Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 82: Em Vội Đuổi Anh Về Như Thế À?



Ngữ khí nói chuyện của Omega mềm mại ngọt ngào, giống như lời nói có bọc đường, khiến tâm người ta tan chảy.

Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn chằm chằm hai lúm đồng tiền nhỏ trên má Tạ Ninh.

Yết hầu liên tục đảo chiều, ánh mắt khẽ đối.

Nhưng mà Tạ Ninh còn chưa nhận thấy nguy hiểm, không biết sống chết nói: “Anh cũng mơ thấy em nha.”

Nói rồi còn dùng đôi mắt hạnh tròn xoe đá lông nheo với Alpha một cái.

Đôi mắt hạnh nhìn qua thì rất vô tội, tuy rằng không đạt được hiệu quả câu dẫn nhưng lại rất ngây thơ.

Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh trước mặt, chỉ cho nhìn không cho ăn, trong đầu toàn là hình ảnh ôm người vào phòng tắm.

Làm ít sự tình khiến người trước mắt nghe lời hơn.

Nhịn nửa tháng, ôm không được ôm, không không cho hôn chứ đừng nói gì đến việc Omega giúp anh làm chuyện đó.

Từ lần đầu tiên được Tạ Ninh giúp cho, Cố Hành Chu thực tuỷ biết vị.

Hai người lại ở bên nhau mỗi ngày.

Khi nào anh muốn thì đều dụ dỗ Omega giúp mình chứ không còn tự mình làm nữa.

Lần này nhịn hẳn nửa tháng, Cố Hành chu nghẹn đến hỏng rồi.

Cố Hành Chu duỗi tay sờ lên mặt Tạ Ninh, đầu ngón tay nhẹ chạm vào lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Omega.

Âm thanh trầm thấp khàn khàn, nghe cực kỳ gợi cảm, “Anh sẽ mơ thấy em.”

Đôi mắt đào hoa tràn đầy dụ.c vọng, đầu ngón tay cái đặt lên môi Tạ Ninh.

Nhẹ nhàng cọ xát —

Không khí xung quanh cũng trở nên vi diệu.

Cố Hành Chu nhìn chằm chằm môi Tạ Ninh, khom lưng cúi đầu.

Chạm đến… một mảnh lông xù xù?

Cố Hành Chu ngoài ý muốn mở to mắt, chỉ thấy một con vịt nhỏ màu vàng trước mặt.

Cố Hành Chu: “…”

Trên mặt Cố Hành Chu xuất hiện vết nứt.

Tạ Ninh thấy đối phương cúi đầu muốn hôn mình, liền nhanh như chớp lấy “nhi tử vịt” từ túi quần đem ra chặn lại.

Đó là lý do vì sao môi mỏng của Cố Hành Chu tiếp xúc thân mật cùng cái mông của vịt vàng nhỏ.

Đôi mắt Cố Hành Chu như mặt hồ, sắc mặt sắc bén nhu hoà, Tạ Ninh cũng biết bạn trai mình lớn lên đẹp.

Nhưng cũng không nhịn được nhìn đến mê mẩn.

Tạ Ninh thở ra một hơi.

Nhưng mà còn may ý chí cậu kiên định, không bị sắc đẹp mê hoặc.

Tạ Ninh không khỏi bắt đầu dương dương tự đắc. Nếu đưa cậu về cô rđại, thì cậu hẳn là quân vương duy nhất không bị hồng nhan hoạ thuỷ mê hoặc.

Cố Hành Chu lấy tay cầm lấy bóp tiền vịt vàng, nhìn Omega trước mặt, nhất thời không biết nên giận hay không nên giận.

Hai người đứng ở cửa, có chút gằng co.

Ngay sau đó nghe Cố Hành Chu nói: “Em muốn đêm nay anh mơ thấy em sao?”

Tạ Ninh nói không cần nghĩ ngợi, “Đúng vậy.”

“Vậy hôm nay em đừng trở về, chúng ta ôm nhau ngủ, càng dễ dàng mơ thấy đối phương hơn.”

Tạ ninh: “…”

Cậu biết ngay tên cẩu nam nhân nay không có ý tốt gì mà.

Liền đổi đề tài nói: “Hiện tại đã khuya, em về trước.”

Nhưng mà hiện tại đồng hồ mới chỉ bảy giờ. Nếu là trước kia, Tạ Ninh luôn ở Cố gia tới tận tám giờ mới trở về.

Nhưng mà gần đây luôn như vậy, Tạ Ninh ở Cố gia làm xong bộ đề sau đó lại về nhà làm thêm vài bộ nữa.

Rốt cuộc thì lượng câu hỏi mà cậu không biết có giới hạn, Cố Hành Chu giảng bài rất dễ hiểu, không bao lâu thì liền xong.

Cho dù là Cố Hành Chu tìm nhiều bài toán khó giảng cho cậu thì cũng không tốn thêm bao nhiêu thời gian.

Cũng muốn đem chút thời gian dư lại làm chút sự tình thân mật.

Nhưng mà như thế sẽ tiêu tốn thời gian.

Tạ Ninh nhìn bạn trai lớn lên vô cùng soái của mình.

Tuy rằng có chút không đành lòng nhưng phải nhịn đau, từ bỏ thứ mình thích.

Đem thời gian thân mật biến thành thời gian ôn tập.

Nhưng mà Cố Hành Chu hiện tại nhìn Tạ Ninh, ánh mắt kia rõ ràng không muốn thả người đi.

Tạ Ninh cũng nhận ra.

Nhưng võ công thiên hạ vì tốc độ mà không thể phá vỡ.

Tạ Ninh giống như thỏ xoay người chạy, Cố hành Chu cũng nhanh chóng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tạ Ninh.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ sung sướng của Alpha.

“Bắt được em rồi, bạn nhỏ láu cá.”

Ai ngờ Tạ Ninh không hề hoảng loạn hay thẹn thùng như trước.

Mà duỗi cánh tay, sử dụng lực của Cố Hành Chu nắm lấy cửa phòng kéo ra.

Sau đó vận khí đan điền la lớn: “Dì ơi, hôm nay con về trước.”

Cố Hành Chu: “…”

Quả nhiên rất nhanh ở phía dưới truyền đến âm thanh ôn hoà của nữ sĩ Phương Uyển.

Nhưng mà cho dù ngữ khí ôn hoà thì đoạn hội thoại cũng toàn dựa vào tiếng hét lớn” “Ninh Ninh phải về sao?”

Cố Phong đang ngồi bên sofa chờ coi phim truyền hình cẩu huyết cùng vợ, “…”

Tạ Ninh có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay mạnh mẽ bên hông cậu cứng đờ.

Hiển nhiên Cố Hành Chu không đoán được Tạ Ninh còn có thể tung ra chiêu cuối phản dame lợi hại như thế.

Vừa rồi Omega đã cố hét lớn nói mình phải về nhà cùng với mọi người.

Hiện tại Cố hành Chu không thể không thả người.

Nhưng…

Rốt cuộc muốn anh nhẫn nhịn tới khi nào!

Nhìn cảnh tượng nhìn được không được ăn, quả thật quá mức tra tấn.

Tạ Ninh sử dụng tay phải kéo cánh tay ở vòng eo mình ra.

Cười đến xán lạn.

Cố Hành Chu hận không thể ở trên gương mặt nhỏ kia cắn một ngụm.

“Ninh Ninh, mấy hôm trước chú đi công tác trở về, mang về không ít đặc sản địa phương. Mấy hôm nay quên mất. Hôm nay dì lấy mỗi thứ một ít cho con đem về cho hai ba ba nếm thử, hương vị không tồi!”

Phương Uyển ở dưới lầu lớn tiếng nói.

Cố Phong: “…”

Sao em không lên trên mà nói?

Ngay sau đó trên lầu truyền đến một âm thanh vang dội của thiếu niên, “Dạ được.”

Cố Phong: “…”

Cố Phong cảm thấy có phải hay không mình mua cái nhà này lớn quá.

Rõ ràng cũng chỉ có ba lầu mà đã khiến hai người nói chuyện cần tăng hết âm lượng.

Tạ Ninh xoay người nhìn thoáng qua bạn trai lớn lên đẹp hơn hoa của mình. Lúc này đôi mắt đào hoa của đối phương tràn đầy oán hận nhìn cậu.

Tạ Ninh hiện tại cũng không sợ anh làm bậy, vì cậu vừa nói với dì sẽ quay về.

Alpha cũng không thể quấy rối.

Theo sau nhìn anh cười ngọt ngào: “Em trở về đây.”

Nói xong liền xuống lầu.

Phương Uyển đang ở dưới lầu liền đưa túi cho Tạ Ninh.

Túi này không nhỏ chút nào, vừa rồi Phương Uyển nói mỗi thứ một ít nhưng hành động thì không chỉ là một ít.

Ước chừng Tạ Ninh hai bao hai bên vai.

Tạ Ninh vừa duỗi tay định cầm lấy thì phía sau một cánh tay cường tráng đưa tới.

Là Cố Hành Chu.

Đặc sản không nhẹ, Cố Hành Chu luyến tiếc để Tạ Ninh cầm.

“Đi thôi, anh đưa em về.”

Tuy rằng trong lòng không tình nguyện để người rời đi nhưng cũng không có biện pháp gì khiến người ở lại.

Phương Uyển: “Ninh Ninh, đặc sản có một ít là để hầm canh uống, trực tiếp nấu là được, rất bổ.”

Tạ Ninh gật đầu: “Dạ được ạ.”

Cuối cùng Tạ Ninh cùng Cố Hành Chu ra cửa.

Tài xế lái xe đến Tạ gia.

Cố Hành Chu xách theo đồ vật cùng nhau đi vào.

Tạ Trường Hằng cũng vừa vặn từ công ty trở về.

Thấy con trai mang bạn trai tới nhà.

Cảm thấy trong lòng cảm xúc rối bời ngổn ngang.

Cố Hành Chu: “Chào chú.”

“Ừm.” Tạ Trường Hằng gật đầu.

Hai người từ lần trước uống rượu trao đổi, đến giờ cũng không quá khó ở chung.

Nhưng đến cuối thì đây vẫn là tiểu tử thúi bắt cóc con trai nhà mình.

Tạ Trường Hằng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Nếu nói hắn nhân sinh không mỹ mãn thì…

Con trai đã tìm về, vợ cũng quay về.

Nhưng mà nếu nói nhân sinh mỹ mãn thì…

Con trai vô hình chung đã bị người ta bắt cóc, còn vợ thì không tha thứ, không muốn phục hôn.

Còn bởi vì lần trước Quý Niên phát hiện hắn hút thuốc tận chín năm.

Đã có hai tháng không cùng Quý Niên liên lạc hay gặp mặt.

Phương thức giao tiếp vẫn là đơn phương.

Khi con trai cùng Quý Niên gọi điện thì giả bộ đi qua, nghe một chút.

Thấy người cầm cái túi không nhỏ, thoạt nhìn cũng không nhẹ.

Tạ Trường Hằng kêu người làm nhận lấy đồ vật trong tay Cố Hành Chu.

Nhưng rốt cuộc bạn trai của con trai tới nhà, cũng phải người mời ngồi mới được.

Tạ Trường Hằng vừa muốn mở miệng.

Ngay sau đó liền nghe Tạ Ninh nói: “Ba lớn, con tiễn anh ấy về.”

Tạ Trường Hằng: “…”

Theo đó trên gương mặt thành thục không biết vì sao mang theo nét vui sướng, “Đi thôi.”

Cố Hành Chu: “…”

Vốn tưởng rằng đi theo qua đây có thể cùng Omega có chút thời gian thân mật.

Không nghĩ tới không đợi Tạ Trường Hằng mở miệng đuổi người, Tạ Ninh đã vô cùng tích cực.

Tạ Ninh lần này chủ động nắm lấy tay Cố Hành Chu đi ra ngoài. Đưa người đến cổng biệt thự của Tạ gia.

Dặn dò nói: “Trờ về chú ý an toàn.”

Ban đêm gió lạnh thấu xương.

Vừa rồi trở về mới có vài phút, Tạ Ninh còn không kịp thay quần áo, thậm chí giày cũng chưa đổi đã vội tiễn Cố Hành Chu về.

Sau đó lấy khăn choàng cổ từ cổ mình xuống.

Đem khăn choàng đặt lên cổ Alpha.

Động tác nhanh chóng, vài vòng đã giúp người đeo xong khăn.

Cố Hành Chu cúi thấp người để động tác của Omega thuận tiện hơn.

Ánh mắt nhìn cậu, “Em vội đuổi anh về như thế à?”

Trên mặt Tạ Ninh không có chút chột dạ nào, hợp tình hợp lý nói: “Hiện tại trời lạnh, về sớm một chút nghỉ ngơi.”

Đeo khăn choàng cổ xong, thuận thế xoa xoa đầu của cẩu nam nhân dục cầu bất mãn.

Theo sau đó vỗ bả vai cường tráng của Alpha, “Về nhà nhớ rõ tắm nước nóng.”

Ban đêm trời lạnh, tắm nước nóng có thể thoải mái không ít.

Ai ngờ sau đó Cố Hành Chu nói: “Một người tắm không thú vị.”

Tạ Ninh: “!!!”

Mặt Omega nháy mắt đỏ mặt.

Thân thể của Cố Hành Chu không phải cậu chưa từng thấy quá.

Có mấy lần ở nhà tắm, Cố Hành Chu cơ hồ đều không có mặc quần áo để cậu giúp anh.

Trên người cơ bắp rắn chắc, cơ ngực khiến người ta thèm muốn.

Không chừng nam nhân nào cũng đều muốn dáng người như vậy.

Nhưng mà cùng nhau tắm gì đó, Tạ Ninh nghĩ nghĩ liền đỏ mặt.

Cậu chưa từng ở trước mặt Cố Hành Chu cởi quần áo.

Nhiều nhất cũng giống như lần trước, mặc áo tắm lộ ra bả vai mà thôi.

Đối phương cũng chưa từng yêu cầu trên phương diện này.

Ánh mắt Cố Hành Chu như lang hổ nhìn chằm chằm Tạ Ninh.

Hiển nhiên là nửa tháng này đã bị nghẹn đến phát khùng rồi.

Nhưng người không cho chạm vào, thì cũng phải để anh tưởng tượng.

Nếu tưởng tượng còn không cho, không bắt giết anh cho rồi.

Tạ Ninh trong lúc nhất thời miệng bị dán lại, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, cũng không biết là do gió lạnh thổi tới hay là vì thẹn thùng.

“Anh lại nói lời không đúng đắn.”

Lần này Cố Hành Chu không có phản bác, nắm tay Omega không buông.

Trong khoảng thời gian này quá là tra tấn anh.

“Ninh Ninh, em có thể khen thưởng cho anh không?”

Tạ Ninh nghi hoặc: “Khen thưởng cái gì?”

Cố hành Chu rũ mắt nhìn cậu, “Khen thưởng vì anh giảng đề cho em.”

Tạ Ninh nghĩ nghĩ: “Có thể.”

Thấy người đồng ý, cố Hành Chu vừa định nói muốn hôn gì đó.

Nhưng mà không đợi Cố Hành Chu nói ra, Omega nhìn anh cười, ngọt ngào nói: “Ca ca, chúng ta gặp nhau trong mơ nhé.”

Cố Hành chu bị choáng.

Chỉ thấy Tạ Ninh nói xong, xoay người liền vào Tạ gia.

Lời nói chính là, em khen thưởng cho anh nhưng ở trong mộng.

Cho nên chúng ta gặp nhau trong mộng!

Cố Hành Chu nhìn bóng dáng Tạ Ninh, hít sâu một hơi.

Chờ thi thử kết thúc, em sẽ biết tay anh.

Tạ Ninh về nhà, liền thấy Tạ Trường Hằng đã thay tây trang, ăn mặc đồ ở nhà từ phòng bếp đi ra.

Hiển nhiên còn chưa có ăn cơm.

Tạ Trường Hằng thấy Tạ Ninh đã trở lại, hỏi: “A Ninh đói không?”

Tạ Ninh lúc chiều ở Cố gia ăn cơm chiều, hiện tại cũng không đói.

Nhưng nhớ tới nữ sĩ Phương Uyển đưa đặc sản địa phương về.

“Ba lớn, con có uống canh không? Dì cho con một ít đặc sản địa phương dùng để nấu canh, tốt cho sức khoẻ.”

Thấy Tạ Ninh nỗ lực đề cử, Tạ Trường Hằng cũng không cự tuyệt.

Liền kêu Lý thẩm đi nấu canh.

Tạ Ninh tính toán lên lầu thay quần áo làm bài, vừa định đi thì điện thoại trong túi vang lên.

Lấy ra nhìn thì thấy ID là Quý Niên.

Tạ Ninh nhấn nhận, “Ba nhỏ.”

Tạ Trường hằng vốn đang xem văn kiện điện tử, không chút dấu vết nhìn về hướng Tạ Ninh.

Quý Niên: “Ngày mai ba muốn sang nơi khác học tập. Hơn một tuần mới trở về, con ở đây nhớ cố gắng học tập, nhưng cũng đừng quá mệt mỏi.”

Tạ Ninh gật đầu, bởi vì tết năm nay có chút trễ, có chút trùng với thời gian thi thử.

Cho nên Dư Hải cao trung quyết định cho học sinh khối mười hai thi thử trước rồi mới nghỉ đông.

Có thể nói là ăn tết cũng không vui vẻ gì.

Quý Niên đi nơi khác hơn một tuần, tính toán như vậy thì thời gian cậu thi thử cũng xong, cũng chuẩn bị tới thời gian ăn tết.

Cậu còn chưa từng cùng người nhà ăn tết.

Tạ Ninh: “Ba nhỏ, ba chú ý an toàn nhé.”

Quý Niên nghe xong, tiếng cười khẽ từ microphone truyền đến, “Được, ba ba nhất định sẽ bình an trở về.”

“Ba đi đến thành phố kế bên, Ninh Ninh có muốn gì không?”

Tạ Ninh nghĩ nghĩ cũng không biết thành phố kế bên có cái gì, liền nói: “Không có, ba nhỏ trở về bình an là được.”

Quý Niên cầm di động, ánh mắt nhu hoà, “Được.”

Tạ Ninh: “Ba nhỏ ngày mai mấy giờ bay, con muốn ra sân bay tiễn.”

Quý Niên: “Không cần, con nghỉ ngơi cho tốt.”

Áp lực học tập ở khối mười hai lớn, thể xác lẫn tinh thần học sinh đều mệt mỏi, Quý Niên cũng đau lòng con trai. Ngày mai anh sẽ bay sớm, nếu Tạ Ninh tới thì không thể nghỉ ngơi tốt được.

Nhưng sợ con trai mất mát, Quý Niên nói thêm một câu, “Chờ ba ba trở về con đến đón nhé.”

Lúc ấy đã thi thử xong, cũng đang nghỉ đông.

Tạ Ninh nghe xong mất mát trên mặt trở thành hư không, mở miệng nói: “Được ạ.”

Vừa ngắt điện thoại xong thì Tạ Ninh cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn mình.

Tạ Ninh không cần đoán cũng biết là ai.

Rốt cuộc cậu cùng Quý Niên gọi điện nhiều lần như vậy, nhiều lần ba lớn đã trùng hợp xuất hiện.

Một lần là trùng hợp, nhưng lần nào cũng vậy thì là trùng dương…

Tạ Ninh quay đầu nhìn ba lớn một cái, thì thấy nam nhân làm bộ cúi đầu xem văn kiện điện tử.

Đường đường là tổng giám đốc công ty niêm yết, lại đi nghe lén nhi tử nói chuyện điện thoại, ra nói chắc không biết bao nhiêu người chê cười.

Tạ Ninh thở dài, cũng nhìn ra quan hệ rất tệ giữa hai người ba.

Tạ Trường Hằng thái độ rõ ràng, không có lúc nào không muốn tạo cơ hội để phục hôn.

Nhưng thái độ của Quý Niên lại không rõ ràng, có thể nói là lãnh đạm.

Tạ Ninh bị kẹp ở giữa.

Cậu hiển nhiên cũng hy vọng gia đình hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc phải dựa trên tiền đề là mỗi người đều hạnh phúc.

Cho nên Tạ Ninh mới không nhúng tay vào mối quan hệ của hai người.

Cậu không muốn khiến Quý Niên vì cái gọi là hạnh phúc gia đình cho đứa con bị bắt cóc mà ép buộc mình.

Cho nên…

Dự án lớn này chỉ có thể dựa chính Tạ Trường Hằng.

Nhưng mà nhìn bộ dáng cô độc buồn khổ của nam nhân, vẫn tốt bụng nói: “Ba nhỏ nói ngày mai đi nơi khác học tập, hơn một tuần mới trở về.”

Tạ Trường Hằng nhìn văn kiện điện tử trong tay, “Đã biết.”

Trên mặt không có biểu tình gì.

Nhưng Tạ Ninh cũng biết ba lớn đang suy nghĩ.

Quý nhiên thấy tay cầm văn kiện cứng đờ, Tạ Ninh sau đó cũng không nói thêm nữa, liền kêu Tạ Trường Hằng uống canh khi còn nóng, liền xoay người lên lầi, tính toán thay đồ giải đề.

Thời gian thi thử chỉ còn đúng một tuần.

Cố Hành Chu về nhà, thân hình cao lớn không có phong lưu phóng khoáng như vậy.

Phương Uyển đang xem phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ.

Thấy con trai trở lại, đem Cố Phong đẩy qua một bên, liền vỗ vị trí bên người.

Cố Phong: “…”

Cái gia đình này hình như không cần hắn…

Cố Hành Chu ngồi xuống, nhìn cặp đôi trong TV cãi nhau ồn ào đến khàn cả giọng, trong miệng thình lình nói một câu,

“Mẹ, chu kỳ của kỳ mẫn cảm tính như thế nào?”

Phương Uyển nghe xong hoảng sợ, “Con lại tới kỳ mẫn cảm?”

Cố Hành Chu: “Không có.”

Nhưng anh hận mình không thể tiến vào kỳ mẫn cảm ngay bây giờ.

Tốt xấu gì khi anh ở trong kỳ mẫn cảm, Omega sẽ đau lòng để anh chạm vào một chút.

Hiện tại…

Còn khó chịu hơn cả kỳ mẫn cảm tới.

Dù sao cũng đều là nhịn, kỳ mẫn cảm ít ra còn có thể chạm tới, có thể chịu được. Nhưng mà hiện tại đến nắm tay cũng khó khăn.

Muốn làm những sự tình thân mật hơn, nghĩ lại còn có hạn chế, còn chỉ có thể làm trong mơ.

Cố Phong: “Kỳ mẫn cảm không có thời gian cố định, nó thường đến bất thình lình và không thể theo dõi được. Một năm có thể chỉ có hai hoặc ba lần là nhiều. Nhưng mà Alpha cấp cao như chúng ta thì cũng rất hiếm khi tới, có thể một năm chỉ có một lần, cũng không biết là khi nào.

Cố Hành Chu: “…”

Cho nên hiện tại mơ ước tới kỳ mẫn cảm là hy vọng xa vời!

Chỉ có thể tiếp tục làm hoà thượng một tuần nữa.

Cố Hành Chu trở về phòng tắm nước lạnh.

Không phải anh không thể tự mình giải quyết sự tình này, chỉ là đã từng có Tạ Ninh giúp, sau đó Cố Hành Chu liền coi thường năm anh em bên phải của chính mình.

Hơn nữa trừ bỏ thời gian mới quen, sau đó đều là Tạ Ninh giúp anh.

Thế nên hiện tại Cố Hành Chu căn bản không thể làm việc này mà không có Tạ Ninh.

Cố Hành Chu ngã lên giường, phần cơ bắp trên lưng mạnh mẽ rắn chắc, duỗi tay lấy di động mở album ảnh.

Có một dòng mật khẩu, nhấn mật khẩu vào để mở khoá.

Hình ảnh xuất hiện là đủ các kiểu sinh hoạt thường ngày của Tạ nInh.

Đa phần là chụp lén.

Tạ Ninh ngủ, ăn, khóc ở bồn rửa mặt, rửa tay, súc miệng.

Nhưng mà tấm ảnh đầu tiên là Tạ Ninh cúi đầu viết bài trong lớp.

Tấm ảnh này xuất hiện từ lúc mười một, lúc ấy lấy được từ di động của Vu Chu (Editor: Có ai còn nhớ?)

Cố Hành Chu lưu lại với danh nghĩa hỗ trợ xoá bỏ để ngăn ngừa bạn học yêu sớm.

Ánh mắt dừng trên ảnh chụp, nhìn sườn mặt của người trong tấm ảnh.

Cuộc sống lại càng gian nan.

Vất vả lắm mới theo đuổi được đại bảo bối tới tay.

Hiện tại lại bị bắt cấm dục…

Tạ Ninh mấy ngày nay cứ lặng lẽ đi đến trường học, thời gian trống không phải giải đề thì đi đến văn phòng giáo viên hỏi bài.

Từ lần trước trở về, Tạ Ninh mấy ngày nay cũng không đi đến Cố gia.

Ánh mắt Cố Hành Chu dường như muốn ăn cậu đến nơi.

Vì tránh cho thời gian ôn tập phát sinh ngoài ý muốn.

Tạ Ninh liền trực tiếp quyết định trước khi kết thúc thi thử liền không đến.

Dù sao thời gian cũng không nhiều nhặng gì.

Thế nên đã vài ngày qua thời gian hai người ở bên nhau cực ít.

Đa phần là Cố Hành Chu đến lớp mười hai tìm người nhưng cũng không nhìn thấy bạn trai mình đâu.

Hỏi người khác thì câu trả lời cực kỳ nhất trí.

“Tạ Ninh đến văn phòng giáo viên hỏi bài.”

Cố Hành Chu: “…”

Mặc dù Cố Hành Chu cũng dự đoán trước đó là lên mười hai thời gian ở chung của hai người sẽ giảm bớt.

Nhưng không nghĩ tới…

Sẽ ít ỏi đến đáng thương thế này…

Lúc trước vì Tạ Ninh bận ôn tập không cho chạm vào còn chưa tính, giờ trực tiếp người cũng không được nhìn.

Không cho ăn còn có thể nhịn, hiện tại nhìn cũng không cho.

Tạ Ninh định đi đến tổ toán để hỏi, nhưng không may là giáo viên toán học nay về sớm, nghe nói vợ mang thai liền quay về.

Vì quá vui vẻ liền quay về bồi vợ.

Trừ tiền lương cũng không thèm để trong mắt.

Tạ Ninh không tìm được người liền cầm bài tập trở về.

Mới vừa vào cửa, liền có bạn học nói: “Tạ Ninh, vừa rồi bạn trai cậu tới tìm.”

Tạ Ninh vội vàng nhìn ra phía hành lang.

Không có thân ảnh Cố Hành Chu, hẳn là trở về rồi.

Tạ Ninh nhìn thời gian, sẽ vào học ngay. Nên quyết định đợi ra chơi đi tìm.

Đến lúc ra chơi, Cố Hành Chu với thần sắc bình tĩnh ngồi tại chỗ.

Cố Hành Chu ngồi một mình một bàn, bên cạnh không có người.

Bên tai truyền đến tiếng kéo ghế dựa.

Đôi mắt Cố Hành Chu cũng không nâng lên, cho đến khi chóp mũi quanh quẩn mùi hương mật đào quen thuộc mới nghiêng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy Omega anh ngày nhớ đem mong, trong tay cầm sách bài tập, ánh mắt sáng rỡ nhìn mình.

Cố Hành Chu áp xuống cảm xúc trong lòng, giả vờ lãnh đạm, “Có câu hỏi cần hỏi?”

Tạ Ninh gật đầu, kỳ thật cũng muốn đến nhìn anh nên mới tới.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian này hai người ở bên nhau rất ít.

Nhưng mà cách trả lời này Cố Hành Chu vô cùng không hài lòng.

Có vấn đề mới tới tìm anh, không có liền không tới.

Đúng là tiểu hỗn đản, dùng xong liền vứt bỏ.

Tạ Ninh đem sách bài tập đặt ở trên bàn Cố Hành Chu mở ra, giống như hamster thấy hạt dưa, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.

Nhìn Omega trước mắt, đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu khẽ biến, ngữ khí vẫn lãnh đạm, “Không có miễn phí.”

Tạ Ninh nghe xong nói, “Bao nhiêu tiền?”

Hiện tại cậu chỉ có ba đồng tiền mua sữa bò.

Học sinh lớp một ánh nhìn cứ đổ xô về bên này.

Không nghĩ tới Cố giáo thảo lại là tra nam, keo kiệt với bạn trai như thế.

Cố Hành Chu ánh mắt dừng trên đôi môi hồng của Tạ Ninh, ngữ khí lạnh nhạt, không có cảm xúc,

“Hôn một cái được hỏi một câu.”

Editor: Mọi người dự đoán xem kết quả là gì nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.