Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 125



Đại tạp viện, Cố Vân Thải ngồi xổm trong sân xử lý rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, đêm nay làm một nồi cơm chiên trứng, lại hầm một nồi canh sườn ngô.

Bởi vì Cố Hải Triều và Cố Vân Khê đều có thẻ cơm, bình thường bọn họ đều ăn cơm trưa ở căn tin, ăn xong mới về nhà.

Chị em Cố Vân Thải ăn ở nhà, tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui, thời gian rảnh rỗi đọc nhiều sách, sắp xếp như vậy là hợp lý nhất.

Cố Vân Thải nhanh nhẹn bận rộn, bỗng một bóng người tiến lại gần, “Chị Vân Thải, chị thật sự rất có tài, ôm đồm chuyện trong ngoài nhà, còn có thể làm món ăn ngon, chăm sóc người nhà tốt như vậy, tất cả mọi người đều khen chị là hiền thê nội trợ khó gặp, ai cưới được chị chính là tích mười tám đời phúc khí.”

Là Cố Như, ngoài miệng cô ta ngọt ngào như bôi dầu, không ngừng khen Cố Vân Thải.

Cố Vân Thải đối mặt với lời tâng bốc trắng trợn như vậy, mặt đỏ bừng, cả người mất tự nhiên, “Đều là việc tôi phải làm.”

Gần đây ăn ngon, cô bắt đầu phát dục thon dài, vừa gầy vừa cao, làn da trắng nõn bóng loáng, mặc trang phục thể thao màu xanh da trời, nhìn rất là tú lệ.

Cố Như nhìn chị họ hoàn toàn khác trước, tâm tư xoay chuyển.

“Trên đời này nào có chuyện nên làm, chị ôn nhu lại thiện lương, làm cho người ta nhịn không được thích chị, em cũng rất thích ngươi, chị Vân Thải, chị có thể em nấu ăn hay không?”

“Chuyện này…” Cố Vân Thải có chút khó xử, cô cũng không muốn liên quan đến chuyện của nhà bên kia.

“Được không? Chị Vân Thải, chị là tốt nhất.” Cố Như cười ngọt ngào với cô, mềm mại làm nũng.

Cố Vân Thải chịu không nổi thế công như vậy, có chút mềm lòng, nhưng vào lúc này, một thanh âm quen thuộc lại vang lên.

“Chị hai, chị lại đây một chút, có việc.”

Là Cố Hải Ba, cậu đứng dưới mái hiên nhà mình, thần sắc ngưng trọng.

Cố Vân Thải còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, “Làm sao vậy?”

Cố Hải Ba lạnh lùng nhìn Cố Như, hạ giọng nói, “Cố Như tâm nhãn đặc biệt nhiều, tâm thuật bất chính, chị đừng gần gũi với nó, cẩn thận bị nó lừa.”

Cậu một chút cũng không thích Cố Như, lại càng không thích nhị phòng cùng Cố lão thái, những năm đó chịu ủy khuất đều ghi tạc trong lòng, một khắc cũng không dám quên.

Người thân nào? Anh trai, chị gái và em gái nhỏ mới là thân nhân của cậu, những người khác đều không tính.

Cố Vân Thải buồn rầu thở dài, “Chị cũng không muốn, nhưng, chị không biết nên cự tuyệt như thế nào.”

Cô đặc biệt ôn nhu thuần lương, sẽ không cự tuyệt người khác.

Nhất là không thể cự tuyệt một người khen mình, đưa tay không đánh người.

Cố Hải Ba cũng biết tính cách chị gái, cho nên chỉ nhẹ nhàng thở dài, vậy chỉ có thể tự mình canh chừng.

May mắn, sau khi cậu nhảy lớp liền trở thành bạn học của chị hai, lên xuống đều cùng đi.

“Chị hai, chị nấu cơm trước đi, ăn xong chúng ta sẽ ôn tập, tranh thủ trong vòng một tháng cuối cùng làm bài thi giữa kỳ.”

Những bài thi này là Cố Vân Khê ra đề.

Hiện tại Cố Vân Thải một lòng một dạ tư tưởng thi đậu trung học phổ thông, cho dù là Phổ Cao cũng được, em gái nói rất đúng, bằng cấp vẫn rất quan trọng. Ở tuổi nào thì nên làm chuyện đó, ở tuổi này cô nên chăm chỉ đọc sách, nâng cấp bản thân.

Chờ cô thật sự đọc không nổi nữa, lại suy nghĩ con đường tương lai.

Bất quá, điểm này cô cũng không lo lắng, nhà mình có tiền, còn có một em gái siêu thông minh, con bé có thể sắp xếp tốt.

“Được, gọi Lữ Tinh lên.”

“Vâng.” Cố Hải Ba cũng không chán ghét Lữ Tinh và bà Diệp.

Cố Như hơi nheo mắt lại, Cố Hải Ba này không hổ là người có thành tựu cao nhất trong bốn anh em, chỉ số thông minh cao hơn người bình thường, đầu óc tốt hơn.

Tuy nhiên không có Tề Tĩnh dìu dắt, cậu cũng không có khả năng lại đi đến độ cao kiếp trước.

Chỉ cần mình sớm phá hư cơ duyên của cậu ta là được.

Ngoài viện, một người đàn ông trẻ tuổi nhìn chung quanh, không biết đang tìm cái gì, có người thấy thế tiến lên hỏi, lúc này đối phương mới nói, “Đây là nhà của Cố Hải Triều sao?”

Hàng xóm đều rất nhiệt tình, “Đúng, nhưng giờ này nó vẫn chưa về nhà, em trai em gái nó đang ở nhà đấy.”

“Không sao, tôi tìm bọn họ cũng được.”

Người đàn ông trẻ tuổi vừa vào đại tạp viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, trái tim lại đập thình thịch điên cuồng. “Cố Vân Thải.”

Cố Vân Thải ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc không thôi, “Khương Nghị, sao anh lại tìm tới? Anh trai tôi không ở xưởng sao?”

Khương Nghị nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đầu óc trống rỗng, lại là loại cảm giác mất khống chế này.

Cô không đi xưởng nữa, gã cảm giác như thiếu cái gì đó, buồn bã mất mát.

Cho đến giờ khắc này, gã mới ý thức được, thiếu chính là cô! Mấy ngày nay gã rất nhớ cô!

Gã thích cô gái này, đây xem như là yêu sớm sao?

“Tôi vừa lúc ở gần đây, cho nên đến xem một chút.”

Cố Vân Thải không hỏi nhiều, mà ân cần hỏi, “Ăn cơm chưa? Không có thì cùng ăn đi.”

Lời này thật khiến Khương Nghị cảm thấy ấm áp, nhịn không được mặt mày cong cong, “Được.”

Gã đồng ý quá nhanh, một bên Cố Hải Ba nhịn không được hoài nghi, người này là cố ý tới ăn chực đi.

Đột nhiên, một thanh âm khiếp sợ mãnh liệt vang lên, “Anh là… Khương Nghị?”

Là Cố Như, cô không dám tin mà trừng to mắt, sao lại là anh ta?!

Bọn họ đã sớm gặp nhau? Sao có thể chứ? Cô ta còn từng đi tìm Khương Nghị……

Khương Nghị là một tên côn đồ, nhưng quen biết tam giáo cửu lưu đặc biệt nhiều, rất có nghĩa khí, là một khẩu s.ú.n.g dùng rất tốt, chỉ cần cô thu phục hắn, là có thể thay cô làm rất nhiều chuyện.

Càng mấu chốt chính là, Khương Nghị là chồng thứ hai của Cố Vân Thải! Tình cảm của hai người đặc biệt tốt!

Mười lăm năm sau bọn họ sẽ xem mắt quen biết, nhưng, hiện tại sao lại sớm như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.