An Cửu tự nhận là người thường, mặc dù nàng xuất thân không tồi, tiếp thu giáo dục tốt đẹp, từ nhỏ đã được khen thiên tài, cũng không thể che giấu việc nàng kỳ thật là thiên kim tiểu thư cá cũng chưa từng giết.
Gặp phải nguy cơ sinh tử, nàng cũng chỉ có thể vô lực chờ đợi vận mệnh.
An Cửu cũng rốt cuộc hiểu, cảm giác bất an hôm nay từ đâu mà đến.
Nàng cũng không biết mình chọc tới vị giáo chủ Ma giáo kia như thế nào, vậy mà phái người tới giết nàng.
Nên nói là vinh hạnh của nàng sao!
Khi đại đao sắp bổ xuống đỉnh đầu nàng, An Cửu sợ tới mức thiếu chút nữa nhắm mắt lại.
Từ từ, Bùi Tịch nhất định sẽ cứu nàng! Nàng chính là thuốc giải của hắn!
Với ý nghĩ này, trong thân thể An Cửu tức khắc xuất hiện một lực, giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, cả người lập tức tràn ngập sức lực!
Trường đao nhanh chóng đến, giống như một tia chớp cắt qua bầu trời xanh.
Thiếu nữ đứng thẳng bất động đột nhiên nhảy dựng lên, giống con thỏ bị thợ săn truy đuổi, đầu chui vào trong lòng ngực công tử bạch y bên cạnh.
“Bùi Tịch, cứu mạng!”
Bùi Tịch ngẩn người, phản xạ có điều kiện duỗi tay ôm nàng.
Cùng lúc đó, Minh Dập cũng chậm nửa nhịp lao về phía bên này, bởi vì An Cửu rời khỏi vị trí, nên người trong tầm ngắm của đao nháy mắt biến thành Minh Dập.
Minh Dập trợn to mắt, còn chưa lên tiếng, phía sau hắn bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động hiện lên một bóng dáng.
Bóng người kia mặc một thân đen, lại khác hắc y vải thô của Ma giáo, phong cách độc đáo, có chút giống y phục của bộ khoái quan phủ nha môn.
Hắc y nhân đột ngột xuất hiện một tay kéo Minh Dập, nhanh đến mức tên mặt sẹo cũng chưa kịp phản ứng.
Mặt sẹo một kích không trúng, thần sắc vốn không chút để ý trở nên đứng đắn hơn.
Hắn nắm đao, nhìn chăm chú hắc y nhân kia, bỗng nhiên bật thốt lên: “Huyền Y Vệ? Tiểu tử ngươi thế mà là người trong hoàng thất?”
An Cửu vốn dĩ vùi đầu trong lòng Bùi Tịch, nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hắc y nhân dẫn theo Minh Dập đứng cách đó không xa, đang giằng co cùng mặt sẹo.
Hắc y nhân có khuôn mặt bình thường của người qua đường, không biết có ngụy trang hay không, cảm giác tồn tại cực thấp.
Người như vậy nhìn chung không dễ bị chú ý, ném vào đám người liền sẽ không thấy.
“Thế tử, nơi này không thể ở lâu, thuộc hạ liền mang ngài rời đi.” Hắc y nhân vẫn không để ý lời của mặt sẹo, ngữ khí bình tĩnh nói với Minh Dập.
Minh Dập vội vàng nói: “Ngươi đi giúp An Cửu đi, trước đừng để ý ta!”
Hắc y nhân việc công xử theo phép công mà nói: “Thuộc hạ chỉ phụ trách an nguy của ngài, người khác không liên quan đến ta.”
Minh Dập: “Đó là bằng hữu của ta, sao ngươi có thể không nghe lời ta?”
Hắc y nhân: “Thái Hậu có phân phó, ngài an toàn mới là việc quan trọng nhất, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Hậu, xin thế tử phối hợp.”
Nói xong, hắc y nhân không màng Minh Dập giãy giụa, nhanh chóng mang Minh Dập đi.
Võ công của hắc y nhân hiển nhiên không yếu, mặc dù mang theo Minh Dập như gánh nặng, thì thân hình mơ hồ, nháy mắt đã bay đi bốn năm trượng.
Người này khinh công thật tốt, mặt sẹo căn bản đuổi không kịp, hắn cũng không tính đuổi.
Ma giáo tuy không sợ trời không sợ đất, thường xuyên làm nhiều việc ác, coi triều đình không ra gì, nhưng Ma giáo cũng hoàn toàn không muốn đối chọi với triều đình.
Giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng, mặc dù là Ma giáo, cũng tuân thủ quy tắc.
Huống hồ Huyền Y Vệ kia vừa thấy võ công cao cường, nếu thật sự đối chọi, hắn có lẽ sẽ thua.
Mặt sẹo xoay người nhìn về phía An Cửu, chế giễu nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi nhìn thấy không, nam nhân của ngươi bỏ ngươi để chạy.”
An Cửu hiện tại đang trong chấn động vì “Minh Dập thế mà là người trong hoàng thất”, bên cạnh hắn vậy mà còn có Huyền Y Vệ! Phát hiện này khiến não nàng tức khắc chuyển động, khi đối mặt với lời của mặt sẹo, trì độn hồi lâu mới phản ứng lại.
Nàng muốn nói, đó không phải nam nhân của ta, nhưng lời nói đến bên miệng, lại biến thành một câu dò hỏi: “Giáo chủ của các ngươi vì sao muốn giết ta?”
Tiểu bạch kiểm kia được cứu đi, nhiệm vụ này liền bị tổn thất, mặt sẹo cũng không biết bây giờ giết nữ nhân này, giáo chủ có thể công nhận hay không.
Nếu không công nhận, không bằng mang nữ nhân này đi, hắn hưởng dụng một phen?
Tâm niệm vừa chuyển, mặt sẹo liền không ra tay nữa, cười nói: “Ta nào biết được, tâm tư của giáo chủ chúng ta, cũng không phải người bình thường có thể đoán được. Tiểu mỹ nhân, ta có thể buông tha ngươi, chỉ cần ngươi bồi ta một đêm thế nào?”
Vừa nói, mặt sẹo hướng An Cửu đi tới.
An Cửu lập tức theo bản năng sát người sang một bên, mặt sẹo nhìn thấy động tác của nàng, lúc này mới chú ý tới vị công tử bạch y bên cạnh nàng, cùng với xe lăn dưới thân hắn, tức khắc nhướng mày.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi trốn phía sau tên què kia làm gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể bảo vệ ngươi sao? Ngươi xem hắn đứng còn chẳng đứng được?”
Mặt sẹo cười nhạo không hề cố kỵ.
Công tử bạch y ngồi trên xe lăn bị hắn tùy ý cười nhạo, trên mặt trắng nõn thanh tuyển không mang theo một tia biểu tình, một đôi mắt đen như mực nặng nề nhìn hắn.
Ngón tay hắn kích thích quạt xếp bạch ngọc trong tay một phen, 36 nan quạt trắng không tì vết lần lượt mở ra, đầu ngón tay thon dài nhẹ khảy trên một chiếc nan, rồi sau đó bắn về phía mặt sẹo.
Nan quạt phát ra âm thanh chấn động như có như không, tựa hồ gần như chỉ là một động tác nhỏ vô ý.
Giây tiếp theo, tiếng cười trong miệng mặt sẹo đột nhiên im bặt, như là bị thứ gì bỗng nhiên bóp cổ, khuôn mặt hắn đỏ bừng.
Bước chân hắn còn theo quán tính đi lên phía trước, đi được hai bước, khi sắp đến trước mặt An Cửu, rốt cuộc dừng lại.
Lúc này, hai mắt mặt sẹo trợn lên, đáy mắt tràn đầy tơ máu.
Trường đao trong tay loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, hai tay bóp cổ chính mình, miệng mở to, trong cổ họng phát ra tiếng khanh khách, máu tươi từ trong miệng hắn chảy ra cuồn cuộn không ngừng, nhiễm đỏ râu hắn.
“Ngươi, ngươi……” Sau khi gian nan phát ra hai chữ, mặt sẹo lảo đảo, ngã quỵ trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
An Cửu: “A a a a a!”
Người chết a! Còn vừa vặn chết trước mặt nàng! Hai con mắt đỏ ngầu đó còn trừng nàng!!!
Không đợi nàng oẹ ra, nháy mắt liền bị người bịt kín miệng, “Ưm ưm ưm ưm ——”
“Muốn gọi những tên đó đến sao?” Công tử bạch y sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh giống ánh trăng thanh lãnh.
Trên khuôn mặt hắn không còn ôn hòa như trước, mặc dù đối với An Cửu, thần sắc cũng tương đối lãnh đạm.
“Đừng kêu, đẩy ta từ phía sau ra ngoài, cẩn thận đừng gọi người tới.”
“Ừ ừ ừ!” Miệng An Cửu bị bịt lại không thể nói chuyện, đành phải mở to mắt bất lực, gật đầu như đảo tỏi.
Bùi Tịch lúc này mới buông tay, lạnh giọng nói: “Đi từ bên kia.”
Hắn nâng đường cong hàm dưới duyên dáng lên, sắc mặt đông lạnh.
An Cửu theo chỉ thị của hắn, đẩy xe lăn nhanh chóng đi đến vị trí Bùi Tịch chỉ, đó là một cánh cửa phụ ẩn, sau khi mở cửa đi qua một hành lang thật dài, tiếp đó lại đi qua mấy đường nhỏ và cửa không ai biết, thế mà đi ra bên ngoài sơn trang.
Bùi Tịch nói: “Nơi này có một đường xuống núi, chúng ta đi xuống núi trước.”
Một đường này, An Cửu vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ sẽ bị người Ma giáo phát hiện.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, căn bản không gặp được người nào.
Tuy rằng có thể nghe thấy tiếng đánh giết truyền từ bốn phương tám hướng, nhưng bọn họ vẫn bình yên vô sự tới nơi này. An Cửu đoán, đại khái là con đường Bùi Tịch đã sớm an bài xong.
An Cửu đoán đích xác không sai, đây đúng là thông đạo Bùi Tịch chuẩn bị cho Ngàn Sát Các, chỉ vì để sát thủ thuận lợi xuống sân khấu.
Hắn lại không đoán được, người chạy trốn thông qua con đường này trước, lại chính là hắn và An Cửu.
Quá nhiều chuyện vượt qua tầm kiểm soát, bí tịch vốn nên bị trộm lại vẫn còn, cũng không thể hiểu sao An Cửu bị giáo chủ Ma giáo nhắm tới, hết thảy dường như thoát khỏi quỹ đạo vốn có, rơi vào vực sâu.
Loại cảm giác này thật không tốt.
Đáy mắt công tử bạch y đều là sương lạnh, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hàm dưới hơi căng.
“Bùi, Bùi Tịch, chúng ta không đợi Hạ đại ca và Lâm Thanh Nghiên sao? Còn có A Thất……”
Thanh âm thiếu nữ run rẩy truyền vào trong tai, Bùi Tịch chuyển mắt nhìn lại, liền thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, trong ánh mắt nhìn hắn thoáng hiện một tia sợ hãi.
Bùi Tịch nhẹ nheo mắt, nhàn nhạt hỏi: “Cô đang sợ ta?”
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là 30. 】
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là 25. 】
Màu môi thiếu nữ trắng bệch, mặc dù bôi son môi, cũng không che giấu được tái nhợt phía dưới.
Nàng mím môi, dùng sức lắc lắc đầu, lắp bắp nói: “Không phải, ta, ta chỉ là bị dọa thôi, ta biết huynh đang cứu ta, ta sẽ không trách huynh, huynh là người tốt, người kia là người xấu……”
Hẳn là sợ tới mức tàn nhẫn, nàng nói năng lộn xộn, lại cũng có vẻ chân thật.
Lạnh lẽo ở đáy mắt nam nhân thoáng rút đi vài phần.
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là 35. 】
“Bọn họ sẽ tự bảo vệ mình, chúng ta không giúp được gì, vẫn là nhân lúc còn sớm rời đi cho thỏa đáng.”
Nghe hắn nói như vậy, An Cửu liên tục gật đầu: “Được, chúng ta đi.”
Đường xuống núi không dài, dù sao vốn là chân núi, nhưng con đường này là đường mòn, trên mặt đất không lát đá xanh, mặt đường đều là đất vàng không bằng phẳng, An Cửu còn phải đẩy xe lăn cho Bùi Tịch, không thể đi nhanh.
An Cửu lấy lại bình tĩnh, một bên đẩy xe lăn, một bên âm thầm chửi trong lòng.
Rõ ràng có thể đi, cố tình muốn diễn thành người què, để nàng đẩy xe lăn cho hắn, người này diễn cũng quá sâu đi!
Lúc hai người chầm chậm xuống núi, náo động trong sơn trang Kim Xà dần dần có dấu hiệu ngừng lại.
Giá trị vũ lực của mặt ác quỷ quá cao, Bích Thủy Kiếm đối chọi với hắn cũng không chiếm được gì, đặc biệt mặt ác quỷ kia không biết luyện tà công gì, một thân nội lực vô cùng âm hàn, Bích Thủy Kiếm trong lúc vô ý nhận một chưởng của hắn, tức khắc mất lực.
Lần này Ma giáo hẳn là chuẩn bị đầy đủ, kẻ xâm phạm đông đảo, môn phái giang hồ liên tiếp bại lui, trong thời gian ngắn ngủn, liền hoàn toàn bại trận.
Mắt thấy Bích Thủy Kiếm cũng thua mặt ác quỷ, những người khác biết tự lượng sức mình mà không tiến lên.
Nam tử quần áo đỏ sậm nâng đao lên, nhẹ nhàng thổi lên lưỡi dao, thổi bay vài giọt máu còn đọng lại.
Hắn không thú vị mà thở dài, thảnh thơi ngồi trên mặt bàn giữa đại sảnh, trong tay cầm rương gỗ đỏ, lắc đầu thở dài: “Thật vô dụng, giới võ lâm Trung Nguyên chỉ có chút năng lực này?”
Lúc này, một người trung niên đi đến bên cạnh mặt ác quỷ, nói: “Giáo chủ, ngài có phát hiện, người của chúng ta dường như nhiều hơn?”
Mặt ác quỷ nghi hoặc mà “Hửm?” Một tiếng.
Người trung niên cũng là vẻ mặt buồn bực khó hiểu, nói: “Thuộc hạ phát hiện trong nhóm người đột kích, dường như không chỉ có thần giáo chúng ta, còn có một đám hắc y nhân, giả dạng thần giáo ta, thuộc hạ nghi, có người ở trong đục nước béo cò.”
Nghe lời này, ánh mắt mặt ác quỷ đột nhiên trở nên hứng thú.
“Ồ? Ngươi nói, có người tính kế chúng ta?” Mặt ác quỷ cười hỏi.
Trán người nọ toát ra mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Chỉ sợ là như vậy…… Chỉ là không biết thế lực nào.”
Mặt ác quỷ lại cười nói: “Bắt một tên tới hỏi một chút không phải được sao?”
Người trung niên khó xử: “Mỗi tên bị bắt, đều uống thuốc độc tự sát.”
Mặt ác quỷ cười liếc nhìn hắn, ngữ khí nhu hòa: “Nếu ngươi hỏi không ra, cũng không cần trở về báo.”
Người trung niên liên tục gật đầu, kinh sợ nói: “Vâng, vâng, thuộc hạ liền tiếp tục đi hỏi.”
Mặt ác quỷ một chân đạp lên bàn, lười biếng đi tuần tra khắp nơi, rất có hứng thú phân biệt hắc y nhân trong đại sảnh.
Hắn cũng không thể phân ra đâu là người trong Ma giáo, rốt cuộc hắn không có khả năng biết từng giáo chúng.
Mặt ác quỷ rất tò mò, rốt cuộc là ai, lá gan lớn như vậy, mượn đao hắn giết người.
“Thú vị, thật thú vị, cuối cùng có thứ thú vị.”
Đang lúc đang buồn chán, hai mắt mặt ác quỷ đột nhiên dừng ở một nơi.
Đó là một góc khuất, đúng lúc hắn nhớ cấp dưới chết ở đó, vốn dĩ không có gì kỳ quái, nhưng cách chết của người nọ khiến cho hắn chú ý.
Mặt ác quỷ phi thân lên, nhanh chóng đi đến trước thi thể kia, ngồi xổm xuống xem xét.
“Độc?”
Sau khi phân biệt, mặt ác quỷ giương mắt nhìn bốn phía, đồng thời chóp mũi nhẹ ngửi.
Rất nhanh, hắn liền tìm được manh mối mình muốn từ vô số mùi hỗn tạp, chính xác nhìn về một hướng.
———————-
Tác giả có chuyện nói:
Mặt ác quỷ: Võ lâm Trung Nguyên rác rưởi, thần giáo quá ngầu.
Thuộc hạ: Lão đại, giúp chúng ta đánh nhau hình như không phải người một nhà?
Mặt ác quỷ:???