Thừa vương phủ.
“Thuộc hạ tham kiến Vương gia!” Một người mặc trang phục tướng sĩ quỳ một gối xuống ở trước mặtTần Phiền.
“Lương phó tướng xin đứng lên!” Tần Phiền vội vàng tiến lên nâng hắndậy, vẻ mặt chân thành nói: “Lương phó tướng là mãnh tướng đắc lực của ngoại công, ấn bối phận Tần Phiền còn phải kêu ngài một tiếng bá bá, Tần Phiền nếu là chịu đại lễ như vậy, xuống dưới cửu tuyền bị ngoại công biết chỉ sợ sẽ trách tội!”
“Ha ha ha ! Thừa vương còn tuổi nhỏ đã hiền đức khiêm tốnnhư thế, nếu lão nguyên soái dưới suối vàng có biết nhất định cảm thấy vui mừng!” Lương phó tướng cao hứng vỗ vỗ bả vai Tần Phiền,sang sảng nói.
“Bá bá quá khen, bốn chữ ‘Hiền đức khiêm tốn’ này,tiểu chất thì không dám nhận, bốn chữ đó thế nhưng là phụ hoàng tự tay viết ngự ban cho Ngũ đệ.” Tần Phiền tươi cười có chút cô đơn, ghen ghét trong mắt như thế nào cũng không che dấu được.“Huống hồ bởi vì lá thư nặc danh lần trước, phụ hoàng đối với ta đã muốn……”
“Hừ !” Lương phó tướng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Hoàng mao tiểu tử Tần Nhan này làm sao xứng với bốn chữ đó? Ta xem hắn xách giày cho Vương gia cũng chưa có tư cách! Nếu không phải Hoàng Thượng nhớ kỹ tình cũ với Nhu phi, đối hắn chiếu cố nhiều như vậy, tiểu tử hắn làm sao có ngày hôm nay?”
“Ai, Lương phó tướng, người đã xem rõ ràng như vậy? Phụ hoàng lão nhân gia tâm đã già mắt lại càng không rõ sáng tỏ, lại muốn ban hôn cho Ngũ đệ. Hơn nữa còn là con gái một của Chân tướng quân! Phụ hoàng không phải rõ ràng có ý đem quân quyền giao cho Ngũ đệ sao?” Tần Phiền vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Vương gia xin yên tâm,” Lương phó tướng lạnh lùng cười, vẻ mặt vốn đã hung dữ càng phát ra dữ tợn: “Thời điểm lão nguyên soái qua đời cũng đã nhắc nhở mạt tướng hảo hảo chiếu cố Vương gia, nương nương tuy rằng thân ở chốn thâm cung nhưng không lúc nào không quan tâm Vương gia. Chân Nhung tuy rằng tay cầm hơn phân nửa binh quyềnHoàng Diệp, nhưng hắn cũng đừng quên, một nửa còn lại tuy rằng phân tán ở trong taycác tướng lãnh, mà những tướng lãnh này năm xưa đều theo lão nguyên soái vào sinh ra tử, hảo huynh đệ nhiều năm! Vương gia gặp nạn, bọn họ sao có thể không giúp?”
“Nga? Nói như vậy, Lương phó tướng ngài nguyện ý trợ giúp ta một tay?” Tần Phiền trong mắt lóe ra hào quang hưng phấn, kích động hỏi.
“Đây là đương nhiên !” Lương phó tướng chắc chắn nói.
“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Tần Phiền kích động nói, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại vẻ mặt lo lắng hỏi: “Nhưng Tần Nhan bên kia còn có một Phượng Thần Anh! Hắn đến tột cùng là hạng người nào chúng ta đều không rõ ràng, chỉ là biết trong tay hắn nắm giữ một cỗ lực lượng thần bí mà cường đại, cùng với vô số tài phú, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng dùng lễ nhường hắn ba phần!”
“Điểm này Vương gia không cần lo lắng, mạt tướng tự có an bài.” Lương phó tướng đối Tần Phiền cười thần bí: “Kế hoạch của Vương gia là muốn trước ngày Tần Nhan đại hôn động thủ, nhưng mạt tướng lại cho rằng, ở ngay trong ngày đại hôn của Tần Nhan động thủ mới là tối thích hợp!”
“Nga ?” Tần Phiền nhìn Lương phó tướng, ý bảo hắn nói tiếp.
“Tần Nhan đại hôn, hơn nữa đối tượng kết thân còn là Chân gia, hôn lễ lớn như vậy đương thiên tham dự đều là nhân phẩm quan chức không thấp, mạt tướng nghe nói thậm chí Hoàng Thượng cũng đích thân tới dự. Chân Nhung là võ tướng, đến lúc đó chắc chắn cócác quan tướng thủ thành cũng tới. Hơn nữa,ngày vui mừng như vậy lại có thiên tử tọa trấn, Hiền vương phủ nhất định chỗcanh phòng cực kỳ nghiêm ngặt, những địa phương khác chắc chắn sẽ phòng thủ lơ là, bao gồm cả hoàng cung!” Lương phó tướng đè thấp thanh âm ở bên tai Tần Phiềnnói.
“Lương phó tướng ý tứ là?” Tần Phiền giống như có điểm hiểu lại giống như nghe không hiểu.
“Chúng ta có thể thừa dịp ở phía sau chiếm lĩnh các yếu điểm, khống chế thế lực khắp nơi của Chân gia, sau đó phái binh bao vây Phượng Tê Các, đem người bên trong giết sạch không chừa một tên, Phượng Thần Anh hôm đó nhất định đang tham dự hôn lễ, cho nên chờ hắn nhận thấy có chỗ không thích hợp, muốn cầu viện cũng không có khả năng. Mà mạt tướng suất lĩnh bộ hạ liên hợp cùng thân binh của Vương gia đi tới hoàng cung trực tiếp đoạt ngọc tỷ, đến lúc đó chúng ta đem toàn bộ phi tần nương nương trong hoàng cung làm con tin, cho dù Hoàng Thượng không muốn thoái vị cũng không được!” Lương phó tướng nói xong, cười đắc ý.
Tần Phiền sau khi nghe xong trong lòng một mảnh đại ngộ, liên tục khen ngợiLương phó tướng diệu kế, sau đó không kềm chế được cười ha hả, giống như thiên hạ đã nằm trong tay hắn !
Lúc này, cách ngày đại hôn của Tần Nhan còn có hơn một tháng.
Phượng Tê Các, Tố Tâm viện.
Phượng Thần Anh chậm rãi mở to mắt, bên ngoài sắc trời đã sáng, mà Đường Phi nằm ghé vào trong lòng hắn còn đang ngủ say.
Thỏa mãn ởsườn mặtĐường Phi hạ xuống một nụ hônmềm nhẹ, Phượng Thần Anh chống đầu thưởng thức dung nhan yên ổn khi ngủ của hắn. Tối hôm qua, thật sự là một đêmtuyệt vời, Phượng Thần Anh hồi vị (nhớ lại hương vị) mỉm cười, tuy rằng thời điểm vừa mới bắt đầu,Đường Phi thân vẫn đang ở trên, theo bản năng muốn tiến vào hắn, nhưng đến một lúc sau…… Phượng Thần Anh sờ sờ môi, thật sự là không thể tiếp tục nghĩ, nếu không sẽ lại hóa thân thành sắc lang! Tối hôm qua cùng Đường Phi điên loan đảo phượng, sau mới phát hiện hắn đã lộng thương Đường Phi, Đường Phi thế nhưng giống như không hề quan tâm, thậm chí hy vọng có thể nhận được thêm càng nhiều thống khổ, làm hại hắn không khống chế được động tác liền hơi thô bạo một chút. Bất quá sau nửa đêm giúp Đường Phi vệ sinh sạch sẽ,thoa dược tốt nhất cho hắn, hẳn là sẽ không có vấn đề quá lớn đi?
“Như thế nào, ngươi thực hồi vị?” Nguyên bản còn tưởng rằng Đường Phi đang ngủ say bỗng nhiên lên tiếng nói, ánh mắt vẫn chặt không có mở.
“A,” Phượng Thần Anh cúi đầu cười khẽ, đem môi kéo tới vành tai hắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm, nói: “Hồi vị vô cùng.”
Đường Phi mở to mắt, thần sắc có chút lãnh: “Phượng Thần Anh, ta cảm thấy có chuyện tất yếu phải nói rõ ràngvới ngươi.”
Phượng Thần Anh sửng sốt, lập tức trên mặt cũng không còn ôn nhuvừa rồi, ít nhu tình trong mắt cũng bị một tia lạnh như băng thay thế: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Đường Phi khởi động thân thể, thẳng tắp nhìn ánh mắt Phượng Thần Anh nói: “Tối hôm qua chúng ta chỉ là theo như nhu cầu, ngươi muốn hưởng một đêm hoan tình, ta muốn một chút ấm áp. Chúng ta, chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”
“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Phượng Thần Anh bỗng nhiên nâng tay nắm chặt cằm Đường Phi, trầm giọng quát. Cái gì gọi là theo như nhu cầu, lợi dụng lẫn nhau? !
“Ngươi không cần phải gấp gáp giơ tay giơ chân,” Đường Phi chụp lấy tay của Phượng Thần Anh: “Nếu ta nói không phải sự thật, ngươi làm gì phản ứng lớn như vậy ?”
Phượng Thần Anh dừng ở trên mặt hắn, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Ngươi có phải từ đầu tới đuôi đều không tin tưởng ta thích ngươi.”
Lần này Đường Phi tránh được ánh mắtPhượng Thần Anh, cúi đầu nói: “Phượng Thần Anh, có lẽ ngươi không biết, có một số điểm ta và ngươi rất giống nhau. Tuy rằng ta không giống ngươi, có thể đối với mỗi một người đều lộ ra bộ dáng chứa đầy vẻ thâm tình, ta cùng người khác lên giường cũng không nói với bọn họ nửa câu tâm tình. Nhưng cái mà chúng ta đều giống nhau, chính là lãnh tình.” Cho dù đối với Trần Thần, hắn cũng là thương tổn chiếm đa số, thậm chí còn chưa nói qua với hắn nửa câu thâm tình. Đối với Phượng Thần Anh, cảm giác của hắn cũng phức tạp, có lẽ có một chút hảo cảm,nhưng hắn tuyệt đối không thể nói rõ là thích, tựa như những bạn giường của hắn trước kia giống nhau, nếu không có hảo cảm sao có thể lăn đến trên giường? Nhưng mà, cảm giác hiện tại giống như đối với bạn giường lại bất đồng, hắn không thể nói rõ. Đường Phi bản năng cảm thấy nguy hiểm, cho nên hắn không muốn cùng Phượng Thần Anh phát triển xa hơn.
Phượng Thần Anh lại là một trận trầm mặc, chỉ có ba tháng ở chung, Đường Phi cư nhiên có thể đem hắn xem thấu triệtnhư thế. Giờ khắc này, tâm tình của hắn cũng đồng dạng phức tạp, hắn chấp nhất cùng Đường Phinhư vậy, là do ngay từ đầu dục vọng chinh phục quấy phá, hay là dần dần thật sự bị hắn hấp dẫn? Hắn thật sự, không biết.
“Ngươi đem ta xem thực thấu triệt.” Phượng Thần Anh thấp giọng nói: “Nhưng ngươi có biết hay không, lãnh tình của ta là vì chưa cótình nhânnào đáng giá cho ta bỏ ra chân tình?” Phượng Thần Anh giương mắt nhìn Đường Phi, mắt phượng trong trẻo tựa hồ muốn đem tâm hắn nhìn thấu: “Mà ngươi, là người duy nhất có thể đáng giá cho ta động tình.”
Đường Phi nghe vậy chấn động, nhưng vẫn cúi đầu không đáp lại Phượng Thần Anh bất luận cái gì.
Phượng Thần Anh cúi đầu dùng trán mình đặt lên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Đường Phi, ta trước kia cùng một người nói qua ngươi thực giống như một con nhím, người yêu thương ngươi nhất định sẽ bị thương tổn, thương tích đầy mình. Nhưng ta không ngại, những lời ngươi nói hôm nay, ta sẽ toàn bộ quên hết, ta không sợ ngươi làm bị thương ta, chỉ sợ ngươi ngay cả cơ hội để thương tổn ta cũng không chịu cho ta.”
Đường Phi nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dài, để mặc cái trán hai người dính sát vào nhau. Lời nói của Phượng Thần Anh hắn không phải không tin, chỉ là hiện tại tâm rất rối loạn, rối loạntrước nay chưa từng có. Hắn không thể rửa sạch suy nghĩ của mình, càng không thể sửa sang cảm giáchiện tại của bản thân. Từ thời điểm ngày hôm qua pháp thuật thất bại, hắn đã là tịch mịch bất lực, hắn cần một người, có thể cho hắn ấm áp cùng an ủi. Mà người này, chính là người cùng hắn sinh hoạt hơn ba tháng, Phượng Thần Anh.
—————-
Đường Phi cùng Phượng Thần Anh từ sau ngày đó đã gần năm ngày không có gặp mặt. Phượng Thần Anh không có đi Tố Tâm viện tìm hắn, Đường Phi cũng cố ý xem nhẹ hắn. Hai người tâm tình phức tạp, cần một thời gian để yên lặng một chút.
Ưu nhi lo lắng nhìn Đường Phiôm ấm lô ngẩn người, mấy ngày nay hắn đều không có thần tháinhư xưa, có vẻ không khí trầm lặng, tựa như trên đời không còn chịu gì để vui. Là vì Các chủ sao? Các chủ đã năm ngày chưa ghé qua nơi này, đây là việc chưa từng có. Chẳng lẽ nói, Các chủ thật sự đã bắt đầu chán ghét công tử sao? Nghĩ đến đây, Ưu nhi cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy hối hận, nếu lúc trước hắn dũng cảm một chút, có phải hay không có thể làm cho công tử thoát ly khỏi cạm bẫy Các chủ bày ra? Có lẽ tại buổi tối đi cứu công tử, nên đem hắn cứu hoàn toàn triệt để, cho hắn vĩnh viễn rời đi Phượng Tê Các, rời đi Các chủ! Hắn càng hận chính mình yếu đuối, vì cái gì không đem hết thảy sự tình Các chủ đã làm đều nói cho công tử?
“Khụ khụ.” Ngoài cửa viện truyền đến một trận ho khan, Ưu nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Đường Phi không hề phản ứng sau mới đi ra ngoài.
“Mặc Trúc?” Ưu nhi nghi hoặc nhìn Mặc Trúcbỗng nhiên tới chơi, như thế nào không nhìn thấy Các chủ?“Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
“Còn có thể làm cái gì? Dĩ nhiên là đến truyền tin cho chủ tử cao ngạo kia của ngươi a!” Mặc Trúc tức giận đem thư tín dày đặc giao cho Ưu nhi: “Nếu không phải lão gia tự mình hạ lệnh, ta còn không đến đâu!” Hắn vẫn ghi hận Đường Phi lần đó đối hắn chọc ghẹo!
“Lão gia tự mình hạ lệnh?” Ưu nhi tiếp nhận thư nhìn nhìn, không có tên người gửi. Các chủ không phải đã chán ghét công tử sao? Như thế nào còn để cho Mặc Trúc tự mình truyền tin lại đây?“Lão gia còn nói cái gì không?”
“Lão gia nói, muốn ngươi hảo hảo chiếu cố chủ tửnhà ngươi, để cho hắn ăn được ngủ được, hắn muốn đi đâu cũng không cần cản hắn, ngươi chỉ cần âm thầm đi theo bảo hộ hắn là đủ.” Mặc Trúc tức giận truyền lời, hắn không hiểu được, bộ dáng cao lớn nhưPhương Lâm,dựa vào cái gì có thể được lão gia quan tâm cùng yêu thương như vậy? Công tử so với hắn xinh đẹp ôn nhu có hiểu biết hơn, quơ tay là được một bó to!
“Ta đã biết.” Ưu nhi cầm thư bình tĩnh trả lời, trong lòng lại kinh nghi bất định, Các chủ đến tột cùng muốn làm cái gì?
“Ta đi đây!” Mặc Trúc tùy ý phất phất tay ly khai. Ưu nhi cầm thư tín vào sân, đi đến bên người Đường Phi đem thư giao cho hắn.
“Đây là thư của ta?” Đường Phi khó hiểu hỏi, hắn ở trong này, ai cũng không nhận thức, sẽ có ai truyền tin cho hắn?
“Dạ, nhưng là Các chủ tự mình sai người đưa tới.” Ưu nhi đáp.
Đường Phi vẻ mặt suy nghĩ sâu xa mở ra phong thư, nhìn nội dung trong thư, sau đó tâmlạnh như băng vài ngày nay rốt cục cảm thấy một tia ấm áp. Là Hà Tịch, rất cẩn thận hỏi hắn xem khi nào thì rời đi, quan tâm hắn đồng thời cũng lo lắng cho hắn. Ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám xịt, hỏi Ưu nhi: “Hiện tại là giờ gì?”
“Hồi công tử, vừa qua khỏi buổi trưa.” Ưu nhi nhẹ giọng trả lời.
Như vậy, hắn hẳn là đang ở Phương Hoa Lâu đi?“Ta muốn ra ngoài một chút, ngươi không cần đi theo.” Đường Phi đem thư thu hảo, tùy tay lấy qua áo khoác một bên mặc ở trên người chuẩn bị đi.
“Nhưng mà công tử, xem sắc trời giống như sắp rơituyết, ngài……” Ưu nhi kích động ngăn trở Đường Phi.
“Không có việc gì, ta chỉ là ra ngoài một chút, gặp một bằng hữu đã lâu không gặp mà thôi. Nếu Phượng Thần Anh hỏi đến, ngươi cứ nói chi tiết.” Đường Phi chặn lời Ưu nhi, liền ly khai.
Đi bộ đến Phương Hoa Lâu, đôi giày da trâu của Đường Phi đã bị lớp tuyết đọng thật dày thấm ướt, may mắn lớp da trâu bên ngoài là cách thủy, tuy rằng chân lạnh khó chịu nhưng cũng không đến mức bị ướt.
Chính giữa đại sảnh lầu một Phương Hoa Lâu đang đặt một cái chậu than rất lớn, lửa bốc lên đỏ bừng, cho dù là cách một tầng da đồng cũng có thể cảm nhận được hừng hực nhiệt khí cực nóng. Đường Phi thân thể lạnh như băng nhất thời ấm áp không ít.
Một thị nữ mặc trang phục diễm lệ mùa đông cười duyên chạy tới, nói với Đường Phi: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là Đường công tử !”
Đường Phi sửng sốt, cúi đầu nhìn nữ hài chỉ đứng tới ngực hắn, nhẹ nhàng cười,: “Ta cũng nhận ra ngươi.” Lần trước hắn mượn phòng bếp ở đây,chính là vị tiểu cô nương này dẫn đường.
“Đường công tử, ngươi muốn ngồi ở đại đường hay là trong phòng? Đại đường thì náo nhiệt, trong phòng thì tĩnh nhã, ngươi muốnngồi chỗ nào?” Tiểu thị nữ rất là xinh đẹp, tươi cười trên mặt giống như thái dương vào mùa đông, ấm áp lòng người.
“Ta……” Đường Phi vừa định nói ngồi ở đại đường là tốt rồi, chợt nghe đã có người hô: “Đường huynh !” Thanh âm quen thuộc tràn ngập kinh hỉ.
Đường Phi giương mắt nhìn lên, quả nhiên là Hà Tịch, vẻ mặt kinh hỉ đang nhìn hắn.
“Xem ra Đường công tử là muốn ngồi ở đại đường.” Tiểu thị nữ cười khẽ nói.
Đường Phi đối nàng cười cười, sau đó đi về hướng Hà Tịch.
Hai người cùng ngồi xuống, Hà Tịch rót cho hắn một tách trà nóng hầm hập, Đường Phi tiếp nhận cầm trong tay.
“Ngươi, mấy ngày nay khỏe không ?” Hà Tịch thấp giọng hỏi.
“Ân.” Đường Phi cười cười, nhưng không trả lời thẳng.
“Ta viết thưcho ngươi, nghĩ là nếu ngươi chưa có rời đi thì hẳn là sẽ đến.” Hà Tịch điềm đạm cười nói.
Đường Phi ngẩng đầu dừng ở Hà Tịch, diện mạo cùngTrần Thầnbảy phần tương tự, hoàn toàn bất đồng chính là tính cách, hắn lại luôn nhịn không được đem tình cảm cùng áy náy của mình với Trần Thầnxen lẫn vào. Chỉ là hôm nay vì cái gì trong lòng lại bình tĩnh như thế?
“Kỳ thật,” Đường Phi thản nhiên nói: “Kỳ thật sáu ngày trước ta cũng đã rời khỏi…… chỉ là tạo hóa trêu người, ta đi không được.”
Hà Tịch chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía Đường Phi. Hắn nói cái gì? Hắn đã từng rời đi? Nhưng lại đi không được?! Lời điện hạ nói, xem ra đều là sựthật, Phượng Thần Anh không có khả năng buông tha Đường Phi……
“Phải không? Kỳ thật ở nơi này sinh hoạt cũng tốt lắm, hơn nữa ta cũng luyến tiếc bằng hữu như ngươi.” Hà Tịch một bộ dáng lạnh nhạt nói, cho nên, hắn đây là muốn lợi dụng Đường Phi sao? Hắn đi theo bên người Phượng Thần Anh kết quả cuối cùng nhất định tránh không khỏi một chữ ‘chết’, nhưng nếu hắn có thể đi theo bên cạnh thái tử…… Lấy hiểu biết của mình đối với Tần Nghị, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, chỉ cần là chuyện hắn đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, hắn có thể bảo đảm Đường Phi không chết!
Đường Phi cười nhẹ, không thèm nhắc lại.
Hai người ngồi ở trong trà quánấm áp, phẩm trà nói chuyện phiếm tiêu pha một chút thời gian buổi trưa.
Khi hai người chia tay, Đường Phi suy nghĩ, nguyên lai hắn đối với Hà Tịch, đã có thể thực bình thản ở chung. Đây không phải đại biểu cho tương laikhông lâu, hắn cũng có thể đem áy náy cùng tiếc nuối vớiTrần Thần vùi vào trong lòng, đến khi già đi, có nhớ tới cũng chỉlà phiền muộn thản nhiên?
Trời lại bắt đầu thổi tuyết, Đường Phi đem áo khoác cùng mũ đeo vào. Tới lúc về đếnPhượng Tê Các, áo khoác đã tích một tầng bông tuyếtmỏng manh.
Phượng Tê Các đại môn, một người thân ảnh cao lớn cầm một cây dù giấy dầu đứng đó, nhìn theo phương hướng Đường Phi vừa mới trở về.
“Phượng Thần Anh……” Đường Phi lẳng lặng đứng cách hắn không xa, trong miệng không khỏi nỉ non tên của hắn.
“Đã trở lại?” Phượng Thần Anh tiến lên, dù giấy không lớn cũng có thể giúp Đường Phi chặn bông tuyết. Dùng một bàn tay rảnh rỗi dắt Đường Phi, Phượng Thần Anh điềm đạm cười nói: “Tuyết rơi sợ ngươi không mang dù, vừa ra tới liền nhìn thấy ngươi đã trở lại.”
Phượng Thần Anh tay thực ấm, cùng ngoại mạo lạnh lùng của hắn hoàn toàn tương phản. Bỗng dưng Đường Phi trong lòng ấm áp, thản nhiên đáp: “Cám ơn.”
Tuyết càng rơi càng lớn, bóng dáng hai người cũng dần dần biến mất ở trong tuyết trắng.