Editor: Panacea
Chương 60.
Bước ra từ phòng Hoắc Dục Tiêu, Thẩm Trình Miên sờ sờ vành tai vừa bị hắn chạm vào, vẻ mặt cậu vẫn mờ mịt khó hiểu.
Dì Vương đã dọn bữa sáng ra bàn, thấy Thẩm Trình Miên đi đến, dì vội hô lên, “Thiếu gia, bữa sáng đã sẵn sàng rồi, thiếu gia Hoắc đã dậy chưa ạ?”
Thẩm Trình Miên vứt nghi ngờ sang một bên, cậu bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống, trả lời: “Anh Dục dậy rồi ạ, cậu ấy sẽ ra ngay.”
“Vâng.” Dì Vương sắp xếp xong bát đũa rồi múc cho Thẩm Trình Miên một chén cháo, dì dặn dò: “Cẩn thận nóng nhé.”
Thẩm Trình Miên gật đầu nhận lấy, cậu cầm muỗng lên vô thức khuấy khuấy trong chén.
Cậu hơi lơ đãng, trong tâm trí Thẩm Trình Miên lúc này toàn là hình ảnh Hoắc Dục Tiêu ban nãy, dáng vẻ thản nhiên lại hơi lười biếng, nhất cử nhất động đều trông… cực kì quyến rũ.
Mà khi Hoắc Dục Tiêu đột nhiên tới gần véo cậu một cái… Thẩm Trình Miên cau mày, đưa tay sờ lên vành tai mình lần nữa.
Không có cảm giác gì, nhưng lúc bị Hoắc Dục Tiêu chạm vào, cậu lại cảm thấy như bị điện giật.
“Thiếu gia?” Giọng nói của dì Vương vang lên.
Thẩm Trình Miên hoàn hồn, ngơ ngác nhìn dì Vương.
Dì Vương cười cười, chỉ vào chén cháo trước mặt cậu, “Ăn được rồi đấy ạ, nếu khuấy tiếp thì sẽ nguội mất.”
“Ồ, vâng ạ.” Thẩm Trình Miên vội vàng gật đầu, cậu không suy nghĩ nữa, cúi đầu húp một ngụm cháo.
Tay nghề của dì Vương vẫn luôn rất tuyệt vời, cháo dì nấu rất nhừ, vị khá vừa miệng, đậm đà thơm ngon. Nhưng lúc này, Thẩm Trình Miên lại không có tâm trạng nhấm nháp thưởng thức, cậu mới ăn được mấy miếng đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, Thẩm Trình Miên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Dục Tiêu đang đi tới.
Hoắc Dục Tiêu đã thay đồng phục chỉnh tề, cài tận cúc áo trên cùng, trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục thường ngày.
Dì Vương giúp Hoắc Dục Tiêu kéo ghế ra, chào hỏi với hắn: “Thiếu gia Hoắc, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, không biết có hợp khẩu vị với cậu không, sau này cậu muốn ăn gì cứ nói với tôi.”
Hoắc Dục Tiêu ngồi xuống, nói cảm ơn với dì Vương rồi nhìn Thẩm Trình Miên, “Cứ nấu theo khẩu vị của cậu ấy là được, tôi không kén ăn.”
Ánh mắt Thẩm Trình Miên vẫn luôn dõi theo Hoắc Dục Tiêu từ khi hắn xuất hiện, cậu nghe vậy thì lập tức nuốt cháo trong miệng xuống: “Anh Dục, cậu có kiêng gì không?”
Hoắc Dục Tiêu nhìn chằm chằm đôi môi ướt đẫm cháo của Thẩm Trình Miên trong chốc lát, ánh mắt sâu thẳm, hắn lắc đầu.
Dì Vương múc một chén cháo, bưng đến cho Hoắc Dục Tiêu, “Nghe thiếu gia nói cậu thích ăn ngọt, đây là cháo kê hạt sen, cậu nếm thử xem?”
Lông mày Hoắc Dục Tiêu khẽ động đậy, hắn liếc nhìn Thẩm Trình Miên.
Hắn chưa bao giờ nói với Thẩm Trình Miên là hắn thích ăn ngọt.
Lúc Thẩm Trình Miên nói chuyện này cho dì Vương, cậu cũng không ngờ dì Vương sẽ nhắc đến trước mặt Hoắc Dục Tiêu. Nhận ra hắn vừa liếc nhìn mình, trong lòng cậu hơi thấp thỏm.
Nhưng Hoắc Dục Tiêu không nói gì, ánh nhìn kia cũng rất thản nhiên, tựa như chỉ là vô thức liếc sang. Sau khi dời mắt, hắn nhận lấy chén cháo do dì Vương đưa tới, nói cảm ơn rồi nếm thử một chút, hắn gật đầu nói: “Không tệ.”
Dì Vương lập tức tươi cười rạng rỡ. Bởi vì Hoắc Dục Tiêu luôn trông có vẻ rất lạnh lùng, cũng không giống kiểu người hòa đồng dễ chịu, nên trước đây, dì cứ lo lắng đồ ăn mình nấu sẽ không thể làm hài lòng Hoắc Dục Tiêu. Nhưng sau khi tiếp xúc với hắn, dì mới biết thì ra thiếu gia Hoắc cũng rất dễ nói chuyện, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đến trường. Lúc lên xe, Thẩm Trình Miên chủ động giải thích: “Lần trước tôi thấy cậu ăn bánh kem tôi làm có khen là rất ngọt nên tôi mới nghĩ cậu thích ăn đồ ngọt.”
—— Đây là lí do mà cậu ngồi nghĩ cả buổi sáng mới ra.
Thật ra Hoắc Dục Tiêu đã đoán được lý do tại sao Thẩm Trình Miên lại cho rằng hắn thích ăn ngọt. Nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của Thẩm Trình Miên lúc ngồi ăn sáng, hắn biết cậu đang phải vắt óc tìm lý do để biện minh cho mình, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt tự tin bịa chuyện của Thẩm Trình Miên, tâm trạng hắn vô thức trở nên vui vẻ.
“Đồ ngọt à… thật ra tôi thích đồ ăn cậu làm hơn.” Hoắc Dục Tiêu nói.
Thẩm Trình Miên hơi ngẩn người trong chốc lát, cậu cảm thấy nội dung lời nói này có hơi ám muội, nhưng giọng điệu bình tĩnh của Hoắc Dục Tiêu đã làm cho cảm giác mông lung kia giảm bớt phần nào, cậu gạt bỏ liên tưởng kỳ lạ trong đầu mình, nói: “Vậy thì sau này tôi lại làm cho cậu ha.”
“Được.” Hoắc Dục Tiêu khẽ nhếch môi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Triệu Tử Huy đến sớm hơn bọn họ. Nhìn thấy hai người đi vào cùng nhau, y ngạc nhiên hỏi: “Trình Miên, sao các cậu lại đến cùng nhau thế? Sáng nay cậu cũng đi xe của anh Dục hả? Nhà các cậu đâu có cùng hướng đâu, sao mà đến kịp hay vậy?”
Thẩm Trình Miên nghĩ đến chuyện vẫn chưa nói xong ngày hôm qua, khóe miệng cậu cong lên, nói với Triệu Tử Huy: “Từ giờ trở đi bọn tôi cùng hướng rồi, tôi và anh Dục vừa dọn ra khỏi nhà, bây giờ đang ở tiểu khu đối diện trường học, siêu gần luôn.”
Triệu Tử Huy đứng hình trong chốc lát mới tiêu hóa được những lời này, y nhìn qua nhìn lại giữa Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu, “Bây giờ các cậu đang sống chung à?”
Thẩm Trình Miên gật đầu, “Ừ.”
Triệu Tử Huy nhìn Hoắc Dục Tiêu, hắn không hề phản bác, rõ ràng là đang ngầm thừa nhận.
Triệu Tử Huy cảm thấy rối rắm trong lòng. Y không thể tưởng tượng ra hình ảnh Hoắc Dục Tiêu sống chung với người khác, nhưng quan trọng nhất chính là Hoắc Dục Tiêu cũng đồng ý? Điều này hoàn toàn làm cho những hiểu biết bao năm qua của y về Hoắc Dục Tiêu sụp đổ.
Cảm giác này rất quen thuộc, Triệu Tử Huy đột nhiên nghĩ tới chuyện lần trước ở nhà Lưu Tề Huy, khi nhìn thấy Thẩm Trình Miên và Hoắc Dục Tiêu đi ra từ cùng một phòng, y cũng có tâm trạng tương tự như thế.
Hình như quan hệ giữa hai người này tốt hơn y nghĩ rất nhiều.
Triệu Tử Huy âm thầm suy tính vài chuyện vừa xẹt qua trong đầu mình, y đè nén tất cả những suy nghĩ của mình, liếc nhìn Hoắc Dục Tiêu rồi cười với Thẩm Trình Miên, “Thế cũng tiện nhỉ.”
Thẩm Trình Miên cũng cười nói: “Đúng vậy, buổi sáng còn có thể ngủ thêm một tiếng nữa.”
“Hôm nay cậu vẫn dậy rất sớm.” Hoắc Dục Tiêu đột nhiên chen vào, tầm mắt hắn lướt qua Triệu Tử Huy rồi nhìn về phía Thẩm Trình Miên, ánh mắt rất chuyên chú.
Thẩm Trình Miên nói: “Do đồng hồ sinh học chưa kịp điều chỉnh đó, qua mấy ngày nữa là ổn thôi.”
“Hôm qua có gặp ác mộng không?” Hoắc Dục Tiêu hỏi.
Nhắc tới chuyện này, hai mắt Thẩm Trình Miên chợt sáng lên, cậu vui vẻ chia sẻ phát hiện mới của mình với Hoắc Dục Tiêu: “Tốt hơn trước nhiều rồi, không biết có phải do cái giường kia thật sự có ích hay không nữa.”
Hoắc Dục Tiêu gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Nghe hai người trò chuyện như không còn ai khác tồn tại, người vốn hoạt ngôn như Triệu Tử Huy lại hoàn toàn không thể xen vào.
Hơn nữa, không biết có phải Triệu Tử Huy bị ảo giác hay không, y luôn cảm thấy cái liếc mắt vừa nãy của Hoắc Dục Tiêu ẩn chứa chút bất mãn, lúc hắn đột nhiên nói chen vào thật sự rất giống như đang cố tình dời sự chú ý của Thẩm Trình Miên về phía mình.
Tuy rằng không biết cảm giác của y có đúng hay không, nhưng lúc này y cũng không thể xen vào cuộc trò chuyện của bọn họ được nữa, đành nói một câu “Tôi làm bài tập đây” rồi quay đầu lại.
Thẩm Trình Miên nhìn Triệu Tử Huy, “Cậu mà cũng làm bài tập hả?”
Triệu Tử Huy không quay đầu lại, nhưng y có thể cảm giác được Hoắc Dục Tiêu lại đang nhìn mình chằm chằm. Tâm trạng Triệu Tử Huy có hơi kì lạ, nhưng càng không dám quay đầu lại nữa, y vẫy tay nói: “Bắt đầu từ hôm nay tôi làm.”
Nói xong y lập tức cầm bút lên, tỏ vẻ mình đang chăm chỉ làm bài tập.
Đương nhiên Thẩm Trình Miên sẽ không làm phiền người khác học tập, cậu không nói gì nữa, nhưng khi dời mắt thì lại phát hiện Hoắc Dục Tiêu vẫn đang nhìn chằm chằm cậu.
Điều này có hơi khác thường, bởi vì phần lớn thời gian Hoắc Dục Tiêu sẽ luôn chăm chú làm chuyện riêng của mình, trừ khi cậu chủ động tìm đến hắn.
Thẩm Trình Miên quay đầu nhìn Hoắc Dục Tiêu, hơi mất tự nhiên sờ sờ mặt, “Anh Dục, trên mặt tôi dính gì hả?”
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, hắn liếc nhìn Thẩm Trình Miên, lắc đầu rồi lập tức dời mắt.
Thẩm Trình Miên không hiểu kiểu gì, nhưng tâm tư của Hoắc Dục Tiêu vẫn luôn khó hiểu như vậy, sau khi cậu chắc chắn mình không có gì bất ổn thì không nghĩ đến việc này nữa.
Lúc này, Vương Điềm Điềm cũng đã đến lớp. Khi vừa bước vào từ cửa sau, người đầu tiên cô nhìn thấy là Thẩm Trình Miên đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ánh mắt cô sáng lên, lập tức bước tới hưng phấn hỏi: “Bạn học Thẩm, cậu đã xem chương trình tạp kỹ kia chưa?”
Thẩm Trình Miên hơi ngây người, sau khi nhận ra cô đang nói đến chuyện gì thì áy náy cười đáp: “Vẫn chưa, hôm qua tôi không có thời gian.”
Vương Điềm Điềm cũng vừa nhớ ra hôm qua có tiết, người ta lại không theo đuổi thần tượng như cô, chắc chắn sẽ không thể nào tích cực đến thế được.
Cô lập tức hơi ngượng ngùng, “Là do tôi nóng vội quá, nhưng mà chương trình kia thật sự rất hay, nếu có thời gian cậu nhất định phải xem đó.”
Lúc quảng bá cho thần tượng có lẽ sẽ hơi kích động một chút, Thẩm Trình Miên có thể hiểu được cảm giác muốn giới thiệu thứ mình thích cho người khác của cô, cậu cười cười, “Được rồi, tôi sẽ xem mà.”
Vương Điềm Điềm hào hứng gật đầu, cô cảm thấy bạn học Thẩm bây giờ thật sự càng ngày càng dễ nói chuyện, nên trước khi rời đi còn nhỏ giọng nói: “Nếu có thể thì nhớ bình chọn cho Lịch Vân của bọn tôi một phiếu nhé.”
Thẩm Trình Miên gật đầu.
Vương Điềm Điềm vừa rời đi, Thẩm Trình Miên liền nghe Hoắc Dục Tiêu hỏi: “Chương trình gì vậy?”
Thẩm Trình Miên trả lời: “Hình như tên là…”Cuộc Sống” hay sao ấy?”
Nghe thấy cái tên này, sự u ám trong mắt Hoắc Dục Tiêu dần tan biến, sau đó hắn lại hỏi: “Cậu thân với cô ấy lắm à?”
“Cũng không hẳn…” Thật ra Thẩm Trình Miên cũng không rõ tại sao Vương Điềm Điềm lại đột nhiên nói chuyện với cậu một cách tự nhiên như vậy. Sau khi tiếp xúc với cô vài lần, cậu biết Vương Điềm Điềm là một người nhiệt tình, nhưng ấn tượng nguyên chủ để lại thật sự quá sâu sắc, không thể nào thay đổi thái độ của người khác trong thời gian ngắn như vậy được.
“Vậy là không thân,” Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu khẽ lay động, như thể chỉ thuận miệng nói, “Người không thân thì không cần tiếp xúc nhiều làm gì.”
Thẩm Trình Miên cảm thấy suy nghĩ này của Hoắc Dục Tiêu không ổn chút nào, cậu cười nói: “Trước lạ sau quen mà, cái gì cũng phải có quá trình chứ.”
Cậu nghĩ thầm, thì ra quan niệm về vấn đề giao tiếp của Hoắc Dục Tiêu là như thế, thảo nào hắn không thích nói chuyện với người khác.
Thẩm Trình Miên đang định nhân cơ hội bàn với hắn vấn đề này, Hoắc Dục Tiêu đột nhiên nhìn cậu, hỏi: “Cậu rất muốn thân thiết với cô ấy à?”
Thẩm Trình Miên chạm mắt với con ngươi đen láy trầm đục kia, rõ ràng ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu vẫn bình tĩnh như thường, giọng điệu cũng không có gì bất ổn, nhưng khi nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng cậu bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Dường như cậu rất sợ Hoắc Dục Tiêu hiểu lầm chuyện gì nên miệng nhanh hơn não, vội vàng lắc đầu, “Không có, tôi chỉ nói thế thôi, không có nhắm vào người nào cụ thể cả…”
Hoắc Dục Tiêu nhìn cậu, hắn đè nén cảm xúc trong lòng, xoay xoay cây bút máy giữa những đầu ngón tay, “Cuối tuần này chúng ta cùng xem chương trình kia đi.”
Không hiểu tại sao chủ đề lại vòng về chuyện chương trình tạp kĩ kia, nhưng phản ứng đầu tiên của Thẩm Trình Miên khi nghe Hoắc Dục Tiêu nói như vậy chính là vui mừng, ánh mắt cậu hơi sáng lên: “Thật sao?”
Cậu cảm thấy Hoắc Dục Tiêu dường như không phải kiểu người sẽ lãng phí thời gian vào mấy chương trình giải trí kiểu này.
Nếu như lúc trước, cậu chỉ thấy hơi hứng thú vì Vương Điềm Điềm đã nhiệt tình giới thiệu chương trình kia cho cậu, thì sau khi Hoắc Dục Tiêu nói lời này, cậu thật sự rất muốn xem thử.
Con ngươi của Thẩm Trình Miên luôn trở nên bừng sáng mỗi khi cậu mong chờ điều gì đó, Hoắc Dục Tiêu ngắm nhìn đôi mắt của cậu một lúc rồi gật đầu: “Ừ.”
Chương trình này có thể nói là một món quà hắn đã chuẩn bị cho Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên mỉm cười, lại hơi tò mò, “Anh Dục, sao tự nhiên cậu lại hứng thú với một chương trình tạp kĩ vậy?”
Ánh mắt Hoắc Dục Tiêu hơi khựng lại, hắn liếc nhìn Thẩm Trình Miên, “Cậu vừa nói trước lạ sau quen.”
Bản thân chương trình tạp kĩ kia có tác dụng là một chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn phải tự mình xem, hiệu quả thế nào còn tùy thuộc vào phản ứng của những người khác.
Nhưng nếu Thẩm Trình Miên muốn xem, hắn xem cùng cậu cũng không sao.
Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, sau khi hiểu được ý tứ của Hoắc Dục Tiêu thì lập tức nói: “Chúng ta đã rất thân thiết rồi mà.”
“Vậy thì thân hơn chút nữa.” Hoắc Dục Tiêu hờ hững nói.
[Tác giả có lời muốn nói]
Miên Miên: Thân đến mức nào cơ?
Anh Dục: (nhìn Miên Miên, không nói lời nào)