Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 1 - Chương 10



Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa. Mười năm… Cũng bất quá chỉ trong nháy mắt đã trôi qua.

Thiết Mộc Chân chỉ huy cấp dưới quân kỷ nghiêm minh, mỗi người anh dũng thiện chiến, mười năm liền tung hoành đại mạc không gì chống lại nổi, thôn tính vô số bộ lạc, đã vươn lên ngang hàng với địa vị của Vương Hãn.

Các bộ tộc không muốn quy thuộc bộ lạc của Thiết Mộc Chân, đều bị phá tộc diệt gia, những người còn sống sót liền bỏ chạy tới chỗ Vương Hãn tìm kiếm sự che chở, Thiết Mộc Chân lại coi như không biết. Vì thế những người dựa vào bộ lạc Vương Hãn lại càng nhiều, thanh danh “Từ ái dày rộng” của Vương Hãn cũng càng vang dội, thậm chí những tin đồn như “Chỉ có Vương Hãn mới có thể khắc chế Thiết Mộc Chân” linh tinh cũng càng xôn xao.

Nhưng mà… Đều không có người nào phát hiện sao? Thiết Mộc Chân đang muốn thôn tính tất cả các bộ lạc, một nơi cũng không bỏ qua, mà những người tìm đến nương tựa Vương Hãn cũng chỉ toàn những kẻ già yếu, chẳng những không có sức chiến đấu, mà một khi khai chiến, ngược lại sẽ trở thành trói buộc.

Mà Vương Hãn vẫn đang là “Thủ lĩnh các bộ lạc trên thảo nguyên”, là “Người duy nhất có thể khắc chế Thiết Mộc Chân”… Cho nên Kim quốc vô cùng vừa lòng đối với thế cục của hai bộ lạc lớn này, nói không chừng còn âm thầm cao hứng vì Vương Hãn không phải là thế lực lớn mạnh nhất —— lại không biết rằng tình thế thảo nguyên lúc này giống như cỏ khô được tẩm dầu, chỉ còn chờ lửa đốt lên mà thôi.

Ta xác định mười phần mười Thiết Mộc Chân sẽ là người châm lửa… Chỉ là không biết khi nào và lấy hình thức gì để bắt đầu mà thôi…

Từ từ, vì cái gì ta lại nói sang loại vấn đề rối rắm này rồi?

Rõ ràng cũng không phải chuyện của ta a… Ta chỉ là một người rảnh rỗi trên đầu mang danh hiệu “Con gái của Thiết Mộc Chân” mà thôi…

Thật là thực nhàn… Thực nhàn…

Từ sau khi Đà Lôi chính thức gia nhập bộ tướng của Thiết Mộc Chân, quanh năm chinh chiến, ta đã trở thành người nhàn rỗi tới mức suốt ngày chạy đi xem Quách Tĩnh luyện võ rồi… Xem Quách đại hiệp tương lai bị bảy vị sư phụ luân phiên đánh đòn thật là một chuyện khoái hoạt.

A, ta thật sự không phải là vui sướng khi người gặp họa a.

Chỉ là, ‘Bắc hiệp’ Quách Tĩnh tương lai đang bị đánh bầm dập trước mắt ta, cảnh tượng này không phải có thể tiếp nhận một cách bình thường được a…

Tỷ như vừa rồi ám khí của Quách Tĩnh thiếu chút nữa đánh trúng đầu một con trâu già ở cách đó hơn mười thước —— con trâu già đó còn lấy bộ dáng mạnh mẽ tránh thoát —— vì thế Kha lão đại nổi giận dùng quải trượng biểu diễn ‘Nam tử đánh đơn’ tại chỗ ; sau đó Quách Tĩnh lại đem bộ kiếm pháp nhẹ nhàng linh động ‘Việt nữ kiếm pháp’ thi triển giống như trâu húc xe, khiến Hàn Tiểu Oanh xưa nay dịu dàng cũng phải tức giận không ít, Trương A Sinh xót thê tử, vì thế cùng Chu Thông triển khai ‘Nam tử đánh kép’ với Quách Tĩnh…

Quách Tĩnh vừa chịu đòn, vừa thực ngay thẳng đưa ra nghi vấn: “Nhị sư phụ, người còn chưa kiểm tra, vì cái gì lại ra tay đánh con?”

Chu Thông nét mặt già nua ửng đỏ, ngượng ngùng ngừng tay.

Ta cười đến ngã vào trên cỏ, thực không có hình tượng quay cuồng, quay cuồng…

Chu Thông trừng mắt nhìn ta một cái. Ừm… Ta cảm thấy y đã hoàn toàn mất hy vọng trong việc giáo dưỡng ta trở thành một ‘Thục nữ’ rồi…

Chu Thông nói: “Nữ tử phải nhu hòa, mỉm cười nhẹ nhàng.”

Ta nói: “Con là người Mông Cổ…”

Chu Thông nói: “Nữ tử ra ngoài phải đi ở phía sau nam tử.”

Ta nói: “Con là người Mông Cổ…”

Chu Thông nói: “Nữ tử không nên cao giọng nói chuyện, ngữ khí phải mềm mại.”

Ta nói: “Con là người Mông Cổ…”

Chu Thông lật bàn: “Ngươi như vậy sao có thể gả cho Tĩnh… Gả cho người Hán được?”

Ta lật bàn: “Con sẽ không gả cho người Hán, có làm sao?”

Nói lại… đến bây giờ ta cũng chưa suy nghĩ cẩn thận được, Chu Thông cũng không phải loại thư sinh cổ hủ, vì sao khi đó lại nói với ta những lời đó? Còn có, y biết rõ Hoa Tranh cùng Đô Sử đã có hôn ước, vì cái gì còn nói “Gả cho người Hán”?

Sao y có thể biết… Hoa Tranh sẽ không gả cho Đô Sử…

Thân thể Quách Tĩnh cũng thật quá cứng rắn, sau khi bị bảy vị sư phụ thay phiên “dạy dỗ”, còn có thể kiên trì có nề nếp tiến hành luyện tập tiếp ——nghị lực này ta không theo kịp, cho nên cũng có chút kính nể.

Kỳ thật ta cảm thấy phương pháp dạy học của Giang Nam Thất Quái quả thực có vấn đề.

Mỗi ngày phải học bảy môn võ công đường lối hoàn toàn khác nhau, cho dù là thiên tài võ học cũng khó mà tiêu hóa hết được, huống chi là Quách Tĩnh bị Kim lão tiên sinh viết một lời bình là “Tư chất đần độn”.

Giang Nam Thất Quái tuy là có ý tốt, đều muốn đem hết tuyệt nghệ bản thân ra dạy cho đồ đệ này, nhưng cái gọi là “Tham nhiều ăn không được”, “Dục tốc tắc bất đạt” chính là tình hình của Quách đại hiệp trước mắt đây.

Ồ… Dạy học theo kiểu nhồi vịt, cho dù là ở thời đại nào cũng đều là phương pháp sai lầm a…

Mắt thấy Quách Tĩnh đã luyện đi luyện lại một bộ ‘Nam Sơn chưởng pháp’ mấy chục lần đến quay cuồng, mệt thở hổn hển như trâu còn không dám dừng lại, lại rút trường tiên ra chuẩn bị luyện ‘Kim Long tiên pháp’…

Ta vội vàng kêu lớn. “Từ từ!”

Quách Tĩnh thu tay, nghi hoặc nhìn ta.

Ta nhanh chóng gói đống đồ ăn để trên đất thành một bao, chạy đến một chỗ an toàn mới ngừng lại, mười phần chân thành mỉm cười.

“Hiện tại có thể bắt đầu.”

Phải biết rằng… Quách Tĩnh phóng ám khí tuy không có gì là chính xác, nhưng chỉ cần ngồi ở phía sau hắn thì sẽ không bị ngộ thương. Nhưng với trường tiên thì khác, chỗ nào trường tiên quất tới, chỗ đó sẽ không còn một ngọn cỏ, hơn nữa chẳng phân biệt được địch ta, công kích loạn xạ. Lần đầu tiên ta còn không có kinh nghiệm, bị hắn quất một nhát trúng lưng, ước chừng đau hơn nửa tháng.

Sau đó, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta, trường tiên của Quách Tĩnh vốn nguyên bản dài ba trượng, bị đem ngâm nước chỉ còn sáu thước, cho nên không còn là sự uy hiếp đối với người đứng xem—— nhưng tương ứng với chuyện đó, lại càng dễ dàng khiến bản thân hắn bị đánh trúng hơn.

“Phanh!”

“Bang bang!”

“Bang bang phanh!”

Ta thật sự không thể tiếp tục trơ mắt nhìn hắn ngược đãi chính thân thể mình như vậy, cho nên… Ta quay đầu nhắm mắt lại…

Sau đó…

“Bang bang bang bang!”

Được rồi, roi của Quách đại hiệp bị ngâm nước hoàn toàn là do ta, trong lòng không khỏi cắn rứt lương tâm, ta hô to một tiếng:

“Dừng!”

Quách Tĩnh thực nghe lời, dừng tay nhìn về phía ta.

“Hoa Tranh, làm sao vậy?”

—— Nhân tiện nói một câu, một ngày nào đó của nhiều năm về trước, ta không hiểu vì sao đột nhiên được Giang Nam Thất Quái giao cho chức trách cùng quyền hạn “Giám sát tiểu tử ngốc kia luyện võ”. Tuy rằng không rõ… Bọn họ vì cái gì lại cảm thấy một kẻ không có nửa điểm võ công như ta lại có thể “giám sát” đồ đệ bảo bối của họ luyện tập được, nhưng vì có thể xem kịch vui, ta tâm tình khoái trá đã sảng khoái đồng ý.

Quách đại hiệp ánh mắt tinh thuần, phối hợp với cái trán sưng vù, cùng với hai má bị roi quất trúng còn hằn vết tơ máu, quay lại nhìn ta, ta thật sự là ngượng ngùng, lấy ra một chiếc khăn đưa cho hắn.

“Lau mặt đi, lại đây nghỉ một lát rồi hãy luyện tiếp.”

Hắn “ừ” một tiếng, đi tới ngồi bên cạnh ta, ngoan ngoãn bắt đầu lau mặt.

Thật sự là đứa nhỏ ngoan biết nghe lời a, ta cảm khái. Cho nên cho dù học võ không có tiến triển gì, Giang Nam Thất Quái cũng vẫn thực yêu đồ đệ này.

Quách Tĩnh trả khăn lại cho ta, do dự một chút, mới có điểm chán nản nói:

“Hoa Tranh, ta thực ngốc, luôn luyện không tốt, khiến các sư phụ tức giận…”

“Ách…”

Nhẩm tính thời gian, Mã Ngọc cũng sắp xuất hiện rồi, chờ Mã Ngọc bắt đầu dạy Quách Tĩnh nội công, hắn sẽ tiến triển cực nhanh, hiện tại cũng không cần lo lắng… Bất quá, ta cũng không thể nói như vậy với hắn a… Cho nên… Vẫn chỉ có thể lừa hắn thôi…

“Chuyện luyện võ ta không hiểu, nhưng nhị sư phụ đã dạy ta một câu là ‘Người chậm cần bắt đầu sớm’, nói cách khác cảm thấy chính mình chậm chạp, gặp chuyện cần phải cố gắng gấp bội, kết quả sẽ không thua kém gì những người thông minh. Một lần không được thì luyện mười lần, mười lần không được thì luyện một trăm lần… Tới khi có thể học được mới thôi…”

Sau đó ánh mắt Quách đại hiệp tương lai sáng lạn như có vẻ hiểu rồi, tiếp tục đứng lên luyện tập…

Thiếu niên đơn thuần thật là dễ lừa a… Quách đại hiệp… cứ đơn thuần như thế đi…

Phía xa xa, thanh âm của Đà Lôi chợt vang lên: “Hoa Tranh! Quách Tĩnh! Mau tới, chúng ta nhìn đại điêu đánh nhau! Hắc điêu cùng bạch điêu đánh nhau!”

Ta kích động vạn phần vội đứng dậy. Trời ạ, thì ra trận “Xạ điêu” xảy ra ngay hôm nay sao?

Mười năm trước, đôi bạch điêu kia không biết từ đâu mà tới, làm tổ ngay trên vách núi đen phía trước bộ lạc. Những người lớn tuổi trong tộc cũng chưa từng nhìn thấy loài bạch điêu nào lớn như vậy, mọi người đều nói đó là “Thần điểu” phù hộ tộc chúng ta, còn có người cung phụng trâu bò để bái tế dưới chân vách núi.

Ta thường xuyên kéo Quách Tĩnh cùng Đà Lôi đi xem chúng nó, đôi bạch điêu này tựa hồ có nhân tính, nhìn thấy ba người chúng ta thường bay thấp xuống, như là chào hỏi vậy —— đương nhiên cũng có khả năng là do ta yy mà thôi.

Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta sớm tới đó, nói không chừng còn có thể cứu bạch điêu…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.