Có vẻ như hệ thống cảm nhận được vẻ ủ rũ của cô nên an ủi: “Ký chủ, kinh nghiệm của cô đã được 27 rồi, cố gắng thêm 73 nữa thôi thì sẽ mở được tạo trang cá nhân trên diễn đàn đấy.”
“Diễn đàn là gì?”
“Diễn đàn là nơi giao lưu của các ký chủ với nhau.
Thông thường thì mỗi thế giới chỉ có một hệ thống, vậy nên các ký chủ có thể thông qua diễn đàn để trao đổi, trò truyện hoặc tiến hành giao dịch.
Đương nhiên mọi thứ đều phải diễn ra một cách rõ ràng và minh bạch dưới sự giám sát của hệ thống Tổng.”
Bây giờ Dương Gia Nghi thiếu rất nhiều thứ nhưng cô có thể tìm thấy hầu hết chúng ở trong siêu thị, chỉ cần có điểm là có thể đổi rồi nên không hứng thú về việc trao đổi lắm.
Còn phần trò truyện, cô không cảm thấy nó cần thiết, thời gian dùng để làm việc hoặc viết văn đổi điểm có phải hay hơn không.
Bé Ba thấy ký chủ không mặn mà thì không ngừng cố gắng: “Ký chủ, trang cá nhân trên diễn đàn rất quan trọng.
Khi cô mở ra chức năng này sau đó đăng truyện của mình lên, nếu kiếm được độc giả thì họ sẽ gửi quà đánh thưởng cho cô đấy.
Đây cũng là một cách kiếm tiền hợp pháp.
Hơn nữa, nếu truyện của cô lọt vào mắt xanh của hệ thống khác, họ muốn chuyển thể thành phim hoạt hình, phim ảnh hoặc truyện tranh thì đều sẽ mang đến những món lợi không nhỏ.”
Bé Ba nói muốn khô nước miếng mới khiến Dương Gia Nghi hiểu được lợi ích của việc tạo trang cá nhân.
Đôi mắt cô loé sáng như hai vì sao trên trời, trong lòng cũng ngập tràn phấn khởi.
Vì ăn ngon, vì mặc ấm, vì lý tưởng quang vinh!
“Làm nhiệm vụ!”
Dương Gia Nghi ngó qua bảng nhiệm vụ.
Lên cấp 2, số lượng nhiệm vụ cũng được tăng lên.
Từ nhiệm vụ 1 đến nhiệm vụ 5 là viết đoạn văn 500 chữ.
Điểm dao động từ 1 đến 5 điểm.
Nhiệm vụ 6 và 7 là viết đoạn văn 3000 chữ.
Điểm dao động từ 3 đến 7 điểm.
Nhiệm vụ đặc biệt thì như cũ.
Bây giờ là bảy giờ tối, Dương Gia Nghi nằm trên giường.
Cô nhắm mắt, nằm ngửa, đặt hai tay lên bụng, ý thức chìm vào phòng làm việc trong hệ thống.
Trong phòng làm việc có một cái máy tính được đặt sẵn, cô ngồi vào và bắt đầu gõ chữ.
Mục tiêu hôm nay của cô là viết được 8500 chữ, hoàn thành hết bảy nhiệm vụ thường.
Còn nhiệm vụ đặc biệt thì để đó vậy.
Cô biết mình tạm thời còn chưa thể đụng tới nó.
8500 chữ đối với Dương Gia Nghi là quá sức.
Cô lăn qua lộn lại hồi lâu, suy nghĩ muốn nát óc mới xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Quá khó khăn!
Đến khi nhiệm vụ thường cuối cùng được gỡ bỏ khỏi bảng nhiệm vụ thì ông trăng đã lên rất cao rồi.
Dương Gia Nghi nhìn đồng hồ của hệ thống.
Đã là mười hai giờ khuya.
Số điểm cũng được hệ thống báo về cùng với lời bình của hệ thống Tổng.
Không có gì bất ngờ, cả bảy nhiệm vụ đều được điểm tối thiểu.
Hệ thống Tổng càng lúc càng nóng tính.
Cô cứ tưởng hệ thống là một dạng máy móc, sẽ không có cảm tình chứ.
Nhưng bé Ba và hệ thống Tổng cho cô biết họ cũng có những tính cách rất riêng biệt.
Nói thật, Dương Gia Nghi không muốn đọc lời bình của hệ thống Tổng lắm.
Mỗi lần hắn đều không mắng cô nhưng cô vẫn cảm thấy như mình đang bị mắng té tát vậy.
Ai mà thích bị mắng chứ?
Nhưng nếu không nghe lời bình thì cô sẽ không biết mình thiếu sót ở đâu, càng chẳng biết sửa chỗ nào để nâng cao bút lực nên dù có bị mắng thật thì cũng phải rửa tai lắng nghe.
Cũng là vì miếng cơm manh áo đó mà…
Dương Gia Nghi suy nghĩ vẫn vơ trong chốc lát thì ôm chăn ngủ say.
Thân thể này đã quá yếu ớt nên dễ dàng mệt nhọc.
Trong mơ màng, dường như cô được quay về kiếp trước, sống trong căn hộ xa hoa của mình, nằm nệm mềm, ôm chăn ấm, uống trà sữa và đọc tiểu thuyết.
Cuộc đời nếu mãi như vậy thì sẽ hạnh phúc biết bao.
Không lo toan, cũng chẳng muộn phiền…
Dương Gia Nghi nghe tiếng đập cửa thì choàng dậy.
Cô cảm giác mình vừa nằm xuống mà thôi nhưng đồng hồ đã báo năm giờ đúng rồi.
Cô hơi xoay bả vai, đứng dậy đi mở cửa.
Trời vẫn còn kéo màn đen.
Gió nhẹ thổi vào mang theo sương lạnh.
Dương Gia Nghi tỉnh hẳn.
Người đứng trước cửa phòng là thím Lan.
Thím thấy cô mở cửa, lời chưa nói mà miệng đã cười: “Cháu đánh răng rửa mặt rồi vào ăn sáng nhé, kẻo trễ.”
Dương Gia Nghi nhìn nhìn, bình minh vẫn còn chưa ló dạng đấy.
Có điều cô biết thím Lan sống ở đây lâu, nghe thím chắc chắn không sai được nên ngoan ngoãn gật đầu.
“Dạ.”.
Thím Lan thấy Dương Gia Nghi như vậy thì vô cùng hài lòng, cười càng ôn hoà, từ sâu trong đáy mắt có thể thấy niềm yêu thích trở nên nồng đậm như muốn hoá thành chất lỏng tràn ra ngoài.
Dương Gia Nghi trở về bọc hành lí của mình, lật nhẹ vài cái thì tìm được cái bàn chải đánh răng cũ nát và bọc muối nhỏ.
Cô cho muối lên bàn chải đánh răng rồi cầm chúng ra giếng, vừa đi vừa thở dài ở trong lòng..