Cố Thâm cùng người khác đánh nhau, đây là điều mà Ôn Noãn không hề nghĩ tới.
Cũng không đúng, là điều mà gần đây cô không nghĩ tới.
Đại khái là gần đây, Cố Thâm quá mức ôn nhu, đặc biệt là lúc đối với bản thân cô khiến cho Ôn Noãn quên đi một việc.
Lúc tác giả miêu tả Cố Thâm đã từng viết qua, anh quả thực là một người có chút u ám, lạnh lùng, và sẽ cùng người khác đánh nhau.
Lúc cô chạy theo Ngạc Thiên Thiên thì cô hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Hai người đi xuống lầu, Ôn Noãn mới kịp hỏi: “Cố Thâm cùng ai đánh nhau?”
Ngạc Thiên Thiên nhìn cô nói: “Không biết, nhưng cũng là học sinh lớp 11 giống chúng ta.”
Ôn Noãn gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cố Thâm đánh nhau với người khác ngay tại sân thể dục của trường, không ít bạn học đứng vây quanh bên cạnh, lúc Ôn Noãn cùng Ngạc Thiên Thiên đuổi tới thì đã kết thúc.
Xung quanh đều là tiếng bàn tán của ồn ào của các bạn học, còn có tiếng rống giận dữ, quen thuộc của Chủ nhiệm giáo dục vang lên.
“Cố Thâm cùng mấy người kia rốt cuộc có thù oán gì, đánh cũng thật ác.”
“Không biết nữa.”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn một vòng các học sinh xung quanh, tức giận trừng mắt: “Đều vây ở đây làm gì? Không biết về lớp học sao?”
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Cố Thâm cùng hai bạn học khác, tức đến đỏ mặt, ông chỉ vào ba người bọn họ, hổn hển nói: “Đi theo tôi về văn phòng! Nếu hôm nay không dạy cho các anh một bài học, các anh thực sự là không biết sợ là gì!”
Cố Thâm đang cúi đầu nghe giáo huấn, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, anh ngước mắt nhìn qua, tình cờ đối diện với ánh mắt lo lắng của Ôn Noãn.
Ngay lập tức, Cố Thâm theo bản năng muốn nhìn sang chỗ khác.
Anh không muốn để cho Ôn Noãn thấy mình đánh nhau.
Ôn Noãn mím mím môi, nhìn bọn Cố Thâm theo Chủ nhiệm giáo dục rời đi.
Sau khi rời đi, mọi người ở sân thể dục thảo luận càng náo nhiệt.
Ngạc Thiên Thiên có lẽ biết Ôn Noãn cũng muốn biết chút gì đó, trực tiếp lôi kéo hai bạn học đang thảo luận hăng say bên cạnh hỏi.
“Bạn học. Vì sao Cố Thâm và hai học sinh kia lại đánh nhau?”
Người nọ không chú ý tới Ôn Noãn ở sau lưng, nói thẳng: “Cái này cậu không biết đâu.” Cô bạn đè thấp thanh âm, thần thần bí bí nói: “Nghe nói là vì một nữ sinh, cậu có biết nữ sinh này là ai không?”
Ngạc Thiên Thiên lắc đầu: “Không biết.”
Trường học nhiều học sinh như vậy, trừ những người nổi tiếng mọi người đều biết ra, giống như Ngạc Thiên Thiên vậy, tuy rằng xuất sắc, nhưng cũng không phải mọi người đều biết đến. Cho nên bạn học trước mắt này không biết cô ấy và Ôn Noãn chung một ký túc xá, thậm chí quan hệ còn rất tốt.
Cô bạn kia liếc mắt người đối diện, thấp giọng nói: “Là vì Ôn Noãn nha, chắc cậu biết đi, là Ôn Noãn giảm béo thành công kia.”
Ngạc Thiên Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn lại phía sau lưng cô ấy, nhận được ánh mắt Ôn Noãn, cô ấy ậm ừ: “Đương nhiên là biết, ai mà không biết Ôn Noãn.”
“Đúng vậy, Cố Thâm đánh nhau là vì Ôn Noãn.”
Một bạn học khác nói: “Vừa rồi lúc ở trên sân thể dục, hai người kia đang thảo luận về Ôn Noãn, lời nói thật khó nghe, chúng tớ vừa hay ngồi bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng, Cố Thâm đột nhiên từ một chỗ đi tới, trực tiếp đấm thẳng một quyền…”
Cô ấy nói sinh động như thật, tựa như bản thân đã tự mình chứng kiến vậy.
Mà quả thật là, cô ấy thực sự tận mắt nhìn thấy.
Cô ấy nói: “Hơn nữa Cố Thâm đánh nhau thật hung dữ, một đấm rồi lại một đấm, hai người kia bị cậu ấy đánh còn không có lực để chống đỡ.”
“Đúng đúng đúng, cuối cùng Cố Thâm còn cảnh cáo hai người kia, nói về sau nếu lại nghe được bọn họ nghị luận về Ôn Noãn, dùng những ngôn từ dơ bẩn đó trên người Ôn Noãn thì sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.”
“…”
Sau khi nghe xong, Ngạc Thiên Thiên trầm mặc.
Về phần Ôn Noãn đứng phía sau, càng không nói một lời nào.
Nhưng thần sắc cô có chút biến đổi, trong ánh mắt chứa một loại cảm xúc mà Ngạc Thiên Thiên nhìn không ra, tựa như đau lòng…hoặc là cái khác. Cô ấy không biết nên hình dung như thế nào.
Nhìn hai người trước mặt, Ngạc Thiên Thiên gật gật đầu cười: “Như vậy à.”
“Đúng vậy.”
Trong đó có một người nói: “Nói thật, Cố Thâm đối với Ôn Noãn thật tốt nha.”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu nói hai người đó đang yêu đương tớ cũng sẽ tin.”
“Nhưng tớ không nghĩ như vậy, Ôn Noãn không biết chuyện này.”
“Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hai người là học bá, hẳn sẽ không yêu sớm. Hơn nữa tớ cảm thấy… Giống như là Cố Thâm thích Ôn Noãn, nhưng Ôn Noãn lại nhìn không ra. Ôi.”
Hai người càng nói càng thái quá, Ngạc Thiên Thiên nghe xong có chút hoang mang.
Cô ấy mím môi nhìn hai người, nở nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn cậu…” Lời còn chưa nói hết, cô ấy đã thấy Ôn Noãn xoay người rời đi.
“Ôi… Trễ…”
“Trễ cái gì?” Hai người quay đầu nhìn sang, nhưng những gì họ nhìn thấy chỉ là một bóng lưng xa xa, cũng không biết là ai.
Ngạc Thiên Thiên a một tiếng, vội vàng nói: “Cảm ơn hai người nhé, tối nay khẳng định là có chuyện mới xuất hiện.”
“Chắc chắn rồi, tớ đoán là Tieba của trường học hiện tại sẽ bùng nổ thôi, Cố Thâm vậy mà lại đánh nhau, ôi, lại còn vì một nữ sinh nữa chứ.”
…
**
Mà sự thật cũng giống như hai người đã nói, Tieba của trường đúng thật là bùng nổ.
Ôn Noãn đang đứng trước cửa văn phòng của Chủ nhiệm giáo dục, cô nghe âm thanh khiển trách bên trong, cũng không đi vào.
Cửa đã đóng, thực ra cách âm cũng rất tốt, ít nhất thì âm thanh nói chuyện của Cố Thâm và hai bạn học khác cô nghe không được, chỉ có tiếng gào thét của Chủ nhiệm giáo dục là có thể nghe rõ, mặc dù cách một bức tường dày và cánh cửa lớn.
Chủ nhiệm giáo dục thực sự tức giận rồi.
Mắng chửi người cũng không ngừng.
Qua một lúc lâu sau, di động đặt trong túi của Ôn Noãn bắt đầu rung lên, cô cúi đầu nhìn nhìn, là tin nhắn của bọn Vương Giai, còn có một đường link.
Vương Giai: Noãn Noãn! Ảnh chụp Cố Thâm cùng người khác đánh nhau bị tung lên Tieba, hiện giờ trên đó rất náo nhiệt, cậu vào xem trước đi.
Ôn Noãn liếc mắt nhìn, trực tiếp bấm vào xem.
Tiêu đề của bài viết này rất hấp dẫn người đọc, Cố Thâm ở trong trường ra tay với người khác quá nặng.
Cố Thâm là người nổi tiếng ở trường học, cũng luôn là nam thần trong lòng nhiều nữ sinh, chỉ cần là bài viết có tên anh, lượt nhấp vào xem và bình luận đều vô cùng cao.
Giống như lần này, so với ngày thường thì càng cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Người thích bát quái, ăn dưa trong trường học rất nhiều.
Mọi người thời học sinh, dù chỉ là một điểm cực kỳ nhỏ cũng có thể đem ra bàn tán cả một ngày, tựa như bàn trên mua cho bàn dưới một bình nước, đều phải bí mật thảo luận xem bọn họ có phải hay không là quan hệ không bình thường.
Bài viết về việc Cố Thâm đánh người này, chưa đến năm phút đồng hồ, cũng đã có hơn một ngàn bình luận.
Hơn nữa người đăng bài chụp ảnh rất tốt, vừa đúng lúc là cảnh Cố Thâm tung nắm đấm đánh người, rất đẹp trai, cảm giác rất nam tính.
Sự tàn nhẫn trong đôi mắt của anh, biểu hiện vô cùng sâu sắc.
Nội dung phía dưới cũng khiến người ta rất tò mò.
Đại khái chính là Cố Thâm ra tay với người khác quá nặng, cuối cùng là vì sao thì đợi chút.
Rất nhiều rất nhiều bình luận.
1L: Muốn biết vì sao Cố Thâm đánh người!! Nhân tiện, bức ảnh này chụp đẹp trai quá đi mất, tôi luôn cho rằng Cố Thâm chỉ là một anh chàng đẹp lạnh lùng, không nghĩ tới khi đánh người lại càng đẹp, càng ngày càng thích!!
6L: Nói thật, tuy Cố Thâm đánh người là không đúng, nhưng thật sự quá đẹp trai a!!!
7L: Tôi muốn nói, kĩ thuật đánh người này của Cố Thâm, thật sự chưa từng luyện qua sao.
8L: Tuy rằng cảm thấy Cố Thâm đẹp trai, nhưng càng tò mò hơn vì sao Cố Thâm lại đánh hai bạn học kia, hình như không có tiếp xúc qua lại, rốt cuộc đã đắc tội Cố Thâm lúc nào?
15L: Mọi người đã hiếu kì như vậy, tôi đây sẽ tiết lộ cho mọi người một chút, nói nhỏ với mọi người… Cố Thâm đánh người là vì một nữ thần, về phần là ai, chắc mọi người hẳn là biết đi.
16L: ĐM?? Bởi vì Ôn Noãn sao??
17L: Vì sao là Ôn Noãn? Không thể là những người khác sao?
19L: Lầu trên có phải hay không là bị ngốc, nữ sinh thân cận với Cố Thâm ngoại trừ Ôn Noãn ra thì còn có ai? Chỉ có Ôn Noãn… Hơn nữa nói nhỏ là, tôi luôn cảm thấy Cố Thâm đối với Ôn Noãn không bình thường, là cái không bình thường nào, mọi người chắc cũng đều biết.
…
Bỗng chốc, hướng thảo luận của bài viết bị lệch đi.
Ôn Noãn vừa định tiếp tục xem thì cửa lớn văn phòng đột nhiên mở ra.
Cô dừng lại, theo bản năng cất điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng lưng của hai nam sinh kia đầu tiên, theo sau là Cố Thâm.
Lúc nhìn thấy Ôn Noãn, Cố Thâm rõ ràng là sửng sốt.
Hai người im lặng nhìn nhau, Ôn Noãn vừa định nói thì Cố Thâm nhanh chóng nắm lấy tay cô đi xuống lầu, biến mất ở cửa văn phòng của Chủ nhiệm giáo dục.
“Làm sao cậu lại ở đây?”
Ôn Noãn lườm anh một cái: “Đi theo các cậu tới đây.”
Cố Thâm bị cô liếc, chột dạ sờ sờ chóp mũi của mình: “Phải không?”
Ôn Noãn: “Không phải sao.”
Cố Thâm: “…”
Anh ho một tiếng, thấp giọng nhìn cô: “Nên trở về phòng học đi, sắp lên lớp rồi.”
Ôn Noãn gật gật đầu, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh, thấp giọng hỏi: “Không có gì muốn nói sao?”
Cố Thâm mím môi, “Muốn biết cái gì?”
“Vì sao đánh nhau?”
Ôn Noãn thật sự hỏi trực tiếp: “Có thể nói sao?”
Cố Thâm nhướng mày, cong môi cười nói: “Còn có thể vì cái gì, chỉ là không quen nhìn liền đánh nhau.”
Ôn Noãn: “…”
Cô nhìn Cố Thâm nghĩ một đằng nói một nẻo, chậm rãi kéo dài một tiếng: “Phải không?”
“Đương nhiên.”
Cố Thâm buồn cười nhìn cô, ra vẻ thoải mái nói: “Mau trở về phòng học đi, nên lên lớp rồi.”
“Trừng phạt là cái gì?”
“Trừng phạt gì?”
“Chủ nhiệm cho mấy cậu ấy.” Ôn Noãn nhìn anh: “Không phải chỉ mắng không thôi chứa?”
Cố Thâm bị nghẹn, thấp giọng nói: “Viết bản kiểm điểm.”
Kỳ thực Chủ nhiệm giáo dục đối xử với Cố Thâm không tệ, sẽ không phạt quá mức nghiêm trọng.
Tuy rằng nói Cố Thâm là một học sinh vẫn luôn khiến ông kiêu ngạo trong trường, nhưng đánh nhau vẫn sẽ bị mắng, sẽ bị dạy dỗ, không một giáo viên nào không vì anh mà lo lắng, đương nhiên… Cùng lắm cũng chỉ dạy cho anh một bài học, viết kiểm điểm, phê trách cái gì đó, còn không đến mức.
Dù sao hai bạn học kia cũng không bị thương.
Ôn Noãn ậm ừ cười: “Sẽ viết sao?”
Cố Thâm: “…Sẽ.”
Hai người im lặng đối diện nhau, Cố Thâm bị ánh mắt giống như cái gì cũng đều biết của Ôn Noãn nhìn, phút chốc thật sự có chút hoảng sợ.
Anh luôn cảm thấy, Ôn Noãn đã biết chút gì đó.
“Ôn Noãn.”
“Cái gì?”
“Trở về lớp đi.”
Ôn Noãn nhìn một mảng xanh tím nơi khóe miệng của anh, không nhúc nhích.
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm, không nói một lời.
Cố Thâm tránh né ánh mắt của cô, che miệng khụ một tiếng: “… Như thế nào?”
Một giây sau, Ôn Noãn trực tiếp bắt đầu.
Ngón tay thon dài trắng nõn của cô nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng bầm tím của Cố Thâm, lông mi run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Không đau sao?”
Thấy Cố Thâm không có phản ứng gì, cô chớp chớp mắt, đem cảm xúc của bản thân biểu hiện ra rõ ràng, nói: “Cố Thâm, cậu không đau sao?”
– —–oOo——