*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Muốn từ trấn Kim Xà đến chùa Vô Âm, đi đường thủy càng nhanh và tiện hơn đường bộ.
Đúng lúc trấn Kim Xà có một con sông, con sông này không lớn, nhưng cũng có bến tàu nhỏ, có thể ngồi thuyền nhỏ từ trấn đến thành gần đó, sau đó theo thuyền của đoàn thương nhân đi phương Nam.
Hôm rời đi, An Cửu đi một chuyến tới sơn trang Kim Xà, đến gặp Kim Yến Uyển.
“Yến Uyển, cô bắt đầu tập võ sao?” Vừa gặp Kim Yến Uyển, An Cửu liền hỏi.
Kim Yến Uyển kinh ngạc: “Sao cô biết?”
An Cửu chỉ vào lòng bàn tay nàng ta: “Cô nhìn tay cô đi.”
Kim Yến Uyển đưa bàn tay ra, tay vốn trắng nõn mềm mại, giờ phút này đều là vết thương huyết nhục mơ hồ, đó là dấu vết do kiếm tạo ra.
Kim Yến Uyển cúi đầu nhìn một cái, lại cười rút tay về: “Chỉ là vết chai do luyện kiếm mà ra thôi, ta tập kiếm muộn, nếu không nỗ lực, sao đuổi kịp người khác luyện mười mấy năm chứ?”
Thấy vẻ mặt nàng ta không oán giận, chỉ có thản nhiên, nỗi sầu lo trước đó cũng tiêu tán không dấu vết, An Cửu liền không nói gì nữa.
Nàng biết, đây chính là thứ Kim Yến Uyển theo đuổi.
Kim Yến Uyển lại luôn dặn dò An Cửu: “Lời ngày ấy ta nói với cô, cô ngàn vạn lần phải khắc trong tim, nhất định không được nói cho người khác, ta đến phụ thân cũng không nói.”
An Cửu chột dạ gật đầu: “Được, ta tuyệt đối không nói với ai.”
Hai người nói chuyện đơn giản một phen, An Cửu báo mình sắp đi chùa Vô Âm, Kim Yến Uyển tặng nàng một ít lộ phí, hẹn lần sau tái kiến xong, liền tách ra.
Kỳ thật mà nói, các nàng quen nhau mới mấy ngày, lại nhất kiến như cố*, cũng coi như có duyên.
* Nhất kiến như cố: mới gặp nhưng ngỡ như đã quen từ lâu
–
Bến tàu ngoài trấn Kim Xà, An Cửu đeo túi cẩn thận dẫm lên tấm ván gỗ, đi lên thuyền nhỏ.
Trấn Kim Xà chỉ có thuyền nhỏ, trong khoang thuyền nhiều nhất có thể chứa bốn năm người, đứng ở boong thuyền là một ông lão chèo thuyền mặc áo tơi*, trong tay chống một cây gậy trúc, phụ trách đưa bọn họ đi đến thành lân cận.
* Áo tơi:
An Cửu không nghĩ khoang thuyền nhỏ hẹp, sau khi lên thuyền liền đứng ở trên boong thuyền, quay đầu nhìn Bùi Tịch vẫn còn ở trên bờ.
“Các người sao chưa lên?” Nàng giương giọng hỏi.
A Thất cười hắc hắc, nói: “Này còn không đơn giản?”
Dứt lời, hắn liền hai tay bê xe lăn, nhảy lên một cái, nhẹ nhàng bay từ bờ lên thuyền.
Chiếc xe lăn nặng nề đáp xuống boong thuyền, nhưng một chút âm thanh cũng không có, chỉ có thuyền nhỏ lắc lư nhè nhẹ, tạo nên một vòng gợn sóng thật nhỏ.
Người chèo thuyền reo hò nói: “Thiếu hiệp thân thủ thật tốt.”
A Thất chắp tay: “Quá khen quá khen. Nhà đò, xe lăn của công tử nhà ta đặt ở đầu thuyền, có gì không ổn không?”
Người chèo thuyền vẫy tay nói: “Yên tâm, lão phu chèo thuyền đã ba mươi năm, dù để nó ở đâu, cho dù là ở mũi thuyền, cũng tuyệt đối không để rơi xuống nước.”
“Như thế thì được.” A Thất nói xong, liền tự giác chui vào khoang thuyền, chỉ để lại hai người An Cửu và Bùi Tịch ở mũi thuyền.
Người chèo thuyền thét to nói: “Các vị ngồi cẩn thận, thuyền phải đi rồi.”
An Cửu vội vàng ngồi gần xe lăn của Bùi Tịch ở boong thuyền, thuận tay nắm lấy xe lăn của hắn.
“Cô làm gì vậy?” Bùi Tịch hỏi.
An Cửu chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Ta sợ lát nữa thuyền di chuyển, huynh sẽ ngã xuống nước.”
Nhưng cho dù nàng đè thấp giọng, người chèo thuyền cách đó không xa vẫn nghe thấy.
“Tiểu cô nương, cái danh Ông áo tơi của lão phu cũng không phải là danh hão, cô nhìn đây.”
Dứt lời, An Cửu chỉ cảm thấy thuyền nhỏ dưới thân rung động, nháy mắt liền như một phiến lá, lướt nhanh về phía trước.
Lão chèo thuyền kia hiển nhiên cũng là người giang hồ có võ công, chỉ một cây sào dài, thuyền nhỏ liền như cánh tay dễ dàng điều khiển, linh hoạt tránh khỏi đá ngầm giữa sông và đoạn đường uốn lượn, nhẹ nhàng lướt về phía trước.
Thuyền đích xác ổn định cực kỳ, đừng nói lắc lư, quả thực như đi trên đất bằng.
An Cửu yên lặng buông tay nắm lấy xe lăn ra, như không có việc gì mà quay đầu, làm bộ làm tịch nhìn non sông tươi đẹp xung quanh.
Nhìn một hồi, lại quay lại, hỏi công tử bạch y bên cạnh: “Bùi Tịch, huynh luyện cái kia chưa?”
“Cái nào?” Bùi Tịch mắt lộ ra nghi hoặc.
“Chính là cái kia đó!” Thấy hắn tựa hồ không hiểu, An Cửu cúi người tiến đến bên tai hắn, sợ bị người khác nghe thấy, lỗ tai người võ lâm nơi này đều nhạy cảm, nàng cơ hồ dán vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói, “Chính là bí tịch có thể chữa chân của huynh ấy!”
Thiếu nữ dựa vào quá gần, khi nói chuyện dòng khí thở ra tất cả đều chui vào vành tai, lỗ tai như được một bàn tay ấm áp dễ chịu xoa nhẹ, ngứa thẳng vào đáy lòng.
Thân hình Bùi Tịch hơi dựa về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, ho nhẹ một tiếng nói: “Vẫn chưa.”
Khuôn mặt thiếu nữ tức khắc hiện lên thần sắc hận rèn sắt không thành thép: “Haiz, sao huynh còn chưa luyện chứ!”
Đầu ngón tay Bùi Tịch vân vê nan quạt lạnh lẽo, trên mặt bất động thanh sắc, chậm rãi nói: “Không vội, cũng không phải chuyện có thể thành được ngay.”
Thấy dáng vẻ thảnh thơi của hắn, thiếu nữ tựa hồ rất vội vàng, hung hăng trừng hắn một cái, bực mình quay đầu đi.
Nàng đưa lưng về phía hắn, dùng giọng người thường đều có thể nghe thấy để chỉ cây dâu mà mắng cây hoè: “Hừ, hoàng đế không vội thái giám gấp, ấy bổn tiểu thư mới không phải thái giám…… Bùi Tịch chết tiệt, bổn tiểu thư có lòng viết ra cho huynh mà huynh còn không cảm kích……”
Thiếu nữ ở bên kia lẩm bẩm, sắc mặt Bùi Tịch dừng một chút, lại vẫn trầm mặc, không dỗ nàng.
Hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không dung túng nàng như thường nữa, không thể tự phá công* như vậy.
* Phá công: là một thuật ngữ trong tiểu thuyết võ thuật, có nghĩa là sự chăm chỉ sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
Trong thơ nói “Thuyền con đã vượt muôn trùng núi non” quả thực đúng, mới nửa buổi sáng, bọn họ đã đến tòa thành phụ cận, lên một con thuyền khách lớn.
Trên thuyền khách có phòng, lúc đoàn người chọn phòng, An Cửu chọn cách vách Lâm Thanh Nghiên.
Đại khái là trả thù Bùi Tịch buổi sáng không để ý tới nàng, dọc theo đường đi đại tiểu thư cũng không thèm nhìn hắn một cái, mỗi lần Bùi Tịch nhìn về phía nàng, nàng đều lấy cái ót đối mặt với hắn, tức giận khá rõ ràng.
Ngay cả Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình cũng nhìn ra, vài lần ám chỉ Bùi Tịch đi dỗ đại tiểu thư đang giận dỗi kia.
Bùi Tịch chỉ mỉm cười, vẫn chưa đem việc này để ở trong lòng.
Lấy hiểu biết của hắn đối với đại tiểu thư, nhiều nhất là giận đến tối, nàng sẽ quên việc này.
Chạng vạng, thuyền khách dừng lại một trấn ven đường.
Đường thủy nhiều chỗ nước cạn và dòng xoáy, cho nên vì an toàn, thuyền thường sẽ không đi vào ban đêm.
An Cửu tức giận nên buổi tối không ra ăn cơm, nằm ở trên giường chờ, đợi nửa ngày, cửa bị gõ vang.
Nàng nở nụ cười, bước nhẹ đi đến mở cửa, kết quả lọt vào mắt lại là gương mặt của A Thất.
Nụ cười của An Cửu đột nhiên bị dập tắt, “Sao lại là ngươi?”
A Thất: “Công tử nhà ta bảo ta tới, An tiểu thư, cái này cho cô.”
Hắn nhét vào tay nàng một túi đồ, dùng giấy bọc, sờ có chút nóng.
An Cửu mặt lạnh nói: “Sao tự huynh ấy không tới?”
A Thất gãi gãi đầu, cẩn thận nói: “Công tử, công tử người có việc……”
An Cửu ha ha hai tiếng, cầm đồ, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, biểu tình nàng thay đổi, vội mở túi giấy trong tay ra, bên trong đúng là hai cái bánh bao lớn trắng mập mạp nóng hầm hập, mùi thơm ngào ngạt, hung hăng cắn một miếng, vẫn là bánh bao thịt dưa chua nàng thích!
Xét độ nóng này, nếu không nhầm, hẳn là mới vừa mua về, trên thuyền không có thức ăn mới như vậy.
An Cửu một hơi chén xong hai cái bánh bao, bụng rỗng cuối cùng cũng thôi ca bài vườn không nhà trống.
Hôm nay vì giả vờ tức giận, nàng cơm cũng không ăn, thật là dùng mạng để diễn kịch.
Sau khi lấp đầy bụng, An Cửu cảm thấy mỹ mãn mà lên giường ngủ, lại không biết giờ phút này trong một phòng khác, còn có một người vì nàng mà trằn trọc khó ngủ.
“Công tử, An tiểu thư đã nhận đồ.”
“Nàng ăn không?”
“Ta cũng không biết, nàng đóng cửa luôn.” A Thất trộm liếc thần sắc công tử nhà mình, đề nghị, “Công tử, nếu không người vẫn nên đi gặp An tiểu thư đi? Cô ấy vừa rồi hỏi, vì sao người không tự mình đưa cho cô ấy?”
Sau khi Bùi Tịch trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi lắc đầu.
A Thất có chút buồn bực: “Công tử, buổi sáng hai người không phải vẫn tốt sao? Sao đột nhiên liền giận dỗi? Trước kia người cũng ôn tồn dỗ cô ấy, hiện giờ sao cũng giận cô ấy rồi? Từ trước người không phải còn dạy ta, không được so đo với tiểu thư nhà người ta sao?”
Bùi Tịch liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không có việc gì, đi nghỉ ngơi đi.”
A Thất lặng lẽ bĩu môi, công tử đây là không trả lời được vấn đề này, cho nên cố ý đuổi hắn.
Hết cách, hắn đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Haiz, thật là hoàng đế không vội thái giám gấp, không dỗ vợ sẽ rất dễ chạy mất. Đặc biệt là như An Cửu, gia cảnh tốt lại lớn lên xinh đẹp, nói thật, có thể coi trọng công tử nhà hắn cũng là đốt hương cao* rồi.
* Đốt hương cao: có nghĩa là đốt hương thành kính với thần linh, chư Phật, là ẩn dụ để chân thành tạ ơn mọi người.
Tiểu thư khuê các bình thường, nào sẽ coi trọng người võ lâm bọn hắn?
Cho dù A Thất nâng công tử, cho rằng công tử nhà mình độc nhất vô nhị, cũng không thể không thừa nhận, đoạn nhân duyên này, đúng là công tử nhà hắn trèo cao.
Bùi Tịch ngồi một mình trong phòng, kỳ thật hắn cũng không hiểu, An Cửu sao lại tức giận lâu như vậy?
Thậm chí hắn cũng có chút không hiểu, nàng vì sao tức giận?
Tức giận hắn không biết tốt xấu? Hay giận hắn coi lòng tốt của nàng như lòng lang dạ thú? Hay giận hắn không kịp thời dỗ nàng?
Chân hắn khỏi hay không, với nàng mà nói rất quan trọng sao?
Vì sao thoạt nhìn, tựa hồ nàng rất hy vọng chân hắn mau chóng khỏi?
Bùi Tịch không hiểu, trước kia nàng thường xuyên gọi hắn là tên què, tức giận liền mắng hắn tên què chết tiệt.
Ngữ khí khinh thường, cực kỳ khinh thường.
Bùi Tịch thế nào cũng không nghĩ ra suy nghĩ của An Cửu.
Ngày thường đều không nể mặt hắn, sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm hắn?
An Cửu người này, như là một bí ẩn.
Mỗi khi hắn cảm thấy bắt đầu hiểu nàng, nàng sẽ lộ ra một chút sự khác biệt, khiến hắn lại lâm vào mê mang.
Bùi Tịch suy tư hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra lý do, liền dứt khoát bỏ qua.
Nàng tức giận hay không, kỳ thật không liên quan đến hắn lắm.
Hắn cũng không cần để ý.
Mua cho nàng ăn, cũng chỉ vì sợ nàng nửa đêm đói bụng, lại bò dậy phiền hắn.
Trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy, Bùi Tịch chỉ dự phòng trước mà thôi.
Mặc kệ ban đêm nàng khóc hay nháo, lần này hắn sẽ không quan tâm nàng nữa.
Nhưng khiến Bùi Tịch bất ngờ chính là, một đêm này gió êm sóng lặng, cái gì cũng không xảy ra.
Thậm chí hắn một đêm ngủ không yên, đều chuẩn bị nàng sẽ tìm đến hắn, nhưng chẳng chờ được gì.
Sáng sớm hôm sau hắn đi vào boong thuyền, thấy thiếu nữ ghé vào lan can, nhìn ánh mặt trời mọc lên phía đông nơi xa trên mặt sông, thiếu nữ váy đỏ rực rỡ, như bay múa dưới nắng sớm, giống muốn theo gió mà đi.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, vui vẻ trên mặt thiếu nữ tức khắc thu lại, sau đó không chút do dự xoay người, cũng không quay đầu lại chui vào khoang thuyền.
Bùi Tịch rốt cuộc phát hiện, bộ dáng tức giận lúc này của An Cửu đã thay đổi.
Nàng không hề ầm ĩ như trước, lăn lộn đến hắn không thể không thỏa hiệp. Mà là không để ý tới hắn, nói chuyện với mọi người cũng không nói với hắn, như không nhìn thấy hắn.
Cặp mắt xinh đẹp kia, kẻ nào cũng thấy, chỉ là không nhìn thấy hắn.
Đầu ngón tay Bùi Tịch không tự giác véo lòng bàn tay, lần đầu tiên ý thức được.
Im hơi nặng tiếng khinh thường, so với bộc lộ tức giận, càng khiến người ta khó chấp nhận hơn.