Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 13: Chương 13



“Vậy thì cũng không tới mức đó, cơm phần của nhà ăn số một xem như ở mức bình thường, không tới nổi quá khó ăn.

” Sau khi chàng trai đăng bài nói một lời công bằng, quyết định làm việc thiện, nói cho các sinh viên tới sau đừng bị lừa.

Các đàn em năm nhất nhìn thấy bài đăng đừng nghe những kẻ xấu bên trên dao động, trường học chúng ta có mấy nhà ăn thì chỉ có nhà ăn số một là khó ăn nhất.

Đương nhiên, lúc cuối tháng không có tiền kiến nghị đến nhà ăn số một, giá cả rẻ còn nhiều, bao no.

Lúc anh ta trả lời trong bài đăng xong xuôi, âm thầm khen mình thật sự là một đàn anh tốt đến cảm động trời đất, lại thấy có người trả lời mình.

[Anh mới là người đang dao động, nhà ăn số một rõ ràng ăn rất ngon.

][Không thể nào không thể nào, nhìn ảnh hình nền của đàn anh cũng không tệ, anh có cần phải hẹp hòi thế không, chẳng lẽ sợ chúng em cướp nhà ăn số một với anh?][Anh này, người mới vừa nhìn thấy bài đăng tỏ vẻ bản thân đều bị mấy người nói tới ngơ người, nhà ăn số một rốt cuộc có ngon hay không.

][Người vừa ăn xong hôm nay chạm vào lương tâm nói cho cậu biết, đây không phải ngon bình thường, rõ ràng rất ngon nhưng cái tên này nói không ngon, vậy chắc chắn là không muốn quá nhiều người xếp hàng.

]”Hừ thực sự là khiến ông đây tức cười, với vị đồ ăn của nhà ăn số một, ông đây phải sợ có người cướp à?” Nam sinh hiếm khi muốn làm người tốt một lần đọc bình luận trả lời cảm thấy hơi cạn lời.

Thấy anh ta vẫn chưa lướt bài đăng xong, bạn cùng phòng đang chơi game bèn hỏi thăm: “Diễn đàn trường có gì hay mà lướt hoài vậy, đến chơi game nào.

“Bỏ đi, mình cũng là kẻ tẻ nhạt mới cãi nhau với bọn họ.

Nam sinh vốn còn muốn đáp lại phát hiện quả thực đã lãng phí không ít thời gian ở trên diễn đàn, xóa hết những lời mới bấm sau đó chơi game với bạn.

Bảy giờ sáng hôm sau, Lâm Sở Trì vừa tới nhà ăn đã phát hiện mọi người đã sớm đứng trước những ô cửa khác.

“Tiểu Lâm đến rồi, có muốn ăn bánh bao nóng mới vừa hấp không?””Bánh quẩy mới vừa chiên này, lại ăn thêm một cái.

“”Tiểu Lâm đến rồi, ăn trứng luộc nước trà đi.

“Trong nhà ăn số một đều là bạn bè cũ ở chung mấy chục năm, quan hệ vốn không tệ, nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều vô cùng thương tiếc đối với Lâm Sở Trì, vừa thấy cô đã dồn dập bắt chuyện.

Sau khi Lâm Sở Trì nói cám ơn cũng bày tỏ mình đã ăn sáng ở nhà ăn, vẫn bị một dì trước cửa sổ số hai cưỡng ép nhét một quả trứng luộc nước trà nóng hổi vào trong tay.

Mắt thấy dì Vương trước cửa sổ số ba lại bảo cô đến ăn mì, Lâm Sở Trì mau mau nhanh chân chạy đến trước ô cửa của mình.

Trong nhà ăn, mọi người vẫn còn hiểu ngầm với nhau, ví dụ như trước cửa sổ số một bán những món ăn đựng trong chén nhỏ, bọn họ sẽ không bán bữa sáng nữa, dù sao chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi trưa và xào rau cũng phải tốn thời gian, nhà họ Lâm đương nhiên cũng như thế.

Vì thế trước tiên không nhắc tới lầu hai, sáng sớm ở lầu một chủ yếu là trước mấy ô cửa số hai, ba, bốn, sáu đang bận bịu.

Còn trước ô cửa số năm, nhà này bán cơm chiên, nếu có sinh viên muốn ăn món này vào sáng sớm thì bọn họ cũng sẽ xào.

Lâm Sở Trì đi tới ngoài ô cửa của mình không vội vã đi vào, mà giải quyết trứng luộc nước trà trong tay mình trước.

Vỏ trứng còn chưa lột cô đã biết quả trứng luộc nước trà này không ngon, chờ lúc lột ra lòng trắng, có một cảm giác quả là như thế.

Trứng luộc nước trà luộc trong thời gian lâu lại không ngon, ăn vào thực sự rất bình thường, cũng may tuy rằng tay nghề nấu nướng của Lâm Sở Trì rất tốt, nhưng cũng không giống vài đầu bếp khác, soi mói nghiêm khắc với đồ ăn.

Cô ăn xong trứng luộc nước trà, lúc này mới đi ra sau bếp, đến xem nguyên liệu nấu ăn đã được đưa tới.

Đại học H dù sao cũng là trường học chứa mấy vạn người, dù cho nhà ăn số một là nhà ăn tồn tại dưới đáy trường học, mỗi ngày bởi vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn có hơn ngàn người tới dùng cơm, đến cuối tháng còn có thể có nhiều người hơn.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.