Nhưng căn bản những đồ không bán được đều là những mấy món nội tạng này, còn những phần thịt khác càng béo thì càng dễ bán.
Mộc Dương thở dài một hơi nói: “Nếu như chú không bán được mà chúng cháu mỗi ngày đều có thể bán được mấy thứ này, thì không phải chú vừa có thể kiếm tiền vừa có thể bớt việc sao?”
Ông Dương cảm thấy hơi buồn cười nói: “Mấy đứa chúng mày miệng còn hôi mùi sữa, bán được mấy thứ này kiểu gì chứ? Đi chỗ khác chơi, đừng lãng phí thời gian của tao.”
Mộc Dương bĩu môi có chút không vui nói: “Chú Dương nói như thế là không đúng rồi, buôn bán thì không phân biệt tuổi tác. Lôi Hướng Dương cũng là người lớn rồi, cậu ấy muốn buôn bán, người đầu tiên nghĩ đến là chú, sao chú lại như vậy chứ?”
Mộc Dương nói như vậy làm Ông Dương có chút ngại ngùng nhìn Lôi Hướng Dương một cái, vẫn có chút kinh ngạc và bất ngờ hỏi: “Mày thật sự muốn buôn bán à?”
Lôi Hướng Dương gật đầu nói: “Muốn làm buôn bán nhỏ nhỏ, kiếm ít tiền học cho hai đứa em.”
Sau khi Lôi Hướng Dương nói như vậy, Ông Dương do dự rất lâu rồi nói “Nếu nói như vậy thì tao có thể chịu thiệt một tí. Nếu như mày thật sự muốn mua những thứ này và mỗi ngày đều mua thì tao sẽ tính rẻ cho. Tim và gan 9 hào một cân, đầu cũng 9 hào một cân, lòng 2 tệ một bộ, phổi không lấy tiền, coi như là cho chúng mày.”
Nói như thế này, dường như đã rẻ hơn rất nhiều.
Lôi Hướng Dương có chút hài lòng.
Nhưng khiến Lôi Hướng Dương bất ngờ là Mộc Dương lại không hề hài lòng chút nào mà tiếp tục trả giá: “Chú Dương không tốt bụng rồi, tim và gan khó bán, 8 hào một cân đi. Còn đầu lợn lọc ra cũng không được bao nhiêu thịt? Chắc chắn không đến năm sáu cân thịt, luộc chín nữa thì còn bao nhiêu chứ? 6 hào một cân đi. Còn lòng và phổi khó xử lí, bán cho chúng cháu 1 tệ 1 bộ là được rồi.”
Dương thịt lợn không ngờ Mộc Dương lại trả giá quá đáng như vậy, lúc này đã thấy không vui trong lòng, mặt nặng mày nhẹ, không vui nói: “Nếu rẻ như vậy chẳng bằng tao để lại tự ăn cho rồi.”
Mộc Dương thầm thở dài một hơi, không sợ chút nào, tiếp tục nói: “Chó nhà chú Dương trông mập mạp thế, chắc hẳn ngày thường ăn không ít mấy thứ này. Mấy cái này không dễ xử lý, tuy rằng có chút mùi thịt thế nhưng tốn biết thời gian bao xử lý chứ? Nếu bọn cháu có thể kiếm được tiền lời thì mới có thể tiếp tục làm ăn buôn bán phải không chú? Chúng cháu mà tiếp tục bán buôn được thì có thể ngày ngày qua ủng hộ chú rồi. Đây không phải là mở bát đấy sao? Tương lai chắc chắn cũng sẽ mua thịt nhà chú. Hơn nữa chú tiết kiệm một thời gian còn có thể tiếp tục mổ lợn bán. Chú nghĩ mà xem, có phải không bị thua lỗ không?”
Đây là chi phí thời gian. Thời gian là vàng bạc đó.
Dương thịt lợn được Mộc Dương dẫn dắt cũng thấy hơi rung động.
Suy tính trong lòng một lượt thật nhanh, Dương thịt lợn nhận ra đúng là thế thật.
Đương nhiên quan trọng nhất là ông cảm thấy một con lợn hiện giờ của mình thật không đủ để bán thật. Nếu không mỗi ngày cũng không cần đi thu mua sớm như vậy.
Nhưng muốn bán hai con lợn thì cũng hơi khó khăn, lo là sẽ phải cạnh tranh với các nhà khác.
Dương thịt lợn cẩn thận tính toán tỉ mỉ một hồi, sau đó hỏi một câu: “Vậy nếu như mỗi ngày có hai bộ lòng thì sao? Cô cậu có thể mua không?”
“Một bộ lòng chúng ta đừng bán theo cân, cứ bán theo bộ đi. Cháu đoán mỗi ngày tốn 15 đồng, cháu lấy cả hai bộ thì đưa chú tổng 30 đồng, thế nào ạ?” Mộc Dương thẳng thừng dứt khoát, trực tiếp trả giá một lượt luôn.
Cũng đừng có coi thường 30 đồng này, thời nay có 30 đồng cũng là một khoản tiền lớn rồi.
Hơn nữa Mộc Dương tính toán sơ sơ, Dương thịt lợn bán thịt chắc chắn có thể lời ít nhất non nửa tiền vốn.