Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 197: Phó Thần Vân Ra Đời Nghênh Đón Thế Giới Mới! (H+ Y Tá Vs Bệnh Nhân)



P/s: Cầu cho hai đứa bay lại đẻ nữa, thế mới vừa:))

Phó Thần vừa hôn sâu cùng tức phụ, hắn vừa nhanh chóng anh cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần tây xuống.

Chớp mắt, vật nam tính nằm trong quần lót xuất hiện rõ mồn một trước mặt Hà Ý Nhiên.

Mặt mũi y đỏ bừng, y nhìn theo tay mình, trong tay y chính là vật nam tính vừa to vừa thô vừa cứng của Phó Thần.

Đáng lí ra đã là phu thê già mấy chục năm, Phó Thần da mặt ngày càng dày thì da mặt tức phụ hắn vẫn y như ngày đầu hai người thân mật.

Hắn yêu chết vẻ ngây thơ thanh thuần này của Hà Ý Nhiên.

Nhìn quái thú mình đã không thể quen thuộc hơn được nữa bên trong tay lúc này, Hà Ý Nhiên chớp hai hàng mi dày nằn, y đánh bạo, hé môi, cúi đầu xuống, liếm nhẹ lên nó một cái.

“Hnm”. Phó Thần khẽ nhíu mày, đưa mắt cúi xuống nhìn khuôn mặt vô tội của tức phụ đang chêu chọc hắn.

Lưỡi mềm nhỏ vừa mới tiếp xúc với phần đầu trơn bóng, Hà Ý Nhiên lục lọi kí ức mỗi lần nam nhân nhà mình giúp y dùng miệng, sau đó y nhanh như chớp hé mở khoang miệng mềm mại ấm áp hôn lấy quái thú thô lớn kia của Phó Thần, sâu tận gốc rễ.

“Khụ, khụ!”. Hà Ý Nhiên suýt chút nữa đã bị sặc.

“Bảo bối, em dùng lưỡi ra liếm nó, mút nó, đừng ngậm sâu như vậy”. Phó Thần nhìn khóe mắt ẩm ướt hồng hồng của tức phụ thì hơi đau lòng nhưng phần “thú” trong người hắn trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Hà Ý Nhiên đỏ mặt tía tai vì cái miệng của nam nhân nhà mình.

Mới có bao lâu đâu, sao có thể học hỏi mấy cái XXX này nhanh đến thuần thục như vậy á?

Miệng Hà Ý Nhiên bị nhét đầy, nhưng vẫn chỉ ngậm được một nửa vật kia, chuyển động lưỡi một cách trúc trắc, vừa liếm vừa mút, toàn tâm toàn ý đi chiều chuộng nam nhân nhà mình.

Phó Thần hơi thở ngày càng trở lên gấp gáp, trong đầu còn có thời gian suy nghĩ lẽ ra hai người nên đến thời hiện đại học những thứ “mới mẻ” này sớm hơn.

Khuôn mặt tức phụ vô tội ửng hồng, đôi mắt ngập nước, trên khóe môi, trên lồng ngực trần trụi còn dính vết bẩn màu trắng mờ ám của chính mình. Phó Thần nhìn mà máu nóng dồn lên, phủ lên người Hà Ý Nhiên dường như ngay lập tức. Lí trí hắn vẫn còn sót lại đôi chút, kiên nhẫn làm công tác mở rộng miệng nhỏ bên dưới cho tức phụ.

“Ha… A, ưm….”. Hà Ý Nhiên cong một chân lên, ôm lấy cổ nam nhân nhà mình mà cuồng hôn.

Cơ thể thuần linh đúng là sinh ra đã dành cho việc hoan ái.

Chưa mất bao lâu, Phó Thần đã làm bên sâu trong cơ thể Hà Ý Nhiên liên tục tiết ra chất lỏng róc rách, như muốn báo cho hắn biết, bên trong y đã sẵn sàng khai tiệc.

Vật thô cứng ma sát trước miệng nhỏ đẫm dịch thủy, Phó Thần hít sâu một hơi, hắn chuẩn bị mất khống chế.

“A!”. Trán Hà Ý Nhiên phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Tức phụ, bảo bối, Nhiên Nhiên ——!”. Phó Thần cúi đầu, in nụ hôn lên đôi môi đã hồng rực của Hà Ý Nhiên một cái, sau đó khàn giọng gọi từng lời.

Bên dưới nhẹ nhàng tiến vào.

Khác với miệng nhỏ phía trên, mỗi lần ra vào miệng dưới này, da đầu Phó Thần như muốn căng ra, dù cả hai nơi đều ngập nước mềm mại như nhau nhưng hiển nhiên miệng nhỏ bên dưới sít chặt đến khít khao lại là một tư vị khác hoàn toàn. Thành ruột mềm mại như muốn siết ôm lấy cự vật của hắn, một chút cũng không muốn buông.

“Ưm”. Hà Ý Nhiên cố gắng thả lỏng cơ thể giống như mọi lần, y oán thầm vì vật gì kia của Phó Thần quá lớn. “Chúng ta ném kịch bản đi rồi? Không diễn nữa——?”. Y hơi hả hê nhìn lên đối phương.

Phó Thần: “….”.

Cơ thể bên dưới so với khi hắn mới tiến vào đã không còn cứng nhắc nữa, đường hành lang mềm mại đã trở lên ướt át dị thường.

Phó Thần câu môi lên cười đầy ý vị thâm trường. Hắn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt thanh thuần của ai kia…

Em thật muốn tìm ngược?

Suy nghĩ vừa thoáng qua, hắn bắt đầu buông thả bản thân, tiến hành chậm rãi đẩy đưa.

“A!…”. Cự vật cứng rắn xuyên qua, chạm vào nơi mẫn cảm bên trong, Hà Ý Nhiên không khỏi run rẩy, cảm giác tê dại lan tràn. Y ngước mắt lên thở hổn hển nhìn Phó Thần. “Chàng ——!!!”.

Ngay sau đó, Phó Thần ưỡn thẳng lưng, cắm vào thật mạnh. “Chồng cô có mạnh bằng tôi không?”.

Hà Ý Nhiên 囧.

Chàng là đồ thù dai!!!

“Không —— không, không thuộc kịch bản nữa!”. Hà Ý Nhiên khóc không ra nước mắt nói.

Phó Thần như đọc hiểu suy nghĩ của tức phụ hắn, hắn tách hai chân y rộng sang hai bên nhìn xuống địa phương hai người gắn kết tương liên, ở nơi đó dịch thủy trong suốt đã thấm ướt đẫm, hình thành cảnh tượng quá sức dâm mỹ, hắn bị cảnh đẹp này kích thích tột độ, hít sâu một hơi. “Nói tôi nghe xem, tôi hay chồng em mạnh hơn?”.

Hà Ý Nhiên quỳ luôn rồi!

Nam nhân nhà y sao lại học được sự “lầy lội” đến như thế?

Không nghe được câu trả lời, Phó Thần thẳng lưng nhấn xuống, khiến cho cự vật từng bước cắm vào miệng nhỏ một lần nữa. “Nếu em không cảm nhận được tôi và “hắn” ai mạnh hơn thì chúng ta làm đến khi em cảm nhận được thì thôi, được không?”.

Hà Ý Nhiên muốn cầm cái giày đập cho nam nhân nhà mình mấy cái.

“Chàng im miệng! Á… á ——”.

Cự vật cứng rắn đâm vào tuyến tiền liệt mẫn cảm sâu bên trong, Hà Ý Nhiên hét rầm lên.

Phó Thần cười khẽ một tiếng, sau đó thả chậm tốc độ tận hưởng sự co bóp mạnh mẽ này, không lâu sau hắn lại nhắm ngay chỗ thịt mềm bên trong cơ thể Hà Ý Nhiên đâm rút liên tiếp vào nơi đó.

“A! Đừng… Thần, đừng mà ——”. Hà Ý Nhiên thét thất thanh, cả cơ thể siết chặt lại. Y cảm thấy eo tê rần, trước mắt là một luồng ánh sáng trắng xóa hiện lên, ngay sau đó, vật nam tính non nớt phía trên giống như thanh ngọc của y bỗng nhiên phun ra lượng lớn chất lỏng màu nhũ bạch, còn bên trong cơ thể mạnh mẽ co rút thì trực tiếp trào ra hàng đống chất lỏng trong suốt.

“Hnm”. Phó tiên sinh nhíu chặt mày chịu đựng cơn cao trào của cô, à không hiện tại phải là y tá thiếu niên.

Mãi cho đến khi cơn co rút của Hà Ý Nhiên từ từ thối lui, Phó Thần mới ôm lấy y, chuẩn bị kịch liệt chạy nước rút.

“Tiên sinh ——”. Hà Ý Nhiên thở hổn hển, hai mắt mơ màng, ôm lấy cổ người phía trên. Giọng nói vừa phát tiết xong lên vừa khàn vừa ngọt mềm. “Bên trên cũng muốn nha ~, cho em ——”.

Mẹ nó!

Lão tử phải mang thai!

Chịu hết nổi sự biến thái của nam nhân nhà mình rồi!

Đây là suy nghĩ mong manh hiện lên trong đầu Hà Ý Nhiên.

Quả nhiên, Phó tiên sinh —— bệnh nhân cả tâm lẫn sinh lí—— Thần, nghe thấy vậy thì kích động mất kiểm soát.

Hắn nhanh chóng ôm lấy vòng eo nhỏ của tức phụ hắn lên, xoay ngược đối phương lại, để y quỳ gối chống hai tay xuống nệm giường.

“A!…”. Trán Hà Ý Nhiên phủ kín mồ hôi, hai tay nắm chặt drap giường phía bên dưới.

“Tiểu tức phụ!”. Phó Thần nằm sấp trên lưng y, đặt toàn bộ sức nặng bản thân mình lên đó.

Da thịt cận kề, thời tiết dù đang là mùa đông giá lạnh mà vẫn cảm thấy rất nóng.Hai cánh hoa mềm mại bên trên khép nép, dịch thủy trong suốt lấp lánh tỏa sáng ôm lấy cự vật thô tím hung tợn đến sít sao không một kẽ hở.

“Tôi hay chồng em mạnh hơn?”. Phó Thần chêu chọc tức phụ mình, nói xong, bên dưới thắt lưng hắn đẩy thật mạnh cùng lúc bàn tay nặng nề đánh lên cặp mông tuyết trắng của Hà Ý Nhiên một cái.

“A!… a “. Hà Ý Nhiên lại thét lên.

Mông bị đánh, từ nhỏ đến lớn y chưa từng trải qua chuyện này.

Nhất thời, Hà Ý Nhiên cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ, lại có chút tức giận nam nhân nhà mình. Song cùng lúc đó, một luồng khoái cảm kỳ lạ từ nơi hai người kết hợp lan tỏa khắp cơ thể, bỗng chốc làm bên dưới Hà Ý Nhiên càng xoắn chặt hơn.

Hà Ý Nhiên co rút mạnh mẽ làm Phó Thần không kịp đề phòng, hơn nữa còn đang trong cơn hưng phấn, hắn bị xoắn như vậy khiến cự vật đang thô cứng tỏa nhiệt bên trong sâu cơ thể y phun một luồng nhiệt nóng, trong cơn cao trào cực hạn sung sướng, hắn tiết ra.

Phó Thần: “….”.

Hình như —— hắn ra bên trong tức phụ hắn?

Hà Ý Nhiên gục xuống giường, mệt đến ngón tay cũng không muốn động một cái, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ: nếu không nhanh chóng mang thai, chắc chắn y sẽ bị nam nhân nhà mình lăn lộn đến chết ——!!!

Sau khoảng thời gian “nhỡ kế hoạch”, Phó Thần cứ vài ngày lại bắt mạch cho tức phụ hắn một lần, đến một ngày hắn bỗng cười không nổi nữa.

Rất tốt!

Tức phụ hắn —— mang thai lần ba!

Đúng với câu nói của Hà Ý Nhiên về hắn: trăm phát trăm trúng!

Phó Thần lại thầm tiếc hận, đứa con thứ hai của hai người họ khi đó nên đặt tên là “Phó Ý Diễn”, sau đó đứa út này mới là “Phó Ý Ngưng”.

Nhưng —— với đứa con út, hắn có cho cũng không dám đặt nhóc con tên là “Diễn”.

Hắn “diễn” không nổi nữa rồi!

Còn “diễn” nữa chắc đứa thứ tư cũng sẽ ra đời mất!

Hà Ý Nhiên hớn hở, hai tay y chống nạnh cười ha hả một hồi lâu, cười đến mức đám “tiểu đệ” tang thi ngày càng thưa thớt phía ngoài cổng điền trang sợ tới mức rớt nốt cái tay còn lại trên người mình.

Đừng tưởng nhân loại sợ tang thi thôi đâu, tang thi bọn chúng cũng sợ mấy kẻ nhân loại như thế này lắm!

Đông qua xuân đến.

Chỉ cần Trái Đất còn tồn tại thì chắc chắn một ngày nào đó nó sẽ khôi phục và tiến vào một khởi đầu mới.

Hậu tận thế, nhờ có thuốc giải độc virus tang thi của căn cứ Bắc Viện tung ra, tàn thị ngày càng bị đẩy lùi, địa bàn của chúng ngày càng bị thu hẹp lại.

Thế giới mới đang dần hiện rõ trước mắt những nhân loại may mắn còn sống sót.

“Grao ——”.

Hà Ý Nhiên đang cầm sản xào rau trong phòng bếp nghe thấy tiếng rống gào thì bỗng nhiên tay y run lên một cái, sau đó y nhanh chóng hồi thần, đi ra phía bên ngoài.

“Phó Thần Vân——!!!”. Y chống nạnh gào lên.

Phía trước cánh cổng sắt nặng nề của Hi Hòa điền trang, có một cậu nhóc tuổi chừng hơn hai tuổi đang đứng đó.

Phía bên ngoài, sau cánh cổng là cảnh đám mấy “đàn em” tang thi và một nhà Hổ năm đứa đang thi nhau chạy thục mạng, cả đám chạy về phía trước mảnh đất trống cách cổng không xa, chậm rì rì lại vụng về nhặt khúc gỗ khắc hình xương ống lên rồi lại chạy quay lại phía cổng, ném về phía cậu nhóc rồi đứng chờ đợi.

Cậu nhóc đứng phía trong cánh cổng sắt nở nụ cười rộ lên, đưa ngón cái về phía một nhà Hổ và mấy “đàn em” tang thi đang đứng ngơ ngác.

Khuôn mặt nhóc con bầu bĩnh trông rất đáng yêu, chiếc mũi nhỏ xinh xinh, miệng hồng nhỏ nhắn làm nổi bật một đôi mắt phượng hẹp dài với hai con ngươi đen láy trong suốt khi nhìn về phía Hà Ý Nhiên trông rất ngây thơ lại vô tội.

Nhìn nụ cười ngây thơ của cậu nhóc lúc này, không ai nghĩ đó là một nhóc con nghịch ngợm, hiếu động và hoạt bát đến không thể hoạt bát hơn.

Quanh đây chỉ còn vài tang thi chưa tiến hóa, đang bị quân đội vây quét chưa kịp tiêu diệt, vậy mà không ngờ tang thi cũng bị nhóc con mang ra làm “đồ chơi tạm” hàng ngày.

“Có ai đối xử với tang thi như tiểu gâu gâu vậy không hả?”. Hà Ý Nhiên híp mắt lại nhìn thằng con út nhà mình.

Nhìn thấy nương hình như đang nổi giận, bé con Màn Thầu dùng hai chân vừa ngắn vừa nhỏ chạy lon ton về phía y. Giọng nói non nớt ngọt ngào đáng yêu nhưng tính tình bên trong thì như trái ngược hoàn toàn.

“Mama!”. Nhóc Màn Thầu chạy cực nhanh, sà đến ôm hai chân nương bé mà cười tít mắt. Mái tóc đầu nấm dễ thương vừa dày vừa đen ngẩng lên cười nịnh nọt.

“Ai cho con suốt ngày nghịch như thế?”. Hà Ý Nhiên nhéo cái má thịt đô đô của con trai.

Hai cánh tay và đôi chân bụ bẫm những ngấn thịt của Màn Thầu với lên, muốn nương bé ôm một cái. “Mama, ôm ——!”.

Một bàn tay dày rộng nhấc bổng nhóc con lên, đặt sang một bên. “Nặng như vậy còn muốn được ôm?”.

Màn Thầu nhìn lên phụ thân bé, miệng nhỏ khẽ chu một cái, hai mắt phượng đen láy ngây thơ giơ hai tay lên. “Vậy —— phụ thân ôm con nha?”.

Nương không ôm được thì phụ thân ôm cũng tốt lắm!

“Bỏ cái vẻ mặt ngây thơ vô tội của con đi, với cái khuôn mặt đó của con, ta đây —— nhìn đã hơn năm mươi năm”. Sớm nhìn đến quen rồi! Phó Thần sắc bén chọc thủng sự “giả tạo” của thằng con trai út nhà hắn.

Màn Thầu: “…. “.

Con xin lỗi vì diện mạo của con không giống nương nhé!

Hà Ý Nhiên cười thích thú nhìn một lớn một nhỏ giống nhau đến không tìm ra được một điểm khác biệt.

Phó Thần ôm tức phụ lên, xoay người vào trong. “Mau dọn dẹp đống “đồ chơi” bên ngoài của con đi. Chờ vài năm nữa, trường học nơi này mở cửa lại, chúng ta chắc chắn sẽ ném con vào đó để sửa lại tính tình nghịch ngợm đó của con!”.

Hà Ý Nhiên bật cười. “Màn Thầu, mau lên đến giờ ăn cơm rồi!”.

“Vâng”. Bé con xoắn xuýt nhìn theo vị phụ thân vô lương tâm suốt bốn năm qua của mình.

“Hừ! Bé cũng đang chờ đến một ngày được ra khỏi tòa điền trang này, đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài a!”.

Dịch tang thi được đẩy lùi, thế giới tái kiến thiết, những ngôi nhà ngói lụp xụp, mái tôn bay mất nóc ở vùng nông thôn cho đến những công trình kiến trúc lớn ở thành thị đều đã bị phá hủy đến sáu phần, chính phủ, quân đội, tổ chức mới được thành lập.

Mọi thứ bắt đầu tiến hành lại từ con số không.

Những người may mắn còn sống sót lại bắt đầu hành trình trở về, tiếp tục quản lý đất ruộng nhà cửa trước kia, bắt đầu đi lên từ một nông dân chân chính.

Một thế giới mới mở ra thì tương đương mọi thứ đã không còn gì, bằng vào phần hạt giống ít ỏi và kém chất lượng được phân phát, bọn họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, vì ai cũng vậy, ai cũng đều giống như nhau. Chính phủ mới dưới sự điều khiển của tân Tổng thống Hà Ý Niệm cũng không hơn bọn họ là bao.

Bọn họ lại giống như những nông dân cần cù, đem lương thực trồng vào ruộng, chờ mong tương lai lại được tiến thêm một bước chói sáng.

Trên cánh đồng, đều là đầu người, ai lấy đều đội mũ rơm, ngồi xổm trên đất nhổ cỏ. Hiện tại đến lương thực ăn còn chưa có đủ, chứ đừng nói đến thứ như thuốc trừ sâu, phân bón linh tinh như ba mươi năm về trước. Tất cả cũng chỉ có thể cố gắng loại bỏ cỏ dại, dùng mọi cách thô sơ nhất từ xa xưa dùng bùn lắng đọng để duy trì thổ nhưỡng màu mỡ.

Hà Ý Nhiên thu hình ảnh này vào mắt, khóe môi y cong lên một nụ cười.

Thế giới hiện tại thật giống những năm 70 của thế kỉ trước a!

Nước C tân thế giới hiện tại chia thành ba khu vực khác nhau, lí do chính vì trong thời tận thế con người đã kích phát tiềm năng và năng lực mạnh mẽ mang tên “Dị Năng”.

Dị năng giả ở thời kì tận thế là sự sống, là hi vọng của nhân loại nhưng bây giờ thế giới đã hòa bình trở lại, dị năng giả cũng tương đương là một sự uy hiếp, uy hiếp đến chính phủ, tổ chức hay trong sinh hoạt bình thường của nhân loại không có dị năng khác.

Tân chính phủ lâm thời sau thời gian cố gắng từng ngày sát sao trong việc quản lý, đăng ký hộ tịch, giấy thông hành, chứng minh nhân thân, chia khu vực cư dân có dị năng và nhân loại bình thường, cân bằng tất cả mọi thứ để có thể dung hòa trong xã hội tương lai đang phát triển mạnh mẽ.

Thành phố S, khu vực đa phần dành cho dị năng giả sinh sống.

P/s: Tại sao phải có thế giới mới? Thật ra rất đơn giản thôi ạ, bé Nhiên cũng đã giải thích rõ ràng qua mấy chương này rồi. Gia đình hai người là tu chân giả, bắt buộc phải rời nơi từng sinh sống vài chục năm để tránh tình trạng “trẻ mãi không thấy chết” và quan trọng là ở thế giới hiện đại tác giả mới lột được cha mẹ ruột bé Nhiên

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.