Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 26



Nhận thấy tầm mắt Hoắc Uẩn Khải, Lê Phi Phàm cúi đầu nhìn qua cả người mình, phản ứng đầu tiên là: “Dáng người tôi không tốt à?”

Không phải Lê Phi Phàm không hiểu ý của Hoắc Uẩn Khải, đưa quần áo cho anh vì anh mặc đồ màu trắng, khi ướt sẽ gần như trong suốt. Nhưng đây là bãi biển, liếc mắt nhìn về phía xa một cái sẽ thấy cả một đám đàn ông đều để trần, ít nhất nãy giờ anh còn mặc áo.

Hoắc Uẩn Khải không cần đoán cũng biết anh đang nghĩ gì.

Hắn hờ hàng liếc nhìn Lê Phi Phàm một cái, lại nói lần nữa: “Mặc vào.”

“Được rồi, coi như anh bá đạo.” Lê Phi Phàm vừa lèm bèm vừa nhận lấy quần áo rồi mặc vào, sau đó mở miệng nói: “Người khác hâm mộ tôi không đều không phải là vì anh sao, rốt cuộc anh có một nhân tài tuyệt thế như tôi, đâu thể để anh mất mặt được.”

Lời này vừa nói xong, người ngồi bên cạnh đều cười.

“Chơi vui không?” Hoắc Uẩn Khải không bày tỏ gì về thái độ tự tin này của anh, hỏi.

Lê Phi Phàm gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Hoắc Uẩn Khải thấy mặt mày anh đều toát lên vẻ thoải mái thư giãn, nhìn về phía bờ biển phía xa nói: “Buổi tối còn tổ chức lửa trại nữa, hàng năm chỉ có một dịp này, nếu cậu rảnh rỗi có thể tự mình đi dạo.”

“Trùng hợp vậy sao?” Lê Phi Phàm nói xong liền hiểu Hoắc Uẩn Khải muốn nói gì: “Thời điểm quý báu này tôi nhất định sẽ không làm phiền.”

Anh nghĩ thầm buổi tối tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hoắc Uẩn Khải.

Mời tận hình hưởng thụ thế giới của hai người hiếm khi có được này đi.

Một trong số những người ngồi đối diện bọn họ là ông chủ của khách sạn này, ông ta cười nói: “Lần đầu tiên cậu tới thì không nên bỏ qua, ở đó ban đêm sẽ rất náo nhiệt, chúng tôi cũng quen rồi.”

“Đúng vậy, nhắc đến mới nhớ, mỗi lần Hoắc Nhị gia đến đều là thời điểm này.”

“Tôi vẫn còn nhớ rõ, vài năm trước ngài đã đến đây cùng với mấy người Trì Cận, lúc đó chỉ tầm hai mươi tuổi, còn có hứng thú tham gia cuộc vui, bây giờ cũng không có tâm trạng nữa rồi.”

Trước đây đã đến một lần, bây giờ quay lại còn đặc biệt chọn vào thời điểm này.

Lê Phi Phàm không thể không nghĩ ngợi, có phải nơi này đối với hắn và Thư Dịch Khinh có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt gì hay không.

Dựa vào tình hình bây giờ mà suy đoán, có lẽ bây giờ khúc mắc hiểu lầm giữa Hoắc Uẩn Khải với Thư Dịch Khinh chính là mình.

Tiếp theo sẽ có các nhân tố bên ngoài tác động khiến bọn họ xích lại gần nhau, tình cảm dễ dàng thăng tiến.

Lê Phi Phàm lo Khâu Hương sẽ nhân dịp này gây rắc rối.

Nếu cô có hành động gì đó, bây giờ chưa thấy ảnh hưởng, nhưng nếu cái nhìn của Hoắc Uẩn Khải về Khâu Hương thay đổi, tương lai sẽ trở thành tai họa ngầm.

Cho nên Lê Phi Phàm lập tức nói: “Vậy buổi tối tôi sẽ đi cùng chị Khâu Hương.”

“Tối nay cô ấy có việc bận.” Hoắc Uẩn Khải nói.

Lê Phi Phàm nhìn về phía hắn: “Buổi tối anh tìm cô ấy làm gì?”

Hoắc Uẩn Khải nhìn anh, không nói lời nào.

Lê Phi Phàm lập tức nói: “Được rồi, là tôi nhiều lời, tôi không nên xen vào chuyện của anh.”

Sau đó còn nói: “Nhưng không phải anh hơi hà khắc với cấp dưới của mình sao, tối đến rồi còn nô dịch cô ấy.”

“Vậy tôi chuyển cô ta xuống làm cấp dưới của cậu nhé?”

Hoắc Uẩn Khải thản nhiên nhìn anh.

Lê Phi Phàm: “……..Anh, anh muốn cô ấy đến lột da rút gân tôi sao, quá ác độc.”

Hoắc Uẩn Khải vỗ lưng anh, nhíu mày: “Muốn ngồi thì tìm một cái ghế khác mà ngồi, không có chuyện gì thì nói ít một chút.”

“Tôi không ngồi gần anh là được rồi.” Lê Phi Phàm đứng dậy khỏi tay vịn ghế dựa của hắn: “Mấy anh nói chuyện tiếp đi, tôi về tắm trước.”

Anh đứng dậy lượn một vòng rồi dứt khoát rời đi.

Mặt trời sắp xuống núi, quán cà phê cách khách sạn rất gần, bóng lưng anh nhanh chóng biến mất.

Hoắc Uẩn Khải thu hồi tầm mắt, chợt nghe người bên cạnh cười hỏi: “Tôi hỏi này Hoắc Nhị, cậu kiếm đâu ra người như này vậy, lần đầu tiên tôi thấy có người dám cãi nhau với cậu.”

Hoắc Uẩn Khải dựa vào ghế tựa, không biết nghĩ đến cái gì: “Tôi cũng rất muốn hỏi rốt cuộc cậu ta từ đâu đến.”

“Lời này có ý gì?”

Có người cười to: “Không phải là cậu ấy không muốn nói sao, còn hỏi làm gì.”

Lê Phi Phàm vừa trở về phòng bèn vọt vào phòng tắm, lần đi công tác này anh lại có phòng riêng, không phải ở chung với Hoắc Uẩn Khải.

Anh tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài đã là năm giờ chiều.

Rèm cửa được kéo ra, ánh tà chiều như lửa đỏ từ từ chìm xuống dưới biển.

Xa xa, lửa trại đã đến giai đoạn chuẩn bị bắt đầu, từng tốp người kết bạn với nhau đi về phía đó.

Một màn này làm anh nhớ tới quê hương của mình, thành phố nơi anh lớn lên.

Anh rất ít khi nhớ về quá khứ, như trong mơ anh trai anh nói vậy– anh ở nơi nào cũng có thể sống tốt. Nhưng vào lúc này, trong lòng anh chợt hoảng hốt.

Anh không biết liệu bản thân thật sự sống ở nơi này, hay tất cả chỉ là một giấc mơ.

Lúc tỉnh lại, cha mẹ vẫn còn ở bên cạnh, tuy rằng họ thường xuyên phàn nàn anh đủ kiểu, nhưng đó đều là lời quan tâm chân thành, có anh trai chiều chuộng, có bạn bè thân thiết.

Anh nghĩ, mai sau lúc come out sẽ gây ra nhiều gió tanh mưa máu, nhưng rồi cha mẹ sẽ tha thứ cho anh. Còn nếu anh không gặp được người mình thích thì sẽ sống một mình cả đời, sau đó sẽ nuôi nấng con của anh trai. Nếu có thể gặp được người hợp ý, chắc bọn họ sẽ cùng tản bộ bên bờ biển dưới ánh chiều tà như vậy.

Anh đang thả hồn suy tư thì Trì Cận gọi video tới, làm anh quay về với hiện tại.

Câu đầu tiên anh ta đã hỏi: “Nghe nói các cậu đến thành phố Lâm Hải à?”

“Việc này sao anh không hỏi Nhị gia, anh đến hỏi tôi làm gì?” Lê Phi Phàm ném máy tính bảng xuống giường, xoay người tìm quần áo mặc để buổi tối đi ra ngoài.

Hình như Trì Cận đang ở nhà, phía sau có treo một bức tranh.

Anh ta ngồi trên sô pha, nói: “Cậu ta không trả lời tin nhắn. Lần nào liên hệ cũng khó ơi là khó.”

“Anh ta có ở đây.” Lê Phi Phàm cầm áo sơ mi, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại. Đột nhiên anh quay về phía Trì Cận, nói: “Anh gọi điện riêng cho tôi, có phải là vì đã làm lỗ hết tiền của tôi không?”

Trì Cận nhìn người trong video, phì cười: “Không lỗ, yên tâm một trăm lần đi.”

“Tốt nhất là đừng có lỗ.” Lê Phi Phàm ném quần áo, xoay người lên giường: “Tôi cũng không bảo là không được phép lỗ, chủ yếu là phần lớn tiền của tôi đã đem đi đầu tư rồi. Tiền tôi để ở chỗ anh là phần vốn gốc, nếu tiền của tôi bị Hoắc Thất kia làm lỗ hết, tôi sẽ dựa vào anh mà ăn cơm.”

“Cậu thôi đi, sao Hoắc Nhị gia có thể bỏ đói cậu.”

Trì Cận cũng biết chuyện lần này anh giúp đỡ Hoắc Thất: “Nhưng mà cậu cũng tốt bụng quá, Hoắc Thất trong mắt chúng tôi chỉ là một đứa nít ranh vắt mũi chưa sạch, cậu cứ để nó hoành hành vậy à.”

“Đừng có nhìn người bằng nửa con mắt thế.” Lê Phi Phàm nói “Về sau cậu ta rất giỏi đó.”

Trì Cận không nói gì, dù sao chuyện này đã đến tai Hoắc Uẩn Khải. Hắn chưa tỏ thái độ, bọn họ còn nói gì được.

Trì Cận tìm anh cũng là vì chuyện đầu tư, hai bên đi đến kết luận sau một hồi bàn bạc.

Lúc sắp kết thúc video call, Trì Cận đột nhiên hỏi :”Tình huống bên Dịch Khinh thế nào rồi?”

“Cái gì?” Lê Phi Phàm nhíu mày hỏi.

Anh tưởng mình nghe nhầm.

Trì Cận nhìn sắc mặt người trên màn hình hơi lạ, anh ta ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói: “Không biết Dịch Khinh có đi cùng với cậu không, nghe nói hai ngày nay cậu ta bệnh nặng, thuận miệng hỏi một câu.”

Lê Phi Phàm không biết nói gì.

“Tôi nói này anh Trì, anh có biết tôi là ai không?”

“Biết, Lê Phi Phàm.”

“Không, tôi là Lê Phi Phàm của Nhị gia nhà mấy người, anh còn dám hỏi Thư Dịch Khinh thế nào? Để tôi nói cho anh biết, cậu ta đã chết, hóa thành tro, ngay cả cặn cũng chẳng còn chừa lại.

Phía đầu bên kia truyền ra một câu “cái gì”, thoạt nhìn đã bị Lê Phi Phàm chọc giận không nhẹ.

Lê Phi Phàm ngồi trên giường: “Là anh à.”

Thấy Thành Dư Nam xuất hiện trên màn hình, đây là lần đầu tiên Lê Phi Phàm thấy anh ta sau vụ lần đó.

Thoạt nhìn anh ta giống như đi từ phòng khác ra, vừa lúc nghe thấy lời Lê Phi Phàm nói.

Anh ta đứng ở phía sau sô pha, nhìn Lê Phi Phàm.

Trì Cận quay đầu: “Sao cậu lại ra ngoài?”

Thành Dư Nam nhíu mày: “Hỏi cậu ta làm gì? Cậu ta làm gì nói được lời nào tử tế?”

Trì Cận trả lời: “Như nhau thôi, không phải vì nể cậu là bạn tôi thì tôi thèm hỏi hộ chắc?”

“Hai người.” Lê Phi Phàm ngắt lời “Quan tâm tôi một chút được không? Nơi này còn có một người sống sờ sờ này.”

Trì Cận nhìn về hướng Lê Phi Phàm, nói: “Phi Phàm cậu đừng hiểu lầm, chủ yếu là do Dịch Khinh lớn lên từ nhỏ với chúng tôi, Dư Nam có chút lo lắng, nhưng cũng không thể hỏi thăm phía Hoắc Nhị gia, không có ý gì khác.”

Lê Phi Phàm: “Cho nên anh cảm thấy trong những người đến đây, nếu hỏi tôi, xuất phát từ thân phận tình địch, tôi sẽ không nói cho Nhị gia chuyện Thành Dư Nam quan tâm Thư Dịch Khinh đúng không?”

Trì Cận xấu hổ gật đầu.

Lê Phi Phàm chặt đứt luôn ý đồ của Trì Cận.

Anh khoanh tay trước ngực: “Dựa vào cái gì mà anh cho rằng tôi sẽ nói cho hai người ?”

Trì Cận bất đắc dĩ nhìn: “Không vì gì cả, trực giác của tôi nói rằng cậu không phải người như vậy.”

“Cảm ơn anh.” Lê Phi Phàm nói “Nhưng bây giờ tôi cũng không định nói.”

Anh cũng chẳng phải thánh nhân vĩ đại gì, chuyện của anh và Dư Thành Nam dù sao cũng qua rồi, giờ có gặp nhau cũng chẳng còn gì để nói.

Thành Dư Nam lạnh lùng nhìn anh, vết thương xanh xanh tím tím trên mặt do bị Lê Phi Phàm đánh lần trước đã không còn nhìn ra dấu vết.

Trì Cận bị kẹp giữa hai bên.

Anh ta lập tức đặt tay lên ngực nói lời tạm biệt với Lê Phi Phàm: “Tôi sai rồi, đều là lỗi của tôi được chưa, tôi sẽ không chập mạch lắm miệng hỏi vậy nữa, hai người đừng như thế.”

Lê Phi Phàm nhìn Thành Dư Nam cười nhạo.

Anh biết Thành Dư Nam trong sách là người như vậy.

Một trái tim yêu Thư Dịch Khinh hết mực, chỉ cần nhìn thấy Thư Dịch Khinh là sẽ cam tâm trả giá hết thảy.

Anh ta cũng không muốn cướp người về tay, nhưng lại không nhịn được mà quan tâm người nọ, lúc nào cũng muốn biết tình hình hiện tại của người kia, nghe nói người kia bị bệnh, lòng sẽ nóng như lửa đốt.

Lê Phi Phàm thật muốn vỗ tay cho sự thủy chung ấy.

Anh cũng cảm thấy một màn này rất tức cười.

“Được rồi, Thư Dịch Khinh rất khỏe, khỏe đến không thể khỏe hơn, tối nay chắc cậu ta sẽ ở chung với Nhị gia đấy.”

Lê Phi Phàm nhìn bản mặt tái mét của Thành Dư Nam mà cảm thấy hài lòng.

Cuối cùng anh nói với Trì Cận: “Anh thật giỏi khi nghĩ đến việc hỏi tôi, tốt nhất là đừng có lần sau.”

Sau đó bụp một cái tắt máy tính bảng.

“Người nào cũng như dở hơi.” Anh phàn nàn.

Bên kia, Thành Dư Nam lạnh mặt nhìn màn hình tối đen, cả phòng khách lâm vào sự im lặng quỷ dị.

Trì Cận quay đầu nhìn về phía bạn tốt, nói: “Vừa nãy đầu óc tôi có vấn đề, nhưng có phải cậu có thành kiến với Lê Phi Phàm hơi quá rồi không? Dù sao vụ lần trước cũng là cậu không đúng.”

“Tôi không phủ nhận điểm này.” Thành Dư Nam nhíu mày: “Nhưng cậu cảm thấy giữa cậu ta và Dịch Khinh, ai mới là người chịu thiệt.?”

“Đừng lo cho Thư Dịch Khinh nữa, lần trước cậu bị đánh chưa đủ à?”

Nghĩ đến chuyện này, Thành Dư Nam đen mặt.

Thân thủ của Lê Phi Phàm tốt vô cùng, nắm đấm chủ yếu nện vào mặt, vì thế một thời gian dài anh ta không dám ra ngoài.

Nhưng anh ta cũng thấy có chút kỳ lạ, nhíu mày hỏi Trì Cận: “Cậu thân với cậu ta như vậy từ khi nào?”

“Thân?” Trì Cận ngây người: “Chắc do tính tình của cậu ta hòa nhã.”

Thành Dư Nam: “Mắng người khác là cặn bã cũng là tính tình hòa nhã mà cậu nói?”

Trì Cận đứng dậy, vỗ vai Thành Dư Nam nói: “Lúc Dịch Khinh về nước cậu nhịn được mà không đi tìm, về phần Lê Phi Phàm, tôi thấy có lẽ cậu sẽ có ấn tượng mới về cậu ta.”

Thành Dư Nam thản nhiên nói :”Không thể nào.”

Bên kia, lúc chạng vạng, Lê Phi Phàm mở cửa đi ra ngoài.

Trên đường đi, có mấy người quen lúc lướt sóng buổi chiều biết anh định tham gia lửa trại bèn nhiệt tình mời anh đi cùng.

Lê Phi Phàm cũng không từ chối.

Tiệc lửa trại vô cùng náo nhiệt.

Rất nhiều người vây quanh đống lửa nhảy múa cùng nhau, có người ca hát, có người uống rượu.

Lê Phi Phàm cầm trong tay bình gốm nhỏ chứa rượu trái cây, vị ngọt vừa đủ, không dễ say. Anh trực tiếp ngồi dưới đất với vài người mới quen, uống đến quên trời quên đất.

Có rất nhiều người đến bắt chuyện, cả đàn ông và phụ nữ.

Cùng ngồi với anh có rất nhiều nữ sinh, nhìn anh trêu chọc nói: “Phi Phàm, vận đào hoa của anh hơi bị mạnh đó? Anh uống ít một chút, không cẩn thận say rồi bị yêu tinh nào đó bắt mất.”

Đám người cười khúc khích.

Lê Phi Phàm ngước đôi mắt ửng đỏ xinh đẹp lên: “Vậy sao? Bình thường người khác đều mắng tôi là yêu tinh.”

“Đệch, cậu nói thế tôi mới thấy quả thật có chút giống.”

“Thế sao vị yêu tình này tối nay vẫn chưa tìm được đối tượng cho riêng mình?”

Lê Phi Phàm đưa tay lên vò mái tóc đã bị gió thổi loạn.

“Hết cách rồi, nhìn quá tầm thường, tôi đã gặp được người đẹp nhất nên không ai so được với người đó cả.”

Lúc này còn có người nói: “Đẹp vậy sao, có thể cho bọn tôi xem được không?”

“Đúng!”

“Không được.” Lê Phi Phàm lắc đầu “Người đó là hoa đã có chủ, tôi cũng không dám ra tay, không thể cho mọi người xem được.”

Bỗng từ phía sau, Lê Phi Phàm cảm thấy có người ngồi xổm xuống bên cạnh mình.

Bên người anh đều là tiếng hét chói tai và tiếng ồ lên bất ngờ, chóp mũi Lê Phi Phàm truyền đến một hương vị sang trọng mà xa lạ, dễ khiến người ta liên tưởng đến mùi rượu mạnh và điệu Tango trong đêm đen.

Người đến rất tuấn tú, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài.

Hoàn toàn khác với sự trầm tĩnh hiền hòa nhưng lạnh lùng của Hoắc Uẩn Khải, người này cũng rất cao, ngũ quan lập thể, tuổi không vượt quá ba mươi. Quần áo và đồng hồ trên người nhìn như đơn giản, thật ra giá trị lại rất xa xỉ.

Khí chất áp bức nhưng lại thu hút sự chú ý của người khác.

Hắn quỳ một chân xuống nhích lại gần, cười nói: “Cậu rất giống một người mà tôi quen.”

Lê Phi Phàm vẫn duy trì tư thế chống tay ra sau, nghiêng đầu nhìn qua.

“Tuy rằng cái cớ của anh đã cũ rích rồi, nhưng vì anh đẹp nên tôi sẽ bỏ qua.”

Anh nói xong lại lạnh lùng bổ sung một câu: “Nhưng tôi không chơi tình một đêm.”

Người đàn ông cúi đầu cười cười, rồi lại ngẩng lên.

“Tôi cũng không.” Hắn nói.

Lê Phi Phàm cảm thấy thái độ người này rất kỳ quái, thoạt nhìn có vẻ tốt tính, nhưng lại có một cảm giác không nói lên lời.

Lúc này phía xa truyền đến một hồi tiếng động, có một đoàn người dọc theo bờ biển đi về phía này.

Tiệc tối đã sắp sang phần sau, mọi người chơi đùa vốn không để ý gì nhiều, Lê Phi Phàm liếc một cái là biết sao mọi người lại cả kinh như vậy.

Vì nhóm Hoắc Uẩn Khải tới.

Trừ mấy người lúc chiều ở quán cà phê, đám người còn lại Lê Phi Phàm không biết, nhưng bọn họ có thể cùng ăn cùng ngồi với Hoắc Uẩn Khải thì sao có thể là người thường. Một đường bước tới, Lê Phi Phàm thấy không ít người gật đầu chào họ.

Không phải ông chủ thì là phú nhị đại, lại còn nhiều như thế.

Thanh âm ở hiện trường dần nhỏ đi.

Thậm chí Lê Phi Phàm còn thấy Thư Dịch Khích đi phía sau bọn họ một mét.

Hẹn hò tập thể đấy à?

Anh còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã thấy Hoắc Uẩn Khải đang nhìn mình.

Anh vừa phất tay chào, sau đó bỗng thấy ánh mắt Hoắc Uẩn Khải lạnh như kết băng.

Lê Phi Phàm: “…”

Giây tiếp theo, anh trơ mắt nhìn Hoắc Uẩn Khải bước đến trước người đang ngồi cạnh Lê Phi Phàm, nhìn từ trên cao xuống.

“Đứng lên.” Hắn nhíu mày nói.

Lê Phi Phàm ngửa đầu nhìn hắn, ờ một tiếng rồi đứng lên.

Cùng lúc đó, người đàn ông ngồi bên cạnh anh cũng đứng lên.

“Ngài Hoắc.” Hắn nhìn về phía Hoắc Uẩn Khải, liếc Lê Phi Phàm bằng ánh mắt nghiền ngẫm.

Sắc mặt Hoắc Uẩn Khải lại lạnh thêm một chút, hắn bắt tay người nọ: “Ông chủ Tần.”

Ông chủ Tần? Họ Tần!

Lê Phi Phàm ngây người.

“Tần Bách Dạ?” Anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa cười với anh như đắm mình trong gió xuân.

Cái tên này vừa thốt ra, hai người đồng thời nhìn về phía anh.

Anh thành thật nói: “Tôi thề, tôi không có chút quan hệ nào với hắn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.