Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 116



Chỉ nghe An vương phi bất đắc dĩ nói: “Sao con lại hồ nháo như vậy, ngồi yên nghe diễn đi.”

Một câu nói đã nhẹ nhàng cho qua.

Thân mình An Dương vất vả lắm mới khá lên, An vương phi ước gì nàng ấy hoạt bát chút. Huống hồ, cũng không có nói gì không đúng.

Người chia thành năm bảy loại, nhưng không có nghĩa họ sẽ luôn luôn ở đó.

Chớ khinh thiếu niên nghèo.

An Dương nói: “Đây là vở tuồng thế tử phu nhân chọn sao, hôm nay là tiệc mừng thọ của Vĩnh Ninh hầu phu nhân, vẫn nên nghe mấy vở chúc thọ đi. Ta cảm thấy vở diễn này không tốt, không bằng diễn《Ma Cô chúc thọ》.”

Hàn thị cười làm lành nói: “Cũng không biết là nha hoàn nào chọn, Tư Hà, ngươi mau nói các nàng đổi thành《Ma Cô mừng thọ》.”

Dường như tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Hàn thị, Trịnh thị cũng ngồi bên cạnh nàng ta, trong lòng cảm thấy tức phụ nhi này không biết nhìn toàn cục, tâm tính hẹp hòi còn chưa nói, tính tới tính lui còn bị người ta phát hiện, quá ngu xuẩn.

Hàn đại nhân làm đến quan nhị phẩm, rất có tiếng nói trong triều, sao có thể sinh ra một thứ ngu ngốc như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì Cố Kiến Phong cùng Hàn thị đều không thông minh, nhưng Cố Ninh Viễn học hành rất tốt, xem ra không có gì là không có khả năng.

Trịnh thị giúp đỡ giảng hòa: “Mọi người đường xa tới đây, chiêu đãi không được chu toàn, mong mọi người thứ lỗi.”

Thọ tinh nói chuyện, những người khác sao có thể không hùa theo, đều hết sức chăm chú xem hát.

Khương Đường im lặng nhìn về phía An Dương quận chúa, vừa khéo An Dương cũng quay đầu nhìn nàng.

An Dương nhẹ nhàng gật đầu.

Từ tháng tư đến giờ là đã hơn năm tháng rồi, ngày này năm trước, An Dương chỉ có thể nằm trên giường, nàng ấy chính là cái ấm sắc thuốc, tới mùa thu đông thì hầu như không ra cửa.

Hiện tại đã có thể ăn uống tốt, lại uống thêm thuốc của Lý thái y, thân mình mới dần dần tốt lên.

Là nhân tình của Lục Cẩm Dao, cũng liên quan đến Khương Đường.

Thật ra phần nhân tình này đã được trả xong xuôi bằng số dược liệu ngày đó, chỉ là nàng ấy coi trọng Khương Đường.

Trên người có một loại uyển chuyển, không giống với những người khác, nếu nàng vẫn cứ ở phủ Vĩnh Ninh hầu, ngược lại càng khiến An Dương chướng mắt.

Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục xem diễn.

Mấy vị phu nhân bên cạnh cũng an tĩnh lại, chỉ lo xem hát, không nói chuyện.

Nghe diễn một nửa thì có người mang điểm tâm và trái cây qua.

Mùa này có táo, lê và bưởi là nhiều nhất, mấy thứ khác gần như là đã qua mùa. Lúc mới vào đông thì rất hiếm khi thấy hoa quả.

Điểm tâm là của Cẩm Đường Cư, có bánh ngàn tầng và bánh nướng trứng chảy.

Trang trí rất tinh xảo, đựng đầy một mâm sứ nhỏ, còn có chuẩn bị nĩa, ăn rất tiện.

Mọi người ngồi ở đây đều biết chủ nhân của Cẩm Đường Cư chính là Lục Cẩm Dao, điểm tâm ở đó rất đắt, ăn rất ngon, có lẽ lợi nhuận không hề thấp.

Đa số người ngồi ở đây cũng từng tới Cẩm Đường Cư đánh mạt chược, cũng từng gặp Khương Đường. Xem ra Hầu phu nhân tương lai này không những hay đố kị, mà tầm nhìn cũng hạn hẹp.

Chiêu này của Hàn thị chỉ có thể nói là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Trịnh thị chuyên tâm xem diễn, nhưng biểu tình lạnh nhạt. Hàn thị chỉ có thể tự an ủi mình, Khương Đường chỉ là một người bình thường, mà nàng ta lại là tức phụ của Hầu phủ hơn mười năm, người bình thường tất nhiên không so sánh được.

Chờ xem diễn xong, đám người Vĩnh Ninh hầu cũng đã bãi triều quay về.

Hàn thị mời mọi người ngồi vào vị trí ở chính sảnh, hiện tại nàng ta cũng làm đúng bổn phận của mình, sắp xếp cho Khương Đường ngồi ở bàn khách nhân bên kia.

Nếu đã là khách nhân của Hầu phủ thì nên ngồi chung với khách nhân. Ngồi bên cạnh Khương Đường là một đám phu nhân thế gia, bởi vì An Dương quận chúa mà thái độ của mấy người đó cũng cực kỳ thân thiện.

Nhưng trước khi khai tiệc còn phải làm một chuyện, chính là bọn tiểu bối phải dâng lễ vật và chúc thọ.

Tuy rằng đã ghi vào danh mục quà tặng, nhưng sẽ không đưa lễ vật ngay từ đầu, phải đợi giáp mặt mới đưa, Trịnh thị bây giờ phải nói là con cháu đầy đàn.

Đời tôn tử sẽ tặng lễ đầu tiên, người mở màn chính là cháu đích tôn Cố Ninh Viễn ở đại phòng.

Cố Ninh Viễn tặng một bài thơ chúc thọ do chính hắn viết.

Tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng chữ viết đã được rèn luyện rất tốt. Tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện rất nề nếp: “Chúc tổ mẫu phúc thọ miên trường, thọ như tùng bách.”

Trịnh thị thật lòng yêu thương trưởng tôn này, rõ ràng sinh nhật của bà nhưng lại thưởng cho Cố Ninh Viễn không ít đồ vật.

Cố Ninh Viễn học hành rất giỏi, tuổi còn trẻ nhưng đã học được sách của bậc thánh nhân, lại thay phụ thân mẫu thân chúc thọ: “Mẫu thân đã chuẩn bị vạn thọ đồ cho tổ mẫu, còn tự mình đến Phổ Đà Tự cầu phúc, mẫu thân hy vọng tổ mẫu trường thọ an khang. Tôn nhi hy vọng có thể thường xuyên phụng dưỡng tổ mẫu.”

Không quan tâm lời này là thật hay giả, một hài tử lớn như vậy, dùng giọng điệu của trẻ con nói mấy lời này, cho dù là giả cũng đã khiến Trịnh thị rất vui vẻ.

Chờ hai tôn nữ của đại phòng chúc thọ Trịnh thị xong là đến lượt nhị phòng.

Cố Ninh Du của nhị phòng mới sáu tuổi, vì phụ thân hắn là con thiếp thất, cách biệt một tầng, khó làm Trịnh thị yêu thương được, chỉ khen vài câu rồi cho lui xuống.

Chờ đám tiểu bối chúc thọ xong thì tới người lớn.

Thứ Hàn thị chuẩn bị chính là vạn thọ đồ mà Cố Ninh Viễn vừa nhắc tới, nàng ta không cần nói, để cho nhi tử nói sẽ có giá trị hơn.

Tiếp theo là những viện khác tặng lễ, tuy rằng trân quý, nhưng không có lòng bằng nàng ta.

Vẻ khó coi vì bị mất mặt bây giờ không còn nữa, Hàn thị thừa nhận là do mình nóng vội, không hỏi thăm rõ ràng trước.

Nhưng nàng ta là trưởng tức, lại là mẫu thân của Cố Ninh Viễn, cho dù có chút sai lầm, bà bà cũng sẽ không làm nàng ta khó xử quá mức. Nàng ta có nhi tử, chỉ cần Cố Ninh Viễn tiến lên, thì người làm mẫu thân như nàng ta sẽ nở mày nở mặt.

Chờ Cố Kiến Sơn tặng lễ xong, Lục Cẩm Dao thì thầm với Lộ Trúc hai câu, một lúc sau, Lộ Trúc lặng lẽ quay lại, mất thêm một lúc nữa thì thấy Nam Hương ôm một cái hộp gỗ đi vào: “Phu nhân, nô tỳ thiếu chút thì quên mất, Khương cô nương tặng bánh kem sinh nhật có ý nghĩa cầu mong phúc thọ, phải ăn trước khi dùng cơm mới linh nghiệm.”

Chiếc hộp trong rất bình thường, đặt đó cũng không ngửi thấy hương vị gì. Nhưng cách mở hộp rất kỳ diệu, phía trên có một cái nắp, ấn một cái nút là có thể nhẹ nhàng nhấc nắp ra, đồ vật bên trong hoàn toàn lộ ra.

Có vị phu nhân tò mò đưa mắt nhìn, thế nhưng lại là một món điểm tâm cao hai ba tấc, có tổng cộng hai tầng, trên mặt còn có hình một cây đào sinh động như thật.

Bốn nhánh hợp thành một cây, chứa đựng đạo lý bốn mùa tuần hoàn bất tận.

Mùa xuân là một cây đào rợp hoa tươi sáng, mùa hạ là tầng tầng lớp lớp tán lá xanh biếc mát mẻ, mùa thu là lúc trái cây được mùa, mùa đông là tuyết trắng bao trùm để đợi xuân tới nở hoa.

Có người tinh mắt, kinh ngạc nói: “Có cả gân lá trên lá cây.”

Ngự Triều tôn sùng kỹ năng hội họa, cho dù là vẽ chi tiết hay là vẽ tranh sơn thủy, họa nhân có kỹ thuật cao đều được người ta săn đón.

Cây đào này không chỉ bao quát bốn mùa, còn rất giống thật, tuy cây đào khá nhỏ, nhưng cánh hoa nhìn giống như bị gió lay động, bộ dáng của mỗi một cánh hoa, mỗi một phiến lá đều không giống nhau.

Quả đào mùa thu vừa to vừa hồng, thứ đẹp nhất chính là tuyết mùa đông, bao phủ cả một nhánh cây, sáng long lanh, đẹp đến nghẹt thở.

Có một sư phụ làm điểm tâm rất ngon, cũng có thể làm giống như thật, nhưng mấy thứ đó cũng chỉ là giống, tuyệt đối không thể sinh động được như thế này.

Sao có thể là bánh kem…

Trịnh thị chớp mắt, đây thật sự là bánh kem sao? Giống mấy cái trước kia Khương Đường đưa tới sao?

Khương Đường đúng lúc đứng dậy: “Chúc phu nhân có thể thưởng tứ thời cảnh, chu nhi phục thủy, thủy nhi phục chu.”

Hai câu sau có ý nghĩa là tuần hoàn bất tận.

Đây không phải là chúc Trịnh thị mãi mãi có thể ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp hay sao, đã nghe quá nhiều câu phúc thọ miên trường, thọ tỷ Nam Sơn, câu nói như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

Trịnh thị cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Đây thật sự là bánh kem, thật là đẹp.”

Cũng vì Cẩm Đường Cư đã khai trương được một đoạn thời gian, năng lực tiếp thu của đám phu nhân này với bánh kem còn cao hơn so với tưởng tượng của Khương Đường nhiều.

Khương Đường nói: “Phía trên đều làm từ đường, chỉ có vị ngọt, phu nhân nếm thử phía dưới đi.”

Thời đại này không có chocolate, trên mặt bánh đều giống nhau, cũng không đẹp.

Người ta thường nảy sinh lòng thương tiếc đối với những thứ xinh đẹp, cây đào trên mặt bánh đẹp như vậy, cánh hoa rơi tán loạn bên dưới cũng đẹp nốt.

Cắt một thứ xinh đẹp như vậy ra ăn, trong lòng vẫn có chút không nỡ.

Nhưng do dự một lát, Trịnh thị vẫn thấy nên ăn.

Nếu cứ để đó thì cũng sẽ hư, còn không bằng bỏ vào trong bụng, ít nhất cũng thưởng thức được hương vị.

Mà đã biết là Khương Đường làm, vậy thì bà cũng không phải chỉ có một lúc này để ăn.

Trịnh thị: “Khương Đường, ngươi tới cắt bánh đi.”

Trong hộp còn có dao nĩa, Nam Tuyết lại đem tới một chiếc mâm nhỏ.

Cũng may là bánh hai tầng, nhiều người như vậy vẫn đủ cho mỗi người một miếng.

Trịnh thị chỉ sai Khương Đường cắt cho bà và Vĩnh Ninh hầu mỗi người một miếng, dư lại thì sai Nam Tuyết phân chia.

Khương Đường không phải nha hoàn, cắt một miếng là thân cận, cắt hết chính là giày vò.

Rất nhiều đồ vật đều là tô vàng nạm ngọc bên ngoài, nhưng bánh kem này không giống.

Mềm mịn hơn cả bánh bông lan ở Cẩm Đường Cư, bên trong còn có mứt trái cây, chua ngọt ngon miệng, giống như bánh dứa.

Nhưng cũng có điểm khác với bánh dứa, nhân bánh dứa khá ngọt, cái này vẫn ngon hơn.

Như vậy cũng khiến người ta hiểu được vài phần vì sao Lục Cẩm Dao lại làm chủ cho Khương Đường chuộc thân.

Cũng coi như là có chút thủ đoạn.

Một mặt sẽ lấy được đồ vật trong tay nha hoàn, nếu nha hoàn không nhận lại được gì thì sẽ không phục, sớm muộn cũng có ngày phản chủ, nhưng nếu thưởng phạt phân minh, chỉ cần Khương Đường nghĩ ra được công thức điểm tâm thì đó chính là của Cẩm Đường Cư.

Bằng không cũng sẽ có người nói Khương Đường vong ân phụ nghĩa.

Đương nhiên trong đó cũng có mấy phần tình cảm.

Nhờ có Khương Đường mà Lục Cẩm Dao lời được không ít bạc, ai lại ngại nhiều bạc chứ, trưởng tức của Vĩnh Ninh hầu phu nhân e là vì nguyên nhân này mà mới “nhìn Khương Đường bằng một con mắt khác” nhỉ.

Ăn bánh kem rồi ăn hết tiệc mới được xem là hết lòng chung vui với gia chủ.

Khách nhân dùng cơm xong cũng ở lại trong chốc lát rồi mới lục tục cáo từ Vĩnh Ninh hầu phu nhân.

Khương Đường cùng Lục Cẩm Dao ngồi một chút rồi mới đi, thỉnh thoảng còn có người tới hỏi Lục Cẩm Dao Cẩm Đường Cư có bán bánh kem sinh nhật không.

Vậy là bánh kem này cũng thu hút được rất nhiều người.

Lục Cẩm Dao lúc này mới hiểu được vì sao Khương Đường lại nói chuyện này sẽ giúp ích cho việc kinh doanh của Cẩm Đường Cư.

Thì ra là thế.

Vật quý nhờ hiếm, càng nhiều người hỏi thì càng khiến nó trở nên quý giá.

Khương Đường nhìn Lục Cẩm Dao cười cười, Lục Cẩm Dao hiểu rõ nói: “Qua đợt này mới biết được, cái này làm không dễ, vẽ bánh còn khó hơn. Huống hồ, đây là tâm ý của Khương cô nương dành cho mẫu thân ta, sao có thể mang đi bán chứ.”

Lục Cẩm Dao vẫn không nói là bán, làm mấy người này biết được bánh này rất khó mua.

Còn khó thế nào thì Lục Cẩm Dao cũng không biết, dù sao chỉ cần nói khó là được.

Mấy thế gia phu nhân này thích nhất là sĩ diện, lúc thưởng thức yến hội cũng không so đo tiền bạc, còn vì chiếc bánh kem này mà nguyện ý kết giao.

Lục Cẩm Dao có thể cho bọn họ lợi ích, một lúc nào đó các nàng sẽ cho Lục Cẩm Dao lợi ích khác. Khương Đường có thể làm bánh kem, tất nhiên cũng sẽ cho Khương Đường lợi ích.

Để không bị người ta làm khó dễ lúc buôn bán, phải dần dần tích lũy quan hệ và nhân mạch.

Mấy phu nhân hợp thời khen Khương Đường mấy câu như tâm linh thủ xảo huệ chất lan tâm, xong xuôi mới thong thả rời đi.

Bụng Lục Cẩm Dao đã lớn, ở bên ngoài lâu như vậy khó tránh khỏi sức cùng lực kiệt.

Nàng ấy nói: “Ta cho Lộ Trúc đưa ngươi về, ngươi đừng quá để ý chuyện đại phòng, cũng không phải do ngươi hoàn toàn.”

Hàn thị nhằm vào Khương Đường, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do nàng ấy.

Từ Lục Cẩm Dao gả vào đây hai người cũng không có qua lại gì với nhau, quan hệ sau này cũng tương đối hòa bình. Hàn thị xuất thân thanh lưu, có gia cảnh như vậy khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng thế gia cố tình không quan tâm tới sự kiêu ngạo đó, nhân tình lui tới, kết giao qua lại, cái cần nhất chính là bạc và quan hệ, kiêu ngạo thì có ích gì, về sau Hàn thị đã bị việc quản gia mài phẳng các góc cạnh.

Thanh lưu thục nữ có bao giờ nhìn thấy sự giàu sang phú quý của gia đình quý tộc.

Không còn kiêu ngạo, chanh chua lại có thừa.

Theo lý thuyết Lục Cẩm Dao cái gì cũng có, xuất thân tốt, phu thê hòa thuận, bản thân cũng có việc kinh doanh, mỗi tháng thu nhập rất xa xỉ, cũng mặc kệ những người như Hàn thị, so đo với loại người như vậy làm chi.

Nhưng Lục Cẩm Dao không phải người dễ bị bắt nạt, ngày thường đã giữ mặt mũi cho thì cũng thôi đi, vậy mà cái gì cũng khi dễ nàng ấy, bị khi dễ mà không làm gì thì không phải là nàng ấy.

Lục Cẩm Dao cũng sẽ không kiêng kỵ Cố Kiến Châu, hắn muốn duy trì quan hệ huynh đệ thì cứ duy trì đi.

Vẫn may hôm nay có Khương Đường, nàng có biết chuyện nàng ấy làm bánh kem sinh nhật, chỉ là không biết hình dạng. Khương Đường sẽ không làm nàng thất vọng, hôm nay còn khiến Hàn thị mất mặt, quả thực là một công đôi việc.

Hiện tại làm gì có ai nhớ tới vạn thọ đồ.

Lục Cẩm Dao nhịn không được cười, nói với Khương Đường: “Lần này may nhờ có ngươi, ngày thường ngươi cũng cẩn thận một chút chút, không thể không có lòng phòng bị người, ai biết nàng ta có đột nhiên chơi xấu hay không.”

Hàn thị bị chọc cho nóng nảy thì cái gì cũng làm ra được.

Chuyện khiến Lục Cẩm Dao càng vui vẻ hơn chính là Khương Đường không vì Cố Kiến Sơn mà nhân nhượng, có đôi khi bây giờ lùi một bước thì sau này phải lùi vạn bước.

Khương Đường nói: “Ta đã biết, Lục tỷ tỷ phải nghỉ ngơi cho tốt, chính viện bên kia đã chuẩn bị xe, không cần Lộ Trúc tiễn đâu.”

Nếu Khương Đường nói như vậy, Lục Cẩm Dao cũng không ép, lại nói mấy câu rồi mới trở về Yến Kỉ Đường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.