Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 31: Chương 31



Lần đầu tiên trong đời Ninh Tễ gặp phải trường hợp này, thần sắc y ngạc nhiên, cho rằng bản thân mình nghe nhầm.

Tạ Dữ Khanh mím môi nói: “Long đan này và lửa độc đã hòa vào nhau rồi.”

“Nếu muốn lấy ra, chỉ e là không có lợi cho cơ thể.”

“Nói cách khác, nếu khăng khăng muốn lấy ra, lửa độc sẽ không cách nào khống chế được?”

Ninh Tễ hỏi.

Tạ Dữ Khanh gật gật đầu.

“Bây giờ chỉ là kiềm chế, chờ sau này khi Long đan hoàn toàn loại bỏ lửa độc rồi, chỉ e mới có thể nói tiếp chuyện sau đó.”

Nhưng hắn không nói, đợi đến lúc đó, chỉ sợ thứ này đã dung nhập vào cơ thể.

Ninh Tễ cau chặt mày.

Hiện giờ vất vả lắm lửa độc mới bị khắc chế, đương nhiên y không muốn nó lại phát tác.

Long đan này chỉ có thể ở trong cơ thể y.

Sắc mặt y khó coi: “Ngoài thúc tình ra, Long đan còn có hại gì khác không?”

Tạ Dữ Khanh lắc đầu: “Nội đan của Tổ long đại bổ.”

“Với cơ thể đã suy nhược nhiều năm của kiếm tôn thì chỉ lợi chứ không hại.”

Tạ Dữ Khanh đắn đo, nói đến đây thì dừng lại một chút.

Ninh Tễ rũ mắt hỏi: “Chẳng hay Tạ lâu chủ có biết công hiệu thúc tình này phát tác khi nào không?”

Tạ Dữ Khanh nhìn y một cái, vẫn nói:

“Tính rồng vốn dâm, không có quy luật để nói.”

Thường xuyên phát tác?

Thế chẳng phải sẽ rất nhiều lần như hôm qua sao?

Kiếm tôn bạch y ngồi ở một bên, sau khi nghe những lời này thì hàng mi dài khẽ run, chậm rãi siết chặt tay.

Thân y vốn như băng tuyết, có lẽ là bộc lộ tài năng sắc sảo quá mức.

Nên chưa từng có ai liên hệ y với tình d*c.

Lúc này lại khiến người ta nhịn không được mà nhìn về phía y.

Tạ Dữ Khanh luôn cho rằng kiếm tôn sẽ như băng lạnh chín tầng mây, không mang theo chút ham muốn phàm trần nào.

Hắn xem đối phương như tri kỷ thanh đạm.

Nhưng hôm nay…

Không biết sao, hắn bỗng nhớ tới cảnh tượng cái đêm mà Dục ma muốn tháo mặt nạ trên mặt y xuống.

Ánh mắt Tạ Dữ Khanh sâu hơn một chút.

Hắn lẳng lặng chờ, chờ Ninh Tễ đưa ra lựa chọn.

Lấy hay không lấy.

Thật ra trong lòng sớm đã rõ ràng.

Tự hỏi trong chốc lát, y nhìn về phía Tạ Dữ Khanh.

Thả lỏng lòng bàn tay ra, giọng y vẫn không thay đổi: “Phiền Tạ lâu chủ giúp ta kê mấy đơn…” Dừng một chút, y rũ mắt nói: “Thuốc Thanh Tâm.”

Mặt nạ quỷ lấp lóe hàn quang dưới ánh mặt trời.

Dù người nọ có đến đây nói chuyện như vậy thì y vẫn hờ hững.

Đầu ngón tay của Tạ Dữ Khanh thoáng khựng lại.

Thầm giật mình trong lòng, hắn khẽ nói: “Được.”

………

Bên kia, sau khi biết Ninh Tễ trúng vật Thúc Tình.

Thần sắc Khổng Linh ngẩn ngơ.

Hắn lặng yên biến mất trên nóc nhà, liên tiếp mấy ngày vẫn chưa khôi phục tinh thần.

“Hóa ra Long đan có công hiệu như vậy sao?”

Trong thành Đông Hải.

Khổng Linh ngồi trong khách đ*ếm, rót chén rượu, lẩm bẩm một mình.

Không biết vì sao.

Chỉ cần đặt Ninh Tễ và tình d*c ở cạnh nhau, hắn lập tức cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Bản thân Khổng Linh cũng nghĩ không thông là vì sao, chỉ có thể quy hết lên quá ngoài ý muốn.

Dù sao người nọ cũng chính là Ninh Tễ.

Hắn rót chén rượu, ngơ ngẩn say sưa nhìn ngoài cửa sổ, qua một lát lại một uống một hớp.

Lúc này Đông Hải vẫn sợ bóng sợ gió.

Lúc trước trấn nhỏ ven biển được phái Hư Diễn che chở.

Nhưng từ sau chuyện xảy ra hôm qua của phái Hư Diễn.

Ninh Tễ đã báo việc này lên Ngọc Thanh tông.

Tạ Dữ Khanh tạm thời trông giữ nơi này, chờ sau khi nhận được thư các môn phái lớn gửi tới mới có thể cân nhắc sắp xếp người của phái Hư Diễn như thế nào.

Hại vô số đệ tử tinh anh, gần như chặt đứt sức mạnh cơ sở của Tông môn.

Tội ác như thế gần như có thể bị trời cao trừng phạt rồi.

Bởi vì lúc trước nơi này từng dưới danh nghĩa của phái Hư Diễn.

Nên sau khi trông thấy thành Đông Hải trước đây được nhóm các tiên trưởng của phái Hư Diễn trông coi bị người ta bao vây, tán tu và dân thường trong thành ai ai cũng cảm thấy bất an.

Lo là đã xuất hiện biến cố lớn gì đó.

“Thế nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao mới qua có một đêm mà đã đổi trời rồi?”

Vài vị tán tu nghị luận trong khách đ/iếm.

“Tối qua bên bờ biển Đông Hải cũng bị nhuộm đỏ.”

“Một đạo hữu của ta dùng pháp bảo thăm dò thì bị kiếm khí áp trời làm bị thương cả hai mắt.”

Hắn nói đến đây thì dừng lại, nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm qua kiếm tôn cũng có ở đó.”

Vừa dứt lời, khách đi/ếm tĩnh lặng đến khó phát hiện, lúc Khổng Linh nghe thấy tên Ninh Tễ, chén rượu trong tay hắn thoáng khựng lại.

Qua một lát sau, người phía dưới lại tiếp tục nói:

“Cách xa ngàn dặm, chỉ nhìn lén thôi cũng đã bị thương, kiếm khí như vậy e là chỉ có kiếm tôn mới có thể làm được.”

“Chỉ là không biết rốt cuộc giữa kiếm tôn và phái Hư Diễn có mâu thuẫn gì.”

Bọn họ tò mò không chịu được.

Lúc này có người liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói là hình như phái Hư Diễn cấu kết với Ma tộc, hại không ít mạng người.”

“Lần này không phải là đại bỉ Cửu Châu sao? Nghe nói là đã xảy ra chuyện rồi.”

Hắn ta vừa dứt lời thì có mấy đệ tử Thiên Môn phủ tiến vào, dán cáo thị lên tường.

Người đi đầu xoay người lại: “Nếu chư vị đạo hữu có thấy người này thì lập tức trình với bản tông, Thiên môn phủ nhất định sẽ trọng thưởng.”

Sau khi dán cáo thị xong thì lập tức phái người đi điều tra.

Mấy người ở lại nhìn sang, quả thật kẻ bị truy nã là những đệ tử của phái Hư Diễn.

Mà tội danh vậy mà thật sự giống hệt với tội danh mà cái người biết chuyện kia vừa mới nói.

Mọi người trong thành Đông Hải đều hết sức ngạc nhiên.

Không rõ rõ ràng phái Hư Diễn này cũng là một trong chín tông môn lớn, sao phải cấu kết với Ma tộc mà tự hủy tiền đồ của mình.

Nhưng người dán cáo thị cũng không có ý giải thích, sau khi điều tra từng nhà thì xoay người rời đi.

Khổng Linh nâng mắt lén nhìn cáo thị.

Trên đó chẳng phải là kẻ đã tác oai tác quái ở Đông Hải sau khi nhóm Ninh Tễ rời đi hay sao.

Hắn nhíu mày, không biết vì sao xem cáo thị mà lại nhớ tới Ninh Tễ.

Hay là do lâu rồi không được gặp A Sở?

Khổng Linh nghĩ vậy thì buông chén rượu xuống.

Trước đó pháp lực của hắn chưa khôi phục nên vẫn luôn đi theo Ninh Tễ.

Bây giờ pháp lực đã khôi phục, cũng nên đi gặp A Sở rồi.

Hắn nghĩ vậy, lòng hắn bình tĩnh lại.

Hôm qua sau khi Sở Tẫn Tiêu bị sư tôn truyền tống về, lòng hắn cứ thấp thỏm mãi.

Động tác của sư tôn lạnh nhạt, thậm chí còn không quay đầu nhìn hắn lấy một cái.

Như ngày ấy y từ chối hắn ở Ngọc Thanh Tông.

Trong khoảng thời gian ở chung, Sở Tẫn Tiêu vốn dĩ cho rằng sư tôn sẽ dao động một chút.

Nhưng bây giờ xem ra là không có.

Hơn nữa…!hắn có hơi lo lắng.

Lo sư tôn chán ghét Yêu tộc.

Lúc bị truyền tống đi, ánh mắt lạnh nhạt của sư tôn đâm vào đáy lòng hắn.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, siết đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

Máu điên trên người nháy mắt bạo động, sau khi nhận ra mình nghĩ cái gì, Sở Tẫn Tiêu lập tức phục hồi tinh thần.

Không, đừng nghĩ nhiều.

Sư tôn đã sớm biết Sở thị có huyết mạch của Long tộc.

Y còn giúp mình xoay thuốc.

Y không có chán ghét mình.

Sở Tẫn Tiêu tự an ủi lòng mình.

Như thể chỉ cần nói vậy là có thể khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Quan hệ giữa hắn và sư tôn cũng sẽ không vì hắn biến thành rồng mà thay đổi.

Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu lập lòe.

Hắn ngồi bên cửa sổ, nghe được tiếng chim kêu bên ngoài thì ngẩng đầu lên.

Khi Khổng Linh nhìn thấy Sở Tẫn Tiêu, chính là cảnh tượng như vậy.

Lúc này thiếu niên làm hắn rung động mặc phục sức đệ tử voan đen nền trắng của Ngọc Thanh Tông cau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Sở Tẫn Tiêu, Khổng Linh vẫn cảm thấy A Sở trong sáng tựa trăng sáng.

Quả nhiên, trước đó đều là ảo giác.

Chẳng qua là lâu lắm rồi hắn không được gặp A Sở thôi.

Khổng Linh an ủi mình như thế, chỉ cảm thấy bản thân mình như lần nữa sống dậy.

Điểu tộc thích ánh sáng, hắn thích nhất là cảm giác trăng sáng núi rừng này.

Hắn thả lỏng thể xác và tinh thần, làm bản thân mình vứt chuyện của Ninh Tễ ra sau đầu.

Sở Tẫn Tiêu không biết trong phòng còn có người khác, hắn nhìn ngoài cửa sổ, khẽ cau mày.

Lại nghĩ tới tờ giấy cách thu hơi thở mà sư tôn cho mình.

Càng ở trong phòng, lòng hắn càng bất an.

Không thì, đi tìm sư tôn?

Suy nghĩ này vừa dâng lên thì không cách nào dằn xuống được.

Lúc này sắc trời cũng đã muộn.

Hắn siết chặt tay, lòng thoáng khựng lại.

Ngay lúc hắn rối rắm, long tức trên người khẽ khuếch tán.

Khổng Linh đang nhìn đối phương thì bỗng một cảm giác quen thuộc khó hiểu nảy lên trong lòng.

Không biết vì sao, sau khi ngửi được hơi thở trên người Sở Tẫn Tiêu, hắn cảm thấy hình như mình đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi.

Khổng Linh tin chắc đây không phải ảo giác.

Nhưng…!đến tột cùng là từng ngửi được ở đâu?

Mắt hắn hiện lên tia trầm tư.

Sở Tẫn Tiêu nhìn sắc trời bên ngoài, siết chặt tay rồi cuối cùng vẫn không đi.

Thôi.

Hôm nay đã muộn rồi, không thì mai đi gặp sư tôn vậy.

Hắn dằn bất an vì thái độ của sư tôn về việc mình là rồng xuống, liều mạng luyện tập thuật Liễm Tức [1].

[1] 敛息之术 (Liễm tức chi thuật): Thuật Liễm Tức, là thuật giấu hay thu hơi thở hoặc mùi đặc trưng của giống loài (mùi người, mùi rồng hay mùi đặc trưng động vật nào đó…!chứ không phải mùi cơ thể nha ;-;).

Vốn dĩ Khổng Linh còn đang nhìn Sở Tẫn Tiêu, kết quả suốt một buổi tối Sở Tẫn Tiêu đều tu luyện.

Lúc trước khi quen biết Sở Tẫn Tiêu, tuy rằng người này chịu khó, nhưng cũng đâu có điên cuồng như vậy.

Khổng Linh không biết hắn đang luyện cái gì, chỉ cảm thấy Sở Tẫn Tiêu coi tờ mật tịch ấy như cọng rơm cứu mạng.

Khi người khác tu luyện, hắn không dám thả linh thức ra xem, chỉ đành tự hỏi hơi thở quen thuộc đến khó hiểu vừa rồi.

…!Rốt cuộc là cái gì?

Khổng Linh nghĩ cả buổi tối cũng không nghĩ ra đáp án, cuối cùng đành phải tạm thời dằn xuống.

……..

Ninh Tễ không biết hành vi thất lễ lửa lòng [2] ngày ấy của y đã làm Sở Tẫn Tiêu hiểu lầm.

Sau khi quyết định giữ Long đan lại trong cơ thể, y thường hay dùng một viên Thanh Tâm.

[2] 情欲: Tình d*c, sắc d*c hay lửa lòng.

Không biết khi nào Long đan này sẽ phát tác thúc tình.

Ngay từ nhỏ y đã luyện kiếm, kiếm tâm cực kiên định cũng cảm thấy không khỏe.

Ninh Tễ không muốn khi mình xuất kiếm sẽ lặp lại tình huống như ngày hôm qua.

Y khẽ cau mày, niệm mấy lần Thanh Tâm chú, mãi đến khi không sao nữa mới nhắm mắt lại.

Trong đêm, vừa mới bắt đầu thì không sao.

Nhưng đến nửa đêm, không biết sao lại bắt đầu biến vị.

Y tu luyện được một nửa thì thất thần, suy nghĩ mất khống chế đắm chìm trong cảm giác khô nóng.

Ninh Tễ đeo mặt nạ, sau tai có hơi ửng đỏ.

Y cau mày mở mắt ra, quả nhiên d*c vọng lại bắt đầu phát tác.

Đôi mắt y ngập tràn hàn băng lạnh lẽo, không mảy may thay đổi chút nào nhưng lại siết chặt tay.

Đôi bàn tay cầm kiếm xương khớp rõ ràng, lúc này lại tái nhợt đè chặt đuôi kiếm…

“Kiếm tôn.”

Tạ Phong ở ngoài cửa hầu hạ, nghe thấy hình như bên trong có vật gì đó bị đổ ngã thì không khỏi có hơi là lạ.

“Kiếm tôn sao thế?” Hắn ta do dự một chút rồi lên tiếng.

Ninh Tễ khẽ lắc đầu.

“Không sao.”

Ngay lúc Tạ Phong không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, Ninh Tễ nén lửa lòng xuống, giọng lạnh lùng nói: “Đi lấy một thùng nước lạnh tới đây.”

Giọng kiếm tôn cách cửa nhàn nhạt truyền đến, có hơi trầm thấp.

Tạ Phong gật đầu, vội đi làm ngay.

Vì đệ tử phái Hư Diễn đều bị bắt cả nên lúc này phủ Đông Hải đã trở thành phủ không chủ.

Tạ Phong biết trước đó kiếm tôn bị thương dưới đáy biển nên không yên tâm, cứ kiên trì muốn gác đêm cho kiếm tôn.

Ninh Tễ đuổi hắn ta hai lần, nhưng thiếu niên kia lại hệt như lần muốn bái y làm thầy trước mặt mọi người ở đài Kiểm Vân, cố chấp không thôi.

Y khẽ cau mày, lại không ngờ rằng sau nửa đêm lại thực sự có lúc dùng tới.

Y siết chặt tay, chỉ chốc lát sau Tạ Phong đã gánh nước tới.

Tuy hắn ta không biết kiếm tôn cần nước lạnh làm gì, nhưng vẫn gánh nước đến.

Cửa mở ra, Ninh Tễ mở mắt: “Đặt ở đây đi.”

Tạ Phong buông thùng gỗ xuống, giương mắt định nói gì đó thì khẽ giật mình.

Có lẽ lửa độc đã giải, nên màu môi của kiếm tôn không còn tái nhợt như ngày xưa nữa.

Lúc này giữa đêm dưới ánh nến, lại có chút diễm sắc.

Tạ Phong khôi phục tinh thần, sau khi nhận ra mình dùng từ gì để miêu tả kiếm tôn thì chau mày.

Thầm nói mình đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ.

Suy nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất, khi hắn lần nữa khôi phục tinh thần thì kiếm tôn lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống đi.”

“Vâng.”

Tạ Phong hành lễ rồi khom người lui ra, cửa lần nữa bị đóng lần.

Đầu ngón tay Ninh Tễ thoáng khựng lại, cảm giác oi bước kia vẫn chưa tiêu tan.

Y do dự một chút rồi cởi áo ngoài ra, nhìn thùng tắm bên cạnh.

Ngày mai còn có chuyện cần phải xử lý, dội một gáo nước để dằn xuống vậy.

Nghĩ thế, y xõa tóc ra rồi chậm rãi bước vào nước.

Ngâm cả đêm, cuối cùng công hiệu thúc tình trên người Ninh Tễ cũng tạm thời giảm xuống.

Y nhận ra Long đan này ban ngày vẫn ổn.

Nhưng đến tối sẽ nóng nảy khác thường.

Có điều y ngâm hàn đàm quanh năm, mãi rồi cũng thành thói quen.

Đợi giải quyết xong chuyện ở đây, chắc là sau khi trở về sẽ đỡ hơn một chút.

Ninh Tễ nhìn sắc trời, nghĩ thế thì tạm thời yên tâm.

Ngày hôm sau lúc Tạ Dữ Khanh nghị sự đã cố ý nhìn Ninh Tễ.

Thì trông thấy y đeo mặt nạ, không khác lúc trước là mấy.

Thậm chí một thân màu lạnh thanh khiết cũng không giảm bớt phần nào.

“Lâu chủ?”

Ngô Cương thấy hắn nhìn Ninh Tễ thì có hơi nghi hoặc.

Hắn ta không biết chuyện Long đan của Ninh Tễ, chỉ sâu sắc cảm thấy hình như thần sắc của lâu chủ có hơi sai sai.

Y vừa tiến lên, Nghị Sự đường lập tức rơi vào yên lặng.

Mấy vị trưởng lão lúc trước đều chột dạ thấp giọng ho, ngậm miệng lại.

“Tìm ra tàn dư của phái Hư Diễn chưa?”

Ninh Tễ không nói lời thừa, sau khi ngồi xuống thì trực tiếp hỏi.

Lăng Văn khẽ lắc đầu: “Nghe nói mấy người trốn thoát đã bấu víu lên Ma tộc, sau khi xảy ra chuyện thì mất tích.”

“Bọn ta cố ý điều tra từng nhà trong thành Đông Hải, nhưng đều chẳng thu hoạch được gì.”

Nương nhờ Ma tộc.

Tay bưng chén trà của Ninh Tễ khựng lại, cau mày nhớ tới Lâu Nguy Yến.

Người nọ cùng theo y xuống mộ Tổ Long, lại hợp mưu với Tịnh Hư, nhưng rồi cũng chẳng lấy gì.

Nếu nói trong đó không có gì thì y không tin, nhưng lúc này nhất thời cũng không nghĩ ra gì.

Y nghe Lăng Văn nói không bắt được ai thì cau mày nói: “Thỏ khôn có ba hang.”

“Xem ra bọn họ đã sớm có tính toán khác.”

Mọi người đều gật đầu.

“Kiếm tôn, thế bây giờ…”

Một vị nữ trưởng lão trước đó chưa từng làm gì có lỗi với y mở miệng.

Ninh Tễ rũ mắt đậy chén trà lại: “Ngày mai Yểm Nhật chân quân của Ngọc Thanh Tông sẽ đến đây.”

Chỉ một câu, lúc này mọi người mới hiểu.

—— Ngọc Thanh Tông muốn nhúng tay vào chuyện của Đông Hải.

Chỉ e là mấy ngày sau, phái Hư Diễn này sẽ không còn tồn tại nữa.

Trong lòng bọn họ có chút đăm chiêu.

“Nhóm người này…” Trong mắt Ngô Cương hiện lên tia chán ghét.

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu, cũng cảm thấy buồn cười.

Khi được người ta cứu thì cảm động rơi nước mắt, hổ thẹn với bản thân, nhưng trước mặt lợi ích lại muốn giương nanh vuốt ra.

Nếu không phải hôm nay người ngồi ở đây là Ninh Tễ đã cứu bọn họ mà là người khác thì…

Hay nói cách khác, nếu Ninh Tễ chưa giải lửa độc, chỉ e là những kẻ này sẽ chẳng nghe lời như thế.

Một kiếm trên bờ biển hôm ấy quá ăn sâu vào lòng người.

Dù họ có suy nghĩ đối với chuyện Ngọc Thanh Tông ra tay với phái Hư Diễn, thì lúc này cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài.

Trong đại đường tĩnh lặng, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.

Sao Ninh Tễ lại không biết tâm tư của họ.

Hết giờ, y đứng dậy.

Mấy người khác cũng vội đứng dậy tiễn y, Ninh Tễ liếc mắt nhìn họ, bỗng nói: “Sở Tẫn Tiêu là đệ tử của ta.”

“Ta tưởng chắc là chư vị đã biết.”

Những lời này khiến sắc mặt của bọn họ nháy mắt cứng đờ, Ninh Tễ cảnh cáo những kẻ muốn đánh chủ ý lên mộ Tổ Long xong, lúc này mới xoay người rời đi.

Ngô Cương nhìn sắc mặt của những kẻ đó, suýt chút nữa đã bật cười.

“Kiếm tôn quả là thẳng thắn!”

Hắn ta lặng lẽ truyền âm với lâu chủ.

Lực chú ý của Tạ Dữ Khanh còn đặt lên ánh mắt lạnh băng lúc đứng dậy của Ninh Tễ.

Lúc ấy y như hàn băng.

Nếu thế…!tình d*c phát tác vào lúc nào?

Đáy lòng Tạ Dữ Khanh bỗng nhảy ra suy nghĩ này, khiến hắn có hơi giật mình.

Khi ngẩng đầu lên, người nọ đã rời đi từ lâu.

____________________

Đừng nói là Sở Tẫn Tiêu, tới tui còn đổ kiếm tôn là nữa là TwT.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.