Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 96: 96: Hình Như Điện Hạ Không Hoan Nghênh Ta



Lúc này, tại Thủ Dương Tông cách đó hàng ngàn dặm.

Cung Minh Trạch đang yên lặng tĩnh tọa trong một căn phòng lượn lờ hương khói đột nhiên mở bừng mắt.

Đồng tử của anh ta co lại, anh ta lập tức đứng dậy hóa thành một dư ảnh rời khỏi phòng.

Tuy nhiên, khi Cung Minh Trạch đuổi theo ra ngoài, anh ta không còn cảm giác được sự dao động linh lực quen thuộc nữa.

Sao lại như thế?

Chẳng lẽ ngọc bài bị hủy rồi?

Cung Minh Trạch đứng sững sờ trong gió, nín thở cố gắng quan sát xung quanh, nhưng ngoại trừ dao động tan vỡ nhất thời vừa rồi, anh ta không cảm nhận được bất kỳ dao động linh lực còn lại nào.

Một là ngọc bài đã bị hủy, hai là ngọc bài lại bị hạ cấm chế rồi.

Từ cảm nhận cho thấy, nó có khả năng đã …

Cung Minh Trạch nắm chặt tay trong vô thức.

Người đó thật sự không phải Lâm Cẩn Du sao?

Nhưng nếu em ấy chưa chết, tại sao lại phá hủy ngọc bài, chẳng lẽ em ấy hận mình, không muốn gặp mình nữa sao?

Chỉ nghĩ đến đây, Cung Minh Trạch đã cảm thấy ớn lạnh trong lòng, không thể chịu nổi.

Thay vì bị đối xử như thế này, anh ta thà rằng vị ân nhân cứu mạng đó đã chết từ lâu.

Tại sao lại đối xử với anh như vậy?

Anh đã làm gì sai chứ?!

Nghĩ đến đây, Cung Minh Trạch không thể chịu đựng được nữa, nỗi uất ức tích tụ mấy ngày qua cuối cùng cũng trút ra hết.

Anh ta vung tay lên, một luồng sáng trắng như kiếm sắc bắn mạnh ra, đập nát một tảng đá lớn trên ngọn đồi cách đó không xa.

Vô số khói bụi cùng những viên sỏi đá bắn ra tung tóe, rơi ầm ầm từ trên núi xuống, lăn vào trong khe núi sâu ở bên dưới, thỉnh thoảng phát ra những tiếng vang trầm đục.

Cung Minh Trạch rất khó chịu vì tiếng ồn ào không dứt này, một lúc lâu sau, anh ta nghiến răng nhắm mắt lại, lộ ra vài phần mệt mỏi rã rời.

Anh ta cứ nhắm mắt và im lặng rất lâu, lâu đến mức anh ta có ảo tưởng rằng mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay đều chỉ là ảo giác.

Một giọng nói mềm mại không thể phân biệt nam nữ lặng lẽ vang lên từ một nơi cao.

“Thái Tử điện hạ vì chuyện gì mà lại phiền lòng như vậy?”

Trong giọng nói này mang theo ý cười, rất kỳ ảo, nhưng lại lập tức khiến cho Cung Minh Trạch lạnh cả sống lưng.

Lúc này, anh ta im lặng trong chốc lát, bình tĩnh đứng thẳng người, lạnh lùng quay đầu lại, nhìn về phía nam tử mặc thanh y, mang khăn che mặt màu trắng, tay cầm quyền trượng làm bằng dây leo không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cách đó không xa.

Một lúc lâu sau, Cung Minh Trạch mới bình tĩnh nói: “Quốc sư muốn tới đây, sao không nói trước với Minh Trạch một tiếng? Minh Trạch sẽ phái người đi nghênh đón.

Thanh y mỏng manh tung bay trong không trung, nhàn nhạt cười một tiếng: “Đương nhiên là sợ quấy rầy điện hạ rồi.

Cung Minh Trạch: “Quốc sư nói đùa.

Cung Minh Trạch vừa dứt lời, thanh y liền yên lặng không một tiếng động hiện ra trước mặt anh ta: “Hình như điện hạ không hoan nghênh ta.

Trong con ngươi của Cung Minh Trạch lóe lên một tia u ám, nhưng anh ta chỉ ngoảnh mắt đi, thản nhiên nói: “Quốc sư không cần nói đùa với Minh Trạch.

Một tiếng cười không rõ hàm ý lẳng lặng vang lên: “Nếu đã như vậy, điện hạ có thể giúp ta làm một chuyện không?”

Lông mày Cung Minh Trạch lặng lẽ cau lại: “Chuyện gì?”

“Lần này ta cải trang tới đây, gặp phải mấy tên đệ tử Thanh Ngọc Kiếm Tông đắc tội với ta, điện hạ cảm thấy, nên xử lý như thế nào?”

Quốc sư vừa dứt lời, Cung Minh Trạch cũng không nhịn được nữa, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi theo dõi ta?”

Trong đôi mắt xanh sẫm trên khăn che mặt của quốc sư thoáng hiện ý cười lành lạnh, cũng không phủ nhận: “Ta chỉ muốn điện hạ nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có vì tư tình nữ nhi mà lãng phí quá nhiều thời gian.

Cung Minh Trạch nhìn chằm chằm quốc sư một hồi, dời tầm mắt đi, lạnh lùng nói: “Bổn cung đã biết.

Quốc sư mỉm cười: “Điện hạ biết thì tốt —— Nếu điện hạ đã nhân từ như vậy, ta tạm thời sẽ không truy cứu mấy tên đệ tử Thanh Ngọc Kiếm Tông kia nữa.

Cung Minh Trạch phất tay áo bước vào phòng mà không nói một lời.

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt quốc sư, nhưng hắn ta không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười, xoay người bay lên không trung.

Làn khói xanh biếc lượn lờ sau lưng hắn ta múa ra những vòng cung duyên dáng, trông đẹp mắt nhưng cũng rất quỷ dị.

·

Thành Thanh Ngọc

Sau khi Tần Di bóp nát ngọc bài, lại nghiền nát ngọc bài thành bột mịn, đảm bảo sẽ không để lộ ra một tia linh thức nào nữa, hắn mới yên tâm.

Cung Minh Trạch hành sự quá cố chấp và kỳ quặc, vì một người ân nhân cứu mạng đã làm ra rất nhiều việc phi lý.

Nhưng điều Tần Di quan tâm nhất là Cung Minh Trạch người này nhìn thì có tình, nhưng thực ra là vô tình.

Trước khi Lâm Cẩn Du nói ra câu đó trước khi chết, Cung Minh Trạch không biết người đã cứu anh ta là một người khác, nhưng anh ta vẫn ra tay không chút do dự.

Điều đó đủ để chứng minh rằng Cung Minh Trạch coi trọng danh tiếng và hoàn cảnh của bản thân hơn một người ân nhân cứu mạng.

Mặc dù Thẩm Thanh Đường rất trong sáng và tốt bụng, nhưng nếu sau này hai người họ bất đồng quan điểm, thân phận của Thẩm Thanh Đường lại bị truyền ra ngoài, bị người khác dùng để uy hiếp Cung Minh Trạch thì sẽ thế nào?

Trông Cung Minh Trạch không giống như một người sẽ chịu uy hiếp.

Một khi thân phận của Thẩm Thanh Đường bị bại lộ, điều chờ đợi em ấy có thể không phải là vinh hoa phú quý, mà là núi đao biển lửa.

Hơn nữa… giọng điệu của Cung Minh Trạch trong ngọc bài thật sự là quá ái muội.

Tần Di nhìn có chút buồn nôn.

Sau khi bóp nát ngọc bài, Tần Di lại phong ấn nhẫn trữ vật, giấu đi, lẳng lặng đi ra khỏi nhà gỗ.

Lúc này, hắn đi đến căn phòng mà Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam ở, cẩn thận lắng nghe một lúc, sau khi xác định không có gì bất thường, hắn lấy ra ngọc bài truyền tin báo bình an cho Thẩm Thanh Đường.

Sau khi Tần Di báo bình an với Thẩm Thanh Đường xong, tin nhắn của Thẩm Thanh Đường liền đáp lại, cậu nhờ Tần Di ở lại thành Thanh Ngọc thêm hai ngày nữa, thay cậu chăm sóc cho cha mẹ.

Mặc dù trong lòng Tần Di lo lắng về chuyện của Cung Minh Trạch, muốn quay về ngay lập tức, nhưng cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Thanh Đường dành cho cha mẹ, hắn tạm thời kìm nén sự lo lắng của mình.

Hắn cũng không nói cho Thẩm Thanh Đường biết chuyện này trong lúc truyền tin.

Hiện tại truyền tin rất dễ bị đại năng chặn lại và nhìn thấy được nội dung bên trong, nếu họ tùy tiện thảo luận chuyện của Cung Minh Trạch rồi bị phát hiện, không phải là điều tốt.

·

Mấy ngày tiếp theo, Tần Di mỗi ngày đều ở cùng Thẩm Đình và Liễu Nhứ Lam, đôi khi là chơi cờ, đôi khi là trao đổi chiêu thức với Thẩm Đình.

Bọn họ ở chung với nhau càng ngày càng hòa hợp.

Nhưng càng là như vậy, Tần Di càng nhớ Thẩm Thanh Đường hơn.

Đặc biệt hôm nay lại là ngày thi đấu của Thẩm Thanh Đường.

Bầu trời trong xanh không một gợn mây, không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của cây lộc vừng.

Sau khi ăn trưa xong Thẩm Đình đi nghỉ trưa, Liễu Nhứ Lam vừa mới tưới cây xong, hiện tại đang đun nước pha trà, hết thảy đều có vẻ yên bình.

Lúc này, Tần Di vừa giúp Liễu Nhứ Lam pha trà, vừa không nhịn được muốn cho Thẩm Thanh Đường sớm thấy được hắn và nhạc phụ nhạc mẫu rất hòa thuận, nên Thẩm Thanh Đường có thể yên tâm, đừng lo lắng hắn sẽ có mâu thuẫn với nhạc phụ nhạc mẫu.

Hắn cũng muốn đi xem Thẩm Thanh Đường trong cuộc thi rốt cục có biểu hiện như thế nào, lại nói, hắn vẫn chưa được nhìn thấy Thẩm Thanh Đường vẽ phù.

Liễu Nhứ Lam chu đáo, bà quan sát mấy ngày nay cảm nhận được Tần Di có tâm sự, đầu tiên bà pha một tách trà cho Tần Di, sau đó nhẹ nhàng nói: “Nếu con lo lắng cho Đường nhi, thì cứ quay về trước đi, bọn ta không có chuyện gì đâu.

Tần Di hơi sửng sốt, có chút ngượng ngùng, nhưng trầm mặc một hồi, mới nói: “Không sao ạ, cũng chỉ có mấy ngày thôi, đợi hai người hoàn toàn ổn định rồi, ta sẽ đưa hai người cùng đến Thủ Dương Tông, cũng tạo cho Thanh Đường một niềm vui bất ngờ.

Liễu Nhứ Lam mỉm cười: “Con thật là chu đáo.

Tần Di lại có chút xấu hổ, bất quá lúc này hắn đã tự nhiên hơn nhiều, nhấp một ngụm trà, thản nhiên chuyển đề tài nói: “Hôm nay vừa đúng là ngày Thanh Đường thi đấu, đáng tiếc là ta không xem được.

Liễu Nhứ Lam lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Thật sao? Vậy thì ta phải cầu nguyện với Quan Âm Nương Nương, phù hộ cho Đường nhi đạt được vị trí đứng đầu.

Tần Di cười nói: “Thanh Đường đứng hạng hai đã không tồi lắm rồi, dù sao em ấy cũng vừa mới Trúc Cơ không lâu.

Liễu Nhứ Lam mỉm cười, không nhìn Tần Di, chỉ đưa tay bưng trà đi vào phòng: “Biết đâu được.

Tần Di nhìn dáng vẻ Liễu Nhứ Lam mong đợi bước vào phòng, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp.

Hắn nhấp một ngụm trà, đột nhiên kiên nhẫn trở lại, chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, cuộc thi kết thúc, sau đó sẽ được đoàn tụ với Thẩm Thanh Đường.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Tần Di giờ đã học được cách tự an ủi mình rồi.

·

So với những năm tháng bình yên ở thành Thanh Ngọc, bầu không khí ở Thủ Dương Tông hoàn toàn khác biệt.

Bầu không khí ở Thủ Dương Tông lúc này rất căng thẳng và trang nghiêm.

Bởi vì hiện tại mỗi học viện thi đấu đều bị rút xuống trong thời gian một hai ngày, lại thêm Phù Chú viện của mỗi tông môn có số lượng người ít, cho nên Phù Chú viện đấu vòng loại và chung kết nhất định phải hoàn thành trong vòng một ngày.

Tức là, nếu Thẩm Thanh Đường muốn giành vị trí đầu tiên, cậu phải thắng ít nhất ba trận, và vị trí thứ hai phải thắng hai trận.

May mắn là cậu đã biết trước tin tức, cũng không định thắng hết ba trận, vì vậy cậu sẽ dốc toàn lực thắng hai trận đầu, còn trận cuối cùng cứ tùy tiện là được.

Chỉ có một chuyện khiến Thẩm Thanh Đường cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hôm nay, không hiểu sao bên cạnh Cung Minh Trạch lại có một nam tử thanh y che mặt, dáng người đàn ông gầy gò mảnh khảnh, nhưng khí chất thần bí khó lường, nhìn không ra tu vi của hắn ta.

Thẩm Thanh Đường chỉ liếc hắn ta vài cái, liền cảm thấy lồng ngực có chút ngột ngạt.

Thẩm Thanh Đường lập tức dời mắt đi chỗ khác, không nhìn nữa.

Tập trung vào cuộc thi quan trọng hơn, thứ hạng hiện tại của Thanh Ngọc Kiếm Tông đã tương đối tụt lại phía sau, nếu cậu không lấy được hạng hai, lần này Thanh Ngọc Kiếm Tông có thể sẽ dừng chân ở cuối bảng.

Nếu cậu lấy được hạng hai, Võ viện cũng đạt được hạng hai, vậy thì Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ đứng thứ ba hoặc là đồng hạng hai.

Đây là lời mà Lê Trường Phong đã nói với cậu từ sáng sớm, bảo cậu cố gắng hết sức.

Thẩm Thanh Đường đương nhiên sẽ không tùy tiện đối phó.

Lúc này, quốc sư ngồi bên cạnh Cung Minh Trạch đột nhiên nở nụ cười, sau đó hắn ta sờ sờ cằm: “Thật thú vị nha, Mộc linh căn Thiên phẩm, không vào Đan Dược viện lại đi vào Phù Chú viện, chẳng phải là phí của trời sao?”

Khuôn mặt của Cung Minh Trạch hơi tối lại khi nghe thấy những lời này của quốc sư: “Đừng có đánh chủ ý lên người cậu ta.

“Điện hạ không tin ta như vậy sao?” Quốc sư ngoảnh mặt sang một bên, chống tay lên cằm, cười nhìn Cung Minh Trạch.

Cung Minh Trạch thản nhiên nói: “Phất Vũ khó lắm mới thu được một người đồ đệ tử tế, quốc sư không nên chiếm đoạt yêu thích của người khác.

Quốc sư nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Thái Tử điện hạ thật sự rất sủng ái tiểu Quận Vương nha, nhưng đáng tiếc—“

Liếc nhìn Lê Trường Phong đang ngồi bên cạnh Cung Phất Vũ ở phía xa xa, quốc sư hàm ý sâu xa ngoảnh đầu lại.

“Tiểu Quận Vương hình như không hiểu được nỗi lòng của Thái tử điện hạ nha.

“Đó là chuyện của y.

” Cung Minh Trạch nhắm mắt lại, hiển nhiên rất phiền khi phải nói chuyện với quốc sư.

Thấy Cung Minh Trạch nhắm mắt lại, trong con ngươi quốc sư lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó hắn ta hừ cười một tiếng không rõ hàm ý, quay đầu nhìn về phía sân đấu.

Lúc này cuộc thi cũng bắt đầu.

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.