*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến tình hình của tẩu tử khi nãy, Trình Diệc Nhiên cảm thấy phải nói một chút với nhị ca. Lúc này thứ có thể khiến tẩu tử yên lòng cũng chỉ có thể là thái độ của nhị ca mà thôi.
Nàng sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau khi cảm thấy được rồi thì mới đến học đường tìm nhị ca.
Thần sắc Trình Diệc Nhiên vô cùng trịnh trọng: “Nhị ca, muội có lời muốn nói với huynh.”
“Chuyện gì?” Nhìn sắc mặt nàng, thần sắc Trình Khải cũng nghiêm túc theo.
Trình Diệc Nhiên dẫn huynh trưởng đến sân viện trước vườn trúc.
Gió thổi trúc động.
Trình Diệc Nhiên đơn giản nói qua chuyện của nhị tẩu một lần, sau cùng nhẹ giọng nói: “Tẩu tử vừa mới hạ sinh hài tử, tâm tư vô cùng mẫn cảm, muội cảm thấy nhị ca nên ở bên cạnh tẩu ấy nhiều hơn, nói chuyện với tẩu ấy. Huynh phải cho tẩu ấy biết được huynh không hề cảm thấy khó chịu hay không hài lòng vì Tĩnh Hảo là một cô nương. Huynh đã rất vui mừng mà không phải sao? Huynh phải khiến tẩu ấy yên tâm.”
Trình Khải trầm mặc trong chốc lát sau đó gật đầu: “Ta đã biết.”
“Nhị ca ghét bỏ Tĩnh Hảo vì con bé không phải nhi tử sao?” Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu, tò mò nhìn huynh trưởng.
Trình khải phủ nhận: “Làm sao có thể chứ Không phải nữ nhi hay nhi tử đều là cốt nhục của mình sao? Có trai có gái mới có thể hoàn hảo đầy đủ được.” Hắn bình tĩnh lại: “Chuyện này chỉ do tẩu tử của muội suy nghĩ nhiều mà thôi, nhưng mà dù sao cũng phải cảm ơn muội.”
Nhị ca rất ít khi nói cảm ơn với nàng, trong ấn tượng của nàng, dường như đây là lần đầu tiên. Nàng sửng sốt một chút sau đó mới xua tay nói: “Chúng ta đều là huynh muội một nhà, nói cảm ơn làm gì. Nhị ca giúp muội nhiều lần như vậy, nếu lần nào cũng phải nói chuyện cảm ơn thì chỉ sợ lỗ tai nhị ca đã phải nghe nhiều đến mức đóng kén mất rồi. Nhị ca không chê muội nhiều chuyện là được rồi.”
Trình Khải lắc đầu: “Chuyện này sao có thể gọi là nhiều chuyện được. Đã nhiều ngày như vậy, ta chỉ lo vui mừng, là do ta sơ ý.”
Hắn hoàn toàn không biết rằng thê tử vừa mới liều mạng sinh hạ nữ nhi cho hắn lại có nội tâm bất an như vậy.
Hai người cũng không dài dòng thêm nữa, nhanh chóng tạm biệt nhau.
—
Trình Khải báo tin vui hắn có nữ nhi cho bạn bè thân thích, thậm chí mấy học sinh trong thư viện cũng được phát cho mỗi người một thanh kẹo gừng.
Lần này Trình gia mua nhiều kẹo gừng, chia cho mọi người xong vẫn còn dư. Số còn sót lại, Trình Diệc Nhiên cầm lấy một ít mang đến kinh thành. Nàng muốn lúc tiến cung đọc sách thì cầm theo mấy thanh.
Kẹo gừng cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là chia sẻ chuyện vui.
Mỗi ngày nàng tiến cung đều có xe đưa đón, nên cũng chưa từng có người khám xét xem nàng mang theo thứ gì. Lúc nàng đưa kẹo gừng cho Tô Lăng, rõ ràng cậu hơi ngẩn ra, đến khi thấy rõ được đó là kẹo gừng, ánh mắt cậu hơi lóe lên, tâm trí không khỏi nhớ lại chuyện khi xưa.
Cậu cười một cái sau đó trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Tô Lăng cũng không quá thích mùi vị của kẹo gừng, nhưng nếu đây là kẹo gừng mà nàng đưa cho cậu thì ý nghĩa lại không giống vậy nữa.
Tiếng Trình Diệc Nhiên vừa nhỏ lại vừa nhanh, dường như trong đó phảng phất còn có chút vui mừng: “Tiểu chất nữ của ta vô cùng ngoan, không khóc không quấy, nghe tẩu tử ta nói chỉ khi nào nó đói bụng thì mới khóc quấy đôi ba tiếng với tẩy ấy, nhưng chỉ cần ăn thì lập tức sẽ yên lặng ngay…”
Tô Lăng vẫn luôn mỉm cười nghe nàng kể chuyện, đến đây không nhịn được mà chen miệng vào: “Khi còn bé nàng nhất định là một tiểu quỷ thích khóc.”
“Không phải đâu.” Trình Diệc Nhiên phản bác lại trong vô thức, “Khi còn bé, ta còn ngoan hơn chất nữ nhiều.”
“Nàng còn có thể nhớ rõ chuyện khi đó sao?” Tô Lăng cố ý đùa nàng.
“Tất nhiên là… không nhớ rõ…” Trong lòng Trình Diệc Nhiên nói thầm, làm sao nàng có thể quên được chứ?
Nàng vẫn có thể nhớ vô cùng rõ ràng, một giây trước nàng còn đang ở trong phòng học thì một giây sau nàng đã trực tiếp xuyên đến thế giới này rồi.
Ngoại trừ khiếp sợ, mờ mịt, khổ sở, không biết nên làm như thế nào lúc ban đầu, về sau nàng vẫn luôn vô cùng ngoan ngoãn, rất ít khi nào nàng cãi lại lời cha mẹ, cũng không để cho bọn họ lo lắng. Tất nhiên, đây là loại trừ chuyện nàng muốn đi đọc sách.
Tô Lăng đang muốn đùa nàng thêm chút nữa, chợt nghe thấy tiếng bước chân lúc xa lúc gần vọng đến, cậu biết phu tử sắp đến rồi nên cuối cùng chỉ ho nhẹ một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
Mặc dù mỗi ngày hai người bọn họ đều đọc sách cùng nhau ở Hành Vân các, nhưng cũng chỉ có thể nói chuyện chung với nhau vào lúc phu tử chưa đến và sau khi học xong đi ăn cơm trưa mà thôi. Thời gian còn lại, hai người chú tâm học tập, không quấy rầy đến đối phương.
—
Lúc Trình Diệc Nhiên tìm kiếm trang sức để đánh khóa bạc cho cháu gái nhỏ nhà mình thì chợt nhớ ra đầu tháng năm sẽ là sinh nhật mười bảy tuổi của Tô Lăng, nàng bắt đầu đau đầu vì chuyện chọn quà cho cậu.
Trước đó quả thật nàng đã từng chọn quà sinh nhật cho cậu một lần rồi, chính là trâm cài vô cùng sáng chói.
Nhưng mà lúc đó nàng vẫn đang nghĩ rằng cậu là một cô nương. Nay đã biết cậu là nam tử, cái trâm này tất nhiên là trăm triệu lần không thể đưa tặng.
Nàng cảm thấy lần này nhất định phải chọn một thứ có thể làm nổi bật lên khí khái nam tử, rửa sạch mối nhục lần trước. Tất nhiên việc này phải dấu không cho Tô Lăng biết, nàng muốn cho cậu một điều bất ngờ.
Một ngày, sau khi học xong, Trình Diệc Nhiên hẹn tam ca Trình Thụy hai người cùng nhau ra ngoài.
Trình Thụy học ở Quốc tử giám, thời gian tan học muộn hơn. Nhưng hắn lại hiểu rõ kinh thành hơn Trình Diệc Nhiên rất nhiều lần.
Vừa nghe tiểu muội nói muốn mua quà mang khí khái của nam tử hán, Trình Thụy ngẩn người, hắn sờ sờ cằm: “Muội muốn tặng cho ta sao? Nếu là ta thì ta muốn một thanh chủy thủ c.h.é.m sắt như c.h.é.m bùn.”
Trình Diệc Nhiên kinh ngạc nhìn hắn một cái, không hiểu nổi hỏi: “Huynh muốn chủy thủ để làm gì?”
“Phòng thân đó, nhìn cũng đẹp.” Trình Thụy thở dài một hơi, “Nếu không phải triều đình quản chế binh đao này nọ thì ta đã muốn một thanh trường kiếm rồi. Trường kiếm thiên nhai, khởi bất khoái tai (1)?”
(1): đại ý là cầm kiếm phiêu bạt chân trời thì sao có thể không vui vẻ khoát hoạt được.
Trình Diệc Nhiên lại càng kinh ngạc hơn, vị ca ca này của nàng rốt cuộc đã học được gì ở Quốc tử giám vậy. Không làm thư sinh cho thật tốt thì thôi, sao lại còn muốn trường kiếm thiên nhai nữa?
Hai người lại bàn bạc thêm một hồi nữa, cuối cùng vẫn không thảo luận ra được kết quả gì cả.
Trình Thụy nói: “Không phải cho ta đúng không? Sinh nhật ta vừa qua xong, nhất định không phải mua cho ta. Cho nhị ca sao? Ta nhớ kỹ hình như sinh nhật huynh ấy là vào tháng sáu.”
Trình Diệc Nhiên làm sao có thể nói cho hắn biết, quà sinh nhật cho nhị ca, nàng đã sớm chuẩn bị xong. Nàng nói thầm, thôi quên đi, nàng không nói để hắn tự suy đoán là được. Nói thêm chút nữa, chỉ sợ tam ca sẽ nghi ngờ mất.
Mà nàng cũng không muốn để tam ca biết chuyện này.
Lần này hai huynh muội ra ngoài, Trình Diệc Nhiên cũng chỉ mua một ít sách và văn phòng tứ bảo, ngược lại Trình Thụy mua không ít đồ lặt vặt, mỗi thứ hai phần.
Hắn đưa một phần cho Trình Diệc Nhiên, cười nói: “Cái còn lại mang về cho Đoan Nương, đỡ mất công nàng nhắc đi nhắc lại.”
Trình Diệc Nhiên “Ừ” một tiếng.
“Aiz, muội không biết đâu Đoan Nương tuổi thì không lớn nhưng lại nhiều lời không thôi. Nếu có chuyện gì đó không vừa ý nàng, nàng sẽ nhắc đi nhắc lại nhiều lần.” Trình Thụy lắc đầu cảm thán, “Thật không biết là muội muội hay là lão bà bà…”
Trình Diệc Nhiên cười: “Đừng nói như vậy, hai người chúng ta đều lớn tuổi hơn nàng, nếu nàng là lão bà bà thì chúng ta là gì hả?”
Trình Thụy cũng không nán lại lâu, hắn đợi thêm một hồi rồi nhanh chóng rời khỏi.
—
Buổi chiều Trình Diệc Nhiên ngồi trong sân nhớ lại bài vở một lần từ đông sang tây, sau khi học thuộc toàn bộ một lần, thời gian vẫn còn sớm, nàng thấy đèn trong phòng thím Giang vẫn còn sáng, trong lòng nàng hơi rục rịch, không biết bây giờ thím Giang đang làm gì nhỉ?
Dù sao cũng còn sớm, không bằng đến xem thử thế nào.
Trình Diệc Nhiên bước nhanh vài bước, đến trước cửa phòng thì dừng lại. Nàng nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, nghe thấy giọng thím Giang vọng từ trong phòng ra hỏi: “Ai vậy?”
“Thím Giang, là con.”
Trình Diệc Nhiên vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng bước chân trong phòng vang lên.
Sau một lúc, cửa được mở ra, thím Giang cầm đèn đứng trước cửa hỏi nàng: “DIỆC NHIÊN, con làm sao vậy? Có phải đói rồi đúng không?”
Trình Diệc Nhiên dở khóc dở cười: “Con không đói bụng, con thấy đèn phòng thím Giang vẫn sáng, nên đến hỏi thăm một chút xem người đang làm gì.”
Thím Giang cười híp mắt, đón nàng vào phòng: “Đèn phòng ta sáng như vậy đã mấy ngày rồi mà giờ con mới phát hiện sao? Không phải tháng sau là tết đoan ngọ à? Ta muốn làm cho con, cho tiểu tiểu thư mấy cái túi hương để khử độc trừ ta.”
Nàng nói xong thì chỉ vào mấy thứ bán thành phẩm trong sọt kim chỉ.
“Sao lại làm vào buổi tối, như vậy không tốt cho mắt.” Trình Diệc Nhiên than thở.
“Buổi tối yên tĩnh nên mới dễ làm.” Thím Giang cố ý nói, “Con chê ta làm tốn dầu sao?”
“Không phải như vậy.” Trình Diệc Nhiên liên tục lắc đầu, “Có thể tốn được bao nhiêu dầu chứ? Con chỉ sợ mắt người bị hỏng thôi.” Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Con cũng không phải tiểu hài tử, thím Giang không cần làm cái này cho con đâu.”
“Sao con lại không phải là tiểu hài tử?” thím Giang mở to hai mắt, “Chưa thành thân thì vẫn là tiểu hài tử. Phải đeo túi hương, không chỉ túi hương không mà còn phải đeo thêm thêm tơ ngũ sắc…”
Trong lòng Trình Diệc Nhiên rục rịch, trong đầu bỗng chốc nảy ra một ý định. Nàng nhẹ giọng nói: “Thím Giang, người dạy con làm túi hương đi.”
“Cái gì?” Thím Giang ngây ngẩn cả người.
Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Trình Diệc Nhiên khe khẽ hồng lên: “Làm túi hương có khó không ạ? Ta muốn học, có thể làm túi thơm cho nương con, cũng có thể làm hà bao cho cha con, làm túi đựng bút cho ca ca…”
“Khó thì cũng không phải là khó.” Thím Giang suy nghĩ chỉ chốc lát, vui vẻ ra mặt nói tiếp, “Được đó, để ta dạy con. Con rất thông minh, hẳn sẽ học rất nhanh.”