Ngày hai mươi ba tháng là ngày kinh trập, theo tục lệ nơi này mỗi nhà đều phải treo một khung điền trúc trước cửa ngụ ý đón ngày mùa mới thịnh vượng, sau đó bữa trưa sẽ ăn bánh chẻo. Sáng sớm Tần Mạch lấy khung điền trúc cũ trong nhà ra đem treo trước cửa, khung điền trúc này tựa hồ giống như chuông gió nhưng lại đơn giản hơn rất nhiều, xung quanh khung tròn treo ba thanh trúc nhỏ, gió thổi qua liền kêu “lách cách”.
Bởi vì Lâm phu lang dặn nàng sang nhà lấy bột mì nên Tần Mạch lên trấn trên cũng không có mua bột mì mà mua năm cân thịt, hai cân tặng cho nhà Lâm Vĩnh An còn lại thì để trong nhà gói bánh. Vốn Tần Mạch định bảo Tần Lan đem qua nhưng nghĩ tới vừa ưng thuận cưới Lâm Vĩnh An, nàng dĩ nhiên phải có chút thành ý nên quyết định tự mang tặng.
Mà bên này nhà Lâm Vĩnh An lại đang loạn thành một đoàn. Nguyên lai là hôm qua đại tỷ Lâm Nguyệt của Lâm bá mẫu sau khi nghe Lâm An Tử nói nhà Lưu Tự đánh chủ ý lên gia sản của Lâm bá mẫu nên quyết định ra tay tránh đêm dài lắm mộng, dẫn theo phu lang của bà ta là Lưu Cách cùng tiểu nữ nhi Lâm An Miên đến nhà Lâm bá mẫu muốn Lâm bá mẫu nhận Lâm An Miên làm con thừa tự.
” Lão nhị, ta là đại tỷ của ngươi dĩ nhiên muốn ngươi trôi qua thật tốt, ngươi xem ngươi chỉ có một cái nhi tử là Vĩnh An, ngày sau hắn gả đi thì ai giúp các ngươi bốc nắm đất vàng đắp lên mộ ? Ta là xót ngươi nên mới bỏ được Miên Nhi, đem nàng đến đây cho ngươi nhận làm con, ngươi còn đắn đo cái gì ?” Lâm Nguyệt tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, liến thoắng nói.
Lâm bá mẫu vẫn một bộ dạng rầu rĩ, cúi đầu không nói. Trong ba tội bất hiếu thì vô hậu là tội lớn nhất, bà làm sao mà không gấp ? Bất quá bà thứ nhất không muốn nạp thêm phu thị, thứ hai làm sao có thể nhận nữ nhi khác làm con, cho dù đó là cháu của bà đi chăng nữa. Vả lại bà làm sao không biết được suy nghĩ của Lâm Nguyệt ? Bà do dự : ” Đại tỷ, Tô Mộc cũng đâu phải là không sinh được nữa, ta làm sao có thể cướp nữ nhi của ngươi ?”
Lâm Nguyệt thở dài, trắng mắt nói : ” Cái gì mà cướp với không cướp ? Miên Nhi là nữ nhi của ta, còn ngươi là muội muội của ta, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt a ! Bất quá mẫu thân sinh tiền luôn lo lắng ngươi không có người nối dõi, trước khi lâm chung còn dặn dò ta một phen, ta bất đắc dĩ chỉ có thể làm như vậy thôi.”
Lưu Cách liếc Lâm phu lang một cái, cao giọng nói : ” Ta nói lão nhị này, hiện tại tuổi ngươi cũng đâu phải là nhỏ, lẽ nào Tô Mộc không sinh được nữ nhi ngươi liền muốn tuyệt hậu sao ? Lại nói nếu hắn sinh được phỏng chừng cũng là cái dạng…”
Lưu Cách chưa dứt lời, Lâm bá mẫu đã nâng mắt, thanh âm cứng rắn : ” Đại tỷ phu, ngươi là ý tứ gì ?”
Lâm Nguyệt nhíu mày nhìn Lưu Cách một cái, tươi cười nói : ” Đại tỷ phu ngươi quanh năm ở trong bếp, ngươi đừng so đo với hắn ta. Chỉ là hắn nói lời tuy khó nghe nhưng cũng không phải là không đúng, ngươi nên hảo hảo mà suy nghĩ lời của ta. Ta là đại tỷ ngươi làm sao có thể hại ngươi.”
Lưu Cách bĩu môi, liền nói : ” Miên Nhi nhà ta có cái gì không tốt mà khiến ngươi đắn đo như vậy ? Vĩnh An gả đi nhà này, ruộng này đều lưu cho Miên Nhi thì Miên Nhi tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi. Phải rồi, ta nghe nói trước kia ngươi còn muốn lấy hai mươi mấy mẫu ruộng làm đồ cưới cho Vĩnh An, ta là thấy các ngươi có phải hay không hỏng óc rồi, một cái nhi tử đáng giá như vậy a ?” Hôm qua nếu không phải Lâm Nguyệt ngăn cản hắn đã chạy đi tìm thê phu Lâm thị nói một trận rồi. Dĩ nhiên trong đầu Lưu Cách lúc này đã xem gia sản của thê phu Lâm thị là của hắn ta.
” Lưu Cách !” Lâm Nguyệt trợn mắt, nam nhân này khi nào lại ngu như vậy ? Chưa gì đã hướng bọn họ đòi ruộng đất ? Bà ta tươi cười giải thích : ” Lão nhị, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ý hắn là Vĩnh An gả đi đồ cưới tất nhiên phải nhiều nhưng làm sao có thể đem đi hết như vậy, ngày sau các ngươi lấy cái gì mà ăn uống ?”
Lâm phu lang không nhịn được, cười lạnh một tiếng : ” An Nhi là nhi tử của ta, tất nhiên những thứ của bọn ta hắn đều có quyền mang đi.” Bọn họ tưởng hắn và Lâm Tương đều là ngươi ngốc sao ? Nói làm con thừa tự thực dễ nghe không phải chỉ là muốn chiếm gia sản của thê phu bọn họ à ?
Lâm Nguyệt liếc Lâm phu lang một cái, lớn giọng nói với Lâm bá mẫu : ” Lão nhị, phu lang của ngươi như thế nào lại không có gia giáo như vậy, chúng ta còn đang nói chuyện một nam nhân như hắn lấy cái gì mà xen vào.”
Lâm phu lang tức quá hóa cười : ” Đại tỷ, đại tỷ phu không phải cũng là nam nhân sao, ta như thế nào không thế nói ?”
Lưu Cách không chịu thua, đanh đá nói : ” Ta sinh nhi dục nữ cho Lâm gia, ta dĩ nhiên có quyền lên tiếng còn Tô Mộc ngươi chỉ có nhất nam, còn là một cái câm điếc.”
Lâm bá mẫu tuy tính tình đôn hậu nhưng nghe nhắc đến Lâm Vĩnh An cũng khó có thể bình tĩnh, cau mày : ” Đại tỷ phu, cho dù hắn câm điếc hay tàn phế đều là con của ta, là cháu của ngươi, ngươi lẽ nào là khinh bỉ hắn ?”
Lâm Nguyệt nghe thấy Lâm bá mẫu gay gắt, liếc Lưu Cách để hắn im miệng sau đó nói : ” Ngươi đừng để ý tới hắn, vẫn là nói chuyện chính sự trước tiên. Ngươi rốt cuộc có hay không đồng ý để Miên Nhi làm con thừa tự ? Nếu ngươi vẫn còn chưa suy nghĩ xong ta liền đi thỉnh Lâm lão nhân gia đến thay ngươi làm chủ.”
Lâm bá mẫu ngước nhìn Lâm Nguyệt, đau buồn nói : ” Đại tỷ, ngươi là ép ta sao ?”
Lâm Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ : ” Ta làm sao lại ép ngươi ? Ta chỉ muốn giúp ngươi, hi vọng trăm năm sau còn có hậu bối đắp mộ cho ngươi a.”
Lâm phu lang hừ một tiếng, cười nhạt : ” Nếu đại tỷ thật sự hi vọng như vậy thì đợi ta đem An Nhi gả đi, toàn bộ ruộng đất của ta và Lâm Tương đều phải theo hắn làm đồ cưới, còn căn nhà này thì để lại cho Miên Nhi để nàng giúp chúng ta an hưởng tuổi già.”
” Làm sao có thể ! Căn nhà rách này thì được cái gì chứ, một cái Lâm Vĩnh An chỉ cần bỏ vài ba lượng bạc là gả đi được, ngươi như thế nào lại ngoan ( độc ác ) như vậy để hắn mang đi hết thì Miên Nhi nhà chúng ta còn được cái gì ?” Lưu Cách không có tâm nhãn lập tức dậm chân.
Lâm phu lang tức cười, kẻ không biết xấu hổ nhiều nhưng không nghĩ Lưu Cách lại không biết xấu hổ đến thế : ” Không phải các ngươi muốn nàng làm con thừa tự của chúng ta sao ? Ruộng đất này nọ dĩ nhiên phải để cho Vĩnh An còn nàng ta phải chăm sóc ta và Lâm Tương dưỡng già rồi.”
” Ta dựa vào ! Ngươi nằm mơ a !” Lưu Cách cắn răng.
Lâm Nguyệt biết Lâm phu lang đang dùng kế khích tướng, ra hiệu cho Lưu Cách không được náo loạn, liếc Lâm phu lang một cái rồi nói với Lâm bá mẫu : ” Lão nhị, Miên Nhi hiện tại là cháu ngươi, sau này sẽ là con ngươi, ngươi sao lại ác với nàng như vậy ? Hay là như thế này đi, ngươi bất quá là muốn gả Vĩnh An vào gia đình tốt, ta thấy cuối thôn có nhà Lâm Cẩu Tử phu lang của hắn vừa mất, ngươi vẫn là sớm gả hắn đi qua chắc chắn hắn sẽ không chịu thiệt. Còn nữa, đại tỷ phu ngươi nói không sai, gả nhi tử thì và ba lượng bạc là xong sao ngươi lại muốn đem gia sản Lâm gia giao cho ngươi ngoài ?”
Lâm phu lang ôm ngực, không biết nên tức giận hay nên buồn cười : ” Không cần đại tỷ lo lắng, Vĩnh An nhà ta đã hứa gả cho ngươi khác rồi.”
Vừa nói dứt lời Tần Mạch đã đi tới trước cửa, Lâm phu lang vui mừng để cho Lâm Vĩnh An ra mở cửa. Tần Mạch cầm theo hai cân thịt đi vào trong nhà, thấy thê phu Lâm Nguyệt và Lâm An Miễn thì hơi chào một cái, nói với Lâm phu lang : ” Hôm nay ta lên trấn trên thấy thịt heo rất tươi nên mua nhiều hơn hai cân để cho bá mẫu và thúc gói bánh, hi vọng là các ngươi không chê.”
Lâm phu lang mỉm cười, tuy trong lòng khó chịu nhưng có con dâu ngoan như thế ai mà chẳng vui mừng ? Lập tức nói : ” Ta đã nói ngươi đừng có mua này nọ tốn kém rồi, ngươi như vậy làm ta càng thấy ngại a.”
Tần Mạch cười : ” Làm sao lại ngại, ta còn thấy ta mua thực ít.”
Lâm phu lang tươi cười nói thêm vài câu sau đó bảo Lâm Vĩnh An đem thịt vào trong bếp. Lâm Vĩnh An vốn luôn cúi đầu đứng bên cạnh Lâm phu lang, đôi mắt âm u song lúc này lại ẩn ẩn tia sáng, thỉnh thoảng còn liếc trộm Tần Mạch vài cái.
Lâm bá mẫu nhìn thấy Tần Mạch, tựa hồ như suy nghĩ cái gì đó, trầm mặc nửa ngày mới lên tiếng : ” A Mạch, bá mẫu đối xử với ngươi như thế nào ?”
Tần Mạch có phần nghi hoặc, liếc đám người Lâm Nguyệt nửa tò mò nửa phòng bị nhìn nàng, không cần suy nghĩ nói : ” Bá mẫu và thúc thúc đối xử với Tần gia ta rất tốt.” Nàng nói là Tần gia tức là bao gồm cả mẫu thân và phụ thân nàng.