Khí thế kiêu ngạo trước đó lập tức bị diệt một nửa.
Rốt cuộc ý thức được đây không phải là Yêu giới, mà là Ngọc Thanh Tông ở nhân gian.
Đạo Ngọc Pháp Thanh, là đệ nhất tiên môn mà mọi người muốn bái nhập của Tu Chân giới.
Không biết người trước mặt có thân phận gì, thế mà tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Đáng ghét!
Nếu không phải cơ thể ban đầu của hắn đang ngủ say thì hắn đã…
Hắn nhìn chằm chằm Ninh Tễ, khẽ siết chặt tay, cấm chế ở cổ họng làm hắn nói không ra lời.
Thế nhưng nếu cứ như vậy chịu thua, Khổng Linh không cam tâm.
Giữa mày của Yêu tộc mặc áo bào xanh biếc có chút rối rắm tức giận.
Khổng Linh làm Yêu vương lâu rồi, không nói đến có ai dám ngỗ ngược với hắn, ngay cả người dám phật tâm ý của hắn cũng không có một ai.
Chỉ trừ Sở Tẫn Tiêu.
Hắn nghĩ chỉ có một người đó mà thôi, lại không ngờ sau khi vào Ngọc Thanh Tông lại nhiều thêm một người nữa.
Sắc mặt hắn xanh mét lại không muốn lui.
Trong tình huống này dù đối phương có mạnh hơn mình, cũng chỉ có thể cứng cổ cản lại, cưỡng ép chống cự.
“Ngươi là ai?”
Hắn dùng hết linh lực cởi bỏ cấm chế, khó nhằn nói một câu.
Nhưng bởi vì cấm chế đột ngột vừa rồi nên hắn nói nhanh mà còn hơi lắp, vô duyên vô cớ yếu một đoạn.
…..
Thua người chứ không thua trận.
Mi nói lắp cái gì chứ!
Khổng Linh tức không chịu được.
Sau khi hắn nói xong thì hận không thể tát chết mình, lo người nọ cho rằng mình yếu kém.
Nhưng hắn nói như vậy mà đương sự lại không có chút phản ứng nào.
Ninh Tễ chỉ cảm thấy lời chú cấm ngôn vừa rồi chưa đủ mạnh.
Khổng tước đứng trước mặt chặn y lại.
Một bộ dáng nếu không hỏi ta là ai thì đừng hòng đi.
Y khẽ nhíu mày.
Mặt nạ quỷ dưới ánh trắng càng tạo ra cảm giác ớn lạnh.
Khổng Linh thấy thế thì trong lòng lộp bộp một chút.
Ngay sau đó liền thấy Ninh Tễ dừng chân.
Khoan đã, không phải là y sẽ thật sự động thủ đó chứ?
Trong lòng hắn nghĩ vậy, lại miễn cưỡng an ủi bản thân, tốt xấu gì thì Ngọc Thanh Tông cũng là môn phái lớn của chính đạo, sẽ không có ai dám không màn hậu quả mà đánh người.
Hắn đắm chìm trong đống suy nghĩ lung tung, miễn cưỡng thuyết phục bản thân.
Thì thấy cái tên rác rưởi đó nhìn hắn thật sâu.
Trước khi Khổng Linh kịp phản ứng lại, đã bị một đường kiếm chướng mắt khống chế ném hắn xuống núi.
Khổng Linh:……
Vừa hay phía sau hắn chính là sườn núi.
Lúc lăn xuống cực kỳ trơn tru, chỉ chốc lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này Ninh Tễ mới có hơi vừa lòng.
Âm thanh bén nhọn đầy phẫn nộ của khổng tước kẹt lại trong họng, còn chưa kịp mắng người thì đã lăn xuống dưới như quả cầu.
Lúc này hắn mới bắt đầu che mông.
Nhưng nếu che mông, mặt sẽ bị thương.
Vì để bảo vệ mặt, sau khi lăn xuống thì không thể không vội biến về nguyên hình.
Trong lòng mắng cái người đeo mặt quỷ kia gần chết.
“Cái tên rác rưởi kia, không cần ngươi chờ ta trở về đâu!”
Hắn chửi ông chửi cha, cùng với dáng vẻ phong tình vạn chủng trước đó quả thật là hai con tước khác nhau.
Đáng tiếc là Ninh Tể chả buồn nhìn hắn.
Y khẽ cau mày, chỉ cảm thấy cương khí của đỉnh núi vẫn quá yếu, vậy mà để cho người khác tùy tiện xông vào.
Vì thế xung quanh hàn đàm có thêm một tầng kiếm khí che chở.
Lúc này y mới thu tầm mắt lại rồi rời đi.
…..
Đồng tử quạt gió trong phòng.
Thấy Tiên Tôn trở về, không khỏi có hơi kỳ lạ: “Sao hôm nay tôn thượng về sớm thế ạ?”
Trước đây mỗi lần Tiên Tôn đến hàn đàm luôn ngâm rất lâu, mãi cho đến khi trăng lên giữa mới trở về.
Hôm nay thật sự là về sớm hơn mọi hôm rất nhiều.
Ninh Tễ liếc nhìn đồng tử, nhàn nhạt nói: “Hôm nay không muốn ngâm.”
Y không nói chuyện vừa rồi mình bị một tên có bệnh thần kinh quấy rầy.
Đồng tử thấy thế, đứng dậy cẩn thận cầm lấy áo choàng, lúc này mới hỏi:
“Hôm nay tôn thượng không ngâm mình, có cần uống thuốc không ạ?”
Uống thuốc?
Ninh Tễ có hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra là đang nói tới thuốc gì.
Lúc đồng tử yên lặng ngước mắt chờ câu trả lời, lại thấy Tiên Tôn khẽ cau mày.
Như tới thứ gì, y quay đầu nhìn đồng tử, nhàn nhạt nói:
“Đem mấy thứ thuốc đó đi tiêu hủy hết đi.”
Tiêu hủy?
Đồng tử mở to hai mắt, có hơi kinh ngạc, tưởng rằng mình nghe nhầm:
“Tiêu hủy thuốc ấy ạ? Nhưng Tiên Tôn ơi…!những thứ thuốc đó đều là ngài vất vả lắm mới có được mà?”
Lúc còn trẻ Ninh Tễ từng bị thương, bị lửa độc quấy nhiễu nhiều năm.
Độc này không thể trị tận gốc, dùng hàn đàm trấn áp chỉ là tạm thời.
Nửa năm trước, Ninh Tễ từng bất đắc dĩ xin được ở chỗ quỷ y.
Những đan dược trị lửa độc đó y đều phải dùng cái giá rất đắt để trao đổi với quỷ y mới có được.
Có điều vì y vẫn luôn muốn thông qua tu luyện để loại bỏ lửa độc, nên đống thuốc đó chỉ khi y không áp chế được mới có thể dùng.
Cứ thế kéo dài không ít thời gian.
Lúc trước xin 50 viên thuốc, sợ là bây giờ chỉ còn một nửa.
Trong phòng lạnh dần.
Đầu ngón tay Ninh Tễ dừng lại một chút, thong thả giấu đi lạnh lẽo phức tạp trong mắt.
Nếu không phải đêm qua vừa hay y nhớ tới cốt truyện, thì sẽ không biết rằng —— Trong đan dược của quỷ y có vấn đề.
Người nọ là thầy thuốc, lại một lòng muốn đưa y vào chỗ chết.
Quỷ y Tô Phong Diễm quen biết Sở Tẫn Tiêu từ lâu, hơn nữa còn một lòng một dạ thích Sở Tẫn Tiêu.
Sau khi biết có ánh trăng sáng là y tồn tại, chỉ hận không thể diệt trừ y cho sảng khoái.
Ngày ấy y đi xin thuốc.
Chỉ sợ người nọ trốn sau bình phong, hẳn là đắc ý vô cùng.
Tận mắt nhìn thấy y cầm lấy thuốc giả giết ch/ết người.
Những việc này, nếu không phải là y biết cốt truyện, chỉ e là sẽ thật sự không hề hay biết gì.
Ninh Tễ sau khi nói xong thì phất tay, lập tức đi vào phòng ngủ.
Đồng tử thấy sắc mặt mỏi mệt của y, lập tức không dám hỏi nhiều, đành phải khom người lui ra.
Cửa nhẹ nhàng bị đánh lại, chờ sau khi người rời đi.
Lúc này Ninh Tễ mới thu tầm mắt lại.
Nhìn về phía cành đào vừa cắm trên bàn, sau đó vươn đầu ngón tay khẽ chạm nó, khẽ nâng mi.
…..
Khổng Linh lăn từ trên núi xuống, bởi vì thân phận là yêu tu nên cũng không bị thương gì.
Nhưng lại cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vừa hay đêm qua có không ít đồng môn ở Giải Kiếm phong.
May là hắn nhanh trí, lúc lăn xuống núi đã đột ngột thay đổi phương hướng, lúc này mới tránh được đám người.
Một con khổng tước ngồi dưới đất, lông chim phía sau như chổi quét một đường.
Có mấy chiếc dính trên cây.
Lúc đứng dậy, tay run run, cầm lấy lông đuôi xám xịt của mình, chỉ cảm thấy cả mặt tái đi.
Bộ dạng này của hắn thì sao mà xòe đuôi cho Sỡ Tẫn Tiêu coi được?!
Hắn đang theo đuổi bạn đời, chạy lên núi khoe với người trong lòng không được thì thôi đi, còn bị vạch nát một cái đuôi chim, Khổng Linh tức đến độ run rẩy cả người.
Vốn dĩ chỉ là chán ghét cái người đeo mặt nạ quỷ đó.
Bây giờ lại hận không thể ăn sống đối phương!
Đây chính là lông chim quý giá nhất của hắn, mỗi một chiếc đều được đếm số rõ ràng, tương lai lúc hắn trở về còn định chuẩn bị đặt tên cho từng chiếc.
Khổng Linh mắng người nọ trong lòng một ngàn lần.
Hít một hơi thật sâu, quyết định ghi nhớ người nọ trong lòng.
Chuẩn bị ngày mai đi tìm người hỏi thăm, hình dáng của tên rác rưởi đó đến tột cùng là ai!
Hắn trở về tu dưỡng một đêm.
Dù trước đó vẫn cứ không nỡ dùng, sau lại chuẩn bị xòe đuôi với Sở Tẫn Tiêu nên dùng Ngọc Ngưng Lộ, mới chữa trị chỗ lông đuôi bị trọc.
Suốt đêm.
Khổng Linh đếm số lượng lông đuôi của mình, càng đếm tay càng run.
Ngày thứ hai, bừng bừng lửa giận đi hỏi thăm người trông giữ đám đệ tử mới.
“Chờ đã, ngươi biết trên Giải Kiến phong trừ A…”
“Sở sư huynh ra thì còn có ai không?”
Hắn vốn định nói A Sở, nhưng lại nghĩ không thể để lộ thân phận, lập tức sửa miệng xưng hô thành Sở sư huynh.
Vừa hay giáo tập [1] đám đệ tử mới hôm nay là Vu Hà.
[1] 教习 (Giáo tập): Giáo viên (Cách gọi cũ).
Vu Hà vừa nghe lời này của Khổng Linh.
Mày lập tức nhíu lại, gương mặt nghiêm túc trông có hơi không vui.
Khổng Linh khẽ cau mày.
Ta vừa nói sai gì sao?
Vu Hà cảnh giác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Người chỉ mới nhập môn lại hỏi chuyện của Giải Kiếm phong, không khỏi quá mức kỳ lạ.
Khổng Linh trong lòng lộp bộp một chút, lúc này mới ý thức được mình hỏi có hơi trắng trợn.
Cũng may hắn phản ứng kịp thời, khẽ cau mày, tự nhiên nói: “Tư danh tiên nhân của Sở sư huynh vang danh thiên hạ, mọi người vì ngưỡng mộ huynh ấy mà đến, nên ta muốn hỏi thử xem ta có thể được phân đến Giải Kiếm phong làm đồng môn với Sở sư huynh hay không.”
Không, mình chỉ muốn biết cái tên rác rưởi kia tên gì thôi.
Cái lí do này nghe chuyên nghiệp thế cơ mà.
Nhưng cảnh giác trong lòng Vu Hà vẫn không buông.
Thấy hắn tò mò nhìn về phía mình, chỉ nói: “Trên Giải Kiếm phong trừ Sở sư huynh và đồng tử quét tước ở bên ngoài ra thì chỉ có Ninh Tễ chân quân thôi.”
Lúc cậu ta nói đến Ninh Tễ chân quân.
Trên mặt khẽ giật, mơ hồ có tia xúc động phức tạp.
Sau lần thất thố trước mặt chân quân, trong lòng Vu Hà vẫn luôn thấp thỏm.
Rõ ràng…!thật ra cũng không có gì.
Nhưng cậu ta vẫn không bỏ xuống được, muốn gặp lại chân quân lần nữa, giải thích với y một lần.
Một tia không thích hợp này Khổng Linh không phát hiện.
Bời vì bây giờ đầu của hắn chỉ có “Trên Giải Kiếm phong trừ Sở sư huynh và đồng tử quét tước ở bên ngoài ra thì chỉ có Ninh Tễ chân quân”.
Nhìn tướng mạo của người nọ thì chắc chắn không thể nào là đồng tử quét tước.
Cho nên…!cái người đeo mặt nạ quỷ ném hắn xuống núi, chính là sư phụ Ninh Tễ chân quân của Sở Tẫn Tiêu.
Chính là ánh trăng sáng đáng ghét mà Sở Tẫn Tiêu luôn nhớ nhung không quên?
Khổng Linh như sét đánh giữa trời quang, có chút không thể tin được.
Lúc này cũng không rảnh lo chuyện khác, nhịn không được xác nhận lần nữa: “Vậy…!có phải trên Giải Kiếm phong có một người đeo mặt nạ đúng không?”
Vu Hà hồi phục tinh thần, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, như là nghi ngờ vì sao hắn lại hỏi một vấn đề tầm thường như vậy: “Cả thiên hạ đều biết, Ninh Tễ chân quân không thích dùng chân dung gặp người, cho nên vẫn luôn đeo mặt nạ quỷ.”
Sét đánh từ trên trời xuống thật.
Tu vi cao, không thích dùng mặt thật gặp người, mặt nạ quỷ.
Cho nên là…!người nọ thật sự là Ninh Tễ?
Tối qua hắn tình cờ quyết đấu chính diện với tình địch mà không hề hay biết, đã vậy còn bị tình địch ném xuống núi?!
Khổng Linh nghĩ vậy, nháy mắt xù lông.
Thấy hắn đã hỏi xong, Vu Hà nhíu mày.
Trực tiếp đưa cho hắn một cây chổi: “Nhiệm vụ hôm nay của các ngươi chính là dọn dẹp đỉnh núi.”
“Trước khi chân quân báo cho các ngươi biết nơi các ngươi sẽ đi, thì các ngươi phải quét dọn hàng ngày.”
Cơn phẫn nộ của Khổng Linh còn chưa kịp bùng nổ:……!
Mẹ nó.
Vu Hà vừa nói xong là lập tức rời đi.
Khổng Linh lấy lại tinh thần tức giận cầm chổi mắng, bảo sao đêm qua ánh mắt đầu tiên mà hắn nhìn người nọ chính là chán ghét!
Quả thật là có nguyên nhân.
Người đáng ghét như vậy, cũng không biết vì sao Sở Tẫn Tiêu không cần một mỹ nhân như hắn, mà đi thích người như y.
Vẻ mặt hắn không vui.
Các đệ tử cùng khóa tiến lên bị vẻ mặt hung ác của hắn dọa cho sợ, không khỏi cách xa hắn một chút.
Nghĩ thầm trong lòng, sáng nay cũng đâu có gặp ai, không biết ai lại chọc Khổng Linh rồi?
– ———-
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Có mấy bước để chọc tức mỹ nhân phong tình vạn chủng?
Đóa hoa cao lãnh Ninh Tễ: Cảm ơn vì câu hỏi, chỉ cần ném hắn xuống núi, làm hắn trọc là được.
Editor: Nhìn đống chương tích được mà vui cả mắt, thôi thì đăng thêm chương nữa vậy, còn lại hứa sẽ như dự kiến ٩( ᐛ)و.