Tạ Lục Dữ không hề rời khỏi Cố Thanh Trì một bước.
Mỗi phút ở bên cạnh Cố Thanh Trì, Tạ Lục Dữ đều không ngừng nói với Cố Thanh Trì rằng cậu quan trọng như thế nào và đối với Tạ Lục Dữ cậu quan trọng bao nhiêu.
Cố Thanh Trì luôn cảm thấy Tạ Lục Dữ mỗi khi nói chuyện đều gần như sắp khóc, giống như một chú cún lông vàng ấm ức, sợ hãi trước sự thất thường của chủ nhân, sau khi yên tâm, cũng sẽ không cáu kỉnh mà chỉ thút thít làm nũng, van xin chủ nhân nhẹ tay, vô hại, còn có hơi đáng thương, hắn thẳng thắn để lộ ra vẻ yếu ớt như vậy, chỉ sợ rằng Cố Thanh Trì không cảm nhận được.
Hắn nói rất nhiều, điều này đôi khi khiến Cố Thanh Trì thật sự cảm thấy sự tồn tại của chính mình cũng rất quan trọng và quý giá.
Cố Thanh Trì nằm đó, dáng vẻ rất nghe lời.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng Cố Thanh Trì vô cùng bất an, ảo giác do mất máu quá nhiều đã biến mất, cùng với việc chất truyền dịch, thuốc và chất dinh dưỡng dần dần được đưa vào cơ thể, các giác quan dần trở nên nhạy bén hơn, vết thương được khâu lại bắt đầu nhức nhối.
Tạ Lục Dữ khăng khăng dùng tay cố định cổ tay cậu, dùng sức giữ chặt phần trên của cổ tay, dùng lực rất mạnh, bởi vì sợ Cố Thanh Trì sẽ vô thức co tay và kéo vào miệng vết thương.
Điều này khiến Cố Thanh Trì cảm thấy dễ chịu hơn một chút, khiến cho những gì cậu cảm thấy không chỉ là nỗi đau đơn thuần, mà còn là cảm giác cổ tay được nắm lấy —— còn có người ở bên cạnh cậu.
Cố Thanh Trì vừa động đậy, Tạ Lục Dữ liền cuống cả lên.
“Đau sao? Tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”
Cố Thanh Trì lắc đầu, sau đó quay đầu đi chỗ khác, không nhìn thấy vết thương kia, cậu bất động, dù gì tìm bác sĩ cũng sẽ không hết đau.
Tạ Lục Dữ liền biết cậu đang nghĩ gì.
Tạ Lục Dữ không biết tìm ở đâu được một chiếc ghế đẩu nhỏ, hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một tên đàn ông cao hơn 1,9 mét ngồi nép vào ghế, nhìn có chút kỳ quái, hắn tựa cằm lên giường, một tay nắm cổ tay Cố Thanh Trì, một tay cầm ống truyền dịch, tối hôm qua hắn học được từ người khác, cánh tay truyền dịch của Cố Thanh Trì rất lạnh, cầm ống truyền dịch có thể khiến thuốc không bị lạnh.
“Tìm bác sĩ nhất định có tác dụng, đó là chuyên môn của bác sĩ, dù gì cũng biết nhiều hơn chúng ta, ngày hôm qua bác sĩ đi khám một vòng còn qua mắng tôi đó, mắng tôi nắm tay cậu chặt quá, tôi liền dùng ít lực lại.”
Cố Thanh Trì không có phản ứng.
Tạ Lục Dữ cũng không hề bận tâm, tiếp tục nói chuyện, kể chuyện cười, bất cứ chuyện gì buồn cười hắn đều kể, dùng tất cả những gì hắn học được trên đời, gương mặt ảnh đế cùng với ánh hào quang vô hạn không giấu được vẻ mệt mỏi vì thức khuya, hắn nép mình trên chiếc ghế đẩu nhỏ, vắt kiệt mọi phương cách để thỏa mãn thú vui nhất thời của một người.
Cô y tá bưng khay thuốc, ở ngoài cửa gõ vài tiếng.
“Thay thuốc.”
Hai người đang tựa đầu vào nhau bên giường bệnh thấp giọng nói chuyện, lúc này mới tách ra.
Tạ Lục Dữ đứng dậy giúp y tá thay thuốc, vóc dáng hắn cao nên có thể dễ dàng với tới lọ thuốc.
Đợi đến khi y tá lấy cái chai rỗng đi, vừa bước ra khỏi cửa đã chạy lon ton về phía khu y tá, ở đó đã có vài y tá chen chúc chờ.
Bọn họ vây quanh cô, thay phiên nhau đổi thuốc cho Cố Thanh Trì, ai cũng đều muốn tranh nhau được đi thay thuốc cho cậu.
“Thế nào rồi, thế nào rồi?”
“Tôi thấy rồi, tay đẹp, trắng lắm luôn, nhưng sau này sẽ để lại sẹo, tiếc ghê.”
“Này, nói trọng điểm đi, bọn tôi tan làm rồi vẫn đợi mấy tiếng không phải để nghe cái này.”
Cô y tá nhỏ nhìn xung quanh rồi thì thầm.
“Mấy người đừng ai nói ra ngoài, nếu không thì chủ nhiệm sẽ đến tìm tôi đó, là Cố Thanh Trì, còn có ảnh đế Tạ Lục Dữ.”
Nhóm người liền thở dài.
“Tôi nói rồi, trông còn đẹp hơn nhiều so với trong ảnh, thiệt đó, không ngờ ngoài đời vẫn có người đẹp được thế này, đau lòng chết mất.”
“Omg, còn Tạ Lục Dữ nữa, là Tạ Lục Dữ đó siêu nổi tiếng ấy, chưa bàn tới việc ảnh bận ra sao nhưng khi tôi đi ngang qua, anh ấy còn đang dùng tay làm ấm ống truyền dịch cho Cố Thanh Trì, thân là tiền bối của Cố Thanh Trì nhưng không hề tỏ vẻ trịch thượng gì hết, đêm qua còn mang theo đôi mắt đỏ hoe hỏi thăm bác sĩ rất lâu, là đôi mắt đỏ hoe đó, muốn xem trông ra sao ghê.”
“Đây đã là gì? Lúc tôi đi ngang qua còn nhìn thấy anh ấy xỏ tất cho Cố Thanh Trì kia kìa.”
“Hai người họ ở bên nhau từ lúc nào vậy? Không có tin tức gì cả. Tôi cứ tưởng quan hệ của họ chỉ là tiền bối với hậu bối thôi, nghĩ đi nghĩ lại, Tạ Lục Dữ vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc Thanh Trì, tại sao lại không có ai nghĩ tới vấn đề này chứ.”
Một y tá nhỏ không cẩn thận đã để lộ ra việc này trong fandom.
“Ai mà dám đoán mò quan hệ của Cố Thanh Trì với một tiền bối siêu nổi như Tạ Lục Dữ đâu, xin lỗi nhưng tui muốn nói thẳng, hồi trước tụi mình sợ phiền phức nên cứ an phận thủ thường, nhưng giờ xem ra cứ bung lụa đi bà con ei, kiêu ngạo lên cho chụy. Ai mà ngờ được ảnh đế tiền bối trâu bò như Tạ Lục Dữ lại ngoan ngoãn như cún con giúp Trì Trì của tụi mình xỏ tất đâu chứ?”
*
Khi mà cả Tạ Lục Dữ, Cố Thanh Trì và quản lý của họ đều ở trong bệnh viện, một đoạn video đã lan truyền trên mạng.
Đoạn video tuy ánh sáng không tốt nhưng lại rất rõ ràng, nhìn từ góc độ có thể thấy là quay lén.
Trên màn hình, Tạ Lục Dữ đang đứng, Cố Thanh Trì dựa vào tường, hai người bọn họ rất thân mật.
Trong video, Tạ Lục Dữ đứng quay lưng lại, trong khi Cố Thanh Trì uể oải đứng dựa vào tường, đường nét của khuôn mặt vẫn rất ấn tượng, không biết bằng cách nào mà có thể ngoạn mục như vậy.
Cố Thanh Trì lấy hộp thuốc lá ra, dùng hai ngón tay khéo léo lật điếu thuốc, cậu vừa cúi đầu liền cắn điếu thuốc.
Video không có gì sai hết, nhưng Cố Thanh Trì đột nhiên cúi xuống, cắn điếu thuốc, bắt đầu run rẩy, thậm chí trong video, có thể thấy những giọt mồ hôi trên trán cậu, trong video, Tạ Lục Dữ đưa tay ra và buộc cậu đứng dậy.
Phải mất một lúc, Cố Thanh Trì mới hoàn hồn, há miệng thở hổn hển, như thể kiệt sức.
Đoạn video này đã chạm đến điểm nhạy cảm của cư dân mạng.
Danh tiếng của Cố Thanh Trì không hề nhỏ, rất nhanh liền có người bình luận.
【 Gợi cảm quá đi! Tui không thở nỗi rồi, Trì Trì của tôi sao có thể sexy như vại chớ, tui xem xong video mà muốn chớt lâm sàng luôn á? Không tìm được góc chết nào luôn. 】
【Cái này…uh, đúng là đẹp thiệt, nhưng sorry nha, tui cảm thấy giống bị bệnh kia phác tác… 】
Ngoài ra còn có những lời phán xét trực tiếp.
【Chậc chậc chậc, tôi nói cậu ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt nhất giới giải trí cũng chả sai đâu đúng không? Ngay cả bị phác tác bệnh đó thôi cũng rất gợi cảm rồi. 】
(Ý là bảo Trì Trì chơi thuốc rồi bị lên cơn thèm thuốc đó)
【 Đừng có nói như vậy được không? Mấy người cái gì cũng không biết, nói xong rồi có dám chịu trách nhiệm không? 】
【Dám làm lại không dám để người khác nói, đỉnh vãi l**. 】
*
Hôm đó Cố phu nhân không đợi được bé ngoan, ở nhà vô cùng tức giận, đến mức mà cả Tiểu Uông cũng không dám ra khỏi ổ.
Bà ấy nói rằng bé ngoan không còn yêu mẹ nữa, mang hết sự tức giận của bà ấy đổ lên cha Cố và Cố Tạ.
Cố Tạ mang sữa đến, nhưng cũng bị Cố phu nhân đuổi ra ngoài.
“Cha, nếu không thì để con đi thử xem, xem có thể mời đến không?”
“Không cần.”
Cha Cố nói.
“Nghe người khác nói, đứa trẻ đó tự tử.”
Cố Tạ sững người một lúc, sau đó im lặng, dường như có hơi không thể chấp nhận được, cậu ta mới gặp mặt Cố Thanh Trì vài lần, nhưng không hiểu sao lại luôn có một loại cảm giác quen thuộc, cậu ta không thích chú của mình cho lắm, nhưng đối với Cố Thanh Trì thì lại không có ác cảm, thậm chí còn có vài phần thiện cảm.
Cha Cố nhìn chằm chằm vào tờ báo, nhưng thực chất lại không hề đọc, ông có chút khó chịu không thể giải thích được.
“Vài ngày trước, cậu ấy cắt cổ tay tự tử. Bây giờ không sao nữa, nhưng vẫn đang ở trong bệnh viện.”
Thực ra Cố phu nhân cũng đứng ngồi không yên, sở dĩ cha Cố và Cố Tạ nói với bà là Cố Thanh Trì bận công việc, mặc dù phàn nàn nhưng bà ấy thực sự không muốn làm phiền công việc của Cố Thanh Trì, nhiều lần tìm WeChat của Cố Thanh Trì nhưng vẫn là không gửi tin nhắn giục Cố Thanh Trì về nhà.
Cho đến khi bà ấy nhìn thấy video đó trong nhóm.
Bà ấy theo dõi video được đăng trong nhóm Weibo, khi thấy ai đó nói về Cố Thanh Trì dưới bình luận, bà ấy bắt đầu trở nên lo lắng.
Đầu tiên bà ấy gửi một tin nhắn WeChat, nhưng không ai trả lời, cuối cùng, bà ấy không thể không gọi điện cho Cố Thanh Trì.
“Bé ngoan, con có chuyện gì sao? Bị ai bắt nạt? Bị bệnh sao?”
Giọng nói của Cố Thanh Trì trong điện thoại nghe không đúng lắm, Cố Thanh Trì không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu theo bản năng an ủi Cố phu nhân trước.
“Con không sao, không có chuyện gì cả,”
Cố phu nhân vẫn chưa yên tâm, bà kể cho Cố Thanh Trì những chuyện trên mạng, liền nghe thấy ở bên kia Cố Thanh Trì đang hỏi gì đó, sau đó Cố Thanh Trì nhấn mạnh với bà ấy rằng không có gì cả, đừng lo lắng về những người đặt điều trên mạng, đã có người xử lý chúng rồi.
“Con bị đau dạ dày thôi.”
Lúc này Cố phu nhân mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó bà lại có chút tủi thân, rồi lại phàn nàn.
“Dạ dày sao lại có vấn đề? Bé ngoan, làm việc đừng để mệt quá, đi nghỉ ngơi một lát chứ.”
“Con chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, mẹ không yên tâm một chút nào.”
“Mấy ngày trước con còn nói sẽ về thăm mẹ, nhưng lại không về, mẹ đã nấu rất nhiều món đó.”
…….
Cố Thanh Trì nghe điện thoại, ngoan ngoãn nhận lỗi, hứa vài ngày nữa sẽ về thăm Cố phu nhân, lúc này Cố phu nhân mới vui vẻ trở lại.
Cố Thanh Trì một tay bị cắm kim tiêm, tay kia băng bó rất chặt, lúc gọi điện còn đang truyền nước, Tạ Lục Dữ chính là người cầm điện thoại cho Cố Thanh Trì.
Hắn nhìn Cố Thanh Trì rồi cũng vô thức nở nụ cười dịu dàng, thầm nghĩ, thật tốt, cậu đang vui vẻ.