Lời này nói đến Cố Khanh nghe cũng hơi động lòng, nhưng anh ấy tìm vợ, cũng không thể là tìm đến chiếu cố ông nội của anh, cái này không làm thất vọng cô nương người ta sao?
Triệu Minh dường như cũng biết anh đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói: ” Tôi cũng không nói để vợ chồng son hai người ở riêng hai nơi.
Với vị trí hiện tại của cháu, khẳng định là phải mang theo vợ vào trong quân.
Như vậy lão thủ trưởng cũng sẽ yên tâm hơn.
Đến lúc đó, cháu đối xử tốt với vợ mình một chút, vậy người nhà mẹ đẻ cô ấy cũng sẽ thường xuyên đến bồi lão thủ trưởng trò chuyện.
Hơn nữa có thúc ở đây, cho dù là ai cũng không có khả năng khi dễ lão thủ trưởng.
”
Những lời này rất hợp lý, khiến Cố Khanh không thể không suy nghĩ.
Anh đã biết từ lâu rằng ông nội rất tin tưởng Triệu thúc.
Khi Triệu thúc bị thương và phải rút lui, ông nội còn tiếc nuối thật lâu.
Nếu có sự giúp đỡ của Triệu thúc, chắc chắn đối phương sẽ không khiến anh thất vọng.
” Vậy… nhờ Triệu thúc và chị Điềm giúp đỡ cháu ạ.
”
Nếu kết hôn có thể làm cho người trong nhà an tâm, chỉ cần đối phương thật lòng muốn cùng anh sống qua ngày, vậy anh tất nhiên cũng sẽ đối tốt với cô ấy.
Anh vừa đồng ý, Triệu Minh lập tức thông báo cho lão gia tử biết.
Lão gia tử rất vui, thậm chí còn ăn thêm một bát cơm vào bữa trưa.
Cơm nước xong, ba người tiếp tục trò chuyện dưới gốc cây một lúc lâu, bầu không khí cuối cùng cũng không còn ngưng trọng như buổi sáng nữa.
Triệu Minh dự định sớm một chút nhờ con gái ông giúp đỡ, nên thừa dịp có thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, liền nhanh chóng đưa Cố Khanh về nhà ông ấy ăn một bữa cơm, đồng thời cũng nhắc nhở Tiểu Điềm hỗ trợ tìm người.
Nếu đã đồng ý tìm đối tượng, Cố Khanh cũng không tiện từ chối nữa.
Buổi chiều hai người liền cùng nhau trở về nhà máy sắt thép.
Gia đình họ Triệu sống ở khu nhà công nhân của xưởng thép, chủ yếu là vì tiện cho Tiểu Điềm.
Tiểu Điềm sức khỏe không tốt, nhưng con gái không phải người thích ở nhà.
Vì vậy, vợ ông Vương Liên đã từ chức để ở nhà chăm sóc con gái, và gia đình cũng đã chuyển đến khu nhà công nhân của xưởng thép.
Gần đây, sức khỏe của Tiểu Điềm mới khá lên đôi chút.
Lúc Cố Khanh và Triệu Minh đến khu nhà công nhân của nhà máy thép, ánh hoàng hôn đã ngả về phía tây.
Ánh sáng vàng kim chiếu lên những bức tường gạch đỏ, chói mắt đến nỗi phải nheo mắt lại.