Xuyên Thành Bạn Đời Xinh Đẹp Bệnh Tật Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 144: 144: Pn8 Cmtxhlt Em Mang Con Của Chúng Mình Đến Gặp Chàng Đây!



PN8: CMTxHLT: Em mang con của chúng mình đến gặp chàng đây!

Trên một ngọn núi hoang ở Tiên giới.

Hóa Long Thảo bám vào cổ tay trắng trẻo lạnh lẽo của Cung Minh Trạch hút đủ máu rồi lười biếng trượt xuống.

Ở ngay trước mặt Cung Minh Trạch, cơ thể của Hóa Long Thảo phát ra một tầng kim quang, sau đó nó biến thành một thiếu niên mặc lục y một cách lạ kỳ.

Thiếu niên xinh đẹp biến ra từ Hóa Long Thảo cong môi cười với Cung Minh Trạch, đang định nói chuyện thì lại nghe Cung Minh Trạch lạnh nhạt nói: “Ta đã báo đáp ân tình cho ngươi rồi, sau này không hẹn gặp lại.

Nói xong, Cung Minh Trạch xoay người bỏ đi không ngoảnh lại.

Hóa Long Thảo sửng sốt đứng yên tại chỗ, không khỏi tức giận mắng: “Ngươi bị mù hả? Một đại mỹ nhân như ta cũng không nhìn thấy.

Cung Minh Trạch phất tay áo một cái, bạch y tung bay, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của thiếu niên xinh đẹp.

Nhìn bóng lưng biến mất một cách quyết đoán của Cung Minh Trạch, Hóa Long Thảo cuối cùng cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn, nó vội vàng cất bước đuổi theo.

Nhưng tốc độ của Cung Minh Trạch quá nhanh, nó căn bản đuổi không kịp.

Hóa Long Thảo vừa mới biến thành hình người, cước bộ còn chưa vững, nó nghiêng ngả lảo đảo bước hai bước, lòng bàn chân yếu ớt bị cọ rách, nó chỉ có thể cau mày ngồi xuống, đau lòng nhìn bàn chân bị trầy xước của mình, oán giận nói: “Đồ vô lương tâm, trước khi đi còn nói hay lắm, bây giờ liền trở mặt không nhận người.

Hóa ra Hóa Long Thảo đã sớm biết đi theo Tần Di sẽ không có kết cục tốt, nên từ khi ở trong nhẫn trữ vật nó đã thông đồng với Cung Minh Trạch, làm giao dịch với Cung Minh Trạch.

Nó sẽ cố gắng hết sức khiến cho Cung Minh Trạch hóa rồng, còn Cung Minh Trạch sẽ đưa nó phi thăng hóa thành người.

Ban đầu nó còn nghĩ, với tình cảm mà nó đã nuôi dưỡng gần một tháng trong nhẫn trữ vật, Cung Minh Trạch cho dù giúp nó biến thành người rồi cũng sẽ không bỏ rơi nó nhanh như vậy.

Nhưng Cung Minh Trạch thực sự bỏ rơi nó rồi.

Hóa Long Thảo: …

“Cái đồ già không nên nết, không biết xấu hổ, không có tình người!”

Hóa Long Thảo ngồi dưới đất, đen mặt mắng Cung Minh Trạch một phen, mắng tới mắng lui một hồi nhưng Cung Minh Trạch vẫn không hề có ý định xuất hiện.

Hóa Long Thảo tự mình mắng đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng không cầm được lại bắt đầu tủi thân.

Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Hóa Long Thảo không khỏi rùng mình một cái.

Sau đó nó theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn kéo đến, giống như là sắp mưa.

Hóa Long Thảo trong lòng trầm xuống, ngay tức khắc không còn dám oán trách nữa, nó chống tay xuống đất từ từ đứng lên, một bên mắng Cung Minh Trạch tám trăm lần ở trong lòng, một bên hoảng sợ đi tìm đường ra.

Hóa Long Thảo lúc này chỉ vừa hóa hình, quần áo trên người đều là do linh lực hóa thành, cực kỳ mỏng manh, che không được mưa lạnh, nếu trước khi trời mưa không tìm được chỗ trú, bị sấm sét mưa to dày vò, cái mạng nhỏ này của nó có thể mất bất cứ lúc nào.

Thật vất vả nó mới tìm được một hang động, Hóa Long Thảo trốn vào trong đó, vừa mệt vừa khát, nó run rẩy mấy cái, cố gắng tìm một ít cỏ khô đắp lên người rồi ngủ thiếp đi ở trong hang.

Bởi vì thể lực không đủ, lại thêm linh khí ở Tiên giới không phù hợp với Hóa Long Thảo, cho nên nó đã rơi vào tình trạng hôn mê trong hang động mấy ngày liền.

Sau đó, nó tốn rất nhiều công sức mới có thể từ từ hấp thu một ít linh lực từ cây cỏ ở xung quanh.

Tiếp đó, Hóa Long Thảo liền dựa vào bản năng thực vật của mình lần mò đi đến nơi có linh khí dồi dào.

Trùng hợp thay, Hóa Long Thảo đã tìm đến một thành trì sầm uất ở lân cận.

Lúc này linh lực của nó đã tăng lên, nó thay đổi một chút y phục và dung mạo, cứ như vậy lẻn vào trong thành.

Hóa Long Thảo vốn muốn nghe ngóng xem có cách nào nuôi sống mình ở trong thành hay không, nhưng nó không ngờ Cung Minh Trạch cũng ở trong thành này, mà anh ta còn là thành chủ hiện tại.

Hóa Long Thảo: ? ? ?

Hóa Long Thảo thầm mắng Cung Minh Trạch trong lòng, nhưng vẫn tiếp tục nghe ngóng tin tức của Cung Minh Trạch.

Sau khi dò la, Hóa Long Thảo mới biết được Cung Minh Trạch là một con Lôi Long biến dị, huyết thống phi phàm, chẳng mấy chốc đã được Long tộc tìm thấy.

Nhưng Cung Minh Trạch không muốn trở về Long tộc, thế là Long tộc liền giao cho Cung Minh Trạch quản lý thành trì này, còn muốn gả công chúa của tộc Thanh Long cho Cung Minh Trạch.

Cung Minh Trạch đã chấp nhận lấy thành trì, tất nhiên anh ta cũng sẽ sớm thành hôn với công chúa Thanh Long.

Nghe thấy tin này, khóe miệng Hóa Long Thảo méo xệch.

Nhưng ngay sau đó nó liền nhanh trí nảy ra một ý tưởng cực kỳ độc để đối phó với con sói vong ơn bội nghĩa như Cung Minh Trạch.

Nửa canh giờ sau.

Một thiếu niên mặc lục y mỏng manh dáng người yểu điệu đáng thương ngã xuống trước cổng phủ thành chủ, cậu khóc như lê hoa đái vũ, hai tay ôm cái bụng hơi nhô lên, nức nở nói: “Minh Trạch ơi, có phải là chàng không? Cuối cùng em cũng tìm được chàng rồi, em mang con của chúng mình đến gặp chàng đây! Sao chàng lại không ra nhìn em, có phải chàng chê em xấu xí nên không cần em nữa không? Hay là chàng cảm thấy hai ta một người là rồng một người là cỏ không có tương lai, chúng ta đã định sẵn sẽ không thể ở bên nhau…… hu hu hu.

Hai gia đinh ở trước cổng: ? ? ?

Mặc dù mấy ngày nay có khá nhiều người tự xưng là họ hàng của Cung Minh Trạch đến đây làm tiền, nhưng Hóa Long Thảo lại là người đầu tiên mang thai đến, nhất thời bọn họ cũng phải kinh ngạc hoài nghi.

Mà Hóa Long Thảo khóc đến thảm thương như vậy, trong một lúc đã thu hút không ít người qua đường vây xem, lúc này, mọi người đứng trước cửa phủ thành chủ chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao.

Thấy vậy, Hóa Long Thảo càng khóc dữ dội hơn.

Quả nhiên, sau khi có quá nhiều người bu lại, hai gia đinh trông coi cổng thấy không ổn, rốt cục cũng chạy đi bẩm báo.

Hóa Long Thảo liếc nhìn, âm thầm hả hê trong lòng.

Ai ngờ, qua thời gian nửa chén trà, hai người gia đinh liền hung thần ác sát đi ra, nói với Hóa Long Thảo: “Thành chủ của chúng ta chưa từng thú thê nạp thiếp, nếu còn ai dám giả làm gia quyến của thành chủ, giết chết không tha!”

Vừa nói, một tên còn rút đao ra.

Hóa Long Thảo không ngờ Cung Minh Trạch lại vô tình đến vậy, nó ngây người ra tại chỗ, nhìn cây đao lập lòe hàn quang, nó cũng không thèm giả vờ nữa, dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, nó trở người bò dậy, ôm cái bụng nhô lên nhanh chóng bỏ chạy.

Mọi người: ? ? ?

Thấy vậy, hai gia đinh liếc nhìn nhau nói: “Thành chủ thật anh minh, quả nhiên là cố ý tới ăn vạ mà!”

Nói xong, họ lại đi báo cáo tình hình.

Nhất thời đám người xem náo nhiệt cũng cảm thấy hết chuyện hay rồi nên lần lượt giải tán.

Mà lúc này, Hóa Long Thảo chạy trốn đến một con hẻm ở xa xa, lặng lẽ bám vào tường nhìn cảnh tượng bên này, nó không nhịn được đưa tay bấu chặt góc tường, có chút không cam lòng cắn cắn môi.

Lúc này, một hơi lạnh quen thuộc lặng lẽ ập đến.

Hóa Long Thảo rùng mình một cái, sau đó liền có chút chột dạ, run rẩy quay đầu lại.

Quả nhiên, không biết từ lúc nào, Cung Minh Trạch một thân bạch y đã yên lặng đứng ở phía sau nó, mặt không chút cảm xúc nhìn nó.

Hóa Long Thảo nhìn vào đôi mắt đen kịt không có một tia sáng của Cung Minh Trạch, trong lòng gióng lên hồi chuông cảnh báo, nó sững sờ một hồi, thấy Cung Minh Trạch định giơ tay lên, nó đột nhiên xoa xoa hai mắt, oa một cái liền khóc rống lên.

Cung Minh Trạch: …?

Hóa Long Thảo lúc này vừa khóc vừa thút thít nói: “Sau khi hóa hình tu vi của ta không ổn định, lại còn đói xỉu hết ba ngày…… Khó khăn lắm mới tìm được tới đây, nếu ta không dùng cách kia, bọn họ sẽ không cho ngươi biết hu hu hu —— “

“Đừng giả bộ nữa.

” Cung Minh Trạch rốt cục cũng không chịu nổi nữa, lạnh lùng cắt ngang tiếng khóc của Hóa Long Thảo.

Hóa Long Thảo cảm thấy Cung Minh Trạch không phải muốn giết mình, ánh mắt khẽ động, lập tức khôi phục lại bình thường.

Cung Minh Trạch: …

Hóa Long Thảo nhảy dựng trong lòng, làm bộ như muốn khóc nữa.

Cung Minh Trạch quả thực không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp hạ cấm chế với Hóa Long Thảo, xách cổ áo nó đưa người về phủ.

Hai canh giờ sau.

Sau khi tắm rửa xong, Hóa Long Thảo mặc y phục gấm hoa tinh xảo vui vẻ ngồi trên ghế, sai tỳ nữ lột vỏ nho cho mình.

Mặc dù mặt mũi nó có chút trẻ con, nhưng lại rất quyến rũ lẳng lơ, nó nhìn cô tỳ nữ thêm vài lần, cô tỳ nữ liền đỏ hết mặt mày.

Thấy vậy, Hóa Long Thảo âm thầm cười một tiếng, đang định trêu chọc cô tỳ nữ thêm vài câu thì Cung Minh Trạch đã đến.

Khi tỳ nữ thấy Cung Minh Trạch, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, sau đó cô vội vàng cúi đầu hành lễ.

Hóa Long Thảo lúc này cũng cau mày ngồi dậy, đầy mặt không vui.

Cung Minh Trạch không để ý, hoặc là nói không hề để ý tới trò hề giữa cô tỳ nữ và Hóa Long Thảo, lúc này anh ta bảo tỳ nữ lui ra ngoài, ánh mắt sắc bén nhìn Hóa Long Thảo, thẳng thừng nói: “Ngươi định ở lại đây cho đến khi nào?”

Hóa Long Thảo tim đập thình thịch, không vui nói: “Gì đó, ngươi muốn đuổi ta đi sao, ta cũng không ăn của ngươi được bao nhiêu, ngươi keo kiệt như vậy làm gì?”

Cung Minh Trạch yên lặng nhìn nó: “Nơi này là địa bàn của Long tộc, nếu như bị Long tộc khác phát hiện, ngươi có biết mình sẽ có kết cục gì không?”

Hóa Long Thảo: …

Mặc dù trước đó Cung Minh Trạch đã nói vấn đề này với Hóa Long Thảo rồi, nhưng Hóa Long Thảo lúc đó không coi trọng, nó luôn cảm thấy bọn họ đều là Long tộc rồi, còn cần Hóa Long Thảo làm chi nữa?

Nhưng bây giờ nhìn vào mắt của Cung Minh Trạch, Hóa Long Thảo cảm thấy … hình như Cung Minh Trạch không có nói dối?

Nhưng ngoài miệng nó vẫn nói: “Ta thấy là tại ngươi tiếc một đôi đũa với ta thôi.

Cung Minh Trạch lười giải thích với nó, chỉ lạnh lùng nói: “Một tháng, trong vòng một tháng ta sẽ cho ngươi hút máu ba lần, ngươi tu luyện xong thì mau chóng rời khỏi lãnh địa của Long tộc, càng sớm càng tốt.

Hóa Long Thảo: …

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cung Minh Trạch, Hóa Long Thảo lại có chút rụt rè, cuối cùng nó khẽ đảo ánh mắt, nhét một quả nho vào miệng, lầu bầu: “Được rồi, một tháng thì một tháng, quỷ hẹp hòi.

Cung Minh Trạch phớt lờ nó, xoay người rời đi.

Hóa Long Thảo: Ta thèm vào!

Cung Minh Trạch nói là một tháng, nhưng Hóa Long Thảo không thèm để tâm, nó luôn cảm thấy mình cực kỳ thông minh, nhất định sẽ tìm được cách ở lại, vì vậy mấy ngày nay nó đang nghĩ cách lấy lòng thị vệ và quản gia trong phủ.

Cung Minh Trạch không quản nó, mặc nó muốn làm gì thì làm.

Nhưng Hóa Long Thảo không ngờ trước khi nó kịp làm quen với mọi người trong phủ Cung Minh Trạch, thì có một vị khách quý đã đến nhà rồi.

Công chúa của tộc Thanh Long, cũng tức là vị hôn thê mà mọi người đồn đại đã đính hôn với Cung Minh Trạch.

Nghe nói Thanh Long công chúa tới, Hóa Long Thảo lập tức lầm bầm lầu bầu trong lòng, nó rối rắm một hồi, cuối cùng quyết định đi nghe lén.

Nhưng Hóa Long Thảo cũng biết Cung Minh Trạch không thích người khác nghe trộm, suy nghĩ một chút, Hóa Long Thảo liền hiện nguyên hình, lặng lẽ lẻn vào hoa viên của Cung Minh Trạch.

Lúc này, Thanh Long công chúa đang đi dạo cùng Cung Minh Trạch.

Thanh Long công chúa dung mạo đoan trang cao quý, nhưng trong đôi mắt sáng ngời kia lại ẩn chứa một tia khôn khéo khó dò, thoạt nhìn không phải là một nữ nhân dễ chọc vào.

Nhưng đứng cùng với Cung Minh Trạch, không hiểu sao lại có chút xứng đôi.

Hóa Long Thảo: Xía, cẩu nam nữ.

Mà khi Hóa Long Thảo vừa mới trốn lên cây đại thụ trên đầu hai người, liền nghe thấy Thanh Long công chúa cười nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước biểu ca có được một cây Hóa Long Thảo có thể hóa hình, nuôi ở trong nhà, thảo nào mấy ngày nay biểu ca không muốn ra ngoài.

Hóa Long Thảo: ? ? ?

Cung Minh Trạch im lặng cau mày khi nghe thấy những lời này của Thanh Long công chúa, sau đó anh ta lạnh nhạt nói: “Chắc là tin tức công chúa nhận được nhầm lẫn rồi, ta không có Hóa Long Thảo.

Thanh Long công chúa khẽ mỉm cười: “Biểu ca không cần xa cách như vậy, Hoan nhi sớm muộn gì cũng gả cho huynh, đương nhiên sẽ một lòng một dạ với biểu ca, cho dù có Hóa Long Thảo, Hoan nhi cũng sẽ không bao giờ để biểu ca chia sẻ với người khác, biểu ca có thể yên tâm về điều này.

Cung Minh Trạch cau mày, không trả lời.

Mà lúc này Thanh Long công chúa liếc nhìn Cung Minh Trạch, lại nói: “Chỉ là biểu ca có được bảo vật như vậy cũng cần phải cẩn thận.

Dù sao, có rất nhiều tên thấp kém của Long tộc thèm muốn bảo vật này như vậy, lỡ như xảy ra chuyện bị người ta ăn trộm mất thì thật không tốt.

Cung Minh Trạch thản nhiên nói: “Công chúa nói đùa rồi, ta thật sự không có Hóa Long Thảo.

Sắc mặt Thanh Long công chúa hơi sững lại, nhưng dù sao nàng cũng là tiểu thư khuê các, lúc này trên mặt vẫn giữ được nụ cười điềm tĩnh, lặng lẽ chuyển đề tài.

Cung Minh Trạch cũng rất bình tĩnh, câu được câu không tiếp tục nói chuyện với Thanh Long công chúa.

Chỉ là lúc này, Hóa Long Thảo trốn trên ngọn cây đã run lên lẩy bẩy.

Nó không ngờ những gì Cung Minh Trạch nói lại là sự thật.

Khoảnh khắc đó, Hóa Long Thảo muốn chạy trốn.

Nhưng nó xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cũng không bỏ chạy.

Không phải nó không muốn, mà là nó không dám —— nó quá yếu, cho dù chạy trốn chắc chắn cũng sẽ bị Long tộc khác bắt được.

Hóa Long Thảo trải qua bao nhiêu năm lăn lộn tìm sự sống trong cái chết, nó đã đúc kết ra một bộ kinh nghiệm sinh tồn phù hợp với mình nhất.

Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, đêm hôm đó, sau khi Cung Minh Trạch tiễn Thanh Long công chúa đi, nó liền lặng lẽ leo lên giường của Cung Minh Trạch.

——oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.