Màu đỏ thắm ấy làm Lâu Nguy Yến khẽ chau mày, không biết sao lại cảm thấy có hơi quái quái.
Cảm giác kỳ lạ này chợt lóe dưới đáy lòng rồi biến mất, không đợi hắn ta suy xét kỹ hơn, Ninh Tễ đã nhìn về phía hắn ta.
“Ngươi đang nhìn gì?”
Giọng y lãnh đạm, vừa nén lửa lòng xuống, ngẩng đầu lên thì thấy Lâu Nguy Yến đang nhìn y chằm chằm, y không khỏi có chút khó chịu.
Cho rằng người này không thích mình nhìn chằm chằm mặt y.
Lâu Nguy Yến nhìn thoáng qua mặt nạ quỷ lạnh buốt, rồi thu tầm mắt lại.
“Không có gì.”
“Chỉ là vừa rồi thấy ngươi dừng lại, ta tưởng là ngươi bị thương.”
Ninh Tễ không biết người này nói thật hay giả, nhưng y cũng chẳng quan tâm.
Chỉ là sau khi nhàn nhạt cảnh cáo xong thì lập tức chuyển mắt lên gương Sưu Thiên.
Một trận ánh sáng lóe lên, giọt máu được gương Sưu Thiên hấp thu chậm rãi tràn ra.
Trên gương có đầy vết rạn.
Lâu Nguy Yến không có chút hứng thú nào với đệ tử đó của y, không muốn nhìn nhiều nên ôm trường đao nhắm mắt lại.
Ninh Tễ khẽ cau mày, trong gương chấn động một lúc rồi không phản ứng gì nữa.
Ngay khi y hoài nghi có phải gương Sưu Thiên này có vấn đề gì hay không thì bỗng máu trong gương ngày càng nhiều.
Trong gương không còn cảnh tượng của chính gương nữa, mà là cảnh tượng vừa được tìm ra.
Con ngươi Ninh Tễ khẽ co lại, trông thấy mặt gương nhuộm máu, thậm chí còn ngày càng nhiều.
Qua hồi lâu sau, mới thấy một con Huyền long ngã trên mặt đất.
Xương khô trên người Huyền long lộ rõ ra, tựa như bị thứ gì đó nhốt lại, lúc này đã không phân biệt được còn sống hay đã chết.
Trong gương chiếu ra — Đều là máu của hắn.
Ninh Tễ bỗng siết chặt tay.
Dù y luôn hờ hững điềm nhiên như không, lúc này cũng đã nổi giận.
Ngón tay thon dài cầm chặt gương đồng, trên người ngập tràn sát ý, xung quanh lạnh xuống trong nháy mắt.
Ninh Tễ đang nhắm mắt chậm rãi mở mắt ra.
“Đa tạ.”
“Ta đã tìm được rồi.” Y đưa gương Sưu Thiên cho Lâu Nguy Yến, giọng điệu lạnh lẽo vô cùng.
Lâu Nguy Yến không xem cảnh tượng kia, nhưng biết chắc hẳn cũng không vui vẻ gì cho cam.
Đầu ngón tay của hắn ta thoáng dừng lại, vốn định nói gì đó, nhưng thấy Ninh Tễ tràn ngập sát khí cầm kiếm, rốt cuộc vẫn im lặng không nói gì.
“Ngươi muốn đi tìm người?” Hắn ta nhàn nhạt hỏi.
Ninh Tễ không nói gì mà chỉ xoay người rời đi.
Lâu Nguy Yến một mình đứng trong sân nhìn bóng dáng rời đi của y, chậm rãi chau mày.
Khổng Linh vốn muốn đi theo Ninh Tễ.
Nhưng Lâu Nguyên Yến còn đang ở đây, hắn chỉ có thể cưỡng ép ngụy trang để không bại lộ thân phận, dằn tâm tình sốt ruột xuống.
Lâu Nguy Yến cầm trường đao, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người khác bỏ lại, hắn ta nhìn quả trứng trên bàn, không biết nghĩ tới gì mà sắc mặt lạnh xuống.
Vệt đỏ nhỏ bé trên mặt như châm vào lòng.
Suy nghĩ sâu xa của hắn ta phân tán trong chớp mắt, sau khi phục hồi tinh thần thì ánh mắt thoáng dừng lại, cầm gương Sưu Thiên lên.
Khổng Linh mắng chửi người này sao mà lề mề thế, đã nửa ngày rồi mà sao mãi mà còn chưa đi.
Lòng hắn sinh lệ khí.
Lâu Nguy Yến vốn nên rời đi đột nhiên đặt tầm mắt lên thân trứng.
“Khổng Linh.” Hắn ta không nghi ngờ, trực tiếp gọi tên Khổng Linh.
Vốn dĩ Khổng Linh còn ôm một tia hi vọng, giờ phút này sắc mặt trầm xuống.
“Nghe đồn mỗi lần khổng tước vương hóa công đều sẽ dùng □□ để theo đuổi bạn đời, hóa ra là sự thật.”
Lâu Nguy Yến nhìn hắn một cái, lại có chút ghét bỏ: “Có điều, Yêu tộc các ngươi hóa công nổi bật quá rồi đấy.”
“Yếu như vậy, suýt chút nữa bản tôn đã nhận không ra.”
Khổng Linh:……
Quả nhiên, hắn không thể trông cậy miệng của Lâu Nguy Yến có thể nói ra lời hay ý đẹp gì mà.
Hắn thấy thân phận của mình đã lộ, cũng không thèm ngụy trang nữa mà trực tiếp huyễn hóa ra hình người.
Một mỹ nhân phong tình vạn chủng mặc bích y xuất hiện trong sân.
Khổng Linh sửa sang lại lông vũ, cười khẩy: “Ma tôn mạnh như vậy, không phải cũng không đánh thắng được Ninh Tễ đó sao?”
Lâu Nguy Yến nhìn hắn một cái, cũng biết lý do hắn xuất hiện ở đây.
“Nghe nói trước đó ngươi vừa ý một vị đệ tử của Ngọc Thanh Tông.”
Hắn ta khẽ nheo mắt: “Là cái tên thiếu niên họ Sở kia?”
Yêu vương Khổng Linh mỗi lần hóa công đều sẽ như vậy, hắn ta cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao từ những gì hôm đó hắn ta chứng kiến, đúng là Sở Tẫn Tiêu có dung mạo hơn người thật.
Khổng Linh thấy hắn ta nhắc tới Sở Tẫn Tiêu, vốn dĩ cũng chẳng có gì không thể thừa nhận.
Thậm chí hắn rất hài lòng khi có người kéo hắn và A Sở vào chung một mối quan hệ.
Nhưng lúc này không biết vì sao mà lời thừa nhận chốc lát hóa thành hư không.
Ngay cả chính hắn cũng không rõ…!Bản thân thực sự thích A Sở, nhưng vừa rồi…
Lòng hắn không thể hiểu được, sau khi lấy lại tinh thần, Khổng Linh có hơi cảnh giác Lâu Nguy Yến: “Ma tôn hỏi cái này làm gì?”
Lâu Nguy Yến vừa nhìn là biết hắn nghĩ gì ngay.
Hắn ta liếc mắt nhìn Khổng Linh một cái, nhàn nhạt nói:
“Yên tâm, bản tôn không có hứng thú với Sở Tẫn Tiêu.”
“Có điều…”
Hắn ta dừng một chút, nhớ tới Ninh Tễ.
Nếu phải nói, thì hắn ta vẫn quan tâm Ninh Tễ luận võ với mình hơn một chút.
Trước khi rời đi, hắn ta thu đao giễu cợt nói:
“Bản tôn sẽ thường xuyên đến tìm Ninh Tễ.”
“Yêu vương nhớ giấu thân phận cho kỹ, đừng có cản trở ta.”
Nói xong, hắn ta hóa thành bóng đỏ rồi xoay người rời đi.
Nhìn Lâu Nguy Yến rời đi.
Khổng Linh vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe hắn ta nói sẽ thường xuyên đến tìm Ninh Tễ, lại có hơi bực bội, gương mặt diễm lệ ủ dột không thôi.
…….
Bên kia, một đường sáng lạnh đáp xuống, Ninh Tễ đi tìm theo phương hướng trong gương Sưu Thiên, sau khi đi vào rừng cây thì hơi thở bị che giấu.
Y mở mắt ra, phát hiện rừng cây này đã được thiết lập trận pháp.
Rừng cây trước mắt nhanh chóng thay đổi, ý định giết người của y lộ ra trong đêm.
Ninh Tễ quan sát, khẽ cau mày.
Trận pháp trong rừng cây có hơi khác với cách thức trong Tu Chân giới hiện giờ, trông càng giống như Quỷ vực hơn.
Vốn dĩ có bảy phần hoài nghi, hiện giờ đã được chứng thực.
Bỏ thuốc, giá họa rồi giam giữ, hơn nữa còn có trận pháp của Quỷ tộc.
Ngoại trừ Tô Phong Diễm ra thì không còn người nào khác.
Y chỉ biết kẻ này điên cuồng, lại không biết gã có thể làm ra chuyện như vậy.
Gã vậy mà — thật sự xuống tay với Sở Tẫn Tiêu.
Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi trong gương Sưu Thiên, Ninh Tễ mở mắt ra, sát ý lộ ra.
Tô Phong Diễm cũng không ở lại căn phòng đó, sau khi nhận ra trận pháp bị chạm vào, bàn tay điều chế thuốc của gã thoáng dừng lại.
Trong lòng đã xuất hiện tên của một người.
– – Ninh Tễ.
Quả nhiên y đã tìm được rồi.
Trong lòng có chút phức tạp, bàn tay cầm lọ thuốc của Tô Phong Diễm chậm rãi siết chặt lại, con rối bên cạnh lập tức đứng chờ.
“Chủ nhân.” Con rối có gương mặt tương tự gã lên tiếng.
“Có người tấn công trận pháp.”
Tô Phong Diễm rũ mắt lấy lại tinh thần.
“Đi, chúng ta đi xem xem.” Lúc này gã biết bị Ninh Tễ phát hiện ra nơi giấu Sở Tẫn Tiêu thì phải mau chóng dời người đi.
Nhưng chẳng biết vì sao, lúc này Tô Phong Diễm không muốn đi.
Gã muốn gặp Ninh Tễ.
Thậm chí suy nghĩ này đã lớn hơn ván cờ mà gã hao công tổn sức thiết kế, lập tức phải thực hiện suy nghĩ này ngay.
Tô Phong Diễm siết chặt tay, gương mặt gầy gò xuất hiện chút bệnh h/oạn.
Duy chỉ có con rối vô tri vô giác.
Ninh Tễ một kiếm phá vỡ lối vào bên cạnh, lại phát hiện trong rừng nháy mắt xuất hiện hàng trăm hàng ngàn con cổ trùng.
Những con cổ trùng này nấp dưới nền đất, nháy mắt đã xuất hiện.
Trong rừng tĩnh lặng không chút tiếng động, xương trắng trong đất ẩm cũng từng chút lộ ra.
Trong mắt y hiện lên tia chán ghét, nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói.
“Tại hạ khuyên kiếm tôn đừng cưỡng ép phá trận.”
Tô Phong Diễm thấp giọng ho, từ từ xuất hiện bên rừng trúc.
Lúc này gã mặc một thân thanh y, trông có vài phần gầy yếu, ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Tễ.
Trông thấy gương mặt của Ninh Tễ, mắt Tô Phong Diễm phức tạp trong chớp mắt, rồi nhanh chóng bị giấu đi.
Tất nhiên Ninh Tễ sẽ không quan tâm đến suy nghĩ của gã.
Y khẽ cau mày nói: “Quả nhiên là ngươi.”
Tô Phong Diễm cười khẽ: “Không phải kiếm tôn vẫn luôn nghi ngờ ta sao?”
“Muốn gán tội thì sợ gì không có lí do.”
“Chỉ là tại hạ không biết đêm hôm khuya khoắt thế rồi mà kiếm tôn còn xông vào căn phòng nhỏ này của Tô mỗ làm gì.”
Giọng gã trầm thấp giữa đêm, cách rừng trúc đêm khuya, Ninh Tễ không thấy rõ thần sắc của gã, y khẽ nheo mắt.
Ngay sau đó, lại một kiếm phá vỡ cửa trận bên kia.
Tô Phong Diễm bảo y đừng cưỡng ép phá trận, nhưng những lời ấy lại bị y hoàn toàn phớt lờ.
Ngay lúc cổ trung ngập tràn, kiếm khí từng chút nhấc lên từ lòng đất.
“Rầm” một tiếng, Ninh Tễ đánh tảng đá tập kích, đẩy tầng tầng lớp lớp cây trúc, tảng đá xuyên qua sương mù dày đặc bay về phía Tô Phong Diễm.
Cổ trùng lật lên bị kiếm khí đè xuống.
Người nọ mím chặt môi mỏng, thần sắc dưới mặt nạ lạnh băng, trong mắt chỉ chiếu một bóng người.
Lòng Tô Phong Diễm căng thẳng.
Cũng không phải gã sợ, trái lại khẽ nhíu mày.
Lần trước, Ninh Tễ cũng muốn giết gã như thế, trong mắt y chỉ có hờ hững và chán ghét, hoàn toàn khác với khi nhìn Sở Tẫn Tiêu.
Nhưng…!rõ ràng họ đều là kẻ sống dưới lòng đất mà.
Ngay lúc mũi kiếm lạnh lẽo kề lên cổ, vật đổi sao dời, trận pháp lần nữa khởi động.
Tô Phong Diễm nghiêng người tránh đi, chỉ suýt chút nữa đầu gã đã lìa khỏi cổ.
Từng giọt máu nhỏ xuống đất, gã duỗi tay sờ cổ, ánh mắt thoáng trầm xuống.
“Ngươi muốn cứu Sở Tẫn Tiêu?” Gã đột nhiên hỏi.
Ninh Tễ ngẩng đầu lên.
Tô Phong Diễm cặn bã như vậy, thực sự khiến người ta không muốn nói lời thừa với gã.
Y siết chặt kiếm, lúc này Tô Phong Diễm lại rũ mắt nói: “Hắn ở ngay trong căn phòng nhỏ sau lưng ta.”
“Ta có thể thả hắn.
“Nhưng ngươi phải trả lời một câu hỏi của ta.”
Ninh Tễ hờ hững nhìn gã, giọng điệu lạnh tựa băng: “Ngươi lại muốn giở trò bịp gì?”
Y không cảm thấy Tô Phong Diễm sẽ tốt bụng như vậy.
Khả năng duy nhất chính là gã lại muốn giở trò gì đó.
Bỗng sau lưng lại truyền đến một trận hàn ý.
Rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu cũng phá vỡ kết giới.
Cả ngày hắn đầy máu, lúc này dưới cơn đau cực độ, hắn đã hoàn toàn mất lý trí.
Ngay giây phút kết giới mở ra, hai mắt hắn đỏ rực, một đuôi quật nát phòng ốc, sau đó lại tựa như ngửi được hơi người, bỗng quay đầu lại.
Huyền long to lớn lượn quanh phía chân trời, rừng trúc bị máu nhuộm đỏ, cùng với vảy rồng tróc ra, đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, y thấy Sở Tẫn Tiêu lao ra.
Bộ dạng hiện giờ của hắn không tốt hơn bao nhiêu so với khi ở trong mộ Tổ Long.
Máu thịt cả người bị bào mòn, lại thẳng tắp nhằm về phía Tô Phong Diễm.
Lúc này Sở Tẫn Tiêu đã bị thú tính chi phối, thấy có người muốn làm sư tôn bị thương, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Lúc Tô Phong Diễm hãm hại hắn, hắn không ra tay.
Khi bị cấy cổ trùng vào người, bị cổ trùng xé vết thương, hắn không ra tay.
Thậm chí nhịn đau, rút da rút thịt lao ra khỏi kết giới cũng không.
Cho đến khi thấy sư tôn.
Tô Phong Diễm hại ai cũng được.
Nhưng không được, cũng không nên — hại, sư, tôn!
Thụ đồng của hắn đỏ tươi, trong mắt chỉ còn lại từ giết.
Đuôi rồng quật nát rừng trúc, Tô Phong Diễm không ngờ được rằng Sở Tẫn Tiêu có thể thật sự thoát ra được, gã phản ứng chậm trong chớp mắt, rồi bị một vuốt xuyên qua bụng.
Một vuốt đó giống hệt với lúc gã giết Vân Điền hãm hại Sở Tẫn Tiêu.
Sắc trời u ám đỏ rực, gã bắt gặp ánh mắt của Sở Tẫn Tiêu, ánh mắt đó không có chút nào của Sở Tẫn Tiêu cả.
Hắn mất lý trí rồi.
“Ngươi không được làm hại sư tôn.” Lúc thu móng vuốt về, gã chỉ nghe thấy giọng nói ngập sát ý của Sở Tẫn Tiêu.
Hiếm khi sắc mặt Tô Phong Diễm trắng bệch, thanh y bị nhuộm đỏ chỉ trong nháy mắt, trái lại còn đáng sợ hơn lúc trước.
Con rối bên cạnh thấy thế thì lập tức tiến lên cản công kích của Sở Tẫn Tiêu.
Tô Phong Diễm nhanh chóng quyết định bảo vệ nguyên thần, che máu ở vết thương lại, nhưng máu vẫn nhịn không được mà tràn ra khóe môi.
Từng ngụm máu không ngừng trào ra, trước mắt Tô Phong Diễm trắng lóa, gã hung hăng nhắm mắt lại.
Lại vận chuyển linh khí gọi ra nhiều con rối hơn.
Huyền long chiến đấu với con rối.
Trận pháp lại lần nữa thay đổi, mấy lời vẫn chưa nói ra kẹt lại trong cổ họng Tô Phong Diễm.
Đây là cơ thể nguyên bản của gã.
Tuy là nửa người nửa quỷ, nhưng nhận lấy tất cả vẫn là gã.
Một cú này của Huyền long, suýt chút nữa đã khiến thân thể này đã tiêu tan.
Gã che vết thương lại, trước khi rời đi thì nhìn Ninh Tễ một cái thật sâu.
Vốn dĩ muốn hỏi y một câu, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi được.
…….
Sở Tẫn Tiêu rút vuốt rồng ra, nhìn mấy con rối có gương mặt tương tự nhau lần lượt lao lên, hai mắt hắn càng thêm đỏ rực.
Hắn gần như đã giết đỏ cả mắt rồi.
Ninh Tễ vốn muốn đuổi theo Tô Phong Diễm.
Nhưng khi nhìn thấy trạng thái này của Sở Tẫn Tiêu, y khẽ cau mày.
Do dự giữa giết Tô Phong Diễm và cứu Sở Tẫn Tiêu trong chớp mắt.
Y lập tức đưa ra quyết định.
Giết người lúc nào cũng được.
Nhưng không thể tùy ý để Sở Tẫn Tiêu tiếp tục như vậy được.
Máu điên trong cơ thể hắn không ổn định, nếu không cản lại, chỉ e hắn sẽ thật sự như Tô phong Diễm mong muốn.
Sau khi giết con rối cuối cùng, Sở Tẫn Tiêu tỉnh táo trong nháy mắt ngắn ngủi.
Sau khi tỉnh táo, hắn thấy cả người mình đẫm máu, trong tay còn đang bóp cổ một con rối.
Sở Tẫn Tiêu khẽ lắc đầu, vừa quay đầu thì thấy sư tôn đang đứng một bên nhìn hắn.
Ký ức quay lại, con ngươi của hắn co lại.
Sở Tẫn Tiêu chợt buông tay ra, quay đầu đi.
Hai mắt Huyền long đỏ thẫm, giờ phút này chịu k/ích thích, suýt chút nữa đã lần nữa đánh mất lý trí.
Mãi đến khi có một tia lành lạnh trào vào thức hải.
“Sở Tẫn Tiêu, duy trì tỉnh táo.” Hắn nghe thấy sư tôn nói.
Sở Tẫn Tiêu giãy dụa trong chớp mắt, thân rồng ầm ầm rơi xuống mặt đất.
Hoàn toàn có thể thấy rõ xương rồng chỗ cột sống, hắn tỉnh táo lại.
“Sư tôn.” Hắn lấy lại tinh thần, nhìn eo bụng của mình, con ngươi lại co lại.
Có lẽ là sợ sẽ dọa sư tôn.
Sở Tẫn Tiêu biến thành rồng nhỏ, cố gắng cuộn tròn thân thể.
Hắn sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của sư tôn.
Sợ sư tôn ghét bỏ hắn vừa rồi không khống chế được bản thân.
Chỉ cảm thấy loài thú như hắn thật đáng sợ.
Nhưng cảm giác không cần kiêng dè bất cứ thứ gì mà ra tay với Tô Phong Diễm vừa rồi lại làm hắn dù có lo lắng cũng không hối hận.
Hắn không hối hận vì giết người, hắn chỉ sợ sư tôn sẽ ghét bỏ hắn thôi.
Ninh Tễ vốn không biết suy nghĩ của hắn.
Nhưng khi nhìn thấy Huyền long thu nhỏ và cuộn tròn lại thì y khẽ cau mày.
Trong rừng trúc tĩnh lặng, ngay lúc tim Sở Tẫn Tiêu chậm rãi chùng xuống, bỗng có một chiếc khăn tay bọc hắn lại.
Ninh Tễ nhặt Huyền long thu nhỏ bị thương lên, giọng điệu chậm lại.
“Ta biết ngươi làm thế là vì bảo vệ ta.”
“Đa tạ.”
Y không nói gì khác.
Chỉ nói câu đa tạ.
Thân thể Huyền long cứng đờ, im lặng ngẩng đầu lên.
“Sư tôn không trách ta?”
Sở Tẫn Tiêu siết chặt vuốt nhỏ hỏi.
Ánh mắt người nọ vẫn lãnh đạm, lại nói: “Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ như thế.”
“Tô Phong Diễm đáng giết.”
Thân thể lạnh lẽo của Sở Tẫn Tiêu dần ấm lên, thậm chí đau đớn khắc cốt cũng đỡ hẳn.
Hắn biết mà.
Hắn biết, sư tôn sẽ đứng về phía hắn.
Sư tôn không giống những kẻ đó.
Chiếc khăn bọc hắn đã nhuộm máu, thậm chí hắn còn chật vật hơn lần gặp đầu tiên của mười năm về trước.
Ninh Tễ khẽ cau mày, duỗi tay gõ lên trán Huyền long.
“Ngủ một giấc đi.”
“Đã tạm qua cả rồi.”
Y chưa từng an ủi ai, nhưng giọng nói lạnh băng lại cho người ta cảm giác an toàn vô cùng.
Sở Tẫn Tiêu căng như dây cung thoáng thả lỏng, sau khi thả lỏng, rốt cuộc thân thể không chịu nổi nữa mà ngã xuống.
Sau khi Huyền long nho nhỏ hôn mê, Ninh Tễ rũ mắt nhìn khăn.
Trên vảy của hắn toàn là vết thương, giữa eo bụng vẫn còn chảy máu, chỉ có đuôi rồng là không có thương tích gì.
Trước khi hôn mê, có lẽ là do bất an nên Sở Tẫn Tiêu đã cẩn thận dùng đuôi rồng quấn quanh cổ tay Ninh Tễ.
Đó là nơi duy nhất trên người hắn còn nguyên vẹn.
Hắn chỉ dám dùng nơi này để chạm vào sư tôn.
Ninh Tễ nhìn hắn, biểu tình thoáng khựng lại, hồi lâu sau mới chậm rãi thả lỏng.
……..
Hôm nay là ngày cuối cùng của ước định giữa Yểm Nhật và Ninh Tễ.
Nếu hôm nay Sở Tẫn Tiêu vẫn không trở lại, Yểm Nhật chân quân sẽ không đợi thêm nữa.
Trong đại đường, những người còn lại nhắm mắt ngồi đó, hương trong điện đã đốt được một nửa, còn một canh giờ nữa trời sẽ sáng.
Đến lúc đó, có thể kết luận được rồi.
Tạ Dữ Khanh nhìn lư hương, khẽ chau mày.
Ngô Cương thấp giọng nói: “Lâu chủ, người nói xem kiếm tôn có tìm được người không?” Lòng hắn ta có hơi không rõ rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu có phải hung thủ hay không, nhưng Tạ Dữ Khanh thì biết được một ít chân tướng.
Có điều trước khi Ninh Tễ trở về, Tạ Dữ Khanh cũng không định mở miệng.
Theo thời gian trôi qua, hương từng chút cháy hết, mắt thấy bên ngoài trời dần sáng.
Yểm Nhật chân quân mở mắt ra.
Lúc này Lăng Văn chân quân có quan hệ không tồi với Vân Điền đã chết mở miệng: “Đã lúc này rồi, Sở Tẫn Tiêu kia vẫn không xuất hiện.”
“Hay lần này Ninh Tễ kiếm tôn thật sự tin sai người rồi?”
Yểm Nhật không nói gì.
Một người khác cũng nói: “Không phải tộc ta tất cả dị tâm.”
“Ngày ấy trời giáng sấm tím là báo hiệu, nếu chúng sớm chú ý hơn thì Vân Điền sẽ không gặp phải chuyện này.”
Lời này của ông ta như đã xác định là do Sở Tẫn Tiêu.
Đầu ngón tay Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại, Ngô cương vừa định mở miệng.
Ngay vào lúc này, cửa đại đường bị đẩy ra.
Một người đi vào.
Ninh Tễ một thân bạch y cầm kiếm bước vào.
Sau khi nghe thấy giọng nói kia, y lập tức quay đầu liếc nhìn người kia một cái.
Người nọ hậm hực ngậm miệng lại.
Lúc này Yểm Nhật mới nói: “Kiếm tôn đến rồi.”
Ninh Tễ khẽ gật đầu, trực tiếp mở miệng: “Kẻ giết Vân Điền không phải là Sở Tẫn Tiêu.”
Huyền long kia bị thương vẫn còn đang lượn quanh đầu ngón tay y.
Yểm Nhật khẽ nheo mắt, thấy Ninh Tễ lấy ra một viên linh thức.
“Đây là ký ức ngày đó của Sở Tẫn Tiêu.”
“Nếu chư vị không tin, chi bằng nhìn xem.”
Thuật Sưu Hồn đau đớn vô cùng, Ninh Tễ vốn muốn dùng cách khác.
Nhưng Sở Tẫn Tiêu lại chủ động mở linh thức ra.
“Sư tôn, ta tình nguyện bị thương cũng không muốn bị hiểu lầm.”
Hắn siết chặt tay, một giọng khác dưới đáy lòng lại nghĩ.
– – Tình nguyện để bản thân bị thương cũng không muốn liên lụy đến sư tôn.
Thần hồn vốn đã bị xé rách lần nữa bị Sưu Hồn, người bình thường cũng chịu không nổi.
Nhưng hắn lại cắn răng, giấu suy nghĩ đi.
Ninh Tễ không biết suy nghĩ của hắn.
Nhưng hiện giờ đây là cách tốt nhất để chứng minh trong sạch, hắn nài nỉ mãi, Ninh Tễ khẽ cau mày, cuối cùng y chỉ đành vừa dùng linh lực sưởi ấm cho hắn vừa chậm rãi rút đoạn ký ức đó ra.
Lúc này mới có một màn vừa rồi.
Mấy người trên điện liếc mắt nhìn nhau, ký ức của tu sĩ không thể làm giả, bọn họ lưỡng lự nhận lấy linh thức.
Vốn dĩ đã xác định là Sở Tẫn Tiêu, lúc này lại có hơi không tin.
Rút hồn không thể rút toàn bộ, trước khi ra tay Ninh Tễ có mơ hồ thấy được ký ức có liên quan đến bóng dáng Tô Phong Diễm, y lập tức biết người nọ sớm đã động tay động chân, nên cũng không ngoài ý muốn lắm.
Bây giờ chỉ cần tạm thời chứng minh Sở Tẫn Tiêu trong sạch là được.
Nếu muốn giết Tô Phong Diễm…!vẫn còn cơ hội.
Ánh mắt y lóe lên, vài vị trưởng lão xem xong thì nhăn mày.
– – Buổi tối ba ngày trước, Sở Tẫn Tiêu không có gặp Vân Điền.
Đúng là Sở Tẫn Tiêu bị hãm hại.
Bọn họ nhăn mày, Yểm Nhật cũng trở nên nghiêm túc.
Lúc này, có một đệ tử tiến vào lại gần nói nhỏ, biểu tình của Yểm Nhật chân quân trở nên quái lạ trong chớp mắt, vẫy tay cho đệ tử chuyển lời lui xuống, sau đó mới nhìn về phía mọi người nói: “Vừa rồi có đệ tử tuần đêm nói, phát hiện sau núi có một con Huyết giao.”
“Trong lúc đánh nhau, do không địch lại nên đã để Huyết giao chạy trốn.”
“Chẳng lẽ thứ giết hại Vân Điền chính là con Huyết giao kia?” Lăng Văn mở mắt suy đoán.
Nếu không phải Sở Tẫn Tiêu.
Vết thương và tu vi như vậy…
Lòng mọi người do dự không chắc.
Yểm Nhật suy tư một chút, sau khi rửa sạch hiềm nghi, Ninh Tễ thu ánh mắt lại: “Hiện giờ vẫn chưa có ký ức, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.
Trước tiên cứ bắt con Huyết giao đó rồi nói tiếp.”
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một con Huyết giao.
Harry Potter fanfic
Dù rằng mọi người đều cảm thấy quá mức trùng hợp.
Nhưng nếu không tìm ra hung thủ, muốn cho Thiên Môn phủ một câu trả lời thì Huyết giao này chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Sở Tẫn Tiêu rửa sạch hiềm nghi, thấy được một màn này, tim hắn chậm rãi chùng xuống.
Trên người hắn rét run, hắn bỗng hiểu ra, nếu sư tôn không khăng khăng tìm hắn thì hắn sẽ lập tức giống như con Huyết giao chưa từng gặp mặt này.
Vuốt nhỏ thoáng khựng lại, mãi đến khi nghe được truyền âm dưới đáy lòng.
“Có cảm thấy đáng sợ không?”
Y không an ủi Sở Tẫn Tiêu mà hỏi hắn một câu.
Huyền long ngẩng đầu nhìn y, thấy sư tôn của mình vô cùng bình tĩnh.
“Sư tôn sớm đã biết kết quả rồi?” Hắn hỏi.
Ninh Tễ nhìn hắn một cái, thậm chí trong mắt cũng chẳng có trào phúng.
Y chỉ nhàn nhạt nói: “Chín môn phái lớn từ trước đến nay vẫn thế.”
Y dừng một chút rồi nói: “Sở Tẫn Tiêu, đừng đặt hi vọng lên người kẻ khác.”
Sở Tẫn Tiêu khẽ giật mình, hồi lâu sau mới nghe thấy sư tôn mở miệng nói tiếp:
“Nếu người vì vậy mà thất vọng với bọn họ, ngươi phải tự trả thù.”
Tự trả thù.
Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu thoáng sầm xuống.
Khung cảnh nực cười trước mắt trùng khít với cảnh tượng hắn bị hãm hại.
Hắn đảo mắt quanh điện, đáy lòng ghi nhớ mặt của những kẻ đã ép mình và sư tôn, khi lòng trầm xuống, hắn hiểu ra một đạo lý.
– – Nếu hắn không có năng lực thì hắn sẽ chỉ bị người khác coi rẻ mà dẫm đạp dưới chân.
Thậm chí…!còn không cách nào đến gần sư tôn.
Ánh mắt đêm qua Tô Phong Diễm nhìn sư tôn trước khi rời đi chợt lóe lên rồi biến mất, cuối cùng Sở Tẫn Tiêu nhìn sư tôn một cái, cúi đầu giấu thần sắc trong mắt đi.
Mọi người vẫn đang thảo luận, cảnh tượng mỉa mai không thôi.
Tạ Dữ Khanh không tham gia thảo luận, ánh mắt đặt trên người Ninh Tễ.
Thấy y thu tay về, khẽ dừng lại một chút.
Ninh Tễ ngẩng đầu lên thấy hơi lạnh giữa lông mày Tạ Dữ Khanh dần tan đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Ninh Tễ dẫn đầu khẽ gật đầu.
Tạ Dữ Khanh lấy lại tinh thần, thần sắc khẽ giật mình.
Mãi đến khi sắp rời đi, Yểm Nhật mới xin lỗi Ninh Tễ.
“Xin lỗi, lúc trước trong tình thế cấp bách đã hiểu lầm Sở Tẫn Tiêu và kiếm tôn rồi.” Giọng điệu hắn áy náy.
Ninh Tễ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, không nói gì khác.
Chỉ là trước khi rời đi, y nhàn nhạt nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, mà dường như Tô thần y vẫn không đến.”
Y nói đến đây thì dừng lại.
Yểm Nhật nhíu mày, trong mắt hiện lên nghi ngờ, sau khi phản ứng lại, sắc mắt cũng trở nên khó coi.
Bên kia, cả quá trình Tô Phong Diễm vẫn không lộ diện.
Thân thể này của gã bị tổn hại, đã không thể dùng được nữa.
Vì không để lộ bí mật, lúc này gã cần một cơ thể mới.
Nguyên thần bị thương nặng, giữa lúc vuốt rồng xuyên qua người, gã phun ra ngụm máu.
Bản thân Tô Phong Diễm biết y thuật, tất nhiên gã biết thương thế này nặng thế nào.
Chỉ suýt chút nữa thôi, nếu nguyên thần bị xé rách, gã thật sự sẽ thân tử đạo tiêu.
Có điều bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao.
Nguyên thần của gã bị thương nặng, gần như đã tổn hại trăm năm tu vi.
Tô Phong Diễm vốn nên tức giận.
Nhưng lúc bị thương như thế, gã lại trở nên bình tĩnh.
Tô Phong Diễm cũng không trị thương ngay.
Gã rũ mắt không biết suy tư gì, thật lâu sau con rối mới đi đến, gã siết chặt tay.
“Làm xong chuyện chưa?”
Con rối gật gật đầu.
Lòng Tô Phong Diễm thoáng buông lỏng, tùy ý để đau đớn bào mòn mình.
Dưới đau đớn tột độ, con ngươi gã co lại, khom người.
Khi siết chặt tay, trước mặt bỗng hiện ra bóng dáng của Ninh Tễ.
Khi đau đớn nhất, con người thường sẽ nhớ tới người mà mình ấn tượng sâu sắc.
Ngay cả chính tô Phong Diễm cũng không ngờ rằng, lúc này gã sẽ nhớ tới Ninh Tễ.
Bóng dáng lạnh nhạt ấy hiện ra.
Nhớ tới ánh mắt lạnh băng của người nọ, gã chậm rãi siết chặt tay..