Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 102: C102: Tỉnh mộng



Trở lại phủ Tri Châu, Liễu Vu Trí đưa hai người Hạ Trì vào viện, dặn dò người hầu hạ sau đó liền thức thời cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại Hạ Trì cùng Vân Thanh. Hạ Trì không ngăn cản được, để cho Vân Thanh giúp hắn cởi chiến giáp trên người xuống.

Chiến giáp cùng quần áo đã bị bùn cùng máu thấm ướt, lại bị gió thổi đến khô dính, mùi hương tất nhiên không dễ ngửi. Hạ Trì liền muốn lui ra sau kéo dài khoảng cách với Vân Thanh, lại bị y lôi kéo cánh tay bắt hắn đứng im lại.

Ánh mắt Vân Thanh dừng ở cánh tay bị thương của hắn. Mảnh áo nơi đó bị cắt một lỗ hổng, toàn bộ cánh tay phải đều là vết máu.

Xuyên qua vết cắt tay áo có thể nhìn thấy miệng vết thương. Da thịt bên cạnh đều đã trắng bệch. Cả người Vân Thanh run lên, dường như nghĩ tới cái gì, vội vàng đem ánh mắt quét khắp thân thể Hạ Trì.

Chờ đến khi nhìn thấy tất cả vết máu trên người Hạ Trì. Hô hấp của y không tự giác mà dừng một chút.

Hạ Trì thấy thế lập tức phản ứng lại, duỗi tay nắm lấy tay y, chỉ cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo.

Hắn vội vàng giải thích: “Chỉ có chỗ này bị thương, những nơi khác đều là máu của kẻ địch, đừng lo lắng, ta không có việc gì.”

Hắn động đậy một chút, miệng vết thương trên cánh tay phải lại có máu chảy ra. Giữa mày Vân Thanh nhíu lại, theo bản năng đè tay hắn lại: “Đừng nhúc nhích!”

Đúng lúc này Tô Mộc cõng hòm thuốc vội vàng tới, Vân Thanh lấy lại tinh thần, ấn Hạ Trì ngồi lên giường, để Tô Mộc tiện xem vết thương.

Hạ Trì dựa theo chỉ dẫn của Tô Mộc cắt áo ra, lúc này Vân Thanh mới thấy hoàn toàn miệng vết thương.

Vết đao dữ tợn bổ nghiêng từ vai đến cánh tay, vừa dài vừa sâu. Bên cạnh còn mang theo dấu vết xé rách. Trong lòng Vân Thanh thắt lại, cơ hồ có thể tưởng tượng được tình cảnh hung hiểm ngay lúc đó.

Tô Mộc dùng cồn rửa sạch sẽ miệng vết thương xung quanh da thịt. Sau khi nhìn kỹ thì nghiêm túc nói với Hạ Trì: “Vị trí miệng vết thương cực kỳ nguy hiểm, chỉ kém nửa tấc liền cắt vào gân mạch, khó có thể khôi phục. Những ngày này Vương gia nhất định phải nghỉ ngơi chăm sóc bản thân thật tốt, tay phải cũng không được cầm vật nặng.”

Hạ Trì gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Thanh đứng bên cạnh.

Hắn thiếu chút nữa liền không thể nhìn thấy y.

Trên chiến trường sống chết trong một cái chớp mắt, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là không thẹn với Đại Du, không thẹn với tổ huấn Trình gia, lại thật sự có lỗi với Vân Thanh.

Hắn từng hứa hẹn khi đất nước được thịnh thế và bình yên, sẽ thề suốt đời ở bên cạnh Vân Thanh, đã ước định sẽ gặp lại sau chiến trận… Nhưng có lẽ, hắn đều không thể thực hiện được.

Hắn thậm chí đã nghĩ tới, nếu hắn không rung động với Vân Thanh trước. Hai người không phải là mối quan hệ hiện tại. Nếu một ngày này thật sự đến, có lẽ Vân Thanh sẽ không quá khổ sở.

Hắn tự trách chính mình kéo Vân Thanh vào cuộc tình này, lại không thể bảo vệ tốt nó, khiến cho giờ đây tất cả đều là hối hận muộn màng.

Thật may mắn, hắn sống sót.

Bọn họ thắng trận này.

Tình thế nguy hiểm vẫn luôn đè trên đỉnh đầu bọn họ, cuối cùng cũng giải được.

Hắn đã hứa hẹn những điều đó, cuối cùng cũng không thất hẹn với Vân Thanh.

Tưởng tượng đến bọn họ còn có tương lai rất dài rất dài về sau. Hạ Trì chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo như được ngâm trong nước ấm, thỏa mãn mà hạnh phúc.

Hắn nhìn Vân Thanh, giống như nhìn thấy trân bảo bị mất đi rồi tìm lại được.

Vân Thanh nghe Tô Mộc nói xong, thở phào một hơi, chỉ cần không có thương tổn đến căn cơ đã xem như là tin tức tốt.

Sau khi Tô Mộc nói xong liền bắt đầu lưu loát xử lý miệng vết thương, máu tươi lại lần nữa trào ra. Vân Thanh không đành lòng mà dời mắt, muốn duỗi tay che đôi mắt Hạ Trì, lại đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn đang nhìn mình.

Y dừng lại một chút, duỗi tay xoa mặt Hạ Trì, nhẹ giọng hỏi: “Có đau hay không?”

Hạ Trì lắc lắc đầu, còn chưa mở miệng, đã nghe Tô Mộc không ngẩng đầu lên mà nói: “Vương phi yên tâm, ta đã chế ra ma phí tán, hiệu quả cực tốt, bảo đảm Vương gia sẽ không đau.”

Vân Thanh ngẩn ra, quay đầu đi, liền thấy Tô Mộc rải một tầng thuốc bột lên miệng vết thương. Tay cần ngân châm chọc vào miệng vết thương Hạ Trì, nhìn hắn hỏi: “Vương gia cảm thấy đau không?”

Hạ Trì cũng cúi đầu nhìn, hắn vốn tưởng rằng bởi vì miệng vết thương đã đau đến chết lặng mới không có cảm giác. Lúc này nhìn thấy ngân châm đâm vào da thịt, mới ý thức được nguyên do là ma phí tán của Tô Mộc phát huy tác dụng.

Thấy Hạ Trì lắc đầu, Tô Mộc thu hồi ngân châm, lấy ruột dê ra từ hòm thuốc, một bên hơ ngân châm giải thích với hai người: “Miệng vết thương của Vương gia quá lớn, may lại sẽ lành nhanh hơn.”

Tại một khắc này Vân Thanh mãnh liệt ý thức được có một đại phu tốt bên người có bao nhiêu an tâm. Nghĩ đến ước định thời gian năm năm của bọn họ cùng Tô Mộc đã đi qua hơn phân nửa. Y không thể không bắt đầu tự hỏi, phải dùng biện pháp gì để Tô Mộc chịu ở lại.

Động tác Tô Mộc rất nhanh, không bao lâu liền xử lý tốt miệng vết thương của Hạ Trì.

Trên tay Hạ Trì còn có một ít vết thương nhỏ khác, hắn không cho Tô Mộc làm, chỉ cần một hộp thuốc mỡ cùng cồn thanh độc định tự mình xử lý. Trong quân người bị thương rất nhiều, so với hắn ở đây, cần Tô Mộc hơn nhiều.

“Bổn vương đã truyền lệnh cho Từ Cửu, bảo hắn nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Nếu thiếu dược liệu hoặc nhân thủ liền nói với Tri Châu, bảo hắn chuẩn bị.”

Tô Mộc gật đầu đồng ý, dặn dò Hạ Trì nếu bị sốt phải lập tức cho người gọi cậu về, sau đó liền vội vàng cõng hòm thuốc rời đi.

Hạ Trì nhìn bóng dáng Tô Mộc, giữa mày nhíu lại thật chặt.

Trận chiến này đánh từ ngoài thành vào tới trong thành, tiêu diệt mười sáu vạn Diên quân. Cái giá bọn họ phải trả là cực kỳ thảm thiết. Hiện tại còn không biết nhân số thương vong cụ thể, nhưng phỏng đoán cũng biết số lượng trầm trọng cỡ nào.

Hạ Trì đang xuất thần, đôi mắt đột nhiên bị một bàn tay thon dài nhẹ nhàng che lại. Giọng nói dịu dàng, kiên định của Vân Thanh vang lên bên tai hắn.

“Đừng nghĩ nữa, Tô Mộc nói hiện tại chàng cần nghỉ ngơi. Những việc này cứ giao cho em, trợ cấp bạc cho các tướng sĩ một phân một li đều sẽ không thiếu, quân công cùng vinh quang của bọn họ cũng sẽ không thiếu.”

Hạ Trì lấy lại tinh thần, kéo tay y xuống nắm trong lòng bàn tay, đặt bên môi cọ cọ. Hắn nhìn Vân Thanh, duỗi tay sờ sờ sườn mặt y.

Tối hôm qua Vân Thanh thâm nhập địch doanh, đem tính mạng vào chỗ nguy hiểm chỉ để mang cứu binh cho bọn họ. Y hối hả suốt một đêm, lúc này trước mắt đã thấy rõ quầng thâm, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. Hơn nữa thời gian đó y lên đường, sau đó lo việc hợp tác với Hạ Lan cho chu toàn. Cả người so với trước đều ốm hơn một vòng, nhìn mà khiến người khác phải đau lòng.

Giọng nói Hạ Trì dịu dàng: “Ta biết. Em cũng phải nghỉ ngơi, thời điểm này không cần vội nữa.”

Vân Thanh cúi đầu đối diện với Hạ Trì, một lát sau, cong lưng, chân thành đặt môi lên đôi môi hắn.

Lúc này xa cách chưa đến hai tháng, so với trước kia khi ở Ninh Châu động một tí đã phải chia lìa mấy tháng, đã xem như ngắn ngủi. Nhưng Vân Thanh lại cảm thấy rất dài, lâu đến mức như vượt qua cả đời người mới gian nan gặp lại nhau.

Hạ Trì ngẩn người, lại không cố kỵ máu dính trên người, lập tức duỗi tay đè sau cổ Vân Thanh, dùng sức đáp trả lại.

Đã lâu không hôn môi như thế, nụ hôn này mang theo nhớ thương, mang theo khổ sở, mang theo vui mừng. Càng nhiều hơn là tình yêu mãnh liệt có thể đem đối phương bao bọc trong tầng tầng lớp lớp.

Nụ hôn nồng nhiệt đến mức đầu lưỡi nếm được mùi máu tươi không biết là của ai. Bọn họ chỉ có thể dùng phương thức như vậy mới xác nhận được sự tồn tại của đối phương, thẳng cho đến khi thở hồng hộc mới tách nhau ra.

Vân Thanh tránh đi chỗ bị thương của Hạ Trì, dùng sức ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng thật sự đã trở về…”

Trong giọng nói không biết là nghi vấn hay yên lòng.

Hạ Trì dùng một tay ôm lấy eo y, thật chặt, thật khẩn khiết, thấp giọng lặp lại bên tai Vân Thanh: “Ta đã trở về, Thanh Thanh, ta đã trở về.”

Rõ ràng đã là trời tháng 5, người trong lòng ngực lại lạnh lẽo toàn thân. Hạ Trì nhẹ nhàng cọ sườn mặt Vân Thanh, đáy lòng chua xót.

Vân Thanh cảm nhận được cánh tay vững chãi ôm chặt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Hạ Trì, trên môi truyền đến đau đớn cũng tê ngứa rất nhỏ……

Đều này hết thảy nói cho y biết, Hạ Trì đã hoàn hảo quay về.

Cái kết cục vạn tiễn xuyên tâm kia trong nguyên thư, chính là bóng ma dây dưa y đã lâu.

Rốt cuộc cũng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

Hạ Trì cảm nhận được ướt át trên vai, trong lòng như bị con dao cùn dùng sức cứa, đau âm ĩ tâm can.

Hắn đang muốn mở miệng dò hỏi, Vân Thanh cũng đã ngồi dậy.

Đôi mắt xinh đẹp đào hoa kia mang một tầng nước mắt, nhưng khóe mắt đuôi mày đều lại mang theo ý cười. Y tiến lên ấn chiếc hôn lên khóe môi Hạ Trì, giọng nói mềm mại ấm áp: “Em cho người đem nước nóng tới tắm gội nhé.”

Hạ Trò cũng không có hỏi nhiều, chỉ hôn hôn khóe mắt y: “Làm phiền Thanh Thanh.”

Hạ nhân rất nhanh đã đưa nước ấm lại, hai người tắm rửa xong, cùng nằm trên giường, đầu tựa vào nhau nhẹ giọng nói chuyện.

Có lẽ rốt cuộc đã yên lòng, không bao lâu Vân Thanh đã ngủ rồi.

Hạ Trì nhìn Vân Thanh, chỉ cảm thấy ngắm như thế nào cũng không hết nhớ thương.

Không biết qua bao lâu, Vân Thanh mơ màng tỉnh lại, duỗi tay sờ sờ tư thế ngủ của hắn. Xác nhận hắn không đè lên miệng vết thương, sau đó thật nhanh lại ngủ tiếp.

Trong lòng Hạ Trì mềm thành một mảng, hắn nắm lấy tay Vân Thanh, nhắm mắt ngủ.

Một đêm này, đối với bá tánh Càng Dương mà nói, đều được xưng là hồi ức khó quên.

Sau khi bị tiếng trống trận đánh thức, tất cả mọi người đóng chặt cửa sổ nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng trống trận, tiếng đánh giết, tiếng bước chân quân binh dồn dập chạy qua, tiếng vó ngựa, âm thanh binh khí đánh nhau……

Bọn họ không biết đã xảy ra cái gì, chỉ có thể cầu mong ngàn vạn lần đừng lan đến bọn họ.

Bá tánh đều nghe thấy thảm trọng Diên quân tàn sát dân trong thành trì khác. Mọi người giống như chim sợ cành cong, chỉ cần nghe được âm thanh có người đi đến, liền bắt đầu lo lắng Diên quân ngay sau đó sẽ xâm nhập vào nhà tàn sát bọn họ.

Thời gian trong bóng đêm bị kéo dài vô hạn, thẳng đến khi ánh mặt trời sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, mới xua tan toàn bộ sợ hãi.

Tiếng đánh nhau bên ngoài rốt cuộc cũng ngừng lại, các bá tánh không biết bọn họ đã tránh được một kiếp nạn, vẫn như cũ không ai dám đi ra ngoài nghe ngóng xem đến tột cùng đã như thế nào rồi.

Cho đến lúc nha dịch phủ nha lớn tiếng kêu hiệu thuốc mở cửa để mua, có người đánh bạo hỏi vài câu, mới biết được tối hôm qua Diên quân cùng quân binh Đại Du giao chiến, hơn nữa Đại Du thắng!

Tin tức này nhanh chóng khuếch tán trong thành.

Trong vòng một ngày, các bá tánh đầu tiên là nghe được chủ soái suất quân đầu hàng, lại nghe được hỗn loạn lúc nửa đêm. Hiện tại đột nhiên biết được quân binh Đại Du chiến thắng Diên quân được xem là bất bại, phản ứng đầu tiên của rất nhiều người là không thể tin được.

Có người hoảng hốt mà nói với người bên cạnh: “Mẹ Nguyên Bảo à, ngươi véo ta một cái, để cho ta biết đây không phải là nằm mơ đi?” Không đợi tức phụ hắn động thủ, người tới thông tri tin tức đã tát vào đầu hắn một cái, người nọ tức khắc kêu đau ra tiếng.

Hắn lại hoàn toàn không rảnh lo cái đầu đau, tâm trạng mừng như điên, lại lần nữa hỏi để xác định: “Chúng ta thật sự thắng sao?”

“Thật sự! Đại Du thắng! Chúng ta thắng!”

Những lời này vừa ra, phảng phất như nước sôi lọt vào chảo dầu. Mọi người phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, sôi nổi rơi vào trạng thái vui mừng phấn khích.

Dù bọn họ là bá tánh bình thường cũng hiểu được, nếu Đại Du thật sự vong, theo độ tàn bạo của người Diên, nói không chừng họ sẽ trở thành nô lệ của chúng. Hiện tại bọn họ có thể tránh được vận mệnh như vậy, tất nhiên mừng rỡ như điên, biết được Diên quân bị diệt, vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Cảnh tượng tương tự cũng được diễn ra khắp nơi trong thành. Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô hưng phấn vang vọng khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cả toàn thành trì phảng phất thức dậy trong cơn ác mộng, một mảnh hân hoan.

Các đại thương hộ trong thành tiên phong đem các loại đồ ăn vật dụng vào quân doanh, để bày tỏ sự cảm kích. Đại phu y quán cũng không cần nhiều lời, sôi nổi đến quân doanh, hỗ trợ cứu giúp tướng sĩ bị thương.

Trong thành một mảnh hòa thuận vui vẻ, cấm quân cùng các vị phó thống lĩnh tụ ở một chỗ, lòng đều mang thấp thỏm, do dự không ngừng.

Sau khi chiến đấu chấm dứt, Thụy Vương hạ lệnh báo cáo quân sự lên trên rằng Diên quân vẫn đang công thành. Hoàn toàn không đề cập đến bất kỳ tin tức nào có quan hệ đến Thụy Vương.

Làm như thế đã là khi quân.

Trước mặt bọn họ có hai lựa chọn, một cái là bẩm tấu tình hình thực tế lên triều đình. Một cái khác là hoàn toàn mặc kệ không hỏi, hoàn toàn quy phục dưới trướng Thụy Vương.

Trải qua trận chiến tối hôm qua, bọn họ so với ai khác đều sáng tỏ. Thụy Vương căn bản không phải phế vật ăn chơi trác táng mà mọi người trong kinh thành đều biết. Tương phản tất cả, hắn kiêu dũng thiện chiến, dụng binh như thần. Mà nam vương phi bị đám quan gia trong kinh thành bàn tán, cũng là người có dũng có mưu, mưu trí hơn người.

Nếu Thụy Vương dám để cho bọn họ biết nội dung quân báo, làm gì không đề phòng bọn họ báo cáo sự thật lên triều đình?

Trừ khi bọn họ liều mạng chống cự, có lẽ còn có một cơ hội đưa tin tức ra ngoài, nhưng như vậy đáng giá sao?

Bất luận bọn họ có đem tin tức về kinh thành hay không, dù tính là may mắn thật sự đến được. Công lao bọn họ đều là đi theo Thụy Vương đánh địch, đến lúc đó triều đình giáng tội Thụy Vương, bọn họ có thể lo được cho thân mình sao?

Khi đó, bọn họ rốt cuộc sẽ được ban thưởng gia quan tấn tước, hay vẫn bị chặt đầu, cũng không biết được?

Nhưng nếu quy phục Thụy Vương, Thụy Vương lại có bao nhiêu phần thắng đây? Trong kinh có Hằng Vương, Bình Châu cũng có một Bình Vương, đều không phải là đèn cạn dầu.

Trong lúc mọi người ở đây đều đang do dự căn nhắc, phó tướng trẻ tuổi lúc trước ra tay chém Hồ Vinh tên Triệu Nguyên, tỏ thái độ đầu tiên: “Thụy Vương cùng Vương Phi đều là người đại nghĩa, khiến người khâm phục, tất nhiên sẽ là một minh chủ. Tại hạ đã quyết đầu nhập dưới trướng Thụy Vương, không biết chư vị lựa chọn thế nào?”

Nghe lời này, trên mặt mấy người còn lại càng thêm do dự.

Triệu Nguyên tiếp tục nói: “Thụy Vương thiện chiến, Vương phi thiện mưu, Ninh Quân dũng mãnh. Đều là tận mắt chúng ta nhìn thấy, thử hỏi các Vương gia khác trong triều, ai có thể làm được như vậy?”

Một tên phó tướng khác đập bàn một cái: “Tính ta vào nữa!”

Triều đình hủ bại, nếu không có Thụy Vương, chỉ sợ Đại Du thực nhanh sẽ bị Diên quân thu vào trong túi. Hiện giờ Diên quân bị Thụy Vương đánh cho thương vong trầm trọng, Đại Du mới có cơ hội thắng. Nếu bọn họ báo cáo cho triều đình, Thụy Vương bị xử trí, ai đánh Diên quân tiếp đây, còn ai có thể ngăn cản được đây? Tuy rằng bọn họ không nói mình là cao thượng, cũng không muốn mắt thấy núi sông Đại Du bị đánh rách.

Hai người đi đầu, mấy người còn lại do dự giãy giụa một lúc lâu, cũng đều quyết định giống nhau.

Việc đã đến nước này, không bằng đánh cuộc một phen.

……

Cấm quân đầu nhập vào giống như dự kiến của Vân Thanh, đến cả Liễu Vu Trí sáng sớm cũng đã biểu lộ thái độ, đem quyền khống chế quân coi giữ Càng Dương giao cho bọn họ.

Bọn họ vì ngăn chặn Diên quân, bất kể hậu quả mà từ Ninh Châu tới. Hiện giờ giai đoạn hung hiểm với địch ngoại xâm tạm thời bình ổn. Bọn họ cần phải suy xét lại chuyện về sau.

Nếu Thừa An Đế biết việc bọn họ làm, kết cục của Trình gia có lẽ là tương lai của họ.

Một trận chiến này thương vong thảm trọng, Ninh Quân 3000 người tử vong hơn một vạn, người bị thương gần hai vạn. Quân coi giữ Dũ Châu cùng Cấm quân không tham gia đêm tập kích, tình huống thương vong tốt hơn một chút, nhưng cũng tử thương hơn nửa.

Bọn họ cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, ứng đối với việc triều đình làm khó dễ.

Chỉ là kế hoạch luôn không theo người tính.

Ngày thứ ba khi bọn họ đánh thắng trận, trong kinh đưa tới cấp báo — Bình Vương trên đường vào kinh bị sơn phỉ giế.t chết, hoàng đế trên triều khó thở ngất đi, cho đến ban đêm vẫn chưa tỉnh lại.

Kinh thành thay đổi.

– —

Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 08:43 3/3/24 – Còn 3c.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.