Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao?

Chương 78



Kỳ thực âm thanh của Mạc Trạch rất ôn nhu, nhưng Lâm Sơ Dương theo thói quen toàn thân cứng đờ, trong đầu cũng chỉ còn lại một suy nghĩ.

Con mọe nó, nam chính sắp sửa hắc hóa!

Cái này tuyệt đối không được

Sẽ bị thiên lôi đánh không chết tử tế xương cốt cũng không còn có được không!

Cái này nhất định phải dỗ một chút… Nhưng móe nó rốt cuộc phải dỗ thế nào hả!

Lâm Sơ Dương cảm thấy số tế bào não không nhiều lắm của mình đã chết gần hết rồi, dứt khoát quay đầu, hôn lên môi Mạc Trạch.

Có lẽ hôn một cái là tốt đi…

Mạc Trạch cảm giác được xúc cảm mềm mại trên môi, hô hấp cứng lại, những ý nghĩ hắc ám trong lòng trong nháy mắt tạm thời bị ép trở về nơi sâu nhất, sau đó càng điên cuồng càng kịch liệt ôm hôn lại, tựa như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh tình cảm của Lâm Sơ Dương đối với hắn là thật, mãi đến khi hô hấp của hai người đều không đủ dùng mới lưu luyến tách ra.

“Sư huynh, ngươi thật sự yêu ta sao?”

Lâm Sơ Dương nhanh chóng gật đầu: “Ta yêu ngươi ta yêu ngươi ta thật sự yêu ngươi!” Cho nên ngàn vạn lần đừng hắc hóa nhá!

Mạc Trạch sâu xa nói: “Nhưng sư huynh luôn che giấu quá nhiều bí mật với ta, còn đối với ta… làm như không thấy.”

Trong lòng Lâm Sơ Dương nhảy một cái, đây là thẳng thắn sẽ được khoan hồng chống cự sẽ nghiêm trị ư?

Không đúng, từ từ…

Dường như cậu quên mất một vấn đề rất nghiêm túc rất nghiêm trọng cũng rất có tính đại biểu.

Mẹ nó tại sao nhân vật chính ở trong mơ lại xuất hiện trong hiện thực? !

Cứ như vậy nhìn cậu.

Còn thương tâm như vậy nhìn cậu.

Còn thương tâm như vậy u oán như vậy nhìn cậu.

Giống như nhìn một tên bạc tình…

Cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng thật sự không phải kẻ bạc tình đâu mà, cầu giải thích!

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt cậu nhìn Mạc Trạch liền choáng váng, dáng vẻ chuyên chú kia tựa như bất cứ chuyện gì trong thiên địa đều không quan trọng, trong mắt cậu chỉ in bóng người trước mắt mà thôi.

Không thể nghi ngờ, Mạc Trạch được Lâm Sơ Dương nhìn như vậy đến sung sướng, nếu như vừa rồi chỉ là đem những ý nghĩ hắc ám đó tạm thời đè xuống, vậy hiện tại, cũng đã triệt để bị ẩn giấu đi, hoàn toàn biến mất.

Áo lót nhà hắn luôn có biện pháp trấn an hắn.

Cơ mà có một số việc vẫn phải nói rõ ràng, nếu ngay cả cơ hội tốt như vậy cũng buông tha, hắn cũng không phải là Mạc Trạch trọng sinh một lần, mà là đồ ngu bị đùa bỡn xoay quanh đời trước.

Vì vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Sơ Dương càng thêm ai oán.

Lâm Sơ Dương còn đắm chìm trong suy nghĩ ‘Mẹ kiếp nam chính sống’, ‘Mẹ kiếp ông thật sự giảo cơ với nam chính’, ‘Mẹ kiếp nam chính thế mà lại đuổi tới ‘ vân vân, cũng không quá chú ý.

Tình hình như vậy rơi vào trong mắt người khác, đó chính là hai tên đàn ông thâm tình nhìn chăm chú lẫn nhau, quả thực buồn nôn max.

Xem náo nhiệt là sở thích lớn của đại Trung Hoa chúng ta, huống chi, đây là một khu dân cư, vì vậy người vây quanh càng ngày càng nhiều càng ngày càng dày đặc…

Rốt cục một anh bạn nhỏ dẫn đầu không nhịn được: “Ma ma mau nhìn, có cơ lão!”

Ma ma che mắt con trai: “Con trai đừng nhìn, giảo cơ không có tiểu chíp chíp!”

Lâm Sơ Dương trong nháy mắt bừng tỉnh, nhìn trái nhìn phải ngó trên ngó dưới…

Mẹ ôi, thật là nhiều người!

Có vẻ như vừa rồi, cậu vẫn cùng ngựa giống chết tiệt hôn rồi lại ôm…

Thoáng hồi tưởng một chút, mặt cậu lập tức đỏ như máu, vặn vẹo người một cái liền chạy, đương nhiên, cậu thuận tay cũng túm Mạc Trạch đi.

Nơi này cách phòng trọ của cậu không xa lắm, đi khoảng mười phút đã đến, thời gian tuy rằng không dài, nhưng đủ cho cậu thoát thân ra từ trong các loại suy nghĩ, sau đó nhảy vào trong một đoạn suy nghĩ khác.

Chẳng hạn như nếu ở trong mộng giảo cơ, vậy hiện tại nhân vật chính tìm tới vậy thì phải tiếp tục giảo cơ; chẳng hạn như sau khi giảo cơ liền phải ngủ chung, nhưng giường đơn trong nhà ngủ không đủ, nhất định phải đổi thành giường đôi, còn phải mua chút quần áo quần lót vân vân cho nhân vật chính; lại chẳng hạn như nhân vật chính ngoại trừ thăng cấp hủy diệt thế giới thu em gái thì hình như không có kỹ năng chuyên nghiệp gì, thế thì sau này phải nhờ vào cậu nuôi gia đình, công việc này thu nhập không quá đủ còn phải đổi cái khác…

Trong mười phút cậu đem cuộc sống sau này đều nghĩ qua một lần, tiếp đó lấy chìa khóa mở cửa liếc mắt nhìn trong phòng, lập tức có một loại xúc động muốn che mặt.

Trụ sở của trạch nam mọi người đều tương đối hiểu rõ mà, trên ghế sofa trên giường đều là quần áo dơ, trên tường thật nhiều áp phích loli / ngự tỷ / nữ thần x bự, mì tôm khoai tây chiên đóng gói tụ tập vân vân nói chung chính là rất bẩn rất loạn.

Sớm biết… sớm biết nam chính sẽ đến thì cho dù cậu có mệt mỏi nữa cũng tuyệt đối sẽ tổng vệ sinh một chút!

Ít nhất phải đem mấy cái áp phích trên tường xé rớt!

Trước đây đến tột cùng là con mắt nào của cậu bị mù mới cảm thấy mấy cái áp phích đó rất dễ nhìn rất nhộn nhạo?

Cầu quay ngược cầu phát lại a a a!

Cậu lặng lẽ dùng dư quang liếc mắt nhìn Mạc Trạch một cái, may mắn, không hắc hóa.

Trên thực tế Mạc Trạch vẫn rất bình tĩnh, thứ nhất hắn thực sự không nhìn ra mấy đứa con gái mắt siêu to mũi cực cao miệng nhỏ như cọng chỉ có chỗ nào đẹp đẽ, thứ hai, đây bất quá chỉ là một ảo cảnh thôi, đó bất quá chỉ là một bức tranh thôi, bình thường ăn dấm chua của mấy em gái kia là lo áo lót nhà hắn có tâm tư khác, còn mấy bức tranh đó vừa nhìn liền biết không phải là tồn tại chân thực nên không đến nỗi…

Hơn nữa bây giờ nhìn lại, áo lót nhà hắn là tuyệt đối không thể rời khỏi hắn.

Hắn chủ động vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp phòng ở…

Lâm Sơ Dương nhìn thấy hiện tại thì càng thêm ngượng ngùng, nhân vật chính thật hiền lành được không!

Có điều nhìn người ta dọn dẹp như vậy cũng không tiện, cậu mau chóng tới hỗ trợ, sau đó lại một lần nữa lĩnh hội được thiện ý của thế giới đối với nhân vật chính của mình.

Mạc Trạch dùng vẻn vẹn không tới một tiếng liền học được cách dùng của một loạt thiết bị điện như máy hút bụi, máy giặt, điều hòa cùng TV vân vân, lại dùng thời gian không tới hai tiếng đem phòng ở từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới dọn dẹp một hạt bụi cũng không tồn tại, lại dùng thời gian không tới ba tiếng học được lên mạng…

Lâm Sơ Dương cũng từ kinh thán khiếp sợ lúc đầu tới mặt không cảm xúc, cuối cùng xoa mặt, cậu không nên ôm ấp hoài nghi đối với năng lực học tập của nam chính, mẹ nó quá nghịch thiên rồi!

Đây là người sao?

Đây thật sự không phải là một sinh vật vũ trụ nào đó khoác lên tầng da người đến đây gạt người chứ?

Quả thực quá đả kích người khác!

Vẻ mặt Mạc Trạch ôn nhu như nước, rót một chén nước nóng cho Lâm Sơ Dương: “Sư huynh thoả mãn chứ?”

Lâm Sơ Dương hơi khổ bức gật đầu, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật sự dọn dẹp sạch sẽ hơn so với bạn tốt Lữ Mông của cậu.

Mạc Trạch tiếp tục nói: “Vậy sư huynh có phải là nên nói với ta rồi không?”

Lâm Sơ Dương ủ rũ …

Mẹ kiếp, thế mà lại quên mất cái này!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, cái này phải nói thế nào?

Nếu như nói dối ngày nào đó nam chính tự mình xem được bộ truyện kia có thể sẽ muốn hủy diệt thế giới không?

Sớm biết vậy lúc nãy đã không dạy hàng này lên mạng…

Có điều hiện giờ giấu giếm như vậy nữa dường như cũng không có ý nghĩa gì.

Lâm Sơ Dương nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục lấy dũng khí mở miệng nói: “Ta với ngươi không phải là người của một thế giới…” Sau đó cậu mở máy vi tính ra, tìm ra truyện « vô cực chí tôn », để Mạc Trạch tự xem.

Mạc Trạch nhanh chóng đọc vài hàng, biểu tình lập tức thay đổi, âm u vặn vẹo xen lẫn tàn nhẫn, càng nhìn xuống lại càng dữ tợn, mãi đến tận khi xem xong hai mươi mấy chương sau đó mới từ từ ôn hòa lại…

Lâm Sơ Dương cũng thở phào nhẹ nhõm theo, ngay vừa nãy, cậu thật sự cho rằng nam chính sẽ hủy diệt thế giới, vẻ mặt đó quá giống có được không!

Dù là hiện tại thì cậu cũng không phải hoàn toàn yên lòng, dù sao lúc trước cũng là cậu tâm tư không thuần khiết gạt Mạc Trạch mà, nếu như đối phương thật sự muốn giết cậu hoặc là rời khỏi cậu tiếp tục thu em gái, cậu cũng chỉ có thể chịu.

Cho nên cậu vẫn như trước cúi đầu chờ đợi tuyên án cuối cùng…

Mạc Trạch lại xem hai chương liền vô vị đóng trang web lại, quay đầu hơi phức tạp nhìn về phía áo lót nhà hắn.

Bất luận mục đích Lâm Sơ Dương tiếp cận hắn là gì, trải qua mấy năm này ở chung, yêu phải chính là yêu phải. Hắn cũng từng thử nghĩ đến việc hai người tách ra một đoạn thời gian, nhưng dù là hiện tại, hắn vẫn như trước không thể chịu đựng được.

Nói là tình yêu, thì so với tình yêu càng thêm khắc cốt ghi tâm, không bỏ xuống được không thể quên được, dù chết cũng muốn lôi kéo nhau cùng xuống địa ngục…

Dưới tình cảm mãnh liệt như vậy, những thứ đã từng che giấu cũng liền không quan trọng như vậy.

Có điều, hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Dù là ai phát hiện cuộc đời của mình bất quá chỉ là một hồi trò cười trong mắt người khác, một quyển sách báo khi nhàn hạ, đều sẽ cảm thấy rất khó chịu, cho dù đây chỉ là đời trước ngu xuẩn của hắn.

Cái gì mà tác giả độc giả linh tinh kia trước tiên nợ đi, nếu như hắn có cơ hội đến thế giới kia, chắc chắn đem những việc này từng cái đòi lại, thế nhưng hiện tại, phải làm sao đòi lại từ trên người áo lót nhà hắn trước nhỉ?

Đầu ngón tay hắn điểm nhẹ cánh môi, hai mắt cố ý vô tình đảo qua hai má Lâm Sơ Dương, một chút lại một chút.

Nhịp tim Lâm Sơ Dương cũng theo cặp mắt đẹp kia, lúc nhìn cậu liền nhấc lên, lúc dời đi lại buông ra, một chút lại một chút, có thể so với mây bay ngựa chạy…

Giời ạ, ngựa giống chết tiệt anh nói đi chứ, anh nói đi anh nói đi!

Sống hay chết cho một câu sảng khoái coi, đừng vô tình tàn nhẫn cố tình gây sự dằn vặt ông như vậy có được không!

Nhưng Mạc Trạch hắn chính là không nói lời nào.

Lâm Sơ Dương: “…” Được rồi, đây là chê cậu giải thích không đủ rõ ràng?

Cậu thấp thỏm nhìn nhìn Mạc Trạch, đi vòng qua lật ra một bộ truyện hệ thống từ trong máy vi tính, cậu có cảm giác Mạc Trạch cao thâm khó dò như vậy, tuyệt đối là biết được…

Lần này, Mạc Trạch xem một ngày một đêm

Xuyên qua tinh tế chi soái thê. Bạn đang �

Hắn thông minh cỡ nào, rất nhanh liền đem nội dung trong truyện sử dụng trên người áo lót nhà hắn, vì vậy rất dễ dàng liền có thể ra kết luận —— trên người Lâm Sơ Dương có một đồ vật đồng dạng tên là hệ thống.

Nó cũng không phải nhân loại, giống như pháp khí, lại chấp hành chức trách giống như thiện công đường, tuyên bố nhiệm vụ cho ký chủ, giám sát chấp hành, lại phát phần thưởng.

Cho nên từ đầu tới cuối, người yêu của Lâm Sơ Dương đều chỉ có một mình hắn, không có người khác…

Mạc Trạch cong khóe môi lên, khẽ cười thành tiếng, từ lúc trọng sinh đến bây giờ, tâm tình của hắn chưa bao giờ thoải mái như hiện tại, đồng dạng, cũng chưa từng thỏa mãn như vậy.

Lâm Sơ Dương là của hắn, toàn bộ đều là của hắn, cho dù đến thế giới khác thì cũng là như vậy, rốt cuộc không ai có thể cướp đi.

Cảm giác này, thật tốt…

Hắn đứng dậy giúp Lâm Sơ Dương còn đang ngủ say nhét nhét góc chăn, khẽ hôn lên trán cậu, xoay người chuẩn bị tắt máy tính, sau đó, hắn nhìn thấy trên màn ảnh máy tính bắn ra một trang web…

Xế chiều hôm đó, chuyển phát nhanh tới cửa, Lâm Sơ Dương thu được quần áo tình thú x n, các loại tiểu đạo cụ x n, dầu bôi trơn x n.

Cậu nâng ba cái rương lớn yên lặng ngẩng đầu nhìn trời.

Là một nhân vật chính cổ xuyên kim, biết mua sắm trực tuyến giỏi lắm sao? Biết dùng thẻ thanh toán giỏi lắm sao? Biết dùng chuyển phát nhanh giỏi lắm sao?

Những ngày tháng này quả thực không có cách nào qua nổi!

Có điều nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn là nhanh nhảu đưa đồ vật đến trên tay nam chính nhà cậu, biểu tình còn đặc biệt cam tâm tình nguyện.

Nếu cứ như vậy cho qua mọi chuyện, thì dù đem mấy cái đó dùng hết một lúc cậu mẹ nó cũng chịu, nhiều lắm là cúc hoa tàn một chút…

Mạc Trạch sao lại bỏ qua cho một cơ hội tốt như thế chứ, không thể không nói, trong thế giới của áo lót nhà hắn, đồ tốt quả thật không ít.

Vì vậy hắn rất tự nhiên kéo cánh tay áo lót nhà hắn, đem người kéo đến trên giường, mở túi trữ vật lấy ra một cái áo dài bác sĩ, mỉm cười nói: “Liền bắt đầu từ nơi này đi.”

Lâm Sơ Dương: “…”

(hài hòa không thể viết.)

Từ hôm đó trở đi, Lâm Sơ Dương liền ở trên giường chưa từng đứng dậy, quần áo đạo cụ thay đổi đa dạng, đều không giống nhau, cũng may Mạc Trạch còn rất chăm sóc dạ dày cậu, ba bữa cho phép giải quyết ở trên giường, mới không đến mức chết đói…

N ngày sau, Lâm Sơ Dương rốt cuộc không nhịn được đẩy đẩy Mạc Trạch, dùng cổ họng khàn khàn giống như bộ chiêng vỡ nói: “Ta không được.”

Thân là một tên đàn ông bị ép thừa nhận mình không được, có gì càng đả kích người ta hơn cái này nữa.

Mạc Trạch dùng cổ họng cũng khàn khàn giống vậy trả lời: “Ừm, chúng ta cũng nên về rồi.”

Lâm Sơ Dương: “Ha?”

Mạc Trạch ôn nhu nói: “Sư huynh, ngươi còn không hiểu được sao, đây chỉ là ảo cảnh tâm ma của ngươi mà thôi.”

Toàn thân Lâm Sơ Dương cứng đờ, đột nhiên cảm thấy ác ý của toàn thế giới thậm chí là toàn vũ trụ tốc thẳng vào mặt…

Em! Gái! Anh!

Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.