Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 53: Đều tự mưu đồ



Phượng Thần Anh lạnh lùng nhìn ngườiquỳ trên mặt đất, khóe miệng tươi cười ngưng tụ lãnh sương.

Phía trênVô Tướng càng ngày càng tỏa ra sát ýmãnh liệt, cúi đầu thẳng tắp quỳ gối trước mặtPhượng Thần Anh, chỉ có đôi mắt nhìn không ra một tia biểu tình, mà ánh mắt lại là một mảnh tĩnh mịch.

“Ngày mai bổn tọa phải rời khỏi một trận, ngươi âm thầm bảo hộ Đường Phi, không được phép có sơ suất.” Phượng Thần Anh lãnh đạm nói.

Vô Tướng chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt tràn đầy không dám tin.

Phượng Thần Anh quét hắn liếc mắt một cái, nói: “Như thế nào, ngươi không muốn?”

“Không!” Vô Tướng gục đầu xuống vội vàng trả lời: “Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt công tử!”

“Bổn tọa hiện tại không giết ngươi, là vì tạm thời còn cần một con chó biết nghe lời và có giá trị lợi dụng. Bất quá, nếu ngươi cứ tiếp tục muốn chết, bổn tọa nhất định sẽ không chút do dự thành toàn cho ngươi.” Phượng Thần Anh mặt mang tươi cười, thanh âm lại mang theo sát ýlãnh khốc.

Vô Tướng trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng, cung thanh đáp: “Dạ, thuộc hạ hiểu được.”

Phượng Thần Anh chán ghét liếcVô Tướng một cái, lạnh lùng hỏi: “Đường Phi trúng độc, các vương phủ có phản ứng gì.”

“Thái tử phủ cũng không dị động, Tần Nghịsau khi biết chuyện này cũng thực khiếp sợ, hơn nữa đã đoán ra ai đã hạ thủ. Thuộc hạ cho rằng chuyện này hẳn là cùng thái tử phủ không có quan hệ. Phúc vương phủ tựa hồ cũng không có động tĩnhgì, bất quá thuộc hạ lại điều tra được mấy ngày trước Tần Chiêu từng cùng một thần bí nhân gặp mặt, về phần người nọ là ai, thuộc hạ vô năng, vẫn chưa tra được.”

Phượng Thần Anh trầm tư một trận, sau đó mở miệng nói: “Hiền vương phủ bên kia thì sao?”

Vô Tướng cả kinh, Các chủ hoài nghi Tần Nhan?“Hiền vương bên kia không có an bài mật thám, nếu Các chủ muốn biết, thuộc hạ lập tức đi điều tra!”

“Không cần, bổn tọa chỉ là hỏi một chút. Ngươi cũng không tất đi Hiền vương phủ an bài mật thám, hắn bên kia bổn tọa tự có dự tính.” Phượng Thần Anh tùy ý phất tay nói.

“Dạ.” Vô Tướng trầm giọng đáp, nghĩ nghĩ còn nói: “Hiền vương cùng Các chủ giao hảo, nhất định sẽ không phải hắn hạ độc ngài.”

“Hừ, ai nói độc kia là hạ cho bổn tọa?” Phượng Thần Anh thản nhiên nói, trong mắt tràn đầy trào phúng nhìn Vô Tướng tự cho là thông minh.

Vô Tướng sửng sốt, không phải cấp Các chủ hạ? Chẳng lẽ là –“Độc kia là hạ cho công tử?!” Vô Tướng thất thanh nói. Nguyên bản hắn còn không xác định, bất quá hiện tại xem ra là thật có người muốn mạng Đường Phi!

Phượng Thần Anh ánh mắt lạnh lùng: “Hắn còn chưa tới phiên ngươi quan tâm, ngày mai ngươi chỉ cần bảo vệ tốt hắn là đủ, nhớ kỹ đừng cho hắn rời khỏiDiên Phi viện, càng không thể cho hắn đi tìm — ‘Hà Tịch’ !”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Vô Tướng rùng mình, nhanh chóng cúi đầu nói. Trong lòng lại một trận đau khổ, không thể cho hắn đi tìm Hà Tịch sao?

Ngày kế, Phượng Thần Anh lôi kéo Đường Phi dặn dò hảo một trận, bảo hắn ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đợi ở Diên Phi viện lại càng không được tùy ý tiếp kiến khách nhân, hắn rất nhanh sẽ trở về. Dàn xếp tốt Đường Phi, lại mệnh Ưu nhi hảo hảo chiếu cố hắn, phân phó Mặc Trúc đến Đông viện âm thầm giám thị Nam VũcùngLam Tử Tương, nếu bọn họ có động tĩnh khác thường chớ đả thảo kinh xà, chờ hắn trở về hãy nói sau.

Đem sự tình đều an bài thỏa đáng, Phượng Thần Anh mới mang theo Thiết Hoán cùngtùy tùng ly khai Phượng Tê Các.

Đường Phi cau mày đem một chén dược đen tuyền ngửa đầu uống cạn, Ưu nhi hầu ở một bênnhanh chóng tiếp nhận bátkhông, đem mận ngọt đã chuẩn bị tốt đưa cho Đường Phi.

Đường Phi xem cũng không xem đã bắt một phen ném vào miệng, dùng sức nhai nuốt, thẳng đến khi vị thuốc cùnghương vị chua xót trongmiệng dần dần tiêu tán, mày kiếm vẫn nhíu chặt lúc này mới chậm rãi giãn ra. Dược kia của Cốc Dương xác thực là rất hữu hiệu, mới uống vài ngày liền đem mớ độc bá đạo kia thanh trừ sạch sẽ. Đáng tiếc chính là quáđắng, mỗi lần uống xong miệng đều vướng vị đắng suốt một ngày, làm hại hắn ăn cái gì cũng đều cảm thấy buồn nôn. Phượng Thần Anh cho ngườimang một chút mận ngọt lại đây, vừa mới bắt đầu hắn còn có chút bài xích, đây không phải chỉ có nữ hài tử mới thích ăn vặt thôi sao, cho hắn ăn để làm cái gì? Bất quá đợi Phượng Thần Anh nhét một miếngvào miệng hắn, hắn không còn lên tiếng nữa, bởi vì thứ này nọ, hương vị cũng không tệ lắm, nhưng tối trọng yếu là có tiêu trừ vị thuốc đắng trong miệng, về sau hắn không tái bài xích mận ngọt này.

Ưu nhi xem Đường Phi vẻ mặt thâm cừu đại hận ăn mận, vụng trộm nhấp hé miệng, công tử sợ đắng thật đúng là giống tiểu hài tử a! Đem mận lưu lại, Ưu nhi thu thập hảo đồ này nọ rồi lui xuống, hắn hôm nay muốn cấp công tử nấu một bát canh bong bóng cá, canh này cần phải đun lâu một chút.

Đợi vị thuốc hoàn toàn biến mất, đĩa mận ngọt đã hoàn toàn vào trong bụngĐường Phi. Ngồi ở phía trước cửa sổ ngây ngốc, Đường Phi mới phát hiện bản thân đã bốn năm ngày chưa ra khỏiDiên Phi viện.

Không bằng, ra ngoài dạo xung quanh……

Đường Phi ở trong sân dạo qua một vòng, phát hiện không ai đi theo hắn, sau mới hướng đại môn Diên Phi việnđi đến. Một chân vừa mới bước ra cửa, sau cổ bỗng nhiên căng thẳng, thân thể không thể tự chủ nương theo một đạo kình lực phía sau thối lui.

Còn chưa đứng vững, Đường Phi bản năng xoay người, nắm chặt đầu quyền hung hăng hướng người nọ đấm qua.

Người nọ nhẹ nhàng né đi, tránh được công kíchcủa Đường Phi. Đường Phi thấy hoa mắt, người nọ đã quỳ gối trước mặthắn, thanh âm nặng nề mà khàn khàn: “Thuộc hạ mạo phạm, thỉnh công tử thứ tội.”

“Là ngươi ? !” Đường Phi cả kinh nói, người trước mắtnày, Đường Phi chỉ tiếp xúc qua một lần, chính là đêm Hiền vương đại hôn, hắn kính nhờ hắn đi tìm xem xét tình huống của Hà Tịch, còn cho hắn đem Phượng Thần Anh mang về.

Vô Tướng vẫn là cúi đầu, chỉ có đôi mắt nhìn không ra bất luận cảm xúc: “Thuộc hạ Vô Tướng, phụng Các chủ chi mệnh bảo hộ công tử.”

Đường Phi trong lòng nghi hoặc tiêu thất, nguyên lai là Phượng Thần Anh hỗn đản kia đem hắn gọi đến giám sát mình. Xem bộ dángvừa rồi của Vô Tướng, hắn hôm nay ra không được.

“Đứng lên.” Đường Phi thanh âm có chút lãnh đạm, hắn chán ghét người nơinày động một chút liền quỳxuống, càng chán ghét người khác hạn chế tự do của hắn, hiện tại Vô Tướnglại phạm vào cả hai điều kiêng kịnày, hắn sao có thể có sắc mặt hoà nhã cho được?

Vô Tướng sửng sốt, đầu tiên là cung kính nói một câu “Tạ công tử”, sau mới đứng lên.

“Sự tình lần trước cám ơn ngươi.” Đường Phi nhớ tới chuyện lần trước còn chưa hướng hắn nói lời cảm tạ.

Vô Tướng sửng sốt, thực rõ ràng là không nghĩ tới Đường Phi hội đột nhiên cùng hắn nói cám ơn, chỉ là lúng ta lúng túng “A” một tiếng.

Đường Phi không có để ý phản ứng của Vô Tướng, ngược lại gắt gao theo dõi gương mặt hắn, trong mắt tràn đầy tìm kiếm. Vô Tướng bị hắn xem đến có chút khẩn trương, nhưng ngại thân phận lại không dám nói gì, chỉ có thể không được tự nhiên đứng ở tại chỗ tùy ý hắn đánh giá, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía nơi khác.

“Mặt của ngươi,” Đường Phi bỗng nhiên lên tiếng: “Là giả đi? Chỉ là mặt nạ da người ở bên ngoài?”

Vô Tướng trong lòng căng thẳng, mạnh mẽ nhìn về phía Đường Phi, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, chẳng lẽ là Các chủ nói cho hắn? Không, sẽ không, lấy tính cách Các chủ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm như vậy! Vẫn là, hắn nhìn ra bản thân có gì sơ hở? Thuật dịch dung của mình là theo chủ nhân học, thiên hạ vô song thì không dám nói, nhưng tuyệt nhiên sẽ không nhìn ra bất luận sơ hở nào, huống chi đối phương còn là một người không có võ công? Vô Tướng không tự chủ được xoa xoa món đồ này nọ cất giấu trong ngực, trong mắt hốt nhiên có chút bi ai dao động.

Đường Phi nhíu mày, động tác cùng ánh mắt của hắn chứng minh vừa rồi mình đoán đúng.

Vô Tướnghạ mắt, thấp giọng nói: “Công tử thông minh hơn người, thuộc hạ bội phục.”

“Muốn biết ta vì cái gì biết?” Đường Phi nhìn hắn hỏi, ánh mắt lại ngắm ngắm ngực hắn, nơi đó giống như có cái gì hơi hơi cộm lên, chỗ vạt áo có một sợi dây gì đó, Đường Phi còn không kịp thấy rõ ràng là cái gì, Vô Tướng đã đem nó thu hồi kĩ.

Vô Tướng gật gật đầu, Đường Phi liền nói: “Bởi vì trên thế gian không có khả năng có người chỉ có đôi mắt, trừ phi khuôn mặt kia là giả. Ngươi có thể nói chuyện, là vì ngươi biết phúc ngữ(thuật nói bụng, từng chú thích rồi, chẳng qua sợ mọi người quên nên chú thích lại).” Đường Phi thời điểm học trung học thịnh hành việc đọc tiểu thuyết võ hiệp, hắn lúc ấy cũng không thể ngoại lệ đâm đầu vào đọc, tự nhiên đối với cái gọi là thuật dịch dung đều có chút hiểu biết. Bất quá khi đó hắn cho rằng thuật dịch dung chỉ là đám tiểu thuyết gia bịa đặt ra, từ sau khi biết Vô Tướng tồn tại, hắn mới tin tưởng thuật dịch dung là có thật, nhưng không ngờ chân thật như thế. Còn có phúc ngữ, bình thường nghệ nhân múa rối đều biết, muốn học không phải việc khó.

Vô Tướng ngẩng đầu nhìn Đường Phi, vừa muốn nói gì, Ưu nhi liền từ phòng bếp đi ra, vừa đi vừa nói chuyện: “Công tử, ngài có đói bụng không? Ưu nhi làm chút điểm tâm, ngài trước làm no bụng đã.”

Đường Phi nhìn về phía Ưu nhi, Ưu nhi đang bưng một đĩa hoa quế cao hướng về phía hắn, trên mặt mang theo tươi cườingọt ngào, tựa hồ nhìn không thấyVô Tướng ởphía sau. Đường Phi nghĩ nghĩ lập tức xoay người, Vô Tướng không biết khi nào thì đã đi rồi.

Chẳng lẽ hắn không thể ở trước mặt người khác hiển lộ thân phận? Đường Phi nghi hoặc nghĩ, còn có ánh mắt vừa rồi hắn nhìn chính mình, có chút kỳ quái, hơn nữa mình tựa hồ giống như đã ở nơi nào gặp qua ánh mắtnày.

“Công tử? Ngài đang nhìn cái gì đâu?” Ưu nhi kỳ quái đi đến bên cạnhĐường Phi nhìn xung quanh, cái gì cũng không thấy.

“Không có gì, vừa rồi nhìn thấy một con chim nhỏ kỳ quái mà thôi, bất quá đã bay đi.” Đường Phi đối Ưu nhi cười cười nói.

Ưu nhi kỳ quái nhíu nhíu mày, vẫn là không nói gì, sau đó cao hứng muốn Đường Phi thử xem điểm tâmhắn làm.

Chỗ tối, Vô Tướngliễm trụ khí tức khoáthai cánh tay, một đôi ánh mắt bình thường vô kỳ tràn đầy đau thương.

Thái tử phủ.

“Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ một đường theo dõi Hà đại nhân, phát hiện hắn vẫn hướng thành Nam đi, dọc theo đường đi nhàn nhã chậm rãi, cũng không có nửa điểm khác thường, cuối cùng lên núi, vào Tiêu Tương Cư. Bởi vì Tiêu Tương Cư có quy củ riêng, cho nên thuộc hạ không thể tiến vào điều tra.” Một tử sĩ mang theo mặt nạ sắt màu đen quỳ gối trước mặt Tần Nghịnói: “Bất quá thuộc hạ ở chân núi đợi nửa canh giờ, vẫn không thấy Hà đại nhân xuống núi, đành phải về trước phục mệnh.”

“Tiêu Tương Cư?” Tần Nghịmắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa, phất phất tay, tử sĩ đối hắn cúi người chào liền biến mất thân ảnh.

“Hà đại ca thường đi Tiêu Tương Cư, điểm ấy không có gì khả nghi.” Thuần Vu Quyết khuôn mặt nhỏ nhắntinh xảo khẽ chau mày: “Điều khả nghi là –”

“Đường Phi trúng độc chưa lành, vì sao hắn còn có thể nhàn nhã thoải mái như thế đi Tiêu Tương Cư phẩm trà?” Thuần Vu Quyết chưa nói xong, Tần Nghị liền tiếp lời. Thuần Vu Quyết cùng Tần Nghị liếc nhau, đều thấy được lo lắngtrong mắt đối phương, xem ra Hà Tịch thật sự, không đơn giản.

Hiền vương phủ.

Hiền vương phi đoan trang hiền thục tự mình cầm nước trà đi vào đại sảnh, tỳ nữ bên người cặp mắt sắc bén tiếp nhận đĩa trà trong tay Vương phi, Vương phi rót một ly trà đặt ở trong tayTần Nhan, đối hắn ngượng ngùng cười: “Vương gia, thỉnh dùng trà.” Rồi sau đó lại bưng lên một ly khác, đưa tới trước mặt Phượng Thần Anh đang tươi cười tà mị, nhẹ giọng nói: “Phượng Các chủ, thỉnh dùng trà.”

“Hiền vương hảo phúc khí, cưới được một Vương phi hiền lành xinh đẹp như vậy, thật sự là làm cho ta hâm mộ không thôi.” Phượng Thần Anh vẻ mặt hâm mộ không chút nào kiêng kị đánh giá Hiền vương phimột thân hoa phục cử chỉ khéo léo, chậc chậc tán thưởng.

Vương phi bị hắn trắng trợn khen ngợi thì đỏ bừng mặt, nâng khăn lụa mỏng che đậy gương mặt, thanh âm còn mang theo ngượng ngùng của thiếu nữ: “Là phượng Các chủ quá mức tán thưởng.”

Tần Nhan đã có chút miễn cưỡng cười cười, nói: “Ngươi nếu thích, cũng có thể thú một tiểu thư khuê các, Phượng Tê Các không phải vừa lúc thiếu một nữ chủ nhân sao?” Trong lòng lại chua xót nghĩ, Thần Anh lần đầu tiên gọi hắn là — Vương gia, mà không phải cái tên vô cùng thân thiết vô cùng thân thiết trước kia — “Tiểu Nhan”.

“Ha ha ha !” Phượng Thần Anh lại sang sảng cười to, vỗ vai Hiền vươngnói: “Vương gia, ngươi thật sự là nói đùa, ta còn muốn phong lưu thêm vài năm, cũng không nghĩ sớm như vậy đã đem chính mình trói buộc. Huống hồ, hôm nay nữ nhânxinh đẹp nhất, hiền lành nhất đã thành Vương phicủa ngươi, ta làm gì cũng phải tìm một người không thể so với Vương phi kém hơn a!”

Nghe những lời này, Vương phi vừa là vui mừng vừa là ngượng ngùng, lúc này đỏ mặt, xấu hổ nhìn Tần Nhan cười.

Tần Nhan biểu hiện trách cứ trừng mắt nhìn Phượng Thần Anh một cái, nói: “Châu nhi da mặt mỏng, ngươi đừng nên châm chọc.” Nói xong đứng dậy nắm tay Vương phi ôn nhu nói: “Ngươi sáng nay tiến cung thỉnh anphụ hoàng, lại bồi hoàng hậu nói chuyện một hồi lâu nói, lúc này cũng đã mệt mỏi, đừng hầu hạ, để cho hạ nhânlàm là được. Đi nghỉ ngơi đi, ngươi mệt muốn chết rồi, người đau lòng nhưng là bổn vương a.”

Tần Nhan cùng Vương phi mười ngày trước đã xuống Giang Nam chơi xuân, hôm qua mới trở về, hôm nay trời còn chưa sáng liền đứng dậy tiến cung diện thánh thỉnh an, Vương phi trên mặt sớm lộ ra mệt mỏi, chỉ là vẫn che dấu, Tần Nhan lại xem rõ ràng trong mắt.

Vương phi cúi đầu cười, nói: “Như vậy thiếp thân trước hết xin cáo lui.” Nói xong đối Phượng Thần Anh cúi chào, Phượng Thần Anh nhanh chóng đứng dậy đối nàng vái một cái, tỳ nữ giúp đỡ Vương phi lui vào trong.

Đám người đi rồi, Tần Nhan tươi cười trên mặt dần dần trở nên chua xót, hắn cùngChân Châu Nhisau khi kết hôn vẫn như vậy tương kính như tân, tuy rằng chính mình tha thiết ước mơ mộtChân Châu Nhithản nhiên ôn nhu, tính cách dịu ngoan,cũng là người tốt nhất hắn lựa chọn làm hoàng hậu. Nhưng mà, cái hắn muốn, cũng không phải sinh hoạtnhư vậy.

“Làm sao thế? Bỗng nhiên bộ dáng giống như không mấy vui vẻ?” Phượng Thần Anh thanh âm mềm nhẹ ở bên tai Tần Nhan vang lên, Tần Nhan trong lòng nhảy dựng, bỗng dưng đỏ mặt.

“Không có gì, chính là có chút lo lắng.” Tần Nhan thấp giọng trả lời. Phượng Thần Anh mỉm cười, hoàn toàn không có sang sảng nhiệt tình vừa rồi, ôn nhu lôi kéo tay Tần Nhan ngồi xuống, hỏi: “Lo lắng cái gì?”

“Lo lắng, nếu ngươi có thê tửrồi, có phải hay không cũng sẽ không còn quan tâm ta ……” Tần Nhan có chút chua xót nói.

“Nói bậy bạ gì đó? Chuyện thú thê này, ta còn chưa suy xét qua.” Phượng Thần Anh không bận tâm nói.

“Nhưng mà, liền như ta hiện tại cưới thê, ngươi đối ta cũng không giống như lúc trước……” Tần Nhan cúi đầu không dám nhìn Phượng Thần Anh: “Tựa như ngươi vừa rồi, thế nhưng gọi ta là — Vương gia……”

“Cáp !” Phượng Thần Anh bật cười: “Tiểu Nhan a tiểu Nhan, ngươi bảo ta ở trước mặt Vương phi của ngươi gọi ngươi là tiểu Nhan, nàng còn không đem ta trở thành cái gai trong mắt? Ta chỉ là ở trước mặt nàng làm bộ dáng mà thôi, thời điểm gọi ngươi Vương gia ta còn thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình!”

Tần Nhan trong lòng vui vẻ, vội vàng nói: “Thật sự? Vậy ngươi về sau không cần tái gọi ta là Vương gia, ách, trừ bỏ ở trước mặtChâu nhi.” Hắn cũng không muốn khiếnChân Châu Nhiở phía sau đa tâm, ngược lại sẽ đối với Phượng Thần Anh bất lợi.

“Đương nhiên.” Phượng Thần Anh thuận tay vuốt vuốt cái mũi thanh tú của Tần Nhan, Tần Nhan mặt bỗng dưng đỏ lên, lại không hề né tránh, mắt tràn đầy tình thâm nhìn Phượng Thần Anh. Mà Phượng Thần Anh lúc này lại thả hồn nơi khác, nghĩ, nếu hắn cứ như vậy đối Đường Phi nói những lời này, khẳng định sẽ bị hắn né tránh, hơn nữa kẹp lấy ngón tay của chính mình, lạnh lùng hỏi “Ngón tay có phải hay không bị ngứa”.

“Hừ.” Nghĩ đến đây Phượng Thần Anh thực lỗi thời bật cười, ánh mắt mang theo ôn nhuchưa bao giờ từng có.

Tần Nhan sửng sốt, trực giác nói cho hắn Phượng Thần Anh vừa rồi là nghĩ đến người nào khác, tuyệt đối không phải bởi vì hắn!

“Làm sao vậy?” Tần Nhan làm bộ vô tình hỏi, trên mặt còn mang theo tươi cười vui sướng vừa rồi.

“Không có gì, chính là nghĩ tới một con nhím nhỏ, người đầy gai nhọn.” Phượng Thần Anh cười lắc đầu.

Con nhím?! Thần Anh trước kia cũng đã nói qua con nhím gì đó…… Là Phương Lâmkia sao! Tần Nhan chấn động, lửa giận hừng hực dấy lên, trong mắt hận ý cay nghiệt chợt lóe rồi biến mất, cố gắng che dấu cảm xúcchính mình, Tần Nhan cười nói: “Phải không? Kia thế nhưng thật ra rất khả ái.”

Phượng Thần Anh cười cười, không tính nói tiếp, chuyển đề tài hỏi: “Ngươi có biết trước đó vài ngày Phượng Tê Các xảy ra chuyện không?”

Tần Nhan trong mắt xẹt qua một tia bối rối, trên mặt lại trấn định tự nhiên: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi cũng biết ta hôm qua mới trở về, rất nhiều chuyện còn chưa kịp biết.”

Phượng Thần Anh nắm bắt được một tia bối rối chợt lóe rồi biến mất của Tần Nhan, cười nói: “Đúng vậy, trước đó vài ngày, đúng rồi, chính là ngày ngươi xuống Giang Nam đó, có người lẻn vào Phượng Tê Các, ở trong Diên Phi viện của tahạ độc, mà còn đắc thủ.” Phượng Thần Anh trên mặt tràn đầy tươi cườikhông bận tâm, tựa hồ đối với chuyện này một chút tức giận cũng không có, ngược lại cảm thấy buồn cười.

“Cái gì?!” Tần Nhan cả kinh kêu lên, vẻ mặt bối rối cùng khẩn trương: “Vậy ngươi thế nào? Có bị gì hay không? Ngườiđã bắt được chưa? Là ai làm?”

Phượng Thần Anh mắt phượng híp lại, trên mặt tiếu ý không giảm: “Nếu ta có việc còn có thể đứng ở trước mặt ngươi sao? Là người hạ độc quá ngốc, đem độc hạ ở trong Tuyết Nha ta chưa bao giờ uống, ngược lại làm cho một tiểu nam sủng tham ăn tham uống trong Các bị vạ lây, thật sự là tai bay vạ gió.”

“Chuyện lớn như vậy, ngươi như thế nào còn không sớm nói cho ta biết?” Tần Nhan nghe Phượng Thần Anh nói xong thần sắc khó chịu, có chút trách cứ nói, sau đó giống như quan tâm hỏi: “Nga,còn nam sủng uống lầm độc dược thì sao? Thế nào?” Kỳ thật kết quả hắn đã sớm biết, chuyện Phương Lâmmạng lớn không chết,Nam Vũ đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho hắn.

“Hắn? Mệnh lớn hồng phúc tề thiên không chết được, bất quá ta thế nhưng thật ra đem đám thị cơ Nam việntất cả đều thanh lý ra ngoài, âm thầm xử lý không ít mật thám.” Phượng Thần Anh cười nói: “Khiến cho ta ít khi xuất môn lại có một cái cớ để nổi danh trong dân chúng.”

“Phải không? Thì ra người hạ độc là thị cơ Nam viện?” Tần Nhan giả bộ giống như vô tình hỏi.

“Ân, nàng cũng chính miệng thừa nhận. Hơn nữa bình Câu Hôn cũng từ trên người nàng lấy ra.” Phượng Thần Anh nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói.

“Câu Hôn?!” Tần Nhan vẻ mặt kinh ngạc: “Đó là vậtcủa hoàng gia, một tiểu thị cơ như thế nào khả năng có Câu Hôn?!”

“Cho nên, người phía sau nàng thân phận nhất định không đơn giản. Bây giờ còn có năng lực chỉ còn lại Tần NghịcùngTần Chiêu, Tứ ca kia của ngươi cùng vài huynh đệ khác nhưng thật ra không đáng nghi.” Phượng Thần Anh nói.

“Ngươi hoài nghi ai? Nhị ca, hay là Tam ca?” Tần Nhan thấp giọng hỏi.

“Đều có khả nghi.” Phượng Thần Anh nói, đón lấy lại nhìn Tần Nhan, nói: “Bọn họ nếu đã muốn đối ta xuất thủ, ngươi phải cẩn thận rồi.”

“Ta?” Tần Nhan cười cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội đó.” Sau lại vẻ mặt lo lắng nhìn Phượng Thần Anh nói: “Nhưng ngươi thì khác, trong phủ nhiều người lai tạp, tuy rằng bỏ tai hoạ ngầm ởNam viện, lại vẫn còn không ít ám cọc, cần phải cẩn thận chú ý.”

“Đương nhiên, ta –” Phượng Thần Anh còn chưa nói xong, một tôi tớ liền hoang mang rối loạn chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặtTần Nhan, kêu lên: “Vương gia, Vương phi không biết vì sao té xỉu!”

Cái gì ? ! Tần Nhan chấn động, thân thể gầy gò loạng choạng, Phượng Thần Anh từ sau lưng đỡ hắn một phen.

Tần Nhan hai mắt vô thần, trong lòng vừa sợ vừa giận, là ai? Dám đối với Hiền vương phủ xuất thủ?! Phượng Thần Anh phía sau hắnánh mắt chợt sáng chợt tối, nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.