc nhi, từ lúc ba tuổi, mẫu hoàng đem bọn họ phái
cho nàng, nàng liền biết bọn họ sau này sẽ là người mình, đã sớm đã nhận định bọn họ, nàng cũng sẽ không ở trước mặt họ che giấu cái gì. Nói
Hoàng Tố Yên nàng đa tình cũng tốt, cái gì đều không sao cả, nàng chỉ vì mình mà sống.

Nhìn Hoàng Tố Yên biểu tình không sao cả, sư phó tựa hồ cũng cảm thấy không có ý nghĩa, dù sao nữ tôn
quốc chính là như vậy, huống chi trong hoàng cung đứa nhỏ vốn sớm trường thành, nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ lại thấy mình quá mức vô nghĩa.

Một đường đi không ai nói chuyện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.