Ta ngẩn ra, Âu Dương Khắc cũng ngẩn ra.
Sau đó, trước khi hắn kịp mở miệng, ta đã giành trước: “Được! Đưa giải dược cho hắn, ta sẽ đi theo bà.”
Sau đó… Liền nhìn thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ khó tin.
Phải giật mình đến vậy sao? Ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên tự mình có thể phân tích tình huống hiện giờ.
Cho tới lúc này, ta phát hiện ra hình thức tư duy của vị tiền bối cao nhân bưu hãn này đại khái là như vầy: lúc điên sẽ đánh chết một người, để lại một người; lúc thanh tỉnh sẽ chia rẽ cả đôi.
Cho dù bà ta muốn đem ta ra làm bánh bao thịt hay nấu lên như nấu dược, hay trực tiếp tóm đi, ai cũng không thể ngăn cản được. Nhưng bà ta lại cố tình muốn dùng điều kiện để trao đổi, hơn nữa lại không trao đổi với đương sự là ta, ngược lại, lại trao đổi với Âu Dương Khắc…
Nếu ta không đoán sai, bà ta hiển nhiên là muốn làm cho hai kẻ yêu nhau lại nhìn thấy đối phương không chịu vì mình mà hy sinh bản thân, từ đó sinh ra hố sâu ngăn cách, thậm chí là đối địch đi… Ách, vị tiền bối cao nhân này lúc thanh tỉnh bụng dạ thực khó lường a.
Bất quá bà ta tính lầm một chút: ta cùng Âu Dương thiếu chủ ngay cả nửa điểm quan hệ cũng đều không có.
Hơn nữa hắn cũng không phải kẻ chính nghĩa tới cực điểm như Quách đại hiệp, đối với loại chuyện “Hy sinh chính mình đổi lấy sự bình an cho người khác” tuyệt đối là ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ đi.
Cho nên trừ khi não hắn úng nước mới không nói ‘Được’.
Chỉ là… Nếu hắn mở miệng nói ra câu đó, khả năng vị tiền bối cao nhân này một chưởng đánh chết kẻ ‘phụ bạc’ như hắn là 50%.
—— Ấy, hắn còn phải chuyển di ngôn giúp ta a!
Kì thật ta cũng không có cái tình cảm vĩ đại có thể hy sinh bản thân vì người khác, chỉ là… Trong tình hình này, khả năng vị tiền bối kia buông tha cho ta là 0%.
Một khi đã như vậy, giúp đỡ ‘người cùng bị nạn’ một chút cũng chẳng sao, dù sao ta cũng là heo chết không sợ nước sôi rồi.
Phủi phủi đầu gối không dính chút bụi nào, ta đứng lên đi đến trước mặt cao nhân, đưa tay tới trước mặt bà ta, lập lại lần nữa.
“Đem giải dược cho hắn, ta đi theo bà.”
Nếu là bà ta chủ động đưa ra điều kiện trao đổi, không cần lo là giả. Huống chi có khi Âu Dương Phong cũng thật sự không có thuốc giải ‘Bi tô thanh phong’, cho dù có thuốc giải, cũng chưa chắc có thể tới đây trong ba ngày, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Âu Dương thiếu chủ mất hết công lực a.
Gương mặt cao nhân không có một chút dao động, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, nhìn tới mức trong lòng ta phải kêu rên “Đừng có nhìn nữa”, bà ta mới lấy từ sau thắt lưng ra một cái bình sứ đưa cho ta.
“Cầm cho hắn ngửi.”
Ô, ta nhớ rõ giải dược “Bi tô thanh phong” quả thật là phải ngửi mới có thể giải được độc, lúc này bà ta nắm quyền sinh sát, hoàn toàn không cần phải lấy thuốc giả ra để lừa ta, nhưng mà… vạn nhất không phải…
Ta vừa tính toán, vừa nhân lúc quay người đi về phía Âu Dương Khắc, trong nháy mắt mở nắp bình, hít thử một hơi… Nếu ngay cả Bi tô thanh phong cũng không khiến ta trúng độc, vậy thì thứ thuốc này hẳn cũng không thể làm gì được ta, tuy rằng không biết vì sao…
Sau đó một mùi hôi thối không chịu nổi xộc vào mũi, nháy mắt cả người đầu váng mắt hoa, giải dược này quả thực khó ngửi đến mức làm cho người ta muốn nôn mửa —— giống hệt trong truyện miêu tả!
Ta nhanh chóng đưa bình tới chóp mũi Âu Dương Khắc.
“Hít sâu vào.”
Sau đó vui sướng khi người gặp họa nhìn khuôn mặt tuấn tú kia trong nháy mắt nhăn thành trái khổ qua, nghĩ đến ba mươi sáu bát ‘giải dược’ bị lừa uống, ngay cả trong lúc nguy cấp này, cũng không nhịn được đắc ý một phen: ngươi cũng có ngày hôm nay…
Vì thế không chút xấu hổ mượn cơ hội trả đũa hắn:
“Hít thêm hai lần nữa!”
Âu Dương Khắc lại rất nghe lời, nhắm mắt hít sâu cái mùi hôi thối trong bình thoát ra.
Điều này làm cho ta vô cùng kinh ngạc lại hơi hơi bội phục, quả nhiên đối với võ lâm nhân sĩ mà nói, vì khôi phục công lực chuyện gì cũng có thể làm a, lại còn cam tâm tình nguyện tới vậy.
Lưng bỗng nhiên cảm thấy lạnh run, không phải cảm giác thực, lại làm cho thần kinh người ta lập tức căng thẳng, theo bản năng, ta quay đầu, lại đối diện với ánh mắt của vị cao nhân kia… Lạnh quá… không nhịn được rùng mình một cái, không dám nhìn nữa, quay lại, đè thấp giọng hỏi Âu Dương Khắc:
“Ngươi cảm thấy ra sao?”
Hắn gật gật đầu, đột nhiên nâng tay cầm lấy bình dược trong tay ta, “Để ta tự cầm”.
Đồng thời lòng bàn tay truyền đến cảm xúc kì dị khi đầu ngón tay lướt qua—— nếu không phải vẻ mặt Âu Dương thiếu chủ lúc này chính khí hiếm thấy, đại khái ta sẽ nghĩ đây là một hành động tán tỉnh ái muội nào đó mà thưởng cho hắn một cú ‘Hồi mã cước’, cho hắn mắt thấy toàn sao.
Bất quá… Dựa theo lệ thường trong tiểu thuyết võ hiệp mà nói, lúc này hẳn là hắn đang viết mấy chữ vào lòng bàn tay ta, muốn truyền lại một tin tức bí mật gì đó.
—— Nhưng mà… viết nhanh như vậy, chữ viết lại phức tạp như vậy, có quỷ mới biết ngươi viết cái gì a a a!
Cho nên sau khi Âu Dương thiếu chủ thoăn thoát viết loạn một đống chữ như gà bới trong lòng bàn tay ta, ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là vẻ mặt mờ mịt của ta.
Cái gọi là ăn ý, cái gọi là tâm linh cảm ứng… những cái linh tinh đó, ta với ngươi không có chính là không có, ngươi đừng mong chờ… Ta trừng mắt liếc hắn.
Sau đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy trên khuôn mặt kia xuất hiện vẻ… Nói như thế nào nhỉ… đại khái có thể gọi là “lo lắng” đi…
Được rồi, nếu đây là kịch câm, như vậy không thể nghi ngờ gì, Âu Dương thiếu chủ hẳn là đã đạt tới trình độ tiêu chuẩn, có thể nhận giải Oscar được rồi…
Ta đang chuẩn bị cũng dùng kịch câm khoa tay múa chân với hắn, một bàn tay khô gầy như que củi nhanh như chớp lướt qua bả vai ta, nhẹ nhàng điểm hai phát lên người Âu Dương Khắc, hắn lập tức vẫn duy trì vẻ mặt “Thiên ngôn vạn ngữ không biết nói từ đâu” cứng người tại chỗ.
—— Thực hiển nhiên Âu Dương thiếu chủ bị điểm huyệt.
Mà người vừa điểm huyệt Âu Dương thiếu chủ đang đứng sau lưng ta cười lạnh:
“Chỉ bằng ba thành ‘Tuyết sơn thần đà chưởng’, chưa đầy bốn thành ‘Linh xà quyền’ của ngươi… Đừng nói ngươi vừa hít giải dược, giờ phút này nhiều lắm cũng chỉ có nửa thành công lực; cho dù có hồi phục toàn bộ công lực, hắc hắc, cũng không động được tới một ngón tay út của ta, còn muốn giở trò quỷ với ta, đưa nha đầu này trốn cùng sao?”
Nghe được mấy lời đầu, ta thực bội phục bà ta nhãn lực kinh người, tuyệt không thua gì “Ngũ tuyệt”, dù sao Hồng Thất Công cũng đã bình luận như vậy về võ công của Âu Dương Khắc; sau khi nghe hết câu, ta cũng chỉ có thể lắc đầu, quả nhiên vị tiền bối cao nhân này gặp chuyện sẽ hoàn toàn mất đi sức phán đoán a.
[Ngũ tuyệt: 5 người võ công cao nhất trong Anh Hùng Xạ Điêu, gồm Đông tà- Hoàng Dược Sư, Tây độc- Âu Dương Phong, Nam đế- Đoàn Trí Hưng, Bắc cái- Hồng Thất Công, Trung thần thông- Vương Trùng Dương.]
Bất quá… Bà ta nói Âu Dương Khắc đã khôi phục được nửa thành công lực, hắn cũng không phản bác, nếu vậy giải dược kia chắc chắn là thật.
Cho nên căn cứ nguyên tắc giao dịch công bằng, ta cũng nên thực hiện nghĩa vụ rồi.
Nhưng mà trước đó…
Ta cúi người nhanh chóng ghé sát bên tai Âu Dương Khắc nói:
“Nhớ rõ những gì ta đã nói với ngươi lúc nãy!”
Như vậy, người này hẳn sẽ nhớ rõ chuyển lời giúp ta, như vậy cũng không có gì phải tiếc nuối nữa rồi…
Thầm hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy, xoay người.
“Ta đi theo bà.”
Lời còn chưa dứt, bên hông đã bị kéo mạnh, cả người bay lên giống như đằng vân giá vũ.
Gió quất vào mặt khiến ta không mở nổi mắt, tiếng gió rít ù ù bên tai, cả màng tai cũng đều đau lên, cho nên… Hoàn toàn không nghe thấy phía sau có phải có thanh âm gì khác hay không.
Ta chỉ có thể theo cảm giác phán đoán đại khái đường đi là: đi thẳng, nhảy lên, nhảy lên, lại đi thẳng, tiếp tục nhảy lên…
Trong đầu nhất thời hiện ra hình ảnh nhóm thánh đấu sĩ xông vào Thập Nhị cung, đầu đầy hắc tuyến đồng thời nảy sinh lòng tự hào dân tộc từ tận đáy lòng:
Thánh đấu sĩ tính gì, tử thần tính gì, thợ săn hỏa ảnh tính gì… Mấy trăm năm trước, người Trung Quốc chúng ta đã có tạo nghệ này rồi…
[Thánh đấu sĩ: là những người có nhiệm vụ bảo vệ nữ thần hòa bình Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỉ dữ. Đoạn này tỷ ấy đang nhớ tới tình tiết trong bộ truyện tranh Áo Giáp Vàng, tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami.]